Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 256: "Sao phải đánh hắn?"



Bốn người Uông Tố Lung toát mồ hôi vì sợ hãi. Uông Tố Lung vội nói: "Chúng tôi thật lòng muốn đầu quân cho nhà họ Hậu!" "Từ nay về sau, bốn gia tộc chúng tôi đều là người của nhà họ Hậu, là chó mèo của ông”. "Lão gia Hậu, không, thưa chủ nhân! Chúng tôi hiện đã xóa sổ hết thế giới ngầm của Thành Hải rồi”. "Ông có thể phái người đến chiếm toàn bộ Thành Hải được rồi”. "Tất cả sản nghiệp của gia tộc chúng tôi sẽ quy hết về nhà họ Hậu, mọi thứ sau này của chúng tôi đều thuộc hết về chủ nhân”. Bên trong cửa, Hậu Thụy Niên lạnh nhạt nói: "Sản nghiệp của bốn gia tộc các ông thêm vào thì cũng tốt”. "Còn về phần Thành Hải?" "Các ông nghĩ rằng mình đã thực sự xóa sổ hết được chúng à?" Nghe vậy, bốn người Uông Tố Lung không thể không mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Hậu Thụy Niên lúc này hừ lạnh một tiếng. "Các ông chỉ cử vài con cá nhỏ đi mà đòi nuốt chửng được con cá lớn Thành Hải à”. "Không biết tự lượng sức mình cứ mạo hiểm làm liều!" "Cái hồ Thành Hải sâu hơn nhiều so với các ông nghĩ đấy”. "Những người lộ mặt bây giờ, cũng giống như các ông, đều là mấy con cá nhỏ thôi”. "Nếu không, đến lượt mấy thằng hề các ông nhảy nhót ở cái đại đô thị quốc tế đó chắc?" "Cũng may là các ông có người chống lưng cho”. "Bằng không, thì cứ ở đó mà chờ chết nhé!" Bốn người Uông Tố Lung đều bị sốc. "Nếu các ông thật sự muốn trở thành người của nhà họ Hậu tôi, tôi đương nhiên sẽ hoan nghênh”. "Những người trong gia tộc của tôi cũng sẽ nhận được sự bảo vệ của gia tộc”. "Cảm ơn lão gia”. "Cám ơn chủ nhân”. "Từ nay về sau chuyện ở phía Nam sẽ không liên quan gì đến các ông nữa. Ngoan ngoãn làm hoa cỏ, làm chó mèo dưới trướng của tôi đi”. "Vâng!" Bốn người Uông Tố Lung gật đầu. Tuy nhiên, Uông Tố Lung vẫn cảm thấy không cam tâm, ông ta cắn răng hỏi: "Chủ nhân, còn Đông Hải?" "Đông Hải đang phất lên rất nhanh, cộng thêm ở vị trí rất đắc địa, rất có thể nó sẽ trở thành một cảng lớn”. "Nếu bây giờ không ra tay, đợi đến lúc bị gia tộc lớn khác cướp mất, thì cũng đã muộn rồi”. Hậu Thụy Niên chế nhạo. "Đông Hải cách thủ đô quá xa. Hơn nữa nhà họ Chu đã ra tay rồi. Chúng ta cứ ngồi xem kịch hay là được rồi”. "Cấm địa Đông Hải”. "Hừ!" "Chết tiệt!" ... Thành Hải, tòa nhà Thành Thiên. Tòa nhà văn phòng này đã được hoàn thành cách đây hai năm. Có tổng cộng ba lăm tầng. Có một số công ty tập đoàn quan trọng đang làm việc ở đây. Trong số đó, chi nhánh của tập đoàn Chu Thị tại Thành Hải đã chiếm tám tầng cao nhất. Sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng Hứa Mộc Tình quyết định đặt văn phòng của tập đoàn Lăng Tiêu tại tòa nhà này. Vì không có nhiều nhân viên đến Thành Hải. Nên Hứa Mộc Tình định thuê một tầng trước. Đợi đến thời điểm thích hợp, thì mới mở rộng thêm ra. Dưới sự hướng dẫn của các nhân viên của tòa nhà, đám người Hứa Mộc Tình, Lý Phong cùng đi xem xét môi trường của văn phòng. Hứa Mộc Tình cảm thấy rất hài lòng. Ngay khi họ đang chuẩn bị ký, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người đàn ông ngoài cửa. "Này, đây không phải là hoa khôi trường chúng ta sao?" Lúc này, một người đàn ông mặc vest thẳng thớm đi vào cùng với hai thuộc hạ của mình. Hắn xách một chiếc cặp trên tay. Chân đi một