Hoài Thanh Nơi Đâu

Chương 4



Vì đường núi quá gồ ghề nên hai người không còn cách nào khác đành phải đậu xe bên đường rồi xuống đi bộ.

Diệp Hoài Thanh để Giản Minh đợi mình ở trong xe, bởi vì đã lâu không có người chăm sóc nên nghĩa trang cực kỳ đơn sơ và đổ nát, dày đặc hàng chục gò đất — Đây là nơi bà ngoại mong muốn được chôn cất trước khi qua đời, bà không muốn vùi mình nơi đất thành phố. Dù thành phố có tốt đẹp hay hào nhoáng đến đâu thì đây vẫn là quê hương mà bà đã gắn bó cả đời, những người nằm đây đều là những người bạn cũ đã bước đi cùng bà.

Diệp Hoài Thanh quen đường đi đến một ngôi mộ không mấy nổi bật, nhìn bà cụ nở nụ cười nhân từ trong bức ảnh trắng đen trên bia mộ, Diệp Hoài Thanh không khỏi đỏ hoe mắt.

Trên thế giới này có quá nhiều thứ hay thay đổi, ví dụ như khi bà ngoại vừa mất, Diệp Hoài Thanh rất đau buồn, Lâm Trạch Tê đã nắm lấy tay cậu trước mộ bà, nói hết sức kiên định và chân thành rằng hắn sẽ đối xử tốt với cậu trong suốt quãng đời còn lại.

Nhưng giờ đây, tất cả những lời ngọt ngào, những lời thề ước tình yêu vĩnh cửu đều được đóng gói lại cho chó ăn, nhưng tình yêu và nụ cười bao dung của bà sẽ không bao giờ thay đổi, sẽ ở mãi trong lòng cậu.

Hoài Thanh nghĩ, nếu như trên đời này thật sự có linh hồn, chắc chắn bà ngoại sẽ rất đau lòng khi nhìn thấy mình và Lâm Trạch Tê đã đi đến bước không thể cứu vãn nổi như vậy.

Bà ngoại của cậu thật sự chưa bao giờ có một cuộc sống tốt đẹp, vừa sinh con vài năm thì chồng mất, bà là người phụ nữ phải một mình vất vả nuôi con. Lẽ ra bà có thể tự được an hưởng tuổi già trong suốt quãng đời còn lại, nhưng lại tai nạn xe thế này, từ ấy bà chỉ có thể một mình gánh vác đứa cháu trai còn nhỏ tuổi.

Nghĩ đến đây, Diệp Hoài Thanh quỳ gối trước mộ, cất giọng nghẹn ngào: "Là cháu bất hiếu..."

Chạng vạng buông xuống, mặt trời lặn nghiêng về phía Tây, cách đó không xa trong một ngôi làng nhỏ trên núi đã có từng làn khói mờ bốc lên, rất nhiều người thắp lên ánh sáng mờ ảo ấm áp. Không cần nhìn thì Hoài Thanh cũng biết rõ, rằng không có khói cũng không có ánh sáng nào là dành cho mình cả, càng không có người đứng trước cửa đợi cậu về.

Cô đơn đột ngột ập đến, Diệp Hoài Thanh cô độc một mình, cậu không còn gì cả, mất đi người thân duy nhất yêu thương cậu, dành toàn bộ tình yêu cho một người nhưng trong nháy mắt lại tan thành mây khói. Cuối cùng, cậu chỉ là người mất tất cả, cậu trắng tay.

Tuyệt vọng lắm, nhưng cậu lại chẳng thể làm gì được.

...

Hoàng hôn buông xuống, Diệp Hoài Thanh trở lại xe của Giản Minh, trong xe bật điều hòa, có phần thư thái.

Có lẽ là quá buồn nên mặc cho đường núi gập ghềnh thì Diệp Hoài Thanh cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, Lâm Trạch Tê không đối xử tệ bạc và tàn nhẫn với cậu như vậy, hắn sẽ dậy sớm đến thư viện giành chỗ ngồi trước cho cậu, Lâm Trạch Tê không thích sách nên khi Hoài Thanh yên lặng nghiêm túc đọc sách thì hắn sẽ chống đầu nhìn sườn mặt ấm áp mềm mại của Diệp Hoài Thanh, hắn có thể nhìn như thế cả ngày. Đương nhiên, Hoài Thanh đã tự động bỏ qua việc Lâm Trạch Tê đang nhìn mình mà nghĩ đến người khác.

Trong mơ cũng có mùa đông, nhưng không đủ ấm áp, đôi khi Hoài Thanh sẽ quên mặc thêm quần áo, Lâm Trạch Tê sẽ thấy khó chịu vì cậu bị lạnh, hắn sẽ mặc áo khoác ôm Hoài Thanh vào lòng, không nỡ để Hoài Thanh chịu một chút gió lạnh.

