Hoài Niệm Dấu Yêu

Chương 12



Kỳ nghỉ đông kết thúc, Hoàng Anh lại quay về chuỗi ngày chăm chỉ đi học, học tiếng Trung, và tới quán lẩu làm thêm.

À, còn thêm một việc nữa, anh đã đọc xong cuốn sách kia, và bắt đầu đan khăn len cho Takashi rồi.

Dạo này tự dưng Hoàng Anh cảm thấy mình lạ lắm, nhưng anh không biết lạ ở chỗ nào. Biểu hiện cụ thể đó là anh luôn muốn nhìn thấy Takashi, hôm nào không gặp hắn thì sẽ thấy rầu rĩ bồn chồn. Lúc ở cạnh hắn thì rất hay ngượng ngùng xấu hổ, mỗi lần gặp nhau, sau đó tạm biệt là lại thấy không nỡ rời xa hắn.

Tuy Hoàng Anh chưa từng yêu ai cả, nhưng anh biết, hai người đàn ông như vậy là không bình thường.

Bạn cùng phòng ký túc với anh chỉ có biểu hiện như vậy với một bạn nữ khác mà thôi.

Anh im lặng, cố gắng đè nén cảm xúc đó xuống. Đồng thời trong lòng anh cũng vô cùng hoang mang, việc đó là sai trái, là bệnh hoạn phải không?

Nhưng anh không thể hỏi ai được cả.

—————————–

Mấy ngày sau, Hoàng Anh ra ngoài gửi tiền về nhà, đồng thời ra quán net gần trường báo cho Đại, còn hỏi tình hình ở nhà ra sao nữa.

Công nghệ thông tin đã càng lúc càng phát triển, có thể kéo khoảng cách lại gần nhau hơn nhiều, không cần phải chờ mòn mỏi những bức thư tay, hay những bức điện tín tuy nhanh nhưng đắt tiền nữa.

Hôm nay là thứ Bảy, đêm qua Hoàng Anh thao thức không ngủ được, cho nên mới sáng sớm đã ra ngoài, mà quán net cũng vừa mới mở cửa, còn chưa có khách nào cả.



Anh đăng nhập rồi mở khung chat yahoo lên đọc tin nhắn của Đại, giờ này ở Việt Nam là 8 giờ tối, đúng lúc Đại đang online, lập tức nhảy vào buzz anh.

[Này, anh nghe bảo hai nơi lệch múi giờ tận 12 tiếng, sao mới sáng chú đã ra quán net à?] Đại hứng khởi hỏi.

[Anh bảo, hôm qua anh mới học được cách chat voice đấy, tiện lắm, đeo tai nghe vào là nói được như nói điện thoại luôn, khỏi chat chit mất công. Mỗi tội nó không nhắn tin được.]

[Vậy hả? Thế anh có tai nghe không?]

[Có đây, đợi chút, anh đang bấm gọi cho chú. Đeo tai nghe vào đi.]

Hoàng Anh đeo tai nghe lên, sau đó nhận cuộc gọi của Đại, giọng anh ta sang sảng vang lên ở đầu dây bên kia: “Ôi chao, dễ phải đến gần nửa năm không nghe thấy giọng chú mày rồi đấy nhỉ? Sao, ở trời Tây thế nào? Con gái bên đó có xinh không vậy?”

“Xinh hay không thì tuỳ cảm nhận từng người chứ.” Hoàng Anh khẽ cười, “Em thì vẫn thấy không đâu bằng Việt Nam mình anh ạ.”

“Chú cứ nói đùa. Mà đúng là dân có ăn có học có khác, nói nghe cũng êm tai lắm cơ. Thế dạo này chú làm gì rồi? Sao lại có nhiều tiền gửi về nhà thế hả? Mẹ chú mà biết thì mừng lắm đấy. Cả cái làng này có ối người ghen tỵ với bà rồi.”

