Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 258: Đây là từ ngữ đặc biệt của người Hoa Hạ.



Kết quả bên kia vừa mở miệng ra đã nói là không quen biết người tên Trương Toàn Đức! Trương Toàn Đức cuối cùng cũng gọi điện được cho một người bạn tốt của mình. Nghe thấy giọng nói nhỏ của đối phương đầu dây bên kia điện thoại. “Tôi hỏi này ông già! Chuyện quái gì đang xảy ra với ông vậy!” “Không phải ông vẫn luôn mồm nói mình là họ hàng của chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu sao?” “Bây giờ mọi người đều nói hai người không có quan hệ gì”. “Haizz! Ông trời ơi! Ông không thể nói dối việc này được! Việc này là việc lớn đấy”. “Thời gian gần đây ông đến tỉnh chúng tôi làm mưa làm gió ở đây không phải là vì ông có quan hệ họ hàng với chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu sao?” “Không có quan hệ này thì ai thèm quan tâm đến ông”. “Trước mặt lãnh đạo, ông đến một con chó cũng không bằng ấy chứ”. “Bộp!” Điện thoại di động của Trương Toàn Đức trượt khỏi tay ông ta và rơi xuống đất. Trương Toàn Đức cảm thấy mặt mình cũng rơi xuống đất một cách nặng nề giống như chiếc điện thoại. Sau đó không ngừng bị mọi người giẫm đạp lên! ............ Chương 318: Liếm qua từng cái một rồi Cả nhà Trương Toàn Đức như người mất hồn lái xe ra khỏi biệt thự. Khi xe chưa đi được bao xa, Liễu Hồng Hoa như phát điên, đột nhiên gầm lên với Trương Toàn Đức. “Đều tại anh! Đều tại anh!” “Đều tại tên rác rưởi nhà anh, ai khiến anh nói nặng lời như vậy!” “Bây giờ dù cho có quay lại quỳ xuống cầu xin bọn họ cũng chẳng ích gì!” Trương Toàn Đức cũng quay đầu rống lên: “Chuyện này có thể trách tôi được sao? Rõ ràng là cô bị tiền làm cho mờ mắt, muốn cái gì mà phó giám đốc cơ chứ!” “Nếu như chỉ lấy một chức vụ bình thường thì đã không như vậy rồi, tôi cũng sẽ không bị lãnh đạo đuổi việc, cô là mụ đàn bà đáng chết!” “Anh dám mắng tôi, anh dám mắng tôi!” Nói xong, Liễu Hồng Hoa lao về phía Trương Toàn Đức! Trên đường, chiếc xe đang lắc lư từ bên này sang bên kia. Cuối cùng đâm vào một cây cột điện! Lúc này, một chiếc ô tô hạng sang hiệu Bentley chạy tới. Triệu Xương Hà xuống xe, gõ vào cửa sổ. Liễu Hồng Hoa và Trương Toàn Đức ngừng đánh nhau. Lúc này, Trương Toàn Đức đầu tóc rối bù, da mặt bị cào xước chảy máu. Ông ta hạ cửa kính xe xuống, hỏi Triệu Xương Hà: “Có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy đối phương bước xuống từ một chiếc xe cao cấp như vậy, Trương Toàn Đức cũng phải nói chuyện một cách thận trọng. “Ông chủ của chúng tôi muốn mời mấy vị lên xe nói chuyện”. Cả gia đình Liễu Hồng Hoa mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Sau đó, vẻ mặt bọn họ đầy lo lắng bước vào chiếc xe Bentley sang trọng. Chiếc xe này là phiên bản dài. Không gian bên trong rất rộng rãi và nội thất đều đã được tân trang lại. Lúc này, Hứa Thiên Tứ ngồi thẳng lưng, hai chân