Đại học A có một con đường dài rợp bóng cây si, họ đã trao nhau vô số nụ hôn dịu dàng trên con đường đó.

Lâm Trạch Tê vẫn luôn bảo vệ Hoài Thanh rất chặt chẽ, nếu có ai dám bắt nạt Hoài Thanh dù là một chút thôi thì hắn sẽ trực tiếp dùng nắm đấm để dạy dỗ kẻ ấy cách làm người.

Lần đầu tiên Lâm Trạch Tê xuống bếp cũng là vì Diệp Hoài Thanh, khi đó cậu mới mất bà ngoại không lâu, không nuốt trôi bất cứ thứ gì, Lâm Trạch Tê tự mình nấu một tô mì cho cậu, tuy kết quả hơn nửa tiếng mày mò của hắn là cái nhà bếp lộn xộn tan tác, hành phẩm thì mặn đến mức khó nuốt, nhưng Hoài Thanh vẫn ăn hết, kể cả rau mùi cậu ghét nhất mà Lâm Trạch Tê lúc vội vàng vô tình cho vào cũng không còn sót lại chút nào, khi ấy cậu nghĩ, không sao cả, chỉ cần có Lâm Trạch Tê ở bên thì dù có tận thế cậu cũng không sợ.

Nhưng sau này thì sao? Sau này vì cớ gì mọi chuyện đều thay đổi hoàn toàn đến vậy? Cái tên mà Lâm Trạch Tê thâm tình gọi trong giấc ngủ, Hoài Thanh tự nhủ không sao cả, cậu có thể học cách lừa dối chính mình, cho dù có nghi hoặc, cho dù có nửa tin nửa ngờ thì cậu cũng không dám nghĩ nhiều, cậu sợ phải hỏi, cậu luôn cảm thấy có một số việc nếu mình hỏi ra thì sẽ không thể giữ được nổi nữa.

Che giấu những phỏng đoán lo lắng và bất an đó, cả hai đã duy trì tình yêu ngọt ngào như thế được vài năm.

Nghĩ lại thì kỹ năng diễn xuất của Lâm Trạch Tê quá tốt, như thể hắn chưa bao giờ gặp một người tên là Giản Minh, như thể... Hắn thật sự yêu cậu.

Cho đến ngày lễ tốt nghiệp của Diệp Hoài Thanh, Tiêu Nhiên vắng mặt không lý do, cậu không tìm thấy người, điện thoại thì hết pin nên nhờ Lâm Trạch Tê liên lạc với Tiêu Nhiên giúp mình.

Cậu mở danh bạ của Lâm Trạch Tê, ghi chú trên điện thoại của Lâm Trạch Tê luôn đơn giản và rõ ràng, đều là tên của những người có số điện thoại tương ứng với họ.

Cậu vô tình nhấn vào ghi chú bắt đầu bằng chữ "W" trên danh bạ, nhìn thấy ghi chú khác biệt nhất trong điện thoại của Lâm Trạch Tê - Giản Minh người tôi yêu nhất, từng chữ đều hết sức động lòng, ảnh đại diện bên cạnh là ảnh chụp chính diện của Giản Minh, khoảnh khắc khi nhấp vào còn điều gì mà Hoài Thanh không hiểu nữa?

Vì sao ngay khi nhìn thấy cậu Lâm Trạch Tê đã muốn theo đuổi cậu? Cái quái gì mà yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì sao Lâm Trạch Tê luôn nhìn cậu muôn vàn hoài niệm trong mắt, trong khi trước kia họ chưa bao giờ gặp nhau... Tất cả những điều này cuối cùng cũng có câu trả lời, nhưng đột nhiên cậu không muốn biết chút nào.

Hoài Thanh không nhớ rõ ngày hôm đó mình trả lại điện thoại cho Lâm Trạch Tê như thế nào, cậu xem như không có chuyện gì xảy ra, sau đó cũng không nói lời nào mà lẳng lặng ở phía sau tránh xa mọi thứ. Tất cả náo nhiệt đã không còn quan hệ gì với cậu nữa, cậu chỉ có thể cô độc một mình, giãy giụa đến chết trong thống khổ do vận mệnh sắp đặt, cho dù dùng toàn bộ sức lực đều vô dụng.

Giấc mộng này đột nhiên kết thúc ở đây, bởi vì Giản Minh lay cậu tỉnh dậy, cậu nhìn thấy vẻ mặt quan tâm lo lắng của Giản Minh bèn nghi hoặc sờ mặt mình, mới phát hiện trên mặt cậu giàn giụa nước mắt, trông thật nhếch nhác làm sao.

Cậu lắc đầu, nhưng trong lòng không khỏi có hơi cảm động, đã bao lâu rồi không có ai quan tâm cậu như thế này nhỉ?