“Em nào có làm được công to việc lớn gì đâu, cũng là do tiền ở bên này có giá hơn mình anh ạ. Với lại bên này vừa trải qua kỳ nghỉ lễ lớn, lượng khách tăng cao, em cũng có tiền tăng ca cùng tiền tip của khách nên tích góp được một ít gửi cho mẹ em thôi. Vậy còn anh? Dạo này anh làm gì rồi?”

“Có lẽ sắp tới anh sẽ theo đám bạn ra thành phố tìm việc, chứ ở làng mình không khá nên nổi. Nhưng chú đừng lo, dù không có nhà nhưng tuần nào anh cũng sẽ gọi điện về hỏi tin tức rồi nhắn yahoo cho chú. Mẹ anh bên này cũng năng qua lại bên nhà, chú cứ yên tâm mà học, không phải lo đâu. Chú giờ là niềm tự hào của cả làng rồi đấy, cố lên!”

“Anh Đại, cảm ơn anh…”

“Ôi dào, chú mày sang Tây rồi lại học cái kiểu khách sáo ở đâu thế hả?” Đại hào hiệp nói, “Đừng có cảm ơn mãi thế, anh đây thô tục quen rồi, nghe vậy nhột lắm. À mà này, giờ chú chờ một chút, anh chạy sang gọi mẹ chú để bà qua đây nói chuyện qua voice chat với chú nhé, chẳng mấy khi.”

“Vâng, vậy anh gọi hộ em với.”

Trong lúc chờ đợi, Hoàng Anh lặng lẽ xem vài thông tin trên Internet. Thực ra ở Mỹ còn có một loại mạng xã hội khác rồi, đó là facebook, nhưng số người dùng cũng chưa nhiều lắm, mà hình như ở Việt Nam còn chưa mấy ai dùng.

Cái đó hình như còn tiện hơn yahoo chat, nếu anh có thể cố gắng tiết kiệm tiền mua điện thoại cho mình và mẹ, vậy thì có thể liên lạc với nhau dễ hơn nhiều rồi.



Nói tới điện thoại, Hoàng Anh đã không nhận món quà Giáng sinh của Takashi hôm ấy, mặc cho hắn nói hết lời.

Takashi đã giúp đỡ anh quá nhiều rồi, không thể cứ mãi nhận đồ của hắn như vậy được, cho nên anh đã dứt khoát từ chối.

Chính vì thế nên Hoàng Anh đâu biết, ngoài chiếc điện thoại đó ra, Takashi còn định tặng anh cả thẻ tín dụng phụ của hắn kìa, hơn nữa, hạn mức thẻ còn cao tới mức có khi cả đời này anh cũng không ngờ được.

Nhớ tới điện thoại, Hoàng Anh bỗng lén nhìn xung quanh, thấy quán vắng lại không ai để ý tới mình thì mở Google tìm. Hôm đó chưa nhìn kỹ cho lắm, nhưng anh vẫn nhớ trên chiếc điện thoại đó có ba chữ HTC.

Nhìn giá xong, Hoàng Anh hoảng rồi, tận 550 USD – một số tiền rất lớn với anh lúc này.

Hoàng Anh lại càng cảm thấy may mắn vì mình đã từ chối không nhận.

Sau đó, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà anh chợt gõ vào Google dòng chữ “Có tình cảm với đàn ông.”, rồi giữa một rừng kết quả tìm kiếm linh tinh khác, Hoàng Anh trông thấy một kết quả với đầy đủ thông tin cơ bản về “Gay – đồng tính luyến ái nam.”

Anh thừ người, thậm chí ngay cả khi nói chuyện cùng mẹ mình cũng vẫn thấy hoảng hốt, tinh thần có vẻ rất không yên. Mẹ của Hoàng Anh hỏi anh một hồi, rồi cũng chỉ nghĩ là do con trai mình trải qua khoảng thời gian tăng ca dịp lễ quá mức mệt mỏi nên vậy. Bà dặn anh nhớ phải chăm sóc bản thân ở nơi đất khách quê người, nhớ chịu khó học hành cho giỏi, sau đó thì nói đã muộn nên không nói nữa, giờ phải về nghỉ ngơi.

