Hoài Bích

Chương 14



Từ Thanh Viên và Lan Thì tìm thấy Lương Khâu ở vườn hoa phía sau chùa.

Gã sai vặt của Lương Khâu đang đứng ở bên cạnh, tay còn đang ôm lấy chậu hoa mà lang quân nhà mình nâng niu, quý trọng nhất. Tay Lương Khâu lấm lem bùn đất, vạt áo hắn quấn ở một bên hông. Khi gã sai vặt thông báo có khách muốn gặp, Lương Khâu nhanh chóng bước ra khỏi vườn.

Từ Thanh Viên nhìn chòng chọc vào mảnh vải trắng trên cổ tay hắn, lúc nàng quỳ gối hành lễ với hắn, trong lòng thầm nghĩ: Lương lang quân thoạt nhìn hiền hoà như vậy, chỉ đi thích mỗi hoa cỏ, lại chính là kẻ sát nhân hay sao?

Lương Khâu nhận lấy chiếc khăn lau tay từ gã sai vặt, rồi lại ôm chậu hoa bảo bối kia vào lòng, nom yêu thương vô cùng. Hắn cùng với Từ Thanh Viên đi ra khỏi vườn hoa, hắn nghiêng mặt cười, thở dài với nàng:

"Nghe Phương Trường nói, hôm qua nàng có đến tìm ta nhưng không tìm được? Tổ mẫu bị chuyện côn đồ đêm hôm qua dọa cho tím tái mặt mày, hôm qua hỗn loạn đến mức tinh thần cũng chẳng còn, ta ngồi lại với tổ mẫu một ngày, ban đêm mới trở về, Lộ Châu Nhi tìm ta có chuyện gì không?"

Phương Trường là tên sai vặt của hắn.

Trong mắt Từ Thanh Viên lộ rõ sự lo lắng: "Ta không có việc gì cả, chỉ là đang nhàn rỗi mà thôi. Tổ mẫu bị bệnh sao? Hôm qua ta cũng đến thỉnh an tổ mẫu, nhưng các nha hoàn hầu hạ tổ mẫu nói tổ mẫu trong người không được khoẻ. Không biết là hôm nay ta có thể tới thỉnh an tổ mẫu được không?"

Trong trí nhớ của Từ Thanh Viên, trong khoảng thời gian hơn một tháng ngắn ngủi nàng ở Lương Viên, vị lão phu nhân Lương gia này đã đổ bệnh rất nhiều lần. Sau khi đổ bệnh lão phu nhân sẽ không tiếp khách, bà ta chỉ cho phép đứa cháu trai duy nhất của mình ở bên cạnh.

Lương Khâu nói: "Tổ mẫu chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi. Người lớn tuổi nên dễ bị hoảng sợ ấy mà, vốn cũng không có chuyện gì. Hôm nay tổ mẫu đồng ý nhận lời mời của hai vị sư thái trong chùa, nghe bảo muốn đi xem kịch. Phỏng chừng lát nữa sẽ thông báo cho nữ lang các nàng cùng đi nghe kịch đấy."

Từ Thanh Viên: "Lễ Tắm Phật này, vừa là cuộc diễu hành trên phố, lại vừa là sân khấu kịch, Tích Thiện Tự sắp xếp mọi thứ thật sự rất tưng bừng, rất náo nhiệt. Nếu không xảy ra chuyện bọn côn đồ kia thì càng tốt...... "

Nàng nói với Lương Khâu đến chuyện tối hôm qua Phùng Diệc Châu đi đóng vai Quan Âm, Lương Khâu có chút kinh ngạc. Bởi vì đêm qua hắn hầu hạ lão phu nhân nên không thể đến xem Quan Âm được. Thật sự quá đáng tiếc, Phùng Diệc Châu lại lia đi ánh mắt xinh đẹp của mình trúng một tên mù.

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, rồi cùng nhau về tới trai phòng mà Lương Khâu ở.