đôi giày da sáng màu. Cả người đều là nhãn hiệu Armani. Có vẻ là một người thành đạt. Vừa bước vào, hắn liền cẩn thận quan sát Hứa Mộc Tình. Nhìn thấy trang phục của Hứa Mộc Tình không cao cấp, cũng không có trang sức đắt tiền, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khinh bỉ. "Đã lâu không gặp, hoa khôi của chúng ta vẫn giản dị như vậy!" Người đàn ông trước mặt là Triệu Xương Hà, bạn cùng lớp đại học của Hứa Mộc Tình. Hắn đã từng điên cuồng theo đuổi Hứa Mộc Tình. Sau một vài lần bị từ chối, hắn bắt đầu bôi nhọ Hứa Mộc Tình trước mặt những người khác. Hắn đã soạn ra rất nhiều tin tức xấu liên quan đến Hứa Mộc Tình. Tuy nhiên, người trong sạch thì không thể bị nhiễm bẩn được, những tin tức này sau đã tự tiêu tan. Hứa Mộc Tình cau mày khi nhìn thấy Triệu Xương Hà. Cô không thích người này, thậm chí còn chán ghét. Nhìn thấy Hứa Mộc Tình quay người không để ý tới mình, Triệu Xương Hà cười nói: "Nhìn thấy bạn học cũ mà chả thèm chào hỏi tiếng nào sao?" “Tôi không có gì để nói với những người như cậu cả”, Hứa Mộc Tình lạnh lùng nói. "Loại người như tôi à? Ha ha, cậu có biết giờ tôi là ai không?" "Tôi là phó giám đốc của công ty chứng khoán Dương Quang đấy”. "Cậu có biết chống lưng cho công ty này là ai không?" "Đó là gia tộc Chu Thị, gia tộc đứng đầu ở phương Nam đấy!" Khi Triệu Xương Hà nói chuyện, mũi hắn hếch lên, miệng cũng nhếch lên. Hắn kiêu ngạo, hắn tự hào. Hắn xem thường, hắn khinh bỉ! "Cậu làm ở công ty nào không liên quan gì đến tôi”. “Chúng tôi sắp ký hợp đồng với văn phòng này. Mời cậu đi cho”, Hứa Mộc Tình lập tức mời hắn rời đi. "Hừm, muốn ký hợp đồng? Tôi còn ở đây, cậu nghĩ cậu ký hợp đồng được không?" Triệu Xương Hà cúi xuống, ngạo nghễ nói: "Tôi nói cho cậu biết, tôi rất thân với quản lý của tòa nhà này đấy”. "Ngày nào tôi cũng ăn cơm với anh ta, ngay cả ông chủ của họ, tôi cũng đã gặp vài lần”. "Tôi chỉ cần nói một tiếng thôi thì cậu còn lâu mới ký được hợp đồng”. "Nếu không thuê được văn phòng, về cái xó xỉnh Đông Hải của mình, cậu sẽ bị sếp phê bình, thậm chí bị đuổi việc". "Hahaha! Nếu bây giờ cầu xin tôi, thì có khi còn kịp đấy”. Triệu Xương Hà đã bị ám ảnh bởi Hứa Mộc Tình suốt những năm qua. Lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Mộc Tình khi còn học đại học, hắn đã muốn ôm Hứa Mộc Tình vào lòng, vuốt ve và làm mấy trò hèn hạ với cô rồi. Tuy nhiên, cho dù có dùng cách nào đi chăng nữa, Hứa Mộc Tình cũng không chấp nhận hắn. Sau khi tốt nghiệp, hắn kết hôn với một người phụ nữ xấu xí ở một chi nhánh của gia tộc Chu Thị. Sau khi kết hôn, hắn ngày càng thăng tiến trong công ty. Hai ngày trước, hắn nghe nói rằng tình hình kinh tế hiện tại của Đông Hải rất tốt. Vì vậy, đã đệ trình báo cáo với công ty và muốn mở rộng hoạt động kinh doanh ở Đông Hải. Bất cứ khi nào hắn nghĩ đến Đông Hải, giọng nói và nụ cười của Hứa Mộc Tình theo bản năng lại xuất hiện trong tâm trí hắn. Hai ngày nay, hắn trằn trọc suy nghĩ về việc sau khi đến Đông Hải sẽ chèn ép gia đình Hứa Mộc Tình như thế nào, sau đó bắt họ phải ngoan ngoãn nghe lời ra sao. Nhưng không ngờ Hứa Mộc Tình đã tự mình dẫn xác đến! Bây giờ Hứa Mộc Tình đang ở trước mồm hắn. Chỉ cần há miệng thè lưỡi ra là có thể liếm được cô, Triệu Xương Hà làm sao có thể không hứng thú cho được! ? “Có thể ký hợp đồng