Không hiểu sao, từ buổi nói chuyện hôm ấy, khi Hoàng Anh quyết định sang Mỹ du học và sau khi mẹ anh đã kể hết chuyện cũ cho anh nghe, bỗng dưng anh thấy thái độ của bà hơi lạ. Tuy vẫn vô cùng yêu thương anh như trước, nhưng anh vẫn có cảm giác bà đang buồn, thậm chí còn hơi thất vọng.

Hoàng Anh thừ người…

——————————————–

Cả ngày hôm đấy, tâm trạng anh cũng bần thần, đôi lúc còn tái mặt đi như đang hoảng sợ chuyện gì đó.

Tối đến đi làm ở quán lẩu, anh vẫn cứ ngơ ngác, có lúc còn bưng nhầm món lên cho khách, hoặc suýt nữa làm vỡ đồ trong quán. Mấy lần chú Chu còn bảo nếu anh mệt thì cứ về trước, qua dịp cao điểm rồi, quán cũng không đông quá đâu, một mình chú vẫn có thể xoay xở được, tiền công ngày hôm nay của anh cũng sẽ được giữ nguyên.

Nhưng…Hoàng Anh không muốn về, anh sợ mình về mà chẳng may Takashi đến thì sẽ không gặp được hắn. Đúng vậy, có thể nói cả ngày hôm nay tâm trạng anh bất an như vậy là vì Takashi, nhưng anh vừa mong hắn không tới, lại vẫn cứ vừa trông ngóng hắn vô cùng.

Đôi khi, con người ta cứ vừa khó hiểu lại vừa mâu thuẫn như vậy đấy.



Chỉ có điều, hôm ấy, mãi đến tận mười giờ, quán gần đóng cửa rồi vẫn chẳng hề thấy bóng dáng Takashi đâu. Tối đó, Hoàng Anh cũng không hề cười nói gì cả.

Dọn dẹp quán xong, anh rảo bước đi về.

Buổi tối vắng vẻ, có tiếng giày da cộp cộp trên nền đường ngay phía sau anh.

Ban đầu, Hoàng Anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ chắc có ai đó trùng hợp đi qua con đường này. Nhưng đã gần năm phút mà tiếng bước chân kia vẫn đều đều phía sau, hơn nữa còn có vẻ như đang dần dần rút ngắn khoảng cách. Hoàng Anh không phải người yếu bóng vía, nhưng anh hiểu, nếu như lại gặp phải việc nào đó tương tự như vụ việc kỳ thị sắc tộc lần trước thì người bị thiệt chỉ có thể là anh – một du học sinh thấp cổ bé họng, không người thân không bạn bè trên đất Mỹ này mà thôi.

Anh thầm nghĩ, tốt hơn hết là mình nên chủ động tránh khỏi những rắc rối này, càng xa và càng sớm càng tốt. Nghĩ tới đây, Hoàng Anh đột ngột bỏ chạy.

“Hoàng Anh, đừng chạy, là anh đây mà!” Phía sau vang lên giọng nói mà anh đã mong nhớ cả ngày hôm nay.

Vừa quay đầu lại, Hoàng Anh đã đâm sầm vào một khuôn ngực rắn chắc, mùi thuốc lá, mùi nước hoa nam tính, mùi rượu, còn cả một thứ mùi gì đó là lạ đồng thời tràn vào mũi anh.

Hình như Takashi say rồi.

Vì hắn đang ôm chặt lấy anh, miệng liên tục nói, “Hoàng Anh, anh rất quý mến em, nhưng sao anh tặng gì em cũng từ chối, lại còn cứ cố né tránh anh vậy?”

Cánh tay mạnh mẽ ấy đang siết chặt lấy anh, khiến anh không thể giãy ra nổi, mà trong thâm tâm cũng chẳng muốn giãy ra. Một cảm giác xa lạ đang bao trùm toàn thân, khiến anh chợt mong khoảnh khắc này hãy cứ kéo dài ra mãi, và nếu Takashi thực sự đang say, vậy thì mong hắn đừng tỉnh rượu quá nhanh…