vắt chéo, tư thế vô cùng tao nhã. Hai mắt Trương Diệu Diệu sáng lên khi nhìn thấy Hứa Thiên Tứ. Cô ta cố ý làm một động tác nhỏ, hạ thấp cổ một chút khiến đôi bồng đào càng trở nên nổi bật. Hứa Thiên Tứ liếc nhìn Trương Diệu Diệu, cười khẽ, sau đó hỏi: “Mấy người có muốn kiếm tiền không?” Cả nhà Liễu Hồng Hoa nhìn nhau, không ai nói gì. Hứa Thiên Tứ vỗ tay. Triệu Xương Hà lập tức xách vali đến trước mặt bọn họ. Khoảnh khắc chiếc vali mở ra. “Wow!!” Gia đình Liễu Hồng hoa kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm! Hứa Thiên Tứ vẻ mặt lãnh đạm nói: “Trong đây có hai triệu”. “Nếu như mấy người giúp tôi làm một việc, số tiền này sẽ thuộc về mấy người”. “Và sau khi hoàn thành xong, tôi sẽ cho mấy người thêm năm triệu nữa”. Liễu Hồng Hoa gật đầu lia lịa, giơ tay ra muốn đi lấy tiền. Trương Toàn Đức dù sao cũng là một người lãnh đạo nên đầu óc ông ta minh mẫn hơn một chút. Ông ta nắm lấy tay Liễu Hồng Hoa, hỏi Hứa thiên Tứ: “Anh muốn chúng tôi làm gì?” “Rất đơn giản, giúp tôi khiến gia đình Hứa Mộc Tình phá sản, khiến cho bọn chúng còn nghèo khổ hơn cả những kẻ ăn xin”. Trương Toàn Đức và Liễu Hồng Hoa đồng thanh: “Được, tôi làm!” ...... Sau một hồi thảo luận, Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương quyết định thành lập một công ty bất động sản ở Thành Hải. Tuy nhiên, mục tiêu của bọn họ là bất động sản cao cấp, họ muốn kiếm tiền từ những người giàu! Hứa Mộc Tình vừa quay về Đông Hải sẽ tiến hành điều động nhân viên của tập đoàn Lăng Tiêu. Lý Phong vẫn như thường ngày, cầm rất nhiều kẹo hồ lô chậm rãi bước vào phòng giám đốc. Lúc này, Hứa Mộc Tình và bạn gái Hứa Hạo Nhiên Âu Dương Diểu Diểu đang bàn chuyện. Hai người khẽ nhíu mày, không biết là đang lo lắng chuyện gì. Lý Phong đưa kẹo cho Hứa Mộc Tình. Anh còn cố ý thổi vào tai Hứa Mộc Tình, nhỏ giọng nói: “Anh liếm từng cái một rồi đấy!” Hứa Mộc Tình hờn dỗi liếc Lý Phong một cái. Nhưng cô vẫn hé đôi môi đỏ mọng gợi cảm của mình và cắn một miếng bằng hàm răng trắng đều tăm tắp. Lý Phong nhìn thấy trên bàn trà có rất nhiều tài liệu, liền hỏi: “Có việc gì cần anh giúp không?” Hứa Mộc Tình vừa ăn vừa bất lực nói với Lý Phong: “Lần này chúng ta tiến vào Thành Hải nhất định phải hành động bất ngờ”. “Tuyệt đối không được xây dựng những tòa nhà tồi tàn trên phố, nếu không thì khi xây xong rồi cũng không có ai bỏ tiền ra mua”. “Vì vậy, chúng ta cần một kỹ sư thật giỏi”. “Nhưng những kỹ sư này, hoặc là coi thường chúng ta hoặc là đã làm cho công ty khác từ lâu rồi”. Lý Phong chớp mắt, anh cố ý ghé sát má lại gần cô: “Anh tình cờ có quen một kỹ sư, nếu em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em”. “Chụt”. Vừa nói xong, đôi môi mềm mại của Hứa Một Tình đã chạm vào má Lý Phong. Hứa Mộc Tình đã đau đầu vì chuyện tìm kỹ sư này suốt ba ngày nay rồi. Vừa nghe thấy Lý Phong quen biết kỹ sư, không cần nói gì