Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 320



Chương 320

Nhưng mà…

Thư Tình khẽ thở dài rút tay ra, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Cảm nhận được người con gái ấy từ chối một cách thẳng thừng, ánh mắt Hoắc Vân Thành liền ảm đạm.

Anh không chịu từ bỏ, khàn giọng nói: “Thư Tình, em thực sự không muốn mở lòng với anh sao?”

Thư Tình sững người trong phút chốc, sau đó mới định thần lại: “Hoắc Vân Thành, bây giờ không phải lúc để nói chuyện này, anh quên mất mục đích đi Pháp của chúng ta rồi sao? Hiện tại Hoắc thị đang gặp khó khăn, anh còn tâm trạng nghĩ mấy chuyện linh tinh này hả?”

“Có khó khăn gì sao?” Hoắc Vân Thành cười nhẹ, gương mặt tuấn tú bình tĩnh lại tự tin: “Chút chuyện nhỏ này không là gì.”

Được rồi…

Thực ra Thư Tình cũng không nghĩ nó là chuyện lớn gì, nhưng mà để tìm được người đứng đằng sau cũng cần phải phí chút lực.

Quãng đường sau đó trôi qua rất êm ả, máy bay không còn gặp sự cố gì nữa.

Máy bay hạ cánh, Thư Tình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Jones và Bruce đã đứng sẵn ở sân bay chờ bọn họ.

Khi Thư Tình và Hoắc Vân Thành xuống máy bay, Bruce liền tiến đến tiếp đón: “Hi, Hoắc, Thư tiểu thư, đã lâu không gặp.”

“Xin chào Bruce tiên sinh.” Thư Tình cười chào đón, bắt tay với Bruce.

“Hoắc tổng, chúng tôi đã phát hiện một trong những kho chứa nguyên liệu của nhà máy số 1 tồn tại loại nguyên liệu thô không đạt tiêu chuẩn có chứa nguyên tố phóng xạ.” Jones nóng lòng báo cáo với Hoắc Vận Thành.

“Vậy vấn đề là do nguyên liệu sao?” Hoắc Vân Thành hơi híp mắt.

“Hoắc, sorry, việc này tôi cũng có trách nhiệm trong đó.” Bruce áy náy nói, dù sao chuyện này cũng xảy ra ở Pháp, sản phẩm do chi nhánh bên Pháp sản xuất ra đều do thời trang Lady của Bruce phân phối.

“Bruce, chúng ta đi xem thử rốt cuộc là chuyện gì.” Hoắc Vân Thành lạnh mặt nói.

“Hoắc tổng, hay là anh và Thư tiểu thư đi về khách sạn nghỉ ngơi một chút đi, hai người vừa mới hạ cánh mệt mỏi…” Jones thấy vẻ mặt mệt mỏi ỉu xìu của Thư Tình, đề nghị.

“Không cần đâu, bây giờ chúng ta liền đến nhà máy số 1.” Thư Tình lắc đầu, cô nóng lòng muốn làm rõ sự thật càng nhanh càng tốt.

“Đi thôi.” Hoắc Vân Thành liếc mắt ra hiệu Jones dẫn đường.

Đoàn người rất nhanh đã đến nhà máy số 1.

“Ai là người phụ trách thu mua nguyên liệu?” Hoắc Vân Thành kiểm tra thông tin Jones vừa đưa cho anh.

Jones trả lời: “Là chị An, mọi nguyên vật liệu ở bên Pháp đều do chị ấy thống nhất thu mua.”

“Toàn bộ sao?” Thư Tình ngước mặt nhìn Jones, nhíu mày: “Nếu vấn đề nằm ở đầu vào vậy thì tại sao chỉ có nhà máy số 1 có vấn đề?”

“Chị An là nhân viên cũ, từ trước đến nay chị ấy vẫn luôn chịu trách nhiệm thu mua, tôi nghĩ không phải là chị ấy.” Jones không tán đồng nói.

Thư Tình gật đầu: “Vậy chị An đó đang ở đâu? Tôi muốn gặp chị ấy.”