Hoàn Châu Tử Vy

Chương 24



Mấy người bọn họ hẹn ra ngoài ngoại ô cưỡi ngựa dạo chơi, các cặp đôi đều dành thời gian riêng cho nhau, Hàm Yên và Nhĩ Thái cũng vậy, cứ như vậy đi bên cạnh nhau, tâm trạng yên tĩnh lại hạnh phúc đến kì lạ. Nhĩ Thái nắm chặt tay của Hàm Yên, nhỏ nhẹ nói:

- Hàm Yên, chuyện lần này kết thúc tốt đẹp nhưng trong lòng ta vẫn không yên ổn, ta thà rằng mọi chuyện đổ bể rắc rối cũng không muốn nàng bị thương dù chỉ một chút. Thế nên Hàm Yên, nàng hãy hứa với ta sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thể lấy thân mạo hiểm được không?

Hàm Yên hiểu rõ chuyện ngã ngựa lần trước đã dọa sợ Nhĩ Thái nên nàng cũng siết chặt tay hắn, trấn an hắn:

- Nhĩ Thái, hôm đó ta đã dự đoán được chàng sẽ đỡ được ta nên mới mạo hiểm. Nhưng nói thế nào, lần đó ta vẫn làm sai, làm cho chàng lo lắng, ta xin lỗi, lần sau trước khi làm chuyện gì ta đều bàn bạc với chàng trước có được không?

Nhĩ Thái dùng lực ôm Hàm Yên vào lòng, nói khẽ bên tai nàng:

- Hàm Yên, cảnh ngày hôm đó thực sự luôn ám ảnh ta, nàng nhất định phải giữ lời hứa không thể để bản thân bị thương. Hãy nhớ ta sẽ bên cạnh nàng, bảo vệ nàng suốt kiếp, không chia xa không rời bỏ.

Thời gian long đong đã kết thúc êm đẹp, Hàm Yên dành thời gian lo lắng đến chuyện khác, người đáng lo chắc sắp trở về rồi, Thái Hậu nương nương. Nếu bọn họ cùng Hoàng Hậu nương nương xung đột thì Hoàng Thượng có thể ra mặt cho bọn họ. Nhưng Thái Hậu nương nương thì khác, Hoàng Thượng vì chữ hiếu phải nể mặt Người, không thể ra mặt chống đối Người. Vì vậy, bọn họ phải cố gắng tạo ấn tượng đầu tiên thật tốt trước mặt Thái Hậu nương nương, tránh Hoàng Hậu nương nương ở sau lưng gièm pha. Không ai đánh kẻ mặt cười, thiện ý bọn họ cần chuẩn bị là lễ vật, Hàm Yên liên tục thúc giục Tử Vy và Tiểu Yến Tử chuẩn bị, đã lâu không xuất cung dạo chơi rồi. Tử Vy thì không nói, nàng sao cũng được nhưng Tiểu Yến Tử thì không chịu nổi nữa, suốt ngày than thở muốn xuất cung. Vĩnh Kỳ yêu chiều Tiểu Yến Tử rốt cuộc đồng ý, Hàm Yên tất nhiên tiếp tục phản đối nhưng chống lại Tiểu Yến Tử giở hết mọi chiêu trò năn nỉ, Vĩnh Kỳ giúp đỡ khuyên, mấy người Nhĩ Thái cũng góp lời, hơn nữa còn một tháng nữa mới đến ngày Thái Hậu quay trở về, cuối cùng nàng đành bất đắc dĩ đồng ý. Trước đó còn bắt Tiểu Yến Tử cam đoan chỉ lần này thôi, Thái Hậu nương nương chưa trở về thì không xuất cung nữa, vì ra ngoài Tiểu Yến Tử luôn miệng cam đoan.