thêm cô liền trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào. “Mau nói cho em biết kỹ sư đó ở đâu đi?” Lý Phong lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đã ố vàng. Tấm danh thiếp này trông có vẻ rất cũ kỹ. Khi Hứa Mộc Tình nhìn thấy tên trên danh thiếp, hai mắt cô sáng rực lên. “Châu Tồn Mậu!?? Ông ấy là nhân vật nổi tiếng trong ngành xây dựng! Tại sao anh lại có danh thiếp của ông ấy vậy?” Lý Phong mỉm cười ghé nốt má bên phải vừa nãy chưa được hôn sang. Hứa Mộc Tình không do dự liền hôn anh một cái. Cô ôm chặt cánh tay Lý Phong: “Mau nói cho em biết đi mà!” Âu Dương Diểu Diểu ở bên cạnh cầm danh thiếp của Châu Tồn Mậu và nói: “Vị kỹ sư này, ba mươi năm trước hô mưa gọi gió trong ngành xây dựng”. “Các công trình của ông ấy đã giành được hơn chục giải thưởng quốc tế”. “Ông ấy được liệt kê trong danh sách “Những kiến trúc sư nổi tiếng thế giới”. “Ông ấy cũng thiết kế nên rất nhiều công trình kiến trúc nổi tiếng ở nước ngoài”. “Chỉ là không biết sau này xảy ra chuyện gì, ông ấy đột nhiên biến mất”. “Bây giờ các phương tiện truyền thông báo chí đều không thể tìm thấy ông ấy, mọi người đều cho rằng ông ấy đã chết rồi”. Âu Dương Diểu Diểu lật danh thiếp lên và tìm thấy một chuỗi địa chỉ được viết tay ở phía sau. Địa chỉ này là ở Đông Hải, và cách nhà của Âu Dương Diểu Diểu không xa. Hứa Mộc Tình và Âu Dương Diểu Diểu đến địa chỉ ghi trên danh thiếp. Đây là một khu nhà tương đối cổ, biển số nhà đa số đã bị mờ. May thay ở đằng cách đó không xa có một ông lão đang ngồi rửa rau trước cửa. Âu Dương Diểu Diểu biết ông lão này. Sau khi tiến đến gần, cô ấy đưa địa chỉ ở mặt sau danh thiếp rồi hỏi: “Bác Châu, bác có biết ai trong nhà này không?” Ông lão ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên một nụ cười sâu thẳm. “Cái con bé này”. “Từ tiểu học đến bây giờ, cháu đã đi qua cửa nhà bác không biết bao nhiêu lần rồi”. “Tại sao đến tên của bác cháu cũng không biết thế’”. Âu Dương Diểu Diểu ngây ra một lúc, ngay sau đó liền phản ứng lại, cô ấy kinh ngạc che miệng. Không thể ngờ được rằng ông lão mà cô ấy quen biết hơn mười năm nay lại là nhân vật nổi tiếng. Hứa Mộc Tình đi tới, vội vàng đưa danh thiếp của mình cho ông lão: “Ông đúng là ông Châu Tồn Mậu phải không ạ?” Châu Tồn Mậu cười nói: “Một ông lão gần đất xa trời như tôi đây, chắc không có ai dám giả mạo đâu”. Châu Tồn Mậu nhận lấy tấm danh thiếp mà Hứa Mộc Tình đưa cho, thở dài một hơi, nói: “Mười năm rồi! Tôi đợi tấm danh thiếp này đã tròn mười năm rồi”. Châu Tồn Mậu cầm danh thiếp đứng dậy, cảm giác ban đầu ông ấy đem lại cho người khác bây giờ đã thay đổi rồi. Vừa rồi ông ấy giống như một ông lão bình thường ngoài sáu mươi tuổi. Nhưng giờ đây, ông ấy giống như một nhà thông thái đang sống ẩn dật giữa thành phố sầm uất. Trong ánh mắt của ông ấy lộ ra vẻ khôn ngoan và sâu sắc. Hứa Mộc Tình rất quan tâm