Đám người Vĩnh Kỳ kinh ngạc nhìn vẻ mặt băng lãnh của Hoàng Thượng một chút rồi lần lượt lui ra. Trước khi Hàm Yên quay người đi, nàng bất ngờ phát hiện khóe miệng của Hoàng Thượng có cong lên đôi chút, xem ra thật sự không còn tức giận bọn họ quá nhiều nữa, lúc này nàng mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Dù sao bước đi hôm nay quả là mạo hiểm, nàng dùng tình thương, dùng sự áy náy của Hoàng Thượng đặt cược, may là nàng đã thắng. Đợi vua Tây Tạng rời đi, ắt hẳn mọi nỗi giận của Hoàng Thượng đều đã tiêu tan, việc nhận lại Tử Vy cũng dễ dàng hơn rồi.
Điều quan trọng bây giờ là đừng để trong thời gian này xảy ra chuyện nữa, nàng vẫn chưa nói mấy chuyện tư tình nam nữ giữa bọn họ với Hoàng Thượng, sợ Người nổi giận quy tội gian dâm hậu cung cho những nữ tử trong sáng này. Nhưng nếu Nhĩ Khang giống như trong phim bị chọn làm phò mã của Trại Á thì chuyện này không thể giấu được nữa, chuyện tưởng chừng ổn thỏa sẽ lần nữa bùng lửa, khó thu xếp cho nên việc nàng cần làm hiện giờ là chọn một người tốt hơn cho Trại Á. Nhĩ Khang không được, Vĩnh Kỳ lại càng không thể được, vậy thì chỉ còn có một người. Chẳng biết vì sao khi nghĩ đến hình ảnh người đó hạnh phúc sánh đôi cùng Trại Á, trái tim của Hàm Yên dường như bị lỡ một nhịp, đáy lòng khó chịu bị nàng cố gắng kìm nén.
Về tới Thấu Phương Trai, mọi người vừa ngồi xuống ghế, Hàm Yên liền lên tiếng nhận lỗi:
- Xin lỗi mọi người, ta đã tự quyết định nói rõ mọi chuyện với Hoàng a mã. Ta biết nếu bàn bạc với mọi người thì mọi người sẽ e ngại việc này, lo sợ việc kia, chần chờ không dám nói ra, ta chỉ sợ đêm dài lắm mộng càng gây thêm nhiều rắc rối. Nhưng dù có lý do gì đi nữa, ta đã phụ lòng tin của mọi người, ta đã sai, mọi người muốn làm sao với ta đều được cả - Thần sắc của Hàm Yên nghiêm túc lại chân thành, như phạm nhân đang chờ đợi bị tuyên án. Nàng hiển nhiên biết nàng làm như vậy là muốn tốt cho bọn họ nhưng lừa dối lòng tin của bọn họ, nàng vẫn có lỗi cho nên dù họ có phản ứng gì, ngay cả cắt đứt quan hệ nàng cũng không lời oán than.
Lần này, Hàm Yên thực sự đã nghĩ nhiều rồi, mấy người Vĩnh Kỳ cùng không phải người không phân biệt đúng sai sao lại không nhìn ra ý tốt của nàng khi làm việc này chứ. Nàng một mình đối diện với cơn thịnh nộ của Hoàng Thượng cũng không hề run sợ, lại một lòng bảo vệ cho bọn họ, ai nấy đều thấy rất rõ ràng. Vậy thì có lí do gì để trách nàng chứ, chỉ có cảm kích vô cùng mà thôi.
- Hàm Yên, muội đừng nói như vậy, chúng ta phải cảm tạ muội mới đúng, nếu không phải muội tiền trảm hậu tấu thì chuyện này không biết phải dây dưa đến khi nào nữa, chúng ta hết sợ cái này đến sợ cái kia, không cách nào mở miệng được – Vĩnh Kỳ nói.
Tiểu Yến Tử cũng gật đầu đồng ý nói:
- Đúng vậy, ta cũng sợ một khi chuyện này lộ ra, đầu của ta sẽ lập tức rơi xuống đất, không ngờ tình hình bây giờ cũng không tệ như trong suy nghĩ của ta. Ta biết là công lao của muội, Hàm Yên, đa tạ muội.
Tử Vy đi đến nắm lấy tay của Hàm Yên, ánh mắt chan chứa cảm kích nói:
- Hàm Yên, muội đã làm đúng, chuyện này càng kéo dài càng không có lợi, chỉ là bọn ta có quá nhiều băn khoăn, duy nhất muội sáng suốt, nhìn rõ mọi chuyện, thành thực với Hoàng Thượng là cách tốt nhất, cho nên muội đã làm rất đúng. Sao chúng ta lại trách muội được chứ?
Nhĩ Khang bình tĩnh hơn, phân tích mọi chuyện ở nhiều khía cạnh:
- Hoàng Thượng đã biết mọi chuyện lại không lập tức trừng phạt chúng ta, đủ thấy Người cũng không quá tức giận, đợi mấy người Tây Tạng đi, ắt hẳn Hoàng Thượng sẽ tìm cách xử lí êm đẹp, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
- Đệ vốn nghĩ khi Hoàng Thượng biết được chuyện này sẽ nổi trận lôi đình, lập tức bắt giam chúng ta vào đại lao. Giờ chỉ đóng cửa suy ngẫm, chính là Người đã khoan hồng độ lượng tha thứ chúng ta. Xem ra là lời nói của Hàm Yên đã làm Người động lòng, rốt cuộc muội đã nói gì thế? – Nhĩ Thái thắc mắc.