Sau khi vào phòng, Từ Thanh Viên ngồi xuống uống trà, Lương Khâu cẩn thận ôm chậu hoa kia, hắn chọn một vị trí thích hợp với ánh mặt trời để đặt chậu hoa xuống. Vừa sợ hoa bị phơi nắng, lại vừa sợ hoa không thấy được ánh mặt trời.

Từ Thanh Viên buồn bực nhìn chậu hoa kia của hắn: Chẳng qua là cành lá sum xuê, màu xanh biếc tươi tắn hơn thôi, nhưng sao một đóa hoa cũng chẳng thấy đâu.

Từ Thanh Viên hỏi Lương Khâu: "Lúc trước khi ta nói chuyện phiếm với tổ mẫu, bà ấy có kể lang quân thời niên thiếu cũng phong lưu lắm, thích được dạo chơi khắp chốn, thế nhưng tại sao hiện tại lại chỉ hết mực yêu thích hoa, cũng không muốn xuất môn?"

Lương Khâu tưới hoa, trả lời: "Trưởng thành rồi thì tính cách của bản thân tự nhiên sẽ thay đổi thôi. Huống chi hồng trần một đời, ai cũng phải trải qua cuộc đời thiêu thân chốn phù du. Chuyện gì cũng đều đã được định sẵn, thì cũng đành vô lực xoay chuyển, duy nhất mỗi chậu hoa này mới có khả năng bầu bạn lâu dài."



Những lời này của hắn nghe suy sụp vô cùng, Từ Thanh Viên không dễ để nhận ra lời hắn nói, nàng liền nói về chậu hoa của hắn: "Lương lang quân, đây rốt cuộc là loại hoa gì vậy, tại sao ta chưa từng thấy nó nở hoa? Mỗi ngày lang quân đều phải dùng máu nuôi nó có cần phải kiêng kị gì không?"

Lương Khâu quay đầu lại, ánh mắt u nhược liếc nhìn nàng một cái.

Mắt Từ Thanh Viên nháy nháy vài cái.

Hắn đi tới ngồi đối diện với nàng, chọc chọc vào trán nàng, giễu cợt nói: "Ta biết ngay mà, các nữ lang đến Lương Viên ở sẽ không có ai là không tò mò hoa này của ta. Để ta đoán xem, nàng còn không chịu tin hoa này của ta thật sự phải được nuôi dưỡng bằng máu, thì nó mới có thể nở ra những bông hoa rực rỡ nhất, đúng không?"

Hai má Từ Thanh Viên ửng đỏ: "Ta tự xưng là người đã đọc qua rất nhiều sách và cũng biết được cũng không ít chuyện, nhưng cho tới tận bây giờ ta chưa từng nghe qua có loài hoa nào như vậy, cho nên mới tò mò. "

Lương Khâu lại cười nàng thêm một trận, rồi mới nghiêm chỉnh giải thích: "Loài hoa này truyền từ Tây Vực, có tên theo tiếng Tây Vực, nhưng ta không biết đọc sao, nên đành đặt biệt danh cho nó là 'Thất Thải Lan', nó được nuôi nấng bằng cách dùng máu của chủ nhân, mỗi ngày đều phải đúng canh giờ cố định lấy máu cho nó ăn. Nếu thời gian khác nhau hoặc thiếu đi mất một ngày không được cho ăn thì lá cây sẽ héo rũ, cuối cùng khi hoa nở ra sẽ không được đẹp."

"Mà nếu vẫn được chăm sóc kĩ lưỡng, đợi đến lúc tháng sáu, tháng bảy, hoa nở ra chính là hoa bảy màu, rực rỡ chói mắt cực kì. Trong thành Trường An này, không có hoa nào có thể địch lại được vẻ đẹp "Thất Thải Lan" của ta đâu nhé."

Từ Thanh Viên "Ồ" một tiếng: "Ngày ngày đều phải đút máu, còn phải nhớ đúng canh giờ, một việc cần phải kiên trì như vậy, đúng là chỉ có mỗi lang quân là làm được."

