Đường Quan Lễ nói: “Để lên tầng cao nhất thì bắt buộc phải có một tấm thẻ đặc biệt”. “Ngoài Hứa Thiên Tứ thì chỉ có thư ký riêng của anh ta có, để tôi đi xuống lấy cái thẻ này lên”. Nhưng không ngờ Lý Phong lại thản nhiên nói một câu: “Không cần phiền phức như vậy”. “Rầm!” Một cú đấm mạnh đập vào bảng thang máy. Sau đó, thang máy tự động khởi động và từ từ đi lên tầng cao nhất. “Tinh”. Khoảnh khắc thang máy mở ra, Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ bốn mắt nhìn nhau. Hai người nhìn theo bóng lưng Lý Phong, trong mắt tràn ngập sự sùng bái và ngưỡng mộ! Quả nhiên là lão làng! Quá đỉnh! Văn phòng của Hứa Thiên Tứ thật ra không quá lớn. Ở đây còn có một căn phòng chuyên dụng. Lý Phong thản nhiên đi một vòng xung quanh phòng. Sau đó anh dừng lại ở trước một tấm gương lớn. Lý Phong dùng tay gõ nhẹ hai lần lên chiếc gương. Sau đó, một nút ấn từ từ xuất hiện ở góc chiếc gương. Ấn nút, gương tự động bật lên. Trước mặt ba người họ, một bức tường chống trộm lớn bằng thép hiện ra. Lý Phong ngoắc ngón tay: “Tiểu Thất, việc của cậu đấy”. “Vâng ạ!” Vương Tiểu Thất trước đây vốn là một tên trộm, vì thế việc phá bỏ bức tường chống trộm lớn kiên cố này không là gì so với cậu ta. “Rầm!” Kèm theo âm thanh sắc nét. Bức tường chống trộm bị Vương Tiểu Thất từ từ đẩy ra. Ngay khi ba người bước vào phòng, Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ không khỏi trợn tròn mắt há hốc mồm vì ngạc nhiên. “Wa!!!” Tiền! Tất cả mọi thứ trước mặt đều là tiền! Chương 329: Tiền từ trên trời rơi xuống Số tiền này được xếp chồng lên nhau trên mặt đất như những viên gạch lớn. Gọn gàng ngăn nắp. Theo hình hộp chữ nhật. Cả Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ đều xuất thân từ những gia đình nghèo khó. Bọn họ chưa từng có khái niệm về một trăm tỷ. Trước khi đến đây, hai người còn bàn bạc cách chuyển số tiền đó ra để giúp đỡ người nghèo. Nhưng sau khi nhìn thấy nhiều tiền như vậy hai người bọn họ đều cảm thấy choáng váng. Vương Tiểu Thất không kiềm chế được liền hỏi: “Đại ca, chúng ta làm sao để chuyển số tiền này ra ngoài đây?” Lý Phong nhìn quanh một lượt, anh đi đến góc phòng và vỗ nhẹ lên tường. Lý Phong khẽ gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm số. “Tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu lái “Halo” đến đây”. Đương Quan Lễ không hiểu ý trong câu nói của Lý Phong, anh ta huých khuỷu tay vào người Vương Tiểu Thất, hỏi: “ ‘Halo’ là cái gì thế?” Vương Tiểu Thất cũng chỉ biết nhún vai. Không lâu sau, Lý Phong nhẹ nhàng đặt tay lên trên tường. Ngay sau đó, hai người cảm thấy mặt đất và bức tường dưới chân rung chuyển kịch liệt. “Bùm!” Một tiếng động lớn đột ngột vang lên. Toàn bộ bức tường đã bị sụp đổ! Gió! Gió lớn! Sau khi bức tường sụp xuống, một trận cuồng phong dữ dội thổi ầm ầm ở bên ngoài. Trố mắt đứng hình! Hai con ngươi trong mắt của Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ như sắp rơi ra ngoài! Sốc! Quá sốc! Lúc này, một chiếc trực thăng khổng lồ đang bay lơ lửng trên đầu họ. Chiếc trực thăng này có cả hai cánh trước và sau. Luồng không khí tạo ra khi nó quay khiến người ta không thể nào mở mắt nổi. “Máy bay trực thăng hạng nặng Mi-48 Halo có trọng lượng cất cánh tối đa đạt tám mươi tấn”. Lý Phong thản nhiên nói ra số liệu cơ bản của chiếc trực thăng hạng nặng trước mắt. Lúc này, Vương Tiểu Thất và Đương Quan Lễ đều chú ý đến chiếc giỏ rất lớn ở dưới máy bay. Lý Phong nói với hai người bọn họ: “Thao tác nhanh lên chút, ném hết số tiền này vào giỏ”. Đường Quan Lễ ngạc nhiên nói: “Anh Phong, nhỡ ném không chuẩn rơi xuống đất sao?” Lý Phong khẽ nhếch khóe miệng lên cười. “Không phải rất nhiều người thường nằm mơ mình đang