đến những lời Châu Tồn Mậu nói ban nãy. Không nhịn được liền hỏi: “Ông Châu, vì sao ông lại nói đợi tấm danh thiếp này mười năm rồi vậy ạ?” Châu Tồn Mậu cẩn thận quan sát Hứa Mộc Tình: “Mười năm trước, tôi đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng và đã đắc tội với một nhân vật lớn”. “Lúc đó, một đám người đang đuổi giết tôi”. “Vào lúc tôi lâm vào đường cùng thì có một thiếu niên đã xuất hiện trước mặt tôi”. “Cậu ấy đã giúp tôi đánh bại tất cả những kẻ giết người và còn giúp tôi giải quyết chuyện này”. Chương 319: Đưa đại tông sư quay về “Với điều kiện là tôi đến Đông Hải sinh sống cho đến ngày có người cầm tấm danh thiếp này đến trước mặt tôi”. Hứa Mộc Tình và Âu Dương Diểu Diểu nhìn nhau. Bọn họ đều biết chàng trai mà Châu Tồn Mậu nhắc đến chính là Lý Phong. Không ngờ rằng Lý Phong mười năm trước đã tính toán được sẽ có ngày hôm nay. Hứa Mộc Tình che miệng vì kinh ngạc. Trong sự ngạc nhiên còn có sự cảm động. Sự cảm động này là Lý Phong dành tặng cho cô. Mười mấy năm chuẩn bị trong sự chờ đợi dài đằng đẵng. Và bây giờ cuối cùng nó đã đơm hoa kết trái. Lúc này, tại biệt thự của nhà họ Uông. Uông Tố Lung hai ngày nay bận bù đầu. Ông ta không còn ung dung, nhàn nhã như trước nữa. Ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui, hơn nữa còn là làm việc cho người khác. 70% tài sản của gia đình ông ta đã được giao cho nhà họ Hậu. Mặc dù ông ta cũng có thể thu được một số lợi nhuận từ những ngành này. Nhưng so với trước đây thì lợi nhuận của gia tộc bọn họ đã bị giảm bớt rất nhiều. Quan trọng hơn, sau khi mất đi cao thủ tông sư cấp cao, gia tộc bọn họ đã bị rớt khỏi danh sách gia tộc hạng hai. Trừ phi lại có thêm cao thủ tông sư cấp cao khác xuất hiện, nếu không thì gia tộc của bọn họ từ nay về sau sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa. Chỉ có thể làm mấy việc vặt vãnh dưới trướng nhà họ Hậu, sống vật vờ qua ngày. Uông Tố Lung vừa quay về nhà, chưa kịp uống một tách trà nóng. Quản gia lúc này mới vội vàng chạy từ cửa vào. “Ông chủ, ông chủ”. Quản gia rất kích động, vừa nói chuyện vừa chỉ ra cửa. Uông Tố Lung hai ngày nay đều nằm mơ thấy ác mộng. Ông ta nằm mơ thấy nhóm người ở Đông Hải đem người đến phía Bắc và tìm ông ta để tính sổ. Bây giờ lại nhìn thấy bộ dạng như vậy của quản gia ông ta đột nhiên đứng dậy: “Sao thế? Có phải người của Đông Hải đến giết chúng ta không?” Quản gia vội vàng lắc đầu: “Không phải, là cậu chủ, cậu chủ quay về rồi”. Cậu chủ mà quản gia nhắc tới là đứa con riêng của Uông Tố Lung, Uông Nghị Thừa. Đứng thứ tư trong gia đình. Uông Nghị Thừa là sản phẩm trong một lần Uông Tố Lung say rượu và phát sinh quan hệ với một vũ công. Cô vũ công này bí mật sinh con ra, khi đứa trẻ được ba tuổi thì cô ta ôm con mang đến cửa nhà ông ta. Để che đậy vụ bê bối, Uông Tố Lung đã gửi Uông Nghị Thừa đến một môn phái. Từ đó đến nay đã hơn mười