Giọng nàng mang theo sự kính nể, nàng rót một tách trà nóng rồi đứng dậy kính trà Lương Khâu. Khi nàng đưa chén trà đến, chân nàng lại vấp phải chính khăn lụa của mình. Eo của nàng bị lệch sang một bên đi đập vào mép bàn, tay nàng vì thế mà đồng thời run lên, trà nóng hắt thẳng vào cổ tay của Lương Khâu.

Lương Khâu hoảng sợ đứng dậy.

Gã sai vặt Phương Trường của Lương Khâu và thị nữ Lan Thì của Từ Thanh Viên cùng lúc hô lên: "Lang quân/Nương tử!"

Từ Thanh Viên bị đụng chạm mạnh đến mức chẳng thể thẳng lưng nổi nữa, cả người nàng đều tê dại, chỉ sợ là đã bầm tím rồi. Nhưng không nhẫn tâm như thế, làm sao bắt được cọp con(*)?

*Không vào hang hùm, sao bắt được cọp con: Phải có gan mạo hiểm mới làm được việc khó.

Lan Thì đỡ lấy nàng, còn nàng thì chạy tới bắt lấy mảnh vải trắng quấn trên cổ tay Lương Khâu, nàng gấp đến độ muốn khóc đến nơi: "Không phải là ta cố ý đâu. Trà vẫn còn đang nóng như vậy, lang quân mau tháo tấm vải xuống đi, để ta bôi thuốc giúp lang quân. "

Lương Khâu bị tách trà này đổ vào tay, trán hắn chảy đầy mồ hôi, đau đến mức đỡ lấy cổ tay. Hắn miễn cưỡng trấn an Từ Thanh Viên, nhưng vẫn bị nàng thúc giục phải ngồi xuống. Từ Thanh Viên bảo gã sai vặt và thị nữ đi lấy băng gạc hòm thuốc, muốn xem tình trạng vết thương của Lương Khâu.

Nàng cúi đầu: "Lang quân yên tâm đi, khi còn bé mẹ ta thường xuyên bị thương, ta cũng đã từng băng bó giúp bà ấy. Việc này ta làm đến mức thành thạo rồi sẽ không để lang quân thấy đau đâu. "

Nàng tháo miếng vải trắng quanh năm luôn buộc trên cổ tay Lương Khâu xuống, nhận lấy hộp thuốc gã sai vặt đưa tới. Nàng nâng cổ tay Lương Khâu lên, vừa thoa thuốc vừa quan sát cổ tay hắn.

Trên cổ tay vị lang quân này chằng chịt vết thương, đều là những vết thương do lưỡi dao rạch vào, tuyệt đối không gây chết người. Trừ nơi đó ra, phần da thịt còn lại đều sạch sẽ, da thịt mịn màng, không có bất kỳ một vết xước hay vết trầy xước đáng ngờ nào.

Từ Thanh Viên tỉ mỉ bôi thuốc cho hắn, sau đó quấn vải xong, nàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt trầm tư như có điều gì suy nghĩ của Lương Khâu.

Lương Khâu nghiêng người nhìn vào ánh mắt nàng, chậm rãi nói: "Nàng muốn nhìn thấy cái gì?"

Từ Thanh Viên cố gắng trấn định bản thân: "Lang quân là đang trách ta làm người bị thương đúng không? Là do ta lỗ mãng rồi. "

Ánh mắt Lương Khâu tối sầm lại, hắn còn đang muốn nói cái gì nữa thì có ai đó gõ cửa phòng hắn, giọng nữ ni từ bên ngoài truyền vào: "Thí chủ có ở đây không? Giang sư thái và lão phu nhân đang xem kịch ở trong vườn, bảo lang quân cùng các nữ lang đều đến tiếp khách. "

Từ Thanh Viên nghiêng vai, cất giọng nói chuyện với nữ ni ngoài phòng: "Tiếp khách sao?"

Nữ ni nghe thấy trong phòng Lương Khâu truyền đến giọng nói của nữ tử, thoáng chốc liền kinh ngạc. Nhưng nàng ta lại nghĩ đến vị lang quân Lương Viên này bao giờ cũng luôn ở cùng một chỗ với các nữ lang nói chuyện cười đùa vui vẻ, trong lòng thoáng qua sự khinh thường.