hay không là việc của tôi, không liên quan gì đến cậu, mời cậu đi cho”, nét mặt Hứa Mộc Tình giờ đã sa sầm xuống. "Hì hì, cậu vẫn mạnh miệng như trước nhỉ”. "Khi còn đi học, thành tích của cậu rất tốt, còn được giáo viên ưu ái”. "Nhưng bây giờ thì khác rồi. Đây là một xã hội, một xã hội người ăn thịt người”. "Công ty bé tẹo của các cậu ở Đông Hải cũng chỉ như một cái xưởng nhà quê trước mặt tôi thôi!" "Tôi nói cho cậu biết, tôi đã khác với trước kia rồi!" "Chỉ cần tôi muốn, tôi làm gì cậu cũng được hết!" "Bây giờ, tôi sẽ cho cậu thấy một chút sự lợi hại của tôi”. Trong lúc nói chuyện, Triệu Xương Hà đã ra hiệu cho người đi theo, bảo hắn đi tìm quản lý tòa nhà. Sau khi hắn rời đi, Triệu Xương Hà đắc thắng nói: "Quản lý tòa nhà sẽ đến đây sớm thôi”. "Còn cậu, nếu có thể ký được hợp đồng trước mặt tôi thì tôi sẽ…” Chương 312: Con ngoan trò giỏi Lúc này, tình cờ có một nhân viên dọn vệ sinh, đẩy xe dọn vệ sinh đi qua. Triệu Xương Hà chỉ vào nửa thùng nước trên xe lau nói: "Nếu cậu có thể ký được, tôi sẽ uống hết nửa thùng nước này!" Lý Phong đứng bên cạnh xem từ nãy đến giờ, đột nhiên ghé sát tai Hứa Hạo Nhiên nói nhỏ. Sau khi Hứa Hạo Nhiên nghe xong, đột nhiên hai mắt sáng lên! Cậu ta lập tức quay người rời khỏi văn phòng và đi về phía nhà vệ sinh. Ngay sau đó, người quản lý tòa nhà đã đến. Người mà Triệu Xương Hà phái đi theo ngay sau. Hắn nháy mắt với Triệu Xương Hà, lén lút giơ ngón tay cái lên. Nhìn thấy thế, trong lòng Triệu Xương Hà càng thêm tin tưởng. Hắn chào quản lý toàn nhà trước, sau đó nói với Hứa Mộc Tình: "Nói đi, hai người bàn chuyện thuê văn phòng đi”. Triệu Xương Hà đắc thắng nhìn Hứa Mộc Tình, đã tưởng tượng ra cảnh Hứa Mộc Tình cầu xin mình. Hắn đã dùng cách này để chơi rất nhiều phụ nữ. Đồng thời, hắn cũng tưởng tượng Hứa Mộc Tình cũng giống như những người phụ nữ khác, quỳ giữa hai chân hắn, hầu hạ hắn. Hương vị đó là thứ mà hắn đã khao khát suốt bao năm qua. Hắn khao khát cơ thể của Hứa Mộc Tình. Khát khao được dùng lưỡi liếm mọi ngóc ngách trên cơ thể cô. Hắn còn mong muốn Hứa Mộc Tình ngoan ngoãn nghe lời giống như những người phụ nữ hắn từng chơi. Bằng cách này, hắn có thể sử dụng cơ thể của Hứa Mộc Tình để lôi kéo những người đàn ông khác. Bằng cách này, địa vị của hắn sẽ ngày càng thăng tiến, dần dần sẽ đạt đến đỉnh cao. Hahaha, ahahahahaha! Trong khi Triệu Xương Hà đang cười điên cuồng trong lòng, thì người quản lý tòa nhà thường ngày anh anh em em với Triệu Xương Hà lại không hề giở trò đồi bại, cũng không gây áp lực với Hứa Mộc Tình. Ngược lại, người quản lý toàn nhà giống như gặp một nhân vật tầm cỡ, cúi đầu quỳ gối, khúm núm tươi cười. Người quản lý toà nhà vừa mới mở miệng nói, Triệu Xương Hà liền choáng váng. "Xin chào, giám đốc Hứa, xin chào, rất vui được gặp cô”. "Tôi là người quản lý của tòa nhà này, tên tôi là Hồ Xuân Nhuận”. Giám đốc? Triệu Xương Hà ngay lập tức bị đơ. Hứa Mộc Tình làm sao có thể trở thành giám đốc được? Sáu tháng trước, khi đang họp lớp, hắn đã hỏi bạn cùng lớp về tình hình hiện tại của Hứa Mộc Tình. Những người này đều nói, hoàn cảnh gia đình của Hứa Mộc Tình rất éo le, cô bị người khác chèn ép, cuộc sống rất khó khăn. Sao giờ đã thành giám đốc rồi? Chẳng lẽ người phụ nữ vốn là con ngoan trò giỏi này? Đã đầu hàng trước số phận? Ngoan