Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2651: Tổng Giám đốc Lục mang thai ư?



Diệp Bạch nói xong, thư ký bên kia càng sợ ngây người.

'Tổng Giám đốc Lục mang thai ư?

Thư ký không dám hỏi cũng không dám nói gì, cô ấy chỉ có thể phục tùng sự sắp xếp của cấp trên... Diệp Bạch lại phân phó cô ấy mua một ít sách giáo dục sinh sản gửi thẳng đến thành phố C.

Thư ký Lâm nhịn không được nói: “Tổng Giám đốc Diệp, Tổng Giám đốc Lục nhất định sẽ sắp xếp những chuyện này, hơn nữa cũng không phải là thai đầu nên cũng có kinh nghiệm rồi.”

Trong điện thoại, Diệp Bạch trầm mặc một lát: “Là tôi muốn xeml”

Thực ra, anh cũng không phải là thai đầu. Lúc Lục U mang thai Tiểu Lục Hồi, anh cũng đã xem qua không ít lần, nhưng vẫn cảm thấy cần phải xem lại...

Thư ký Lâm gật đầu: “Vâng, Tổng Giám đốc Diệp! Trước tám giờ tối nay tôi sẽ đến thành phố € gặp ngài.”

Cúp điện thoại, Diệp Bạch tựa lưng vào ghế da.

Anh tựa đầu lên cánh tay, nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của Lục U.

Quá gấp gáp, anh thậm chí không thể nhìn kỹ, chỉ cảm thấy cô không mập sau khi mang thai bốn tháng, mặt vẫn nho nhỏ , chỉ có phần bụng rõ ràng là phình ra...

Cũng không biết dinh dưỡng của đứa nhỏ có đủ hay không nữa!

Diệp Bạch vốn muốn ở khách sạn, nhưng nghĩ lại, vẫn nên để thư ký dùng tốc độ nhanh nhất mua lại một chỗ ở đây, anh sẽ chuẩn bị ở lại lâu dài.

Đó là một ngôi biệt thự nhỏ, cách Lục Viên khoảng năm phút đi xe.

Diện tích không lớn,

Sân cũng nhỏ, nhưng có một bãi cỏ, đủ cho Tiểu Lục Hồi nô đùa.

Diệp Bạch tốn cả buổi chiều sửa sang lại, xử lý rất ra dáng, buổi tối thư ký Lâm đưa tư liệu tới cũng phải kinh ngạc, quả nhiên sức hành động của đàn ông ở một thời điểm nào đó rất là kinh người!

Đồng thời cô ấy cũng cảm thán: Có tiền thật tốt!

Trong phòng làm việc ở tầng hai, thư ký Lâm đã sắp xếp lại các tài liệu của công ty, mong sếp xem qua, nhưng sếp đang cầm một cuốn sách “hướng dẫn về em bé, không chỉ đọc mà còn không kìm lòng được mà nói: “Năm tháng nữa, đứa bé sẽ ra đời.”

'Thư ký Lâm cũng mừng cho anh.

Chẳng qua, cô ấy vẫn cẩn thận hỏi một câu: “Tổng Giám đốc Diệp, Tổng Giám đốc Lục giận ngài à?”

Diệp Bạch khẽ “ừ” một tiếng. Anh nói: “Phải, đang giận tôi! Cũng không biết khi nào mới dỗ được đây!” Kỳ thật trong lòng anh rất rõ ràng,

Cho dù anh có cố gắng cứu vấn cả đời thì Lục U có thể sẽ không cần anh nữa!

Nghĩ đến đây, có chút bi thương.

Diệp Bạch không lên tiếng.

Thư ký Lâm cảm nhận được cảm xúc của anh, động tĩnh thu dọn đồ đạc cũng nhỏ đi lại, lát sau cô ấy nói nhỏ: “Văn kiện đều đã được sắp xếp xong xuôi! Tủ lạnh trong bếp cũng đều chất đầy cả rồi, Tổng Giám đốc Diệp tôi về khách sạn trước, trưa mai sẽ tới lấy văn kiện.”

Diệp Bạch khẽ gật đầu. Thư ký Lâm im lặng lui ra ngoài, cô ấy xuống lầu rời đi, lúc đi qua bãi cỏ, ngửi thấy mùi thơm ngát của cỏ xanh, cô ấy nghĩ đến buổi chiều Tổng Giám đốc Diệp

đã dùng máy cắt cỏ để sửa sang lại bãi cỏ.

Cô nghĩ Tổng Giám đốc Diệp thật ra là một người đàn ông biết hưởng thụ cuộc sống.

Giống như Diệp Bạch nghĩ, cho dù đứa bé còn sống, Lục U cũng không có ý định gương vỡ lại lành với anh.

Anh vẫn không gặp được cô.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

— QUẢNG CÁO —