Giọng nữ ni vẫn cung kính: "Có quý nhân tới ghé thăm Tích Thiện Tự. Đó là Quảng Ninh công chúa và một vị lang quân, đến cùng còn có một vị quan viên trẻ tuổi của phủ Kinh Triệu. Lão phu nhân đang thỉnh an công chúa điện hạ, công chúa bảo mình cũng rất thích nghe kịch, nên muốn gặp các nữ lang. "

Trong lòng Từ Thanh Viên chợt trở nên căng thẳng.

Nàng vốn không để tâm đến việc công chúa đến đây, nhưng lại thoáng cái nghe được mấy chữ "Quan viên trẻ tuổi của phủ Kinh Triệu ".

Hôm qua Phong Nhược vội vàng rời đi như vậy, phải chăng có liên quan đến đám người này?

- -

Từ Thanh Viên chậm rãi theo sát Lương Khâu, đến tiền viện tham kiến công chúa điện hạ cũng như đi xem kịch.

Hai người đi dưới dãy hành lang dài, khi cách tiền viện ngày càng gần đã nghe được tiếng hát hí khúc ê a.

Từ Thanh Viên đi theo phía sau, tâm tư nàng cũng không đặt vào buổi kinh kịch. Nàng cũng không biết, Lương Khâu đang đi phía trước nàng thoáng cái đã dừng bước.

Vừa rồi cổ tay bị nước trà nóng đổ vào bị thương cũng không làm cho sắc mặt hắn có sự biến hoá gì quá lớn, nhưng lúc này sắc mặt Lương Khâu lại trắng bệch, hắn không tự chủ được mà bước đi nhanh hơn.

Gã sai vặt của Lương Khâu vội vàng đuổi theo lang quân, còn Lan Thì lê những bước chân chầm chậm đi theo sau Từ Thanh Viên. Nàng cúi đầu bước đi, hoa cỏ ở ngoài mái hiên xanh um, tươi tắn cùng với ánh nắng mặt trời sặc sỡ chiếu vào người nàng.

- -

Lâm Tư Niên vừa đi đến cửa hông, vì muốn đi rửa tay nên mới đi theo hướng này vào trong chùa. Nữ ni dẫn đường ở phía trước không để ý đến nhưng Lâm Tư Niên thì vừa mới ngẩng đầu lên đã bắt gặp phải bóng dáng của cô nương trẻ tuổi này đang dạo bước trên hành lang.

Váy hồng lụa trắng, tà áo xanh chập chờn, tua rua trên tóc nàng nhẹ nhàng lắc lư, khuyên tai như chiếc đèn lồng nhẹ nhàng đung đưa chạm lên mặt nàng.

Mà Lâm Tư Niên lại càng thêm nhớ rõ khuôn mặt của nàng khi nàng ngoảnh mặt về phía chính diện ——

Gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh nhân thiên về vẻ quyến rũ. Chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn, cái cằm nhỏ hẹp nhưng vẫn đều đặn, điềm đạm đáng yêu vô cùng.

Nàng vẫn duy trì phong thái đoan trang thanh lịch. Khi trên đường đến Trường An, nàng đưa cho Lâm Tư Niên một miếng bánh, nàng còn giúp hắn đánh lạc hướng các vị quan viên đang đuổi đánh hắn. Khi đó, nàng ngồi trong xe ngựa, đôi mắt trong veo như nước, nàng nháy mắt với hắn.

Nàng dùng khẩu hình miệng để nói với hắn: "Mau chạy đi."

Đó đã là chuyện của hơn một tháng trước rồi.

Những vị quan kia là do phụ thân hắn phái tới để bắt hắn, sự ác ý của hắn thể hiện ra bên ngoài rất rõ ràng, trong người luôn ôm ý đồ xấu xa với tất cả mọi người, làm sao có thể lại đi chờ mong một cô nàng sẽ đưa một miếng bánh cho mình được chứ?

