Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 53: 53




Nghĩ lại, chắc là để cảm ơn cô vì đã giúp Hoắc lão gia tử tìm được Dolly?
Thư Tình nhẹ cười: “Cảm ơn.”
Từ Uyển Nhi nhìn thấy tức giận nghiến răng ken két.

Advertisement
Hoắc Vân Thành không thích ăn tôm?
Rõ ràng vừa rồi anh thích ăn mà!
Cô ta hạ mình đích thân lột tôm cho Hoắc Vân Thành đổi lại bị anh xem thường, vậy mà bây giờ anh lại bóc tôm cho Thư Tình!
Ở trước mặt Hoắc Vân Thành, Từ Uyển Nhi toàn bại!
Từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ thất bại thảm hại giống như ngày hôm nay, đầu ngón tay mang theo tức giận đâm vào da thịt.

Thư Tình cái đồ tiện nhân, cục tức này cô ta nuốt không trôi!

Cơm nước xong xuôi, Hoắc lão gia tử đi nghỉ trưa, Hoắc Vân Thành đến công ty còn Thư Tình thì đi dạo phố.

Tối nay cô có hẹn với Lâm Nam mà bộ đồ này vừa nãy đến bệnh viện thú cưng đón Dolly đã bị làm nhăn ít nhiều, không thể tiếp tục mặc nó đi hẹn được.

Thư Tình đi đến Cửa hàng thời trang cao cấp RD, đây là hãng thời trang xịn nhất ở thành phố A.

Nếu cô nhớ không nhầm thì RD vừa mới ký hợp đồng với Loe, theo đó bộ sưu tập Elsa quý này sẽ được bày bán trong cửa hàng RD.

Mới vừa bước vào cửa, đập vào mắt Thư Tình là chiếc đầm Elsa do cô thiết kế, nó được đặt ở vị trí bắt mắt nhất trong tủ kính.

Cô bỗng nhiên rất muốn mặc thử nó.

Chiếc váy do chính tay cô thiết kế ra mặc lên người cô sẽ trông như thế nào đây?

“Chị lấy cho tôi xem thử chiếc váy này với.” Thư Tình nói với nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng đánh giá một lượt Thư Tình, thấy quần áo cô đang mặc nhăn nhúm lại còn có mấy vệt ố đen, trên mặt không khỏi lộ vẻ khinh thường.

Khách hàng của RD trước giờ toàn là tiểu thư, phu nhân nhà giàu danh giá của thành phố A, còn Thư Tình thì chỉ vừa mới đến đây không bao lâu, ngày thường cũng chỉ ăn mặc giản dị.

Đánh giá bề ngoài Thư Tình như vậy, nhân viên bán hàng kết luận chắc chắn cô là đồ quê mùa nghèo kiết xác không biết từ đâu tới.
Chị ta hắng giọng, nói: “Xin lỗi quý khách, đây là chiếc váy do nhà thiết kế nổi tiếng – Loe đích thân chế tác ra, là báu vật của cửa hàng chúng tôi, nếu không mua thì không được thử nó đâu ạ.”
Thư Tình cau mày.

Cô đang bị người ta xem thường phải không?
Cô không mua nổi nó ư?
Đừng nói là một bộ quần áo, dù có là mua cả cửa hàng này thì đối với cô cũng chỉ là chuyện vặt mà thôi, nhân viên này đúng là ánh mắt hạn hẹp.