ngoãn leo lên giường của một lão già nào đó? Người quản lý tòa nhà nói: "Giám đốc Hứa, thật vinh dự cho chúng tôi khi có thể tiếp đón tập đoàn Lăng Tiêu”. "Tôi đã chuẩn bị hợp đồng và ký tên sẵn rồi, chỉ chờ cô chuyển thiết bị văn phòng vào thôi”. "Đồng thời, các nhân viên của chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp với tập đoàn Lăng Tiêu các cô”. Tập, tập đoàn Lăng Tiêu!? Triệu Xương Hà giờ mới tỉnh ra! Giám đốc của tập đoàn Lăng Tiêu hình như họ Hứa! Người lãnh đạo hiện tại của tập đoàn Lăng Tiêu là một cặp cha-con gái. Chẳng lẽ người con gái của ông chủ tập đoàn Lăng Tiêu chính là Hứa Mộc Tình!? Tập đoàn Lăng Tiêu khác với các tập đoàn và công ty nhỏ khác ở Đông Hải. Bây giờ hoạt động kinh doanh của tập đoàn bọn họ đã lan rộng khắp tỉnh Giang Châu! Công ty chứng khoán mà hắn đang làm hiện tại chỉ như con sâu cái kiến trước mặt bọn họ thôi! Nghĩ đến đây, Triệu Xương Hà xoay người rời đi. Nhưng Cam Hưng Bá, người nhận được lệnh của Lý Phong, giống như một tháp sắt, đã đứng chặn ở cửa. Như xách một con cún, Cam Hưng Bá túm lấy cổ áo Triệu Xương Hà, nhấc bổng hắn lên. "Vừa rồi hình như mày nói nếu hợp đồng được ký kết thì sẽ uống thùng nước này”. "Bây giờ hợp đồng đã được ký kết, mày nên thực hiện lời hứa của mình đi chứ”. Cam Hưng Bá dáng người cao lớn, trông rất dữ dằn. Trước mặt hắn, Triệu Xương Hà thậm chí còn không thể thốt lên được tiếng nào. Hắn cảm thấy nếu bây giờ nói ‘không’, thì rất có thể sẽ bị người này đánh chết. Hắn run rẩy quay đầu lại nhìn xô nước. Rất may là xô nước này trông khá sạch. Nhân viên quét dọn ở bên cạnh cũng giải thích rằng thùng nước này là mới mang đến nên không bẩn. Triệu Xương Hà thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dùng hai tay bưng cái thùng lên. Nhìn làn nước trong vắt trong xô, Triệu Xương Hà tự cổ vũ mình. Không phải là chỉ một nửa xô nước thôi sao? Chỉ cần uống một vài ngụm thôi thì sẽ qua hết. Nhưng ngay khi Triệu Xương Hà mở miệng định uống. Thì ở hành lang gần đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên la lên: "Chờ một chút”. Triệu Xương Hà quay đầu nhìn sang, thấy Hứa Hạo Nhiên cầm cây lau nhà vội vàng chạy tới. Hứa Hạo Nhiên giật chiếc xô trong tay Triệu Xương Hà, đặt nó xuống đất. Sau đó, nhúng cây lau rất bẩn vào xô, dập dập vài lần. “Giờ anh có thể uống được rồi đấy”, Hứa Hạo Nhiên đưa lại cái xô bẩn cho Triệu Xương Hà. Lúc này, nước trong ban đầu đã trở nên đen nhánh đục ngầu. Triệu Xương Hà chỉ cầm cái xô thôi mà vẫn ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. "Tại sao nước này, nước này, nước này, nước này lại có mùi?" "À! Tôi mới dùng cái chổi lau nhà vệ sinh nam vài lần ấy mà”. "Sau đó, có người nói rằng bồn cầu đã bị tắc”. "Nên tôi đã nhân tiện dùng cây lau nhà để thông bồn cầu luôn”. Hứa Hạo Nhiên rất cố gắng nhớ lại những gì cậu ta đã làm vừa rồi, rồi kể lại thật chi tiết. Sắc mặt Triệu Xương Hà tái xanh: "Tôi không uống! Tôi không uống nước này đâu!" "Rắc!" "Rắc!" Cam Hưng Bá siết chặt nắm đấm. Tiếng kêu răng rắc vang lên giữa các khớp xương. Cam Hưng Bá nhìn Triệu Xương Hà một cách trịnh thượng: "Thằng kia, giờ mày có hai lựa chọn, một là tự mình uống, hai là tao sẽ tọng vào mồm mày!" "Chuyện này không được, tôi là phó giám đốc công ty chứng khoán Dương Quang, tôi