Đôi mắt sâu thẳm đầy bí ẩn của Hoắc Vân Thành dõi theo Thư Tình không rời, giọng nói nam tính ấy cứ văng vẳng bên tai cô.
Thư Tình cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng, chạm phải ánh mắt của anh, bĩu môi nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
Hoắc Vân Thành cười nhạt: “Những gì em vừa nói anh nghe hết không xót chữ nào.”
“Tôi có nói cái gì đâu? Chỉ có mình anh nghe thôi.” Thư Tình xấu hổ, tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Vân Thành.
Người này thật xấu xa, dám giả vờ hôn mê lừa gạt cô! Sớm biết vậy cô đã không thèm lo lắng cho anh.
Hoắc Vân Thành vươn tay nắm lấy Thư Tình đặt vào lòng bàn tay mình, chặt chẽ bao bọc lấy nó.
“Em nói chỉ cần tôi tỉnh lại, em sẽ vì anh làm bất cứ chuyện gì.” Anh trầm giọng nói: “Vậy em có đồng ý lấy anh không?”
Hơi ấm của Hoắc Vân Thành truyền đến từ lòng bàn tay và mu bàn tay, trong lòng Thư Tình rung động khó tả.
“Anh đang cầu hôn tôi ư?” Thư Tình mím môi.
“Tôi đang theo đuổi em đó.” Hoắc Vân Thành nhướng mày, đôi mắt tràn đầy nhu tình tựa như một đầm nước sâu có thể khiến người chìm đắm vào nó.
Theo đuổi……
Tim Thư Tình bỗng nhanh hơn một nhịp.
Giờ phút này, ở trong phòng bệnh thật sự không thích hợp để nói những chuyện như thế này.
Thư Tình rút lòng bàn tay ra, lạnh lùng nói: “Những lời tôi vừa nói đều không có giá trị, ai bảo anh giả vờ hôn mê lừa gạt tôi!”
“Cờ đã hạ không thể rút lại.” Hoắc Vân Thành nhíu mày.
Thư Tình:…
Không khí trong phòng bệnh nhất thời có chút xấu hổ.
Sau vài giây im lặng, Hoắc Vân Thành hắng giọng: “Hai tháng sau, em có thể cho tôi một câu trả lời được không?”
Thư Tình nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu: “Đến lúc đó tôi sẽ cho anh một câu trả lời.”
Hoắc Vân Thành lộ ra ánh mắt đắc ý, anh tin chắc mình sẽ có được câu trả lời mong muốn.
“Không phải anh đang vờ hôn mê sao? Mau nằm xuống đi.” Thư Tình vội vàng dời chủ đề: “Đừng để ai nhìn thấy.”
“Không sao, có vệ sĩ canh giữ ở bên ngoài.” Hoắc Vân Thành hờ hững nói.
Vừa dứt lời, điện thoại của Thư Tình vang lên.
Là ông nội gọi.
Thư Tình nhấc máy, ngọt ngào gọi: “Ông nội.”
“Tình Tình, cháu không sao đấy chứ?” Giọng ông truyền đến từ đầu bên kia.
Thư Tình cười nói: “Cháu vẫn khỏe mà.”
“Những gì trên tin tức có thật không?” Thư lão gia tử lại hỏi.
Thư Tình đáp: “Có thật có giả, ông nội đừng quá chú tâm đến nó, muốn câu cá thì câu cá, thích tưới hoa thì tưới hoa đi, chuyện bên này cháu sẽ lo liệu ổn thỏa.”
“Ông có lo lắng gì đâu?” Tiếng cười ha hả của ông truyền đến: “Nếu ông đoán không lầm, báo đăng Hoắc Vân Thành hôn mê là giả có phải không?”
“Ông nội biết được cả chuyện này luôn…” Thư Tình mím môi, bội phục ông nội mình sát đất.
“Vốn dĩ còn không chắc lắm, nhưng mà nghe giọng điệu của con thì ông liền biết rồi. Nào có ai mà chồng chưa cưới của mình còn đang hôn mê mà vẫn bình tĩnh thong dong như con?” Ông nội Thư vuốt râu cười nói.