năm. Trong khoảng thời gian dài như vậy, quan hệ của hai cha con ngày càng xa cách. Nghe tin Uông Nghị Thừa đã quay về, khuôn mặt Uông Tố Lung không có bất kỳ biểu cảm gì, ông ta lạnh nhạt đáp một tiếng. Đối với ông ta, thêm một đứa con trai hay mất một đứa con trai cũng không có gì khác biệt. Bây giờ gia tộc Uông Thị của bọn họ đã xong đời rồi. Chỉ có thể phụ thuộc vào gia tộc Hậu Thị. Những kỳ vọng và hoài bão của ông ta về gia tộc này đều đã cuốn theo chiều gió. Bây giờ bận tối mắt tối mũi cũng chỉ để giữ lấy cội nguồn cho gia tộc. Quản gia thấy Uông Tố Lung không có phản ứng gì lại nói tiếp: “Ông chủ, cậu tư đưa theo một vị đại tông sư quay về”. “Gì cơ!?” Uông Tố Lung nắm lấy cổ áo người quản gia và kéo ông ta đến trước mặt mình. Ông ta hét lớn, không ngừng phun nước bọt vào mặt quản gia: “Vừa nãy ông nói gì cơ? Nói lại lần nữa cho tôi!” “Ông chủ, cậu tư nói, cậu ấy đưa một vị đại tông sư từ sư môn quay về”. “Hơn nữa cậu tư bây giờ cũng đã là tông sư rồi”. Ngập ngừng một lát, Uông Tố Lung liền đẩy quản gia ra rồi cười lớn: “Ha ha ha ha ha! Ông trời không tuyệt đường sống của nhà họ Uông chúng ta!” Uông Tố Lung vội vàng bật dậy như lò xo lao nhanh ra cửa. Có hai người đang đứng ngoài cửa. Người trẻ tuổi là Uông Nghị Thừa. Anh ta mặc vest và đi giày da giống như những cậu chủ trong gia đình bình thường khác. Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên tóc ngắn, ông ta mặc một chiếc áo dài. Người đàn ông đứng ở đó, không nói một lời nào nhưng nét mặt ông ta sắc như dao! Ngay cả Uông Tố Lung cũng không dám nhìn thẳng vào mặt người đàn ông trung niên này. Bởi vì trên người người đàn ông trung niên này toát ra một loại khí tức ghê gớm. Uông Tố Lung rất ngạc nhiên, nhưng ông ta cảm thấy vui mừng hơn. Ông ta vội vàng dẫn hai người họ vào phòng khách và pha sẵn trà thơm. Uông Nghị Thừa giới thiệu người đàn ông này tên là Điền Vong Hỉ, là nhị sư huynh của anh ta. Điền Vong Hỉ lần này theo Uông Nghị Thừa xuống núi và không định quay trở về sư môn nữa. Uông Tố Lung nghe đến đây thì hai mắt sáng rực lên. Như thể đúng lúc đang buồn ngủ thì có người mang gối đến. Khi gia tộc đang trên bờ vực diệt vong thì bỗng từ trên trời rơi xuống một đứa con trai là tông sư và một vị sư huynh là đại tông sư. Uông Tố Lung trình bày tình hình hiện tại của gia tộc bọn họ, đồng thời đối xử với Điền Vong Hỉ rất hào phóng. Một biệt thự, hai mỹ nữ, lương tháng tám triệu. Điền Vong Hỉ sau khi nghe xong, lập tức gật đầu đồng ý. “Ông chủ, từ nhỏ sư bá đã dạy tôi có làm thì mới có ăn”. “Nếu như tôi đã lấy nhiều tiền của ông như vậy, tôi nhất định sẽ sẽ làm việc cho ông". “Trên đường tới đây tôi đã nghe người ta nói rằng người của ông bị thiệt hại ở Đông Hải”. “Thậm chí đến đại tông sư của gia tộc cũng bị chúng giết chết”. Uông Tố Lung thở dài: “Đám người Đông Hải rất nham hiểm và xảo quyệt”. “Bọn chúng