là…” "Bùm!" Cam Hưng Bá đấm vào bức tường bên cạnh. "Rắc rắc!" Vách tường bị lõm xuống. Giống như mạng nhện, nó bị rạn ra ngay lập tức. Ngay sau đó, các miếng gạch lần lượt ‘lộp bộp’ rơi xuống!" Triệu Xương Hà run lên. Không chỉ riêng tay và chân của hắn. Ngay cả đũng quần của hắn cũng đang run rẩy! Hắn cầm cái xô lên, uống một ngụm trước. "Ọe!" Triệu Xương Hà chỉ cảm thấy bụng sôi ùng ục, thức ăn vừa ăn vào buổi trưa sắp sửa nôn ra hết rồi. "Này, nếu không uống được". "Thì nhân viên vệ sinh của tao sẽ đi một chuyến nữa giúp mày”. "Vào nhà vệ sinh lấy cho mày thêm chút hương vị nữa đấy”. "Tao vừa nhìn thấy một đống rất lớn, rất quyện, hơn nữa vẫn còn rất tươi mới”. Nghe vậy, Triệu Xương Hà liền mở miệng uống lấy uống để. Nước lạnh buốt, còn có mùi tanh nồng. Trong nước còn có những hạt tròn tròn. Không biết đó là cát hay phân ... "Ọe !!" Vài phút sau, Triệu Xương Hà đã lao vào nhà vệ sinh nôn lấy nôn để! Cho đến khi cảm thấy trong ruột mình không còn gì, hắn mới thở hổn hển trở lại văn phòng. Vừa mới ngồi xuống, có người vội vàng bước tới nói với Triệu Xương Hà. "Giám đốc gọi anh vào văn phòng”. Chương 313: Phẫu thuật sương sương Triệu Xương Hà sửng sốt. Chẳng lẽ việc hắn gây khó dễ cho Hứa Mộc Tình ban nãy đã bị giám đốc phát hiện ra rồi sao? Triệu Xương Hà run rẩy bước vào văn phòng. Lúc này, trong phòng làm việc có một người đang ngồi trên sô pha. Lúc Triệu Xương Hà đi vào, chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng hắn liền cảm thấy người này rất quen thuộc. Nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra mình đã gặp người đó ở đâu. Hơn nữa, trang phục mà người này mặc đều là những bộ đồ hàng hiệu phiên bản giới hạn của nước ngoài. Nó được thiết kế riêng, có tiền cũng không mua được. Đặc biệt là chiếc đồng hồ Rolex vàng bóng trên cổ tay trái của anh ta, giá ít nhất cũng phải chục triệu! Triệu Xương Hà tự hỏi bản thân, trong số những người mà hắn biết, làm gì có ai sang chảnh như vậy. Lúc này, giám đốc của công ty chứng khoán Dương Quang đang đứng cạnh người đàn ông này một cách cung kính. Triệu Xương Hà vội vàng bước tới, nở nụ cười tươi, gật đầu chào hỏi. Người đàn ông giàu có đang ngồi trên ghế sô pha này không phải là ai khác. Mà chính là Hứa Thiên Tứ đã mất tích từ lâu! Khi Hứa Thiên Tứ và Triệu Xương Hà còn học đại học, họ đã cùng nhau làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu. Đã mấy năm không gặp, Triệu Xương Hà đã mập hơn một chút so với trước đây, trông càng ngày càng hèn mọn. Còn Hứa Thiên Tứ bây giờ, đừng nói Triệu Xương Hà không thể nhận ra anh ta. Ngay cả những người đã theo anh ta trước đây, e rằng cũng không thể nhận ra anh ta nữa. Vì Hứa Thiên Tứ đã trải qua một cuộc phẫu thuật thẩm mỹ sương sương. Sống mũi cao hơn. Đôi mắt to hơn. Những nốt ruồi ban đầu trên mặt anh ta đều đã được tẩy đi hết. Trên mặt bôi đầy Axit hyaluronic, đồng thời anh ta cũng đã gọt cằm khiến cằm trông nhọn hơn. Anh ta đã chỉnh sửa toàn bộ cơ thể. So với trước đây, ngoại hình của anh ta đã có chút thay đổi. Da của anh ta trắng nõn và mềm mại, chả khác gì với những em ngọt nước ngoài kia. Nó rất giống khuôn mặt của mấy cha đẹp trai chuyên bám váy phụ nữ. Tuy nhiên, khi anh ta cười, vẫn trông đáng ghét như trước. Hứa Thiên Tứ vắt chéo chân, ngoắc ngoắc ngón tay với