Họ tới đúng lúc giúp Liểu Thanh, Liễu Hồng trang hoàng Hội Tân Lâu, lâu lắm không gặp được bọn họ, vui vẻ ríu rít nói chuyện, nhắc đến những đứa trẻ và người già ở Tứ Hợp viện. Rốt cuộc Liễu Hồng đã phát hiện một gương mặt mới trong bọn họ, hỏi:

- Đây là…

- Liễu Thanh, Liễu Hồng, xin chào, ta là Hàm Yên – Hàm Yên lên tiếng chào hỏi.

- À – Liễu Thanh, Liễu Hồng kêu lên một tiếng, tuy chưa từng gặp mặt nhưng bọn họ đã từng nghe đến Hàm Yên, huống chi hiện giờ Hàm Yên là thê tử chưa qua cửa của Nhĩ Thái, vậy là người trong nhà rồi.

- Hàm Yên cách cách, mau ngồi đi, người muốn ăn gì, ta làm vài món người thích nha – Liều Hồng đề nghị.

- Liễu Hồng, tỉ đừng khách sáo như vậy, gọi ta là Hàm Yên như Tiểu Yến Tử và Tử Vy là được rồi. Tỉ muốn làm thức ăn sao, ta giúp tỉ - Hàm Yên nói.



Liễu Hồng khẽ lắc đầu từ chối:

- Hàm Yên, muội cứ ngồi chơi đi, ta tự làm được – Trong thâm tâm nàng không tin tưởng lắm một cành vàng lá ngọc như Hàm Yên có thể xuống bếp nấu nướng gì đó.

- Liễu Hồng, muội đừng coi thường, món Hàm Yên làm rất ngon đó – Nhĩ Thái nói chuyện thay cho Hàm Yên.

- Đúng vậy, đúng vậy, ta muốn ăn sữa hai lớp, Hàm Yên, muội làm cho tỉ đi – Tiểu Yến Tử cũng hào hứng góp lời, điểm tâm Hàm Yên làm nàng ăn hoài vẫn không ngán.

Hàm Yên bật cười đồng ý:

- Được – Nắm lấy tay của Liễu Hồng – Liễu Hồng, chúng ta cùng đi.

Đi được vài bước quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Yến Tử vui vẻ nhảy nhót như con chim sẻ thoát khỏi lồng, trong lòng Hàm Yên âm thầm cảm thán: “hoàng cung chẳng phải là chiếc lồng lớn giam hãm bọn họ sao”, tạm gác những băn khoăn, quay đầu cùng đi với Liễu Hồng.

- Hàm Yên rốt cuộc chịu cười rồi, mấy ngày nay muội lo lắng hết chuyện này đến chuyện kia, suốt ngày nhăn mặt nhăn mày – Tiểu Yến Tử than thở.

- Muội đừng nói Hàm Yên nghĩ nhiều, nếu Hàm Yên không nghĩ nhiều thì muội và Tử Vy phải mệt rồi – Vĩnh Kỳ nói giúp cho Hàm Yên, Tiểu Yến Tử tính tình ngang bướng, thích gây chuyện, Tử Vy dịu dàng lại có chút mềm yếu, hai người đều không quá quen thuộc sự tình hiểm ác trong cung, nơi đầy rẫy âm mưu tính toán, may là có Hàm Yên, hắn mới có chút yên tâm vì dù hắn có lòng quan tâm lại không tránh được nam nữ hữu biệt, có nhiều bất tiện.

Tiểu Yến Tử nào suy nghĩ nhiều như Vĩnh Kỳ chứ, vô ưu vô lo vẫn nhảy nhót lượn lờ ngâm khúc ca hát, mọi người đều phì cười vì vẻ tinh nghịch của nàng. Gây họa đã là bản sắc của Tiểu Yến Tử, là bằng hữu, là tỉ muội tốt, là người trong lòng bọn họ cam tâm tình nguyện gánh chịu mọi hậu quả nàng gây ra một cách ngọt ngào. Quả nhiên, Tiểu Yến Tử nhảy một hồi, bất cẩn trượt chân, ngã từ trên cao xuống, hơn nữa còn làm đổ hết thùng sơn xuống dưới, hất hết lên mấy người đứng ở dưới.

