Chị An đem hợp đồng mua bán lần lượt giải thích với Hoắc Vận Thành: “Tất cả nguyên liệu thô ở Pháp đều được mua từ ba công ty này. Chúng tôi đã hợp tác với ba công ty này hơn ba năm, trước đây chưa từng có vấn đề gì xảy ra.” “Vậy nguyên liệu được nhập về rồi có tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên không?” Thư Tình rũ mắt xem hợp đồng mua bán, hỏi.
“Vâng, mọi quy trình đều được tiến hành theo quy định.” Chị An khẳng định.
Advertisement “Được, tôi biết rồi, chị An trở lại làm việc đi.” Hoắc Vân Thành xem qua một lượt hồ sơ, nói với chị An.
Chị An cung kính gật đầu: “Vâng Hoắc tổng, vậy tôi xin phép, nếu anh cần gì thì cứ tìm tôi.”
Chị An quay người rời đi, ánh mắt Thư Tình rơi vào tư liệu trong tay Hoắc Vân Thành: “Có vấn đề gì không?”
Hoắc Vân Thành nhíu mày, lạnh giọng nói với Jones: “Tôi cần danh sách tất cả những người có thể tiếp xúc với nguyên vật liệu.”
“Vâng, tôi sẽ cho người thống kê ngay lập tức.” Jones nhanh chóng sai người đi thu xếp.
Những người có thể tiếp xúc với nguyên vật liệu ngoại trừ nhân viên phụ trách trông coi kho hàng còn có nhân viên vận chuyển, sản xuất cũng có cơ hội chạm vào nguyên vật liệu, thừa cơ động tay động chân.
Nhìn vào danh sách mấy chục cái tên kia, Hoắc Vân Thành trầm tư suy nghĩ hồi lâu, trầm giọng hỏi: “Những nguyên liệu có bị lỗi đó giờ đang ở đâu?”
Jones nhìn về phía cửa sổ: “Tất cả đều ở trong nhà kho ở bên kia.”
“Chỉ có nguyên vật liệu trong nhà kho đó xảy ra lỗi ư?” Thư Tình theo tầm mắt của Jones nhìn sang, chỗ đó có hơn mười mấy nhà kho liền kề.
Jones khẳng định với Thư Tình: “Đúng vậy.”
Ánh mắt Hoắc Vân Thành trở nên sắc bén: “Chúng ta đến nhà kho đó xem thử.”
Kho chứa nguyên liệu nằm cách xa nhà xưởng mấy chục mét, thường ngày sẽ có công nhân vận chuyển chở nguyên liệu về nhà xưởng đưa vào sản xuất.
Nói cách khác, cũng có thể đã xảy ra sự cố trong quá trình vận chuyển.
“Nhà kho ở đằng kia.” Jones chỉ vào nhà kho cách đó không xa rồi dẫn đường.
Thư Tình và Hoắc Vân Thành đi theo sau anh ta.
Sắp đến được kho hàng, di động Jones bỗng nhiên vang lên.
Anh ta ngượng ngùng xin phép: “Xin lỗi Hoắc tổng, tôi đi nghe điện thoại một chút.”
“Ừm.” Hoắc Vân Thành gật đầu, cùng Thư Tình tiếp tục đi đến nhà kho.
Càng đến gần nhà kho, tinh thần Thư Tình không hiểu sao càng căng thẳng, như thể có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Đột nhiên, nhà kho phía trước bốc lên từng luồng khói dày đặc, từ kho hàng tỏa ra xung quanh hừng hực khí nóng, hỏa diễm lóe lên.
“Không ổn, sắp nổ rồi!” Thư Tình kinh hoàng nhìn khói lửa dày đặc cách đó không xa, dừng chân lại, lôi kéo Hoắc Vân Thành lùi về phía sau.
Cùng lúc đó, một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa ầm vang.
Làn khói dày cuồn cuộn bốc lên không trung, tạo thành một đám mây hình nấm, ngọn núi lửa đỏ cuồn cuộn phun trào lên bầu trời.
“Thư Tình, cẩn thận!” Giọng nói căng thẳng lo lắng của Hoắc Vân Thành xen lẫn trong tiếng nổ chói tai.
Thư Tình ngẩng đầu, một miếng trần nhà bị khối khí thổi bay về phía cô.
Trời đất quay cuồng, Thư Tình được Hoắc Vân Thành ôm chặt vào lòng, anh dùng thân thể cao lớn của mình chắn tấm thép đang bay đến, bảo vệ cho Thư Tình.
Hai người cùng nhau ngã lăn trên mặt đất, phần lưng Thư Tình va chạm với nền xi măng thô cứng.