Anh Hoắc Ngoan Ngoãn Nuông Chiều Tôi

Chương 415



Chương 418

Ôn Noãn ngửa đầu nhìn anh.

Giọng nói Hoắc Minh khàn khàn: “Đi cùng anh đến chỗ này!”

Anh nói xong, không đợi cô phản kháng đã chặn ngang bế lên cô, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.

Ôn Noãn ngây ra.

Chờ hoàn hồn, cô dùng sức đấm vào vai anh: “Hoắc Minh, anh làm gì đấy?”

Anh mặc kệ cô đánh anh, chút đau này đối với anh chẳng là gì cả…

Y tá tới thu nhiệt kế, thấy được cảnh này cũng hoảng hốt: “Anh Hoắc, anh muốn đưa người bệnh đi đâu?”

Hoắc Minh không quan tâm.

Anh bước nhanh ôm Ôn Noãn xuống lầu vào trong xe, cài dây an toàn thay cô rồi khóa xe lại.

Ôn Noãn không thể bình tĩnh được nữa.

“Hoắc Minh, anh điên rồi!”

Hoắc Minh từ từ thắt dây an toàn, anh chăm chú nhìn về phía trước, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Chút nữa anh đưa em về!”

Ôn Noãn không giãy giụa nữa…

Cô chỉ nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh vô dụng thôi, anh làm những điều này cũng không thay đổi được gì! Thà rằng anh lạnh lùng thoải mái ném chi phiếu như lúc đó còn hơn dây dưa không rõ như bây giờ!”

Lúc trước cô muốn chi phiếu chính là vì muốn cắt đứt rõ ràng với anh!

Ban đầu cả hai hợp ý, hiện giờ chia tay hòa bình!

Đây không phải là điều mà anh muốn sao?

Ôn Noãn không muốn nói tiếp, quay mặt nhìn về phía bên ngoài xe…

Hoắc Minh ngồi một lát rồi chạy xe đi, Ôn Noãn nhận ra đây là đường về căn hộ của anh. Quả thật, nửa giờ sau anh dừng xe ở dưới căn hộ.

Anh ép ôm cô đi lên căn hộ.

Trong nháy mắt cửa được mở ra, dù cho Ôn Noãn đã xây dựng tâm lý cũng phải ngây người…

Morning Dew.

Rèm cửa kiểu Baroque, bình hoa xanh lam,

Dép lê đôi…

Nơi này vẫn hệt như lúc cô sống ở đây, thậm chí anh còn khôi phục lại chủ đề màu đen của Lễ Tình Nhân.

Toàn bộ đều là dấu vết cô từng yêu anh!



Trái tim Ôn Noãn đau đớn!

Vậy thì sao chứ? Anh cho rằng làm những thứ này sẽ khiến cô cảm động sao?

Hoắc Minh ôm chặt cô từ phía sau, hôn lên vành tai mềm mại của cô, anh cực kỳ động tình, giọng nói nghẹn lại: “Ôn Noãn… Chúng ta bắt đầu lần nữa đi! Sống với nhau giống như trước kia, lúc này anh sẽ đối xử với em thật tốt, anh sẽ không làm em thất vọng! Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất chữa khỏi chân em, không khiến em phải tiếc nuối!”

Ôn Noãn luôn cho rằng đêm đó cô đã khóc hết nước mắt.