Nhất thời, Thư Tình trở thành mục tiêu công kích, ánh mắt của tất cả mọi người, tập trung lên người cô ngay lập tức.
Thư Tình bình tĩnh đứng dậy, cất bước vững vàng, từng bước một đi đến trước mặt Jones, giọng điệu mang theo vài phần lạnh lẽo và châm chọc: “Jones, anh có dám chịu trách nhiệm với mỗi một câu nói của mình không?”
“Đương nhiên có thể.” Ánh mắt Jones lóe lên vẻ khiêu khích Thư Tình, sau đó sắc mặt u ám, thành khẩn thề thốt nói: “Vốn dĩ sau khi đọc xong lời thanh minh của Hoắc thị với người bên ngoài, tôi nên kết thúc buổi họp báo.
Nhưng mà, tôi không muốn chôn vùi lương tâm của mình, cho nên tôi lựa chọn công bố sự thật trong buổi họp báo hôm nay.”
“Lương tâm? Tôi thấy lương tâm của anh đã bị chó ăn mất rồi.” Khóe môi Thư Tình nở nụ cười chế giễu.
Thấy Thư Tình nói như vậy, nhóm phóng viên xôn xao vây quanh Thư Tình, bắt đầu hỏi cô dồn dập.
“Cô Thư Tình, xin hỏi những gì anh Jones nói có phải thật không?”
“Hoắc thị vì lợi ích mà chọn dùng nguyên vật liệu kém chất lượng, khiến người tiêu dùng trúng độc sao?”
“Sau khi sự việc liên tiếp náo động, Hoắc thị đã tự biên tự diễn lên kế hoạch cho vụ nổ kia phải không?”
Thư Tình mỉm cười thản nhiên, lên tiếng với vẻ ung dung nhàn nhã: “Đương nhiên không phải. Mỗi một câu Jones đã nói đều là giả, bịa đặt không cơ sở, cố ý vu khống Hoắc thị.”
“Cô có chứng cứ gì, chứng minh những lời Jones nói là giả?” Phóng viên nhắm thẳng micro vào Thư Tình: “Tại sao anh ta phải làm như vậy? Làm như thế có lợi ích gì cho anh ta!”
Thư Tình cười lạnh: “Nếu thật sự như Jones đã nói, vụ nổ là âm mưu của Hoắc thị, vậy xin hỏi tại sao tôi và Hoắc Vân Thành lại bị thương trong vụ nổ?”
Thư Tình xắn tay áo, trên làn da trắng mịn là vết thương đỏ sậm, cực kì chói mắt.
Ánh mắt cô nhìn Jones lạnh lẽo: “Nếu tôi và Hoắc Vân Thành đã sớm biết sẽ có vụ nổ, sao có thể trùng hợp đến nhà kho số một trong thời gian cháy nổ được? Bây giờ Hoắc Vân Thành vẫn còn hôn mê nằm trong bệnh viện, anh ấy sẽ lấy an nguy tính mạng của mình ra để đùa giỡn sao?”
Đúng vậy, tin tức truyền đến từ bệnh viện, trong vụ nổ lần này Hoắc Vân Thành bất hạnh bị trần nhà rơi xuống đè trúng, bị thương rất nặng, mấy ngày nay vẫn luôn hôn mê chưa tỉnh lại, rất có thể sẽ trở thành người thực vật.”
Ánh mắt Jones lóe lên ánh sáng âm u lạnh lẽo: “Đây chính là khổ nhục kế của các người, chẳng qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hoắc Vân Thành bị thương.”
“Ngoài ý muốn à? Tôi thấy do người làm mới đúng!” Sắc mặt Thư Tình hoàn toàn lạnh lẽo, khóe môi tràn ngập vẻ châm chọc.
“Vụ nổ hôm đó, rất khéo, sớm không xảy ra, muộn không xảy ra lại trùng hợp khi tôi và Hoắc Vân Thành đến nhà kho mới cháy nổ, còn Jones, thời điểm trước khi nổ kho, anh lại ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, không chút tổn hại!”
“Cô nói vậy có ý gì?” Jones cau mày.
Thư Tình nhìn anh ta với vẻ lạnh lùng: “Ý của tôi là, Jones mới là hung thủ đứng sau vụ nổ! Anh mới là người khởi xướng nguyên liệu mang tính phóng xạ của “Băng và Lửa” kia!”
“Cô nói bậy!” Jones lạnh nhạt phản bác: “Bởi vì tôi nói ra chân tướng, cô Thư, cô chó cùng rứt giậu, muốn đẩy mọi chuyện cho tôi sao?”
“Chỉ sợ kẻ chó cùng rứt giậu chính là anh.” Thư Tình mỉm cười thản nhiên: “Anh cố ý trộn lẫn nguyên tố có tính phóng xạ vào trong nguyên vật liệu, khiến sản phẩm “Băng và Lửa” của bộ phận sản xuất tại Pháp chứa nguyên tố phóng xạ, làm cho người tiêu dùng trúng độc.”