Ngọn cỏ xanh nhạt cũng nhuốm máu. Mà Lý Phong vẫn vô cảm đứng đó. Còn xương hàm bên trái của cái tên đại tông sư ra tay đánh anh đã vỡ nát. Không ngờ tới! Giật mình không hiểu! Hắn ta ôm lấy má lùi về sau. “Cậu là ai?” “Chẳng lẽ cậu là Chung Vô Thất”. Bốn tên đại tông sư giật mình không hiểu chuyện gì nhìn Lý Phong. Bọn họ nghĩ Chung Vô Thất phải là lão già bảy tám mươi tuổi chứ không thể trẻ tuổi như Lý Phong được. “Gió đêm thổi tới cây cỏ lay, bốn con chó già sủa gâu gâu”. Cùng lúc đó trong nhà có tiếng lanh lảnh của trẻ con vọng tới. Hình như nó đang hát một bài đồng dao. Mà bài đồng dao này vừa hay hợp với tình cảnh lúc này. Lý Phong cười nói: “Bốn con chó già nửa đêm chạy đến nhà người khác làm gì?” “Thằng ranh ngang ngược!” “Muốn chết à!” Dù ở gia tộc nào đi nữa thì đại tông sư cũng rất cao quý. Có bao giờ phải chịu xỉ nhục như này? Bốn tên cùng nhau lao lên đánh Lý Phong. “Vút!” Tiếng gió vun vút truyền đến. Bốn cái bóng từ bốn phía lao vút về phía Lý Phong. Tên đầu tiên vỗ thẳng vào mặt Lý Phong. Một đòn này cực kì mạnh. Mạnh đến nỗi dường như có thể chém núi thành đá. Một đòn này... Bỗng nhiên! Đòn này còn chưa giáng lên mặt Lý Phong đã bị anh bắt được. Vặn nhẹ. “Rắc!” Xương cổ tay gãy nát. “Thằng ranh này, chết đi”. Tiếng hét như sư tử rống vang lên bên cạnh Lý Phong. Nắm đấm của hắn nhanh như sét. Mạnh mẽ! Nắm đấm này mang theo sức mạnh vô biên. Tay trái Lý Phong như một trận gió nhẹ nhàng vung ra, bắt lấy tay hắn. Nắm đấm mạnh mẽ này lập tức đập mạnh vào người tên đại tông sư. “Bịch!” Tên đại tông sư kêu thảm thiết bị đánh văng ra ngoài. “Mượn đòn phản đòn, thằng ranh con ác độc. Thực lực của mày rõ bình thường mà dám...” Tên đại tông sư còn chưa nói xong, Lý Phong đã nhẹ nhàng vung tay về phía ngực ông ta. Anh nhếch miệng cười. “Bịch!” Một đòn mạnh! Giống như hai chiếc xe tải lớn đang chạy như bay tông vào nhau. Quần áo sau lưng tên đại tông sư nát tươm. Thịt nát xương tan, máu văng tung tóe. “Cách núi đánh trâu!” “Bát Quái chưởng!” Hai tên còn lại mặt tái mét, sợ hãi lùi về sau. Trong một thời gian ngắn hai tên đại tông sư thì một tên chết, một tên bị thương nặng. “Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai?” “Mày không phải Chung Vô Thất, Chung Vô Thất không thể nào mạnh như mày”. Đám đại tông sư cuống lên. Mặt tên nào tên đấy đầy kinh ngạc. Bọn chúng là cao thủ đã hơn năm mươi tuổi. Nhưng tung hoành ngang dọc trên giang hồ nhiều năm như thế mà chưa từng gặp ai mạnh như Lý Phong. Tuổi trẻ tài cao, thủ đoạn ác độc. “Có mắt như mù chạy khắp nơi”. “Chó già chó già cực ngu ngốc”. “Vùng cấm Đông Hải không được tới”. “Đã tới sẽ được tặng đặc sản”. Tiếng hát lanh lảnh của con Liễu Bạch từ trong nhà vọng ra, truyền vào tai hai tên tông sư. Vùng đất cấm Đông Hải? Đặc sản? Lúc này đèn ban công tầng hai bỗng sáng lên. Ba tên đại tông sư giờ mói thấy trên ban công treo bốn cái áo liệm. Áo liệm? Đặc sản Đông Hải? Lúc này, đám đại tông sư mới hiểu. Chương 310: Áo liệm Đông Hải, Lý Phong! Người trước mặt thực sự là bá chủ của Đông Hải! "Đặc sản đã được chuyển đến rồi, bây giờ chúng mày có thể lên đường rồi đấy”. Nói xong, Lý Phong hành động. Khoảnh khắc chân phải chạm đất, Lý Phong liền biến mất như một cơn gió. "Bùm!" Một đấm. Xương cốt vỡ vụn! "Bùm!" Một đấm. Gân mạch đứt đoạn! "Bùm!" Một đấm. Nổ tung mà chết! "Dạ nhi hắc, phong nhi tiếu, lão cẩu lão cẩu thỉnh tẩu hảo”. ... Biệt thự của gia tộc nhà họ Uông. "Nào nào nào, mọi người uống đi nào”. "Tối nay phải xõa hết mình đấy”. "Chúng ta không say không về!" Trên chiếc bàn tròn lớn, đuề huề cao lương mĩ vị trên trời dưới biển, cùng các loại rượu ngon. Uông Tố Lung, người đứng đầu nhà họ Uông không ngừng mời rượu khách. Mọi người có mặt ở đây ai nấy đều mặt đỏ tía tai, cao hứng hết sức. Ngụy Hồng, người đứng đầu nhà họ Ngụy, nâng chiếc ly trong tay lên cười với đám đông. "Bây giờ cao thủ mà chúng ta phái đi chắc đã chiếm trọn Đông Hải rồi”. "Thế giới ngầm của Thành Hải chắc đã được dẹp sạch rồi”. "Tối nay mọi người cứ ăn uống thoải mái đi”. "Ngày mai chúng ta sẽ đến Thành Hải để tận hưởng sự tuyệt mỹ ở đó!" Đang nói chuyện thì tên vệ sĩ ngoài cửa vội vàng đi vào.