thông đồng với chưởng môn Hàn Sơn Chung Vô Thất, sử dụng những âm mưu và thủ đoạn bẩn thỉu để giết sạch tất cả những người mà chúng tôi cử đến”. Điền Vong Hỉ cười lạnh một tiếng: “Những kẻ ngang ngược ở phía Nam, thực lực không đủ, chỉ biết sử dụng những thủ đoạn xảo quyệt”. “Bây giờ tôi sẽ chặt đầu bọn chúng rồi mang về làm vật tế cho những người đã mất!” Vừa nghe xong câu này, Uông Tố Lung vội vàng xua tay. Ông ta không muốn vị tông sư không dễ gì mới có được này bị những kẻ ở Đông Hải cười nhạo. “Đông Hải rất khó lường mà bây giờ Chung Vô Thất vẫn là cao thủ tông sư cấp cao”. “Ông ta đã thành danh rất lâu rồi, lại là chưởng môn của một môn phái”. “Một mình ông đơn phương độc mã, làm sao có thể đối phó với chúng được?” Theo như Uông Tố Lung, bốn vị đại tông sư lớn của bốn gia tộc cũng không đánh bại được Chung Vô Thất. Tên Điền Vong Hỉ này kinh nghiệm non nớt, đi đến đó lúc này khác gì là tự nộp mạng. Điền Vong Hỉ trợn trừng mắt, khí thế cuồn cuộn xông về phía Uông Tố Lung. Lúc này, Uông Tố Lung cảm thấy như có ai đó giữ vai rồi đè chặt mình xuống ghế sofa, khiến ông ta không thể nhúc nhích, mồ hôi lạnh ướt sũng sau lưng. Khí tức chết chóc mạnh mẽ bao trùm khắp cơ thể ông ta. Lúc này, trong lòng Uông Tố Lung cực kỳ hoảng sợ. Như thể Điền Vong Hỉ có thể giết chết ông ta chỉ bằng một cái búng tay. “Chung Vô Thất? Hừ, rác rưởi!” “Tôi phải giết hắn ta, dùng một tay là đủ!” Kiêu ngạo! Lạnh lùng! Điên cuồng! Áo choàng trên người Điền Vong Hỉ thấp thoáng bay. Một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ đè chặt vào ngực Uông Tố Lung khiến ông ta cảm thấy như đang bị nhồi bông, cảm giác vô cùng khó chịu! Uông Nghị Thừa đang ngồi bên cạnh, cười nhẹ rồi giải thích: “Bố, thật ra từ trước đến nay, mọi người luôn hiểu nhầm”. “Mọi người đã quen với việc đánh giá các cao thủ là tông sư hoặc là đại tông sư”. “Loại tiêu chuẩn này do chính các thế gia tự mình đặt ra, khác với tiêu chuẩn của giới giang hồ bọn con”. “Ví dụ như, con trai bố mặc dù bây giờ chỉ là tông sư, như khi đụng độ với tên Chung Vô Thất kia cũng chưa chắc đã thua huống hồ là nhị sư huynh của con đây”. Điền Vong Hỉ mặt lạnh tanh, giọng nói sắc như dao: “Hàn Sơn chỉ là một môn phái nhỏ trong giới”. Sau đó, Điền Vong Hỉ giống như Uông Tố Lung bắt đầu miêu tả về “giới giang hồ” mà chỉ bọn họ mới biết. Giang hồ. Đây là từ ngữ đặc biệt của người Hoa Hạ. Giang hồ thật ra không hề bí ẩn, nó ở ngay cạnh chúng ta. Nơi nào có người sinh sống, nơi đó có giang hồ. Ở trong giới giang hồ có những ngôi sao sáng như Thiếu Lâm, Võ Đang. Chương 320: Khách quý Có thể ẩn giấu trong núi sâu và rừng già, sau này trở thành trụ cột chính của các con phố. Trong thế giới của những người bình thường, bọn họ không được biết đến. Nhưng trên giang hồ, bọn họ lại có một địa vị rất cao. Bọn họ hoặc là môn phái. Hoặc là hội quán võ thuật hay gì đó.