Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2662: Mà giống yêu hơn



Mẹ con hai người cứ thì thầm nói chuyện mãi.

Trong lúc nói chuyện, Hoắc Minh Châu đã điều chỉnh giường cao lên.

Lại giúp Lục U rửa mặt rồi đút cho cô một chén cháo thịt nhỏ và một ít đồ bổ dành cho phụ nữ mang thai.

Lục U ăn xong, cảm thấy khỏe hơn nhiều!

Cô có tinh thần hơn, hai mẹ con nói chuyện một hồi, không khỏi lại nói tới Diệp Bạch... Lục U ngẩn người, thành thật nói: "Sau tối hôm qua, về tình về lý con cũng không có cách nào đối xử với anh ấy như trước đây được, nhưng ở bên nhau thì dường như lại hơi miễn cưỡng! Mẹ, con không muốn miễn cưỡng mình."

Hoắc Minh Châu ủng hộ quyết định của cô.

Bà sửa chăn lại cho con gái, nói: "Anh con cũng nói để cho con tự quyết định." Lục U vô cùng cảm kích người nhà mình.

Ngay tại lúc này, Lục Huân cũng tới, chỉ là sau khi đẩy cửa ra, cô hơi giật mình...

Bởi vì không phải chỉ có một mình cô. Lục Huân gặp Chương Bách Ngôn và Tần Dụ trong bệnh viện, hẳn là Tân Dụ đã mang thai nên đến đây để kiểm tra... Không biết nghe được tin Lục U nằm viện từ đâu, nói là qua thăm một chút.

Lục Huân: Thế này thì thăm làm sao!

Không phải họ sắp kết hôn à? Bây giờ lại qua thăm người yêu cũ của chồng mình, trong lòng không cảm thấy khó chịu sao? Vậy mà Chương Bách Ngôn cũng không có vẻ gì là phản đối.

Lục Huân cảm thấy cặp vợ chồng chưa cưới này thật là khó hiểu!

Quả nhiên, khi nhìn thấy Chương Bách Ngôn và Tân Dụ, Lục U rất bất ngờ.

Hoắc Minh Châu chửi thề trong lòng.

Chuyện gì thế này, là chủ ý của ai vậy?

Bầu không khí trong phòng bệnh rất quái dị.

Cuối cùng, Tân Dụ là người mở miệng trước, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Lục U, thấy cô không sao là tôi yên tâm rồi! Sáng sớm Bách Ngôn nhận được điện thoại, nói cô xảy ra chuyện nằm trong bệnh viện, tôi và anh ấy đều rất lo lắng, đúng lúc tới bệnh viện nên qua xem một chút."

Cô ấy nói xong thì nhìn về phía Chương Bách Ngôn.

Chương Bách Ngôn đút tay trong túi quần, không lên tiếng.

Tần Dụ cũng không để bụng, cô ấy vẫn ôn hòa nói: "Bách Ngôn, anh nói chuyện với cô ấy một chút đi, em đi lấy giấy xét nghiệm thai."

Tần Dụ vừa định đi, Chương Bách Ngôn đã nắm lấy cổ tay nhỏ của cô ấy lại.

Nhưng Tần Dụ lại nhẹ nhàng thoát ra, cô ấy mỉm cười: "Anh ở lại đi, nói chuyện giải sầu với Lục U, một mình em không sao đâu."

Ánh mắt Chương Bách Ngôn trầm xuống.

'Tần Dụ bước đi rất vội, thậm chí còn có chút chật vật, cô ấy mang thai, còn chuẩn bị kết hôn, nhưng trên người quả thật không nhìn ra chút vui mừng nào, còn gầy đi so với trước đây...

Đi tới cửa, lần đầu tiên cô ấy ốm nghén.

Khó chịu nôn ọe một hồi lâu, Tân Dụ ôm ngực, bắt đâu căm ghét chính mình, rõ ràng chuyện không liên quan đến Lục U, vậy mà cô ấy lại kéo Lục U vào... Cho nên vừa rồi nhất định Chương Bách Ngôn đã tức giận!

Nhưng cô ấy cũng giận, phải nói với ai đây!

Nếu cô ấy sớm biết Chương Bách Ngôn có một thư ký thân cận giống Lục U đến tám phần, nếu cô ấy sớm biết Chương Bách Ngôn đi đến chỗ nào cũng dẫn theo thư ký kia, nếu cô ấy sớm biết họ đã có thỏa thuận, cô ấy nhất định sẽ không kết hôn hay thậm chí là mang thai con của anh.

Thỏa thuận gì chứ!

Không phải bao nuôi, nhưng cũng không khác lắm...

Thư ký kia đã ký hợp đồng dài hạn, cô ta không được kết hôn, cũng không được yêu, thậm chí còn không được qua lại với người khác giới. Chương Bách Ngôn cũng chu cấp cho cô ta một căn nhà trị giá hai mươi triệu tệ, còn có năm triệu tiền lương hàng năm.

Có khác biệt gì với đàn ông nuôi phụ nữ đâu?

Nghe nói Chương Bách Ngôn sẽ không qua đêm ở đó, nhưng thỉnh thoảng họ sẽ ăn một bữa cơm riêng... Hoặc là đi du lịch.

Loại quan hệ này không phải bao nuôi...

Mà giống yêu hơn.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!