Tính tình của Hàm Yên khiêm nhường, nàng không thích mấy chuyện kể lể công lao gì đó nên qua loa trả lời:
- Muội chỉ nói sự thật thôi, không thêm bớt gì cả, có lẽ Người yêu thương Tiểu Yến Tử và Tử Vy nên mới dễ dàng tha thứ chúng ta.
- Muội còn nói không sao, trán muội hơi sưng đỏ rồi này. Minh Nguyệt, mau đem Kim sang dược ra đây – Nhĩ Thái phản bác, lại gần, đưa tay chạm vào trán của Hàm Yên lại không dám dùng sức sợ làm đau nàng, mày nhíu chặt lo âu.
Hàm Yên không ngờ Nhĩ Thái lại có hành động như vậy, kinh ngạc đôi chút rồi ngượng ngùng hơi né tránh, lắc đầu nói:
- Muội thật sự không sao mà, chút vết sưng nhỏ để lát nữa Cẩm Tú bôi thuốc giúp muội là được rồi. Chuyện này tạm thời có thể yên tâm, chúng ta quan tâm chuyện khác đi – Hàm Yên vội chuyển chủ đề, phá vỡ bầu không khí dễ gây ra hiểu lầm này.
- Chuyện gì nữa chứ? – Tiểu Yến Tử ngơ ngác hỏi.
- Mọi người nghĩ vua Tây Tạng mang theo tiểu công chúa của bọn họ đến đây để làm gì? – Hàm Yên hỏi ngược lại mọi người.
Thấy Hàm Yên không muốn trực tiếp nói ra đã nói những gì với Hoàng Thượng, mấy người Vĩnh Kỳ cũng không truy vấn làm gì, mặc kệ Hàm Yên đã làm gì, họ chỉ cần biết nàng là muốn tốt cho bọn họ, ghi nhớ là được nên cũng chiều theo Hàm Yên chuyển chủ đề câu chuyện.
- Thì để triều bái tiến cống, liên kết bang giao hai nước thôi, còn có thể làm gì – Vĩnh Kỳ đáp lại.
- Ngũ a ca, huynh đừng quên, kết thân tốt nhất chính là liên hôn, mọi triều đại đều có chuyện này xảy ra, e rằng Ba Lạc Bôn đưa Trại Á tới là có mục đích này – Hàm Yên nhắc nhở.
Tử Vy không đồng ý cho lắm:
- Hàm Yên, có thể muội nghĩ quá nhiều rồi, nhưng thật là như vậy thì có liên quan gì đến chúng ta chứ.
- Tử Vy, huynh không nghĩ như vậy, tiểu công chúa Tây Tạng muốn liên hôn sợ rằng sẽ lựa chọn một a ca, Vĩnh Kỳ hoàn toàn có khả năng bị chọn trúng – Nhĩ Khang rốt cuộc hiểu được dụng ý của Hàm Yên, cũng cảm thấy khả năng xảy ra chuyện này thật sự rất lớn.
Nói tới đây, Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử đều biến sắc, Vĩnh Kỳ bất chợt thốt lên:
- Không phải chứ, ta không muốn bị chọn đâu. Dù sao bây giờ chúng ta cũng đã kể hết mọi chuyện với Hoàng a mã rồi, một không làm không thì làm đến cùng luôn, chúng ta cũng nói ra chuyện tình cảm của chúng ta, cầu xin Người ban hôn.
- Không được, Ngũ a ca, huynh không nên hành động sốc nổi, bây giờ Hoàng Thượng vẫn còn giận, huynh còn gán thêm cho mấy nữ nhi này tội luyến ái tự ý tư tình nam nữ, tội đó là tội lớn trong cung đình, có khi Người sẽ lập tức tống giam bọn họ đó – Nhĩ Thái lập tức lên tiếng ngăn cản.
- Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, tên Ba Ba gì đó chết tiệt, hắn đến làm gì chứ, phiền chết đi được – Tiểu Yến Tử oán giận.
Hàm Yên nhỏ nhẹ khuyên nhủ bọn họ:
- Ngũ a ca, Tiểu Yến Tử, chuyện còn chưa xấu tới mức đó. Muội chỉ nhắc nhở các huynh phải cẩn thận, đừng quá gây chú ý thôi. Nhĩ Khang huynh cũng cần cẩn thận, Phúc gia ba đời trung thần lương tướng, chỉ cần Hoàng a mã nhận huynh làm nghĩa tử phong làm bối tử vẫn có thể xứng đôi với Trại Á. Nếu thật sự xui xẻo bị chọn trúng thì chúng ta sẽ dùng cách của Ngũ a ca, thành thật với Hoàng a mã cũng không muộn.
Lời của Hàm Yên thực sự hợp tình hợp lí nên mọi người đều đồng loạt gật đầu đồng ý.
- Hàm Yên, sao muội chỉ nói Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang cẩn thận mà không nhắc Nhĩ Thái? – Tiểu Yến Tử bất chợt lên tiếng hỏi.
Một câu hỏi bâng quơ lại thực sự nhắc nhở mọi người, mọi ánh mắt khó hiểu đều tập trung trên người của Hàm Yên, trong đó có một ánh mắt mãnh liệt đăm chiêu săm soi như muốn nhìn thấu lòng nàng, không cần nhìn thì Hàm Yên cũng biết ánh mắt đó là của ai, nhất thời im lặng không trả lời được. Nàng cũng không thể nói Trại Á này vốn là chân mệnh duyên phận của Nhĩ Thái được chứ, bọn họ không bảo nàng điên mới lạ đó.
- Muội…Muội chỉ lo lắng thay cho hai tỉ nên mới nhất thời quên mất nói đến Nhĩ Thái thôi. Nhĩ Thái, huynh cũng vậy, phải cẩn thận – Hàm Yên cố rặn ra một lời giải thích xem như hợp lí nhất.