Triệu Xương Hà. Triệu Xương Hà lập tức ngoan ngoãn tiến lại gần như một con chó. Hứa Thiên Tứ duỗi tay ra vỗ vỗ Triệu Xương Hà, sau đó cười hỏi: "Sao? Không nhận ra tôi à?" Sau khi nghe thấy giọng nói của Hứa Thiên Tứ, con ngươi của Triệu Xương Hà dần dần giãn ra. Một lúc sau, hắn đột nhiên vỗ tay nói: "Trời ạ! Cậu là Hứa Thiên Tứ!" Triệu Xương Hà nhìn Hứa Thiên Tứ từ trên xuống dưới một lượt. "Trời ơi!" "Đã lâu không gặp, không ngờ cậu lại thay đổi nhiều như vậy!" Trong khi đang nói chuyện, Triệu Xương Hà rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hứa Thiên Tứ. Hắn vừa mới ngồi xuống, thì giám đốc công ty chứng khoán ở bên cạnh liền ho khan vài tiếng. Triệu Xương Hà nhanh chóng đứng lên. Hứa Thiên Tứ cười lắc đầu: "Ngồi đi, hai người chúng ta đã không gặp nhau mấy năm nay rồi”. Sau khi giám đốc công ty chứng khoán rời đi, Triệu Xương Hà lập tức hỏi: "Tôi nghe người ta nói nhà cậu phá sản, chú đã xảy ra chuyện. Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Hứa Thiên Tứ cười lạnh nói: "Chuyện quá khứ thôi đừng nhắc đến làm gì”. "Bây giờ, tôi muốn cậu đi với tôi đến Đông Hải”. "Chúng ta cùng nhau đánh sập tập đoàn Lăng Tiêu, sau đó là chiếm toàn bộ Đông Hải!" Khử tập đoàn Lăng Tiêu? ! Triệu Xương Hà sửng sốt. Có thể à? ! "Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu rất phát đạt. Tôi nghe nói rằng họ hơi tí lại dùng tiền của mình để làm từ thiện”. "Có ảnh hưởng lớn trong toàn tỉnh Giang Châu”. "Chỉ hai chúng ta, làm sao có thể khử một tập đoàn lớn như vậy?" "Ai nói chỉ có hai người chúng ta?" Sau đó, Hứa Thiên Tứ lấy trong túi ra một tấm thẻ đen. Sau khi nhìn thấy tấm thẻ, Triệu Xương Hà không khỏi thốt lên: "Thẻ đen Amex của ngân hàng Thông Dụng !?" Thẻ đen Amex này là thẻ đen không giới hạn do ngân hàng Thông Dụng phát hành. Đồng thời, thẻ đen này cũng thể hiện địa vị cao quý của người dùng. "Wow, làm thế nào mà cậu có được tấm thẻ đen này thế?" "Tôi nghe nói ở nước ta không có nhiều người có loại thẻ đen này đâu”. "Ở Thành Hải chắc không có quá năm người có thẻ này đâu nhỉ!?" Hứa Thiên Tứ tự tin giơ bốn ngón tay lên: "Tổng cộng có bốn người, bao gồm cả tôi”. "Chúa ơi! Cậu làm thế nào vậy!?" Khóe mắt Hứa Thiên Tứ khẽ co giật khi nghe những lời Hứa Thiên Tứ nói. Anh ta không đi sâu hơn về chủ đề này, mà nói: "Tôi bây giờ có một thân phận khác, đó là làm ngoại giao cho nhà họ Chu”. "Bây giờ, trong tay tôi có một trăm tỷ tiền mặt”. "Hơn nữa tôi chuẩn bị đưa một nhóm người và tiền vào Đông Hải”. "Lần này, tôi sẽ khử tận gốc tập đoàn Lăng Tiêu”. "Tôi muốn tất cả mọi người trong nhà họ Hứa phải quỳ xuống trước mặt tôi, liếm mông cho tôi!" ... Để nâng cao hiệu quả công việc, Hứa Mộc Tình quyết định trở lại Đông Hải và điều một nhóm tinh hoa đến Thành Hải. Đồng thời, cô cũng thảo luận với Hứa Hiếu Dương về hướng phát triển tiếp theo của tập đoàn Lăng Tiêu. "Tình Tình, con quyết định thế có quá mạo hiểm không?" Khi Hứa Mộc Tình muốn phát triển ngành bất động sản ở Thành Hải, phản ứng đầu tiên của Hứa Hiếu Dương là ngạc nhiên. Sau ngạc nhiên, là lo lắng nhiều hơn. Hứa Hiếu Dương tiếp tục nói: "Thành Hải là một đô thị quốc tế. Ngành bất động sản này được bao quanh bởi những con hổ, không chỉ các gia tộc lớn trong nước, mà còn cả các ông trùm nước ngoài". "Lĩnh vực bất động