Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 2723: Nói xong



Anh cúi đầu nói: "Sau này đừng nhắc chuyện này nữa, đã là chuyện quá khứ rồi"

Sau đó, anh hôn cô. Dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, anh nâng khuôn mặt cô, hôn lên môi cô, dịu dàng triền miên... Họ đã lâu rồi không gần gũi, từ khi năm viện hầu như không làm

mấy chuyện thân mật, một nụ hôn hiếm hoi khiến người ta xúc động, cảm giác khó kiềm chế muốn đối phương còn sâu sắc hơn cả niềm yêu thích.

Tiểu Lục Hồi chơi cả ngày, vừa vui vừa mệt.

Cô bé vừa lên xe chưa được bao lâu đã say giấc nồng.

Lục U đắp chăn len cho cô bé, sợ cô bé cảm lạnh. Khi về đến Lục Viên, cô bảo tài xế dừng xe ở căn biệt thự chính, tài xế nhìn gương chiếu hậu nở nụ cười: "Ngủ ngon quát Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng luôn kìa!"

Lục U cũng mỉm cười.

Xe dừng lại, tài xế đang định bước qua mở cửa xe, ôm Tiểu Lục Hồi xuống xe thì có người đã nhanh chân hơn ông ấy. Tài xế nhận ra đó là chồng trước của cô chủ: "Ngài Diệp? Không phải ngài đang ở thành phố B sao, sao ngài cũng đến đây vậy?"

Diệp Bạch dựa vào con trai Lục Ngộ mới có thể bước chân vào nhà họ Lục.

Lục Khiêm và Minh Châu còn ổn, trong khi Lục Thước cứ thay đổi thất thường, lúc nào cũng làm khó làm dễ anh.

Tài xế tiếp đón anh mà thầm suy nghĩ trong lòng. Quả là người mang dòng máu phương Tây, trời lạnh thế mà chỉ mặc một chiếc. áo sơ mi trắng, hê hê... Định hấp dẫn ai đây! Nhưng dáng người của ngài ấy quả

thật rất đẹp, mặc đồ trông thon gầy nhưng cởi đồ lại có thịt.

Tài xế cười ngây ngốc, Diệp Bạch đã mở cửa xe.

Lục U không hề bất ngờ khi nhìn thấy anh, chỉ hờ hững hỏi: "Lục Ngộ đâu?”

Diệp Bạch vừa bế Tiểu Lục Hồi vừa trả lời: "Anh đưa con qua đây luôn rồi! Mẹ đang trông con!"

Lục U quấn khăn quàng cổ, thản nhiên nói: "Đừng xưng hô lung tung! Chúng ta sẽ không tái hôn."

Diệp Bạch vừa ôm Tiểu Lục Hồi vừa lấy chăn đắp cho cô bé, tự nhiên đáp: "Anh biết, hiện tại anh chỉ có thể dựa vào con trai của chúng ta, nên đây cũng là gọi theo con mà."

Lục U lười cãi nhau với anh, cô đi đến trước cửa phủi tuyết trên vai xuống.

Trong nhà rất ấm áp, cô cởi áo măng tô ra, ôm Tiểu Lục Hồi quay về phòng ngủ.

Đây là phòng cô ở từ trước đến giờ, được trang trí đầy thơ mộng. Diệp Bạch quả thật hiếm khi đến đây.

Thời gian họ yêu đương, kết hôn, chính thức ở bên nhau không dài lắm, tính ra đây là lần thứ hai anh bước vào đây.

Lục U đặt Tiểu Lục Hồi lên giường.

Chiếc váy len mỏng trên người cô làm tôn lên vóc dáng thon thả động lòng người. Góc nghiêng của cô vẫn dịu dàng như vậy, khiến Diệp Bạch không khỏi rung động, muốn ôm cô.

Khi Lục U đứng dậy, anh ôm eo cô từ phía sau, áp sát người vào lưng cô.

Anh trầm giọng nói: "Gặp anh ta cả ngày, hai người đã nói gì vậy?"

Lục U biết thừa anh đến đây là vì chuyện này mà.

Cô kéo tay anh ra không cho anh đụng chạm, thực ra hơn nửa năm nay anh cũng không chạm vào cô, nhưng bây giờ sự chống cự của cô hoàn toàn vô dụng, đàn ông bị kích động có sức mạnh không hề nhỏ... Nhưng anh chỉ ôm cô, không dám làm chuyện gì quá đáng, nếu không có lẽ Lục U sẽ không muốn nhìn mặt anh một thời gian dài.

Diệp Bạch khàn giọng nói: "Lục U, anh đang ghen đó."

Lục U giật mình, khẽ nói: "Anh ta đã kết hôn sinh con rồi, tôi và anh ta còn có thể có cái gì chứ? Mà cho dù tôi có cái gì cũng không có nghĩa vụ phải báo với anh, hiện tại chúng ta chẳng có quan hệ gì cả."

Nói xong, cô giấy khỏi người anh.

Cô nói: "Về sau đừng như vậy nữa, bị người trong nhà nhìn thấy không hay. đâu, dễ gây hiểu lầm!"

Ánh mắt Diệp Bạch trở nên sâu hun hút.

Anh nhìn vào đôi mắt cô, khẽ nói: "Lục U, cũng đã qua lâu lắm rồi, khi nào em mới đồng ý tha thứ cho anh, trở về bên cạnh anh? Anh muốn chính thức sống cùng mẹ con các em."

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!