- Cẩm Tú, ngươi yên tâm đi, nói thế nào Hàm Yên vẫn là cách cách, Hoàng Hậu sẽ không làm gì Hàm Yên đâu, chỉ là lo lắng cho Tử Vy thôi.
Cẩm Tú thì không lạc quan như vậy, nhớ lại những khổ cực cay đắng một tháng qua, nàng cảm thấy rét run cả người, sợ hãi lẩm bẩm:
- Không đâu, không đâu.
- Cẩm Tú, ngươi nói vậy là có ý gì? – Nhĩ Thái thắc mắc.
Cẩm Tú rơi lệ đầy mặt, đến lúc này nàng cũng không giấu giếm nữa:
- Từ lần trước giúp cho mọi người, ngay ngày hôm sau cách cách liền bị Hoàng Hậu nương nương gọi đến, hành hạ sai bảo đủ điều. Mấy ngày trước, cách cách còn bị phạt quỳ dưới cơn mưa xối xả rất lâu, đã bệnh nằm liệt giường mấy ngày hôm nay rồi, bây giờ còn bị hành hạ nữa sợ rằng cách cách không chịu nổi đâu. Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? – Nàng run rẩy lặp đi lặp lại một câu, đủ thấy nàng lo sợ như thế nào.
Những người khác kinh ngạc đến ngớ người, Tiểu Yến Tử thì hỏi:
- Sao lại như vậy? Sao ngươi không nói với bọn ta chứ?
- Cách cách không cho nói, Người bảo nói ra cũng không giúp được gì chỉ gây thêm phiền toái cho Hoàn Châu cách cách thôi – Cẩm Tú nghẹn ngào giải thích.
Chỉ một câu nói đã bao hàm hết ý tốt, sự quan tâm của Hàm Yên, Tiểu Yến Tử càng thêm nôn nóng:
- Muội đi tìm Hoàng a mã đi cứu bọn họ.
So với Tiểu Yến Tử, Vĩnh Kỳ cũng có nhiều phần lo lắng nhưng hắn lý trí hơn, ngăn nàng lại:
- Muội đừng kích động, hãy thương lượng kĩ rồi hành động.
- Còn gì để thương lượng nữa, Tử Vy và Hàm Yên sắp chết đến nơi rồi – Tiểu Yến Tử không có kiên nhẫn kia, lòng nàng thực sự nóng như lửa đốt.
Sao Vĩnh Kỳ không hiểu tâm trạng lúc này của Tiểu Yến Tử, hắn nhỏ nhẹ khuyên nhủ:
- Dù Hoàng a mã có đến đó, nếu Hoàng Hậu vẫn nói hai người họ không có ở Càn Ninh cung, chúng ta không thể làm gì được. Nếu muốn nhờ Hoàng a mã giúp, muội phải có bằng chứng mới được. Nếu không không những không cứu được họ còn ép Hoàng Hậu phải giết người diệt khẩu.
- Giết người diệt khẩu? – Lời này càng thêm khiến cho Nhĩ Khang sốt ruột, cuối cùng đưa ra một quyết định mạo hiểm – Trời bắt đầu tối rồi, chúng ta chờ thêm nửa canh giờ nữa, chờ trời tối hẳn ta phải lẻn vào Càn Ninh cung xem thế nào.
- Lẻn vào Càn Ninh cung? – Nhĩ Thái kinh ngạc đứng bật dậy lặp lại lần nữa.
- Đúng vậy, ta đồng ý Ngũ a ca phân tích rất đúng nhưng mà hiện nay ta đang nôn nóng vô cùng, không thể suy nghĩ gì nữa cả, nếu tiếp tục chờ đợi, ta sẽ nổi điên lên. Chúng ta cần phải chủ động, phải xác định hai người họ có thật sự ở Càn Ninh cung không. Thật ra mọi người đều chắc chắn họ nhất định ở đó, chỉ không biết là ở trong căn phòng nào thôi. Càn Ninh cung lớn như vậy, chúng ta phải tìm từng phòng một, chỉ cần chúng ta khẳng định được họ đang ở đó, Tiểu Yến Tử có thể công khai đi cầu xin Hoàng Thượng cứu người, không may ta bị bắt thì mọi người hãy cố gắng hết sức thỉnh cầu Hoàng Thượng cứu bọn ta ra – Nhĩ Khang đề ra kế sách, hắn biết rõ đây là hạ hạ sách nhưng đã là đường cùng hắn chỉ có thể đi bước này thôi.