sản đã đến giai đoạn cạnh tranh khốc liệt”. "Sự can thiệp của chúng ta chắc chắn sẽ thu hút sự công kích của họ”. Hứa Mộc Tình có vẻ rất tự tin. Cô nói với Hứa Hiếu Dương rằng tập đoàn Lăng Tiêu không làm mấy cái công trình chất lượng kém, cũng như các công trình vì lợi nhuận mà không hề quan tâm đến sự oa toàn người dân. Cô muốn người thật việc thật, đưa bất động sản ưu đãi nhất đến tay của người dùng. Khi hai bố con đang nói chuyện phiếm ở bàn ăn, thì Lý Phong bình thản ngồi xuống. Thực ra, Lý Phong cũng có chút bất ngờ khi Hứa Mộc Tình nói muốn làm bất động sản. Nhưng dù Hứa Mộc Tình có làm gì, Lý Phong đều sẽ ủng hộ. Hơn nữa, anh còn cảm thấy rằng chính sách chiến lược của Hứa Mộc Tình là đúng. Trong lĩnh vực kinh doanh, Hứa Mộc Tình luôn có một sự nhạy bén bẩm sinh. Thành Hải là chiến trường của cô, rồi sẽ trở thành sân nhà của cô. Lý Phong tin rằng với khả năng của Hứa Mộc Tình. Cô sẽ trở thành nữ hoàng bất động sản trong tương lai! Lúc này, trong phòng bếp vang lên tiếng điện thoại, Liễu Ngọc Phân trả lời cuộc gọi. Sau khi Liễu Ngọc Phân cúp điện thoại, bà ấy bước ra khỏi phòng bếp, nói với Hứa Hiếu Dương. "Buổi trưa hôm nay anh về sớm nhé. Chúng ta sẽ chuẩn bị cơm nước. Mẹ và anh trai em buổi trưa sẽ đến”. “Được”, Hứa Hiếu Dương gật gật đầu, không chút nghĩ ngợi khi nghe thấy mẹ vợ sẽ đến. Không lâu sau, chuông cửa vang lên. "Này, không phải nói là trưa mới đến sao. Không ngờ mẹ lại đến sớm như vậy”. Không lâu sau khi Liễu Ngọc Phân đi ra mở cửa, bên ngoài liền truyền đến tiếng hô hoảng hốt của bà ấy. "Tại sao lại là cậu!?" "Cậu đến đây làm gì?" Ngay sau đó là một giọng nói khiến mọi người vừa quen thuộc lại vừa chán ghét. "Thím, đương nhiên là tôi tới gặp chú hai rồi”. "Dù sao thì chúng ta cũng là họ hàng”. "Thím để tôi đứng ngoài nói chuyện thế này cũng không phải lắm nhỉ”. Đó là giọng của Hứa Thiên Tứ! Ngay sau đó, liền nhìn thấy Hứa Thiên Tứ đi vào cùng với hai vệ sĩ. Hai tên vệ sĩ này đều bưng thuốc bổ rất cao cấp trên tay. Chương 314: Trúng tim đen "Chú hai, đã lâu không gặp, chú trông vẫn khỏe nhỉ”. "Chân của chú khỏi rồi nhỉ, có thể chạy nhảy rồi nhỉ”. Ngay khi Hứa Thiên Tứ xuất hiện, bầu không khí hòa thuận ban đầu trong nhà đột nhiên bị phá vỡ. Hứa Thiên Tứ mặc một bộ đồ hàng hiệu, mái tóc được chải bóng loáng. So với trước đây, anh ta trông tinh tế hơn, mọi chi tiết trên cơ thể anh ta đều đã được chỉnh sửa một cách tỉ mỉ. Khi Hứa Hiếu Dương nhìn thấy Hứa Thiên Tứ, ngoài sự ngạc nhiên ra, còn có sự vui mừng nữa. "Thiên Tứ, cháu đi đâu bao lâu nay vậy? Chú tìm cháu mãi”. Nghe vậy, Hứa Thiên Tứ không khỏi cười hỏi: "Chú hai tìm tôi, là muốn đuổi cùng giết tận tôi sao?" "Thằng bé này, chú là chú hai của cháu, sao chú làm thế được?" Hứa Thiên Tứ hừ lạnh một tiếng: "Thôi đừng có giả vờ giả vịt nữa đi, nhà các người như nào tôi đây biết rõ mười mươi”. Nói rồi, Hứa Thiên Tứ phẩy tay một cái. Hai tên vệ sĩ phía sau liền đặt thuốc bổ xuống đất. Hứa Thiên Tứ ngửa đầu ngạo nghễ nói: "Tôi hôm nay trở về là muốn nói với các người một chuyện”. "Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì tôi đã mất từ tay các người, từng thứ một”. "Cũng bao gồm cả mối thù của bố tôi!" Hứa Thiên Tứ nghiến răng, giọng nói càng ngày càng chói tai. "Tôi sẽ làm cho cuộc sống của các người còn đau đớn hơn của tôi”. "Tôi sẽ cướp hết mọi thứ của các người, sẽ biến các người thành những kẻ ăn mày!" Lúc này, Hứa Hạo Nhiên tình cờ từ trên lầu đi xuống. Vừa nhìn thấy Hứa Thiên Tứ, cậu ta đột ngột hỏi: "Hứa Thiên Tứ, đã lâu không gặp, anh đi làm trai bao đấy à?" Lời nói của Hứa Hạo Nhiên khiến Hứa Thiên Tứ nhảy dựng lên như bị một mũi kim đâm vào mắt. Hứa Thiên Tứ giơ ngón tay ra, chỉ vào Hứa Hạo Nhiên và chửi rủa: "Mày nói gì? Đồ chó vô học!" "Ôi da! Ôi da ông trời ơi!" Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng xuống cầu thang, nhìn Hứa Thiên Tứ từ trên xuống dưới một lượt. Ánh mắt của cậu ta khiến Hứa Thiên Tứ cảm thấy hơi bối rối. "Mày nhìn tao làm gì?" Hứa Hạo Nhiên cười nói: "Trước đây, tôi còn tưởng bản chất trai đẹp bám váy phụ nữ của anh chỉ tiềm ẩn thôi”. "Hóa ra anh còn bỉ ổi hơn cả vậy”. "Khi anh chạy trốn, anh chả có gì cả”. "Vừa mới trở lại, đã thành người có tiền, thành con nhà giàu”. "Điều này cho thấy rằng anh hoặc đã làm trai bao hoặc cưới một bà già bảy mươi tuổi!" Trúng tim đen! Vài lời mà Hứa Hạo Nhiên nói một cách tình cờ hóa ra lại mô tả đầy đủ về tình hình hiện tại của Hứa Thiên Tứ! Quả thực, Hứa Thiên Tứ đột nhiên trở nên như thế này, đúng như lời Hứa Hạo Nhiên nói. Sau khi trốn thoát, anh ta đã gia nhập vào một tụ điểm ăn chơi. Kết quả là anh ta bị hai tên nhà giàu say rượu lôi lên xe, làm anh ta. Sau đó, hai tên đó còn phát hiện ra Hứa Thiên Tứ rất có tài năng về mặt đó, vì vậy chúng đã huấn luyện anh ta. Đồng thời cũng đưa Hứa Thiên Tứ đi cùng, thường tham gia các buổi tụ tập dành cho người giàu. Sau đó, Hứa Thiên Tứ có vinh dự được tham gia sinh nhật lần thứ bảy mươi của một bà cụ. Cuối cùng, được bà đó thích rồi cả hai kết hôn. Mà bà già này là Chu Mỹ Trân, em gái của Chu Minh Thiệu, người đứng đầu hiện giờ của gia tộc họ Chu. Sau khi kết hôn với Chu Mỹ Trân, địa vị của Hứa Thiên Tứ ngay lập tức một bước lên mây. Sau khi phục vụ Chu Mỹ Trân xong, anh ta đã trở lại Đông Hải với một trăm tỷ tiền mặt. Mà chuyện này đã gây xôn xao ở phương Nam lâu rồi. Nhưng Hứa Thiên Tứ không muốn mọi người ở quê nhà biết. Đặc biệt là đám người này. Anh ta buông một câu độc ác. "Các người đợi đấy, tôi sẽ làm được hết những gì tôi nói!" "Giờ cố mà ăn uống đi”. "Đến lúc đó, tôi sẽ cho các người ngủ ngoài đường hết”. "Hơn nữa mỗi ngày tôi đều sẽ tìm một nhóm người vô gia cư đến để chăm sóc cho các người”. "Hahahaha!" Hứa Thiên Tứ cười như hoang dại rồi bỏ đi. Hứa Hạo Nhiên bước nhanh đến chỗ Lý Phong, hỏi Lý Phong: "Anh rể, tại sao vừa rồi anh không đánh hắn?" "Thằng này ngứa đòn mà!" Lý Phong cười lạnh: "Sao phải đánh hắn?" Lý Phong chả thèm động tay với những người như vậy. Hơn nữa, sự xuất hiện của anh ta sẽ giúp Hứa Mộc Tình có thêm cơ hội rèn luyện sức khỏe. "Kinh nghiệm" tự vác xác đến, mừng còn chả hết nữa là. Liễu Ngọc Phân lúc này từ bên ngoài bước vào. Hứa Hạo Nhiên như một tên trộm đi đến bên cạnh Liễu Ngọc Phân, chỉ vào Lý Phong nói: "Mẹ, mẹ nhìn đi, anh rể cười thật là bỉ ổi, thật là ác độc”. "Chắc chắn là anh ấy đang âm mưu gì đó”. "A mẹ, sao mẹ lại đánh con?" Khi Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong, Liễu Ngọc Phân đã đập vào vai cậu ta vài cái. "Anh rể của con rất mưu trí thông minh! Mấy từ như ‘bỉ ổi, tà ác’ chỉ dành cho con thôi”.