Khi đến Trường An, nơi vùng đất trù phú có phong thuỷ tốt này, hắn đã nhanh chóng trở thành vị lang quân tôn quý nhất trong phủ Tể tướng, Lâm Tư Niên. Hắn ngạo mạn, phong lưu, dạo chơi từ thành Đông đến thành Tây. Khắp cả Trường An, không có thứ gì có thể khiến hắn để ý đến, lại càng chẳng có một nữ nhân nào có thể khiến cho hắn nhớ rõ mặt.

Nhưng kể từ khi lần đầu tiên hắn gặp được nàng, nàng đã bắt đầu xâm nhập vào trong giấc mơ của hắn.

Dưới ánh nắng mặt trời chói chang ấy, Lâm Tư Niên đứng ở bên cửa hông, hắn nheo nheo mắt lại. Bàn tay hắn bứt thẳng một gốc hoa dại đang nở ở ngay bụi cây bên cạnh, ngón tay hắn cứ từng chút, từng chút một nghiền nát đi những cánh hoa.

Hắn thấy cỏ cây ngoài hành lang đột nhiên lóe lên tia sáng, trong nháy mắt tiếp theo, ở hành lang chỉ còn mỗi tiểu nha hoàn của Từ Thanh Viên, còn bản thân nàng thì đã mất hút đâu không thấy bóng dáng.



Lâm Tư Niên vứt cánh hoa đã bị nghiền nát đi.

- -

Có lùm cây che chắn lấy, lại bởi vì thân hình của Yến Khuynh và Từ Thanh Viên đều gầy nhỏ, nên hai người đều hoàn toàn giấu mình đi một cách kín kẽ ở phía sau cột hành lang.

Từ Thanh Viên thấy hắn xuất hiện, sóng mắt nàng nhẹ nhàng sáng lên.

Lan Thì ở bên cạnh ho khan một tiếng.

Từ Thanh Viên dựa vào cột hành lang, nàng ngửa đầu nhìn Yến Khuynh. Tư thế này của hai người làm cho người đang đứng canh gác là Lan Thì cũng phải trưng ra sắc mặt cổ quái —— Nương tử nhà mình giống như là bị người khác ôm lấy vậy, mà Yến lang quân dường như cũng không chú ý đến điều đó một chút.

Từ Thanh Viên lanh lợi nói: "Lang quân, ta cũng đang muốn đi tìm người đây. Ta đã thử Lương lang quân...... "

Yến Khuynh có hơi giật mình, lễ phép gật đầu với nàng: "Chuyện này để sau rồi hẵng nói. Bây giờ ta muốn nhờ nương tử giúp ta một việc, giúp ta đánh lạc hướng vài người, có được không?"

Từ Thanh Viên rất nhanh trí mà nói (*): "Là quan viên của phủ Kinh Triệu tới sao?"

福至心灵 (fú zhì xīn líng): phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)

Nàng ngoan ngoãn như vậy, lại thông minh, nhạy bén đến như thế, hắn, hắn......

Yến Khuynh luống cuống cúi đầu nhìn nàng, ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm. Tiếng bước chân không phải xuất phát từ duy nhất một hướng, rõ ràng là có đến hai người. Một trong hai người mở miệng hỏi:

"Nàng ấy làm sao mà lạc mất rồi?"

Có cây tùng bách dưới hành lang, phía sau còn có cái cột hẹp và hai bức tường thấp che chắn, chỉ còn một khe hở cực hẹp giữa hai gian miếu điện đủ để cho một người đi qua. Yến Khuynh nói một tiếng "Đắc tội" rồi lập tức túm lấy Từ Thanh Viên, kéo nàng đến lùm cây tùng bách, thoáng chống đã không thấy tăm hơi đâu.

Hắn đưa tay bịt lấy miệng và mũi của Từ Thanh Viên.

Chỉ để lại cơ thể cứng đờ của Lan Thì đang dựa vào hành lang bên ngoài: "......"