đi đường thì có cục tiền từ trên trời rơi trúng đầu sao?” “Vậy thì hôm nay ước mơ của những người đó sắp thành hiện thực rồi”. Vương Tiểu Thất và Đường Quan Lễ nhìn nhau cười lớn. Lúc này, Lý Phong cũng bắt đầu tách tiền ra thành từng tờ, từng cộp. Lúc này, Lý Phong nhẹ giọng nói: “Tiểu Thất, cậu dùng dao tách những đống tiền này ra”. Thời gian gần đây Tiểu Thất luôn chăm chỉ tập dao pháp. Ngay lập tức, khắp căn phòng ánh dao lóe sáng. Rất nhanh sau đó, ba người cùng nhau ném tiền! “Ha ha, hơn một nửa trong số hai trăm ngàn của tôi đã vào rổ rồi”. “Một trăm ngàn đã rơi xuống dưới rồi”. Vì đó không phải tiền của họ nên ba người bắt đầu vung tiền tùy ý. Dưới ánh nắng vàng ươm, trong cơn gió mát rượi. Những tờ tiền tung bay trong gió. Chúng bay cao như những cánh chim bay sải cánh trong không trung. Chúng bay thấp như thể muốn sà vào lòng người. Chúng bay dập dờn, phơi phới, dáng vẻ uyển chuyển. Chúng bay lượn tự do, rực rỡ sắc màu, hòa mình vào trong tia nắng. Lúc này, gia đình Liễu Hồng Hoa đang đợi Hứa Thiên Tứ ở sảnh của tòa nhà. Vừa nãy Hứa Thiên Tứ gọi điện cho Trương Diệu Diệu và bảo gia đình bọn họ lái xe đến lấy tiền. Tiền mặt! Đối với gia đình Liễu Hồng Hoa, trên đời này không có việc gì tuyệt vời hơn là lái xe đi lấy tiền về nhà. Bọn họ ngồi đợi trong tâm thế vô cùng háo hức. Lúc này, Liễu Hồng Hoa nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn ở ngoài đường. Thấy những người bên ngoài có vẻ đang rất thích thú! Ngay sau đó, bà ta thấy cửa thang máy đột nhiên mở ra. Một đám người mặc vest và đi giày da lao như điên ra khỏi sảnh. Cửa thang máy chữa cháy cũng bị bật tung, một nhóm người chen lấn xô đẩy nhau lao ra đường. Cùng lúc đó, qua cửa số kính của đại sảnh, Liễu Hồng Hoa nhìn thấy một vài tờ tiền từ trên trời rơi xuống. “Tiền! Tiền!” Liễu Hồng Hoa vội vàng đứng lên. Ngay sau đó, bà ta nhìn thấy hết cơn mưa tiền này đến cơn mưa tiền khác từ trên trời rơi xuống. “Mau, mau ra ngoài xem, hình như có rất nhiều người đang nhặt tiền”. Khi ba người họ lao ra khỏi sảnh phát hiện ra ngoài đường đã loạn rồi. Ít nhất là hàng trăm người. Tất cả đều ngẩng mặt nhìn lên trời rồi vung tay, không ngừng bắt lấy những tờ tiền từ trên trời rơi xuống! Bọn họ rất phấn khích! Bọn họ bùng nổ! Bọn họ điên cuồng! Liễu Hồng Hoa cũng nhanh chóng gia nhập nhóm giật tiền. Tuy nhiên, bà ta vừa xông vào, đã bị người ta đẩy ra. Trương Diệu Diệu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khinh thường: “Mẹ, đừng nhặt nữa!” “Số tiền này cũng không nhiều đâu”. “Chúng ta đợi Thiên Tứ tới, anh ta đã đồng ý cho chúng ta mấy triệu rồi mà”. “Số tiền đó đủ mua cả một chiếc xe hơi!” “Giành mấy đồng bạc lẻ với bọn nhà nghèo này làm gì?” Đúng lúc này, chiếc xe sang trọng Bentley của Hứa Thiên Tứ cũng từ xa chạy tới. Bọn họ đã bị chặn ở bên ngoài. “Những người ở phía trước đang làm gì vậy?”, Hứa Thiên Tứ cau mày hỏi. Triệu Xương Hà thò đầu ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nói: “Bọn họ hình như đang nhặt gì đó?” Đúng lúc này có một tờ tiền bay đến. Rơi vào trán của Triệu Xương Hà. “Tiền, có người đang ném tiền à?” “Tên ngốc nào nhiều tiền đi ném lung tung khắp nơi thế này?” Hứa Thiên Tứ nhàn nhã ngồi ở hàng ghế sau cười chế giễu. “Nhiều tiền? Bây giờ ai có nhiều tiền mặt hơn ông đây được chứ!” “Ông đây có tiền, cho dù có rải suốt một ngày một đêm cũng không hết!” Tầm nhìn của Triệu Xương Hà hướng lên cao. Lúc này, hắn kinh ngạc! Hai nhãn cầu lồi ra như mắt ếch! “Cậu Hứa! Cậu Hứa!” “Không đúng, không đúng! Số tiền này rơi xuống từ phòng làm việc của cậu!” “Gì cơ!?”, Hứa Thiên Tứ nhảy dựng lên, đầu đập vào nóc xe! Anh ta luống ca luống cuống nhảy khỏi xe. Ngã nhào xuống đất.