Khi Liễu Thanh luôn miệng oán trách Tiểu Yến Tử rốt cuộc sơn nhà hay sơn người thì một công công hối hả chạy vào thông báo:

- Ba vị cách cách, nguy rồi, nguy rồi, Thái Hậu nương nương về cung sớm hơn dự định, bây giờ sắp đến trước cửa hoàng cung rồi. Cao công công gọi Ngũ a ca, hai vị Phúc thiếu gia và mọi người đến điện Thái Hòa tiếp giá.



Lúc này, toàn thể mọi người đều kinh hãi, lo lắng khôn cùng vội vàng lên xe ngựa quay về, ngay cả Hàm Yên mới từ phòng bếp quay lại cũng chấn kinh, không còn hơi sức quan tâm đến điểm tâm gì đó nữa, rơi vào trạng thái sững sờ. Rõ ràng theo như nội dung phim, Thái Hậu chỉ về sớm vài ngày nên nàng mới để đám người Tiểu Yến Tử xuất cung, bây giờ cách lúc đó tận một tháng. Lẽ nào bọn họ không thể thoát được sự sắp đặt của phim sao, họ lại dính đầy sơn y phim, phải làm sao mới tốt đây. Nhĩ Thái chạy tới kéo Hàm Yên đang sững sờ lên xe ngựa, trong xe ngựa Tử Vy và Tiểu Yến Tử dùng khăn tay cố gắng lau vết sơn ở trên người, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ thay phiên nhau dặn dò bọn họ mà Hàm Yên chìm đắm trong ý nghĩ bản thân không hề nghe lọt một từ nào, đừng nói đáp lại khiến cho mấy người Vĩnh Kỳ rất khó hiểu. Nhĩ Thái lay nàng một chút gọi hỏi:

- Hàm Yên, muội đang nghĩ gì?

Phục hồi tinh thần, Hàm Yên liền trả lời:

- Muội chỉ đang nghĩ làm sao ứng phó chuyện này thôi.

- Yên tâm đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng thôi, muội cứ làm theo lời của bọn ta, sẽ không sao thôi – Nhĩ Thái trấn an.

Rốt cuộc Hàm Yên vẫn nghĩ ra cách, đề nghị:

- Không, chúng ta không thể làm như vậy. Bây giờ trên người Tiểu Yến Tử và Tử Vy dính đầy sơn vốn không thể nào chỉnh trang ổn thỏa kịp giờ đến tiếp giá, tốt nhất là đến Từ Ninh cung sớm chờ đợi thỉnh an. Mấy chuyện tiếp giá này vốn rất đông người chắc Lão phật gia không để ý thiếu đi vài người đâu, nếu xui xẻo thì cứ nói hai vị cách cách vừa vào cung không rành rẽ mấy chuyện tiếp giá sợ xảy ra sai lầm nên đang đợi ở Từ Ninh cung thỉnh an Lão phật gia, chắc chắn sẽ không sao.

Mấy người Vĩnh Kỳ liếc nhìn nhau, đều cảm thấy cách này của Hàm Yên khá ổn, gật đầu đồng ý. Vĩnh Kỳ không tiếc lời khen ngợi:

- Hàm Yên, vẫn là muội thông minh nhất, cứ làm như vậy đi.

- Ta không biết mọi người đang lo lắng gì? Chỉ là một bà lão thôi, có đáng sợ vậy không? – Tiểu Yến Tử e dè hỏi.

Vĩnh Kỳ nhắc nhở:

- Tiểu Yến Tử, muội đừng coi thường, Hoàng Hậu không thích hai người thì có Hoàng a mã bảo vệ nhưng Lão phật gia nếu không thích hai người thì Hoàng a mã cũng không giúp được gì.

- Tử Vy, Tiểu Yến Tử, hai người nhất định phải ứng phó cẩn thận – Nhĩ Khang nhấn mạnh lần nữa, điều này liên quan đến sự yên bình sau này của hai người.