Giờ họ cũng chẳng còn thời gian quan tâm hạ sách, thượng sách gì, Nhĩ Thái cũng đồng ý:
- Huynh muốn đột nhập Càn Ninh cung, đệ sẽ cùng đi, hôm nay đệ sẽ xả mạng vì quân tử.
- Muốn đi cũng không thể đi lúc này được, phải chờ đêm khuya trời tối hẳn đã, nếu như hai huynh nhất định phải đi thì để ta đi chung, nếu không may xảy ra chuyện gì thì ít ra ta cũng là a ca, ta có thể lập uy, không ai dám buộc tội cho a ca là thích khách cả - Vĩnh Kỳ cũng đồng tình với bọn họ, hắn muốn cùng đi dù sao thân phận của hắn rành rành ra đó, nếu thực sự bị phát hiện có thể giảm bớt chút hậu quả sau này.
Tiểu Yến Tử tất nhiên không chịu ngồi yên nhất quyết đòi theo:
- Vậy muội cũng đi, đông người dễ ra tay, chúng ta gặp họ thì lập tức cứu họ ngay.
- Nếu như muội muốn giúp đỡ thì hãy ngoan ngoãn ở lại Thấu Phương Trai đi, không nên làm gì cả, chờ tin của bọn ta, nếu không mọi người phải lo chăm sóc cho muội càng phiền phức hơn – Vĩnh Kỳ cố gắng khuyên nhủ.
Tuy rất muốn tự mình đi nhưng Tiểu Yến Tử vẫn biết Vĩnh Kỳ nói không sai nên không nài ép nữa. Thấy Tiểu Yến Tử bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý, Vĩnh Kỳ rốt cuộc yên tâm, nói tiếp:
- Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta phải thương lượng kĩ càng hơn.
Mọi người cũng đều nhất trí đồng ý, cùng bình tĩnh ngồi xuống thảo luận kế hoạch đột nhập như thế nào, tốt nhất tâm tưởng sự thành, một phát trúng đích, không bị ai phát hiện.
Cung Càn Ninh là nơi cư ngụ của bao đời Hoàng Hậu triều Thanh, thủ vệ sâm nghiêm, trong đêm khuya canh vắng, mọi thứ đều im lặng như tờ, có chăng chỉ là tiếng lá rơi xào xạt, tiếng gió thổi đìu hiu. Bức tường cao của tòa cung điện không thể ngăn cản bước chân của những cao thủ lại có tình có nghĩa. Ngũ a ca, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái mặc trang phục dạ hành, đeo khăn che mặt đen âm thầm đột nhập rồi chia nhau ra tìm kiếm. Cuối cùng Nhĩ Khang phát hiện Hàm Yên và Tử Vy trong một căn phòng tối dường như đã thiếp đi, dùng tiếng chim báo hiệu cho hai người kia. Dựa theo kế hoạch bọn họ tất nhiên muốn cứu người, nhưng lại không thành, bị hai thị vệ Trại Uy, Trại Quảng của Càn Ninh cung phát hiện, cản bước chân của bọn họ, xảy ra tranh chấp đánh nhau. Không muốn gây ra động tĩnh quá lớn dẫn thêm nhiều người đến đây, đám người Vĩnh Kỳ đành dẫn bọn họ đến một nơi yên tĩnh, trực tiếp kéo khăn che mặt xuống bộc lộ thân phận. Nhận ra những người trước mặt, Trại Uy, Trại Quảng cũng không dám tiếp tục ra tay.
- Trại Uy, Trại Quảng, ta chỉ hỏi các ngươi một câu. Hàm Yên và Tử Vy thế nào rồi? - Vĩnh Kỳ lên tiếng hỏi.
Nghe hỏi như vậy bọn họ liền đoán được Ngũ a ca đã xác nhận hai người kia đang ở đâu nên Trại Uy cũng không tiếp tục giấu diếm nữa:
- Bị Dung ma ma hành hạ, đã sắp không chịu nổi rồi.
- Ta kính trọng hai huynh đều là hảo hán, không ngờ Càn Ninh cung lại làm những chuyện tội ác tày trời này. Dù sao trong hai người còn có một cách cách, bây giờ ta đi cứu bọn họ, hai huynh xem như không nhìn thấy gì được không? – Nhĩ Khang cố gắng thuyết phục bọn họ.
Bọn họ thật sự không muốn đắc tội một vị a ca và một Ngự tiền thị vệ, tính ra vẫn là một nửa lãnh đạo của bọn họ lại có lòng thương tiếc cho hai nữ nhi yếu đuối nên nói cho bọn họ chút tình hình, tình hình của hai người bọn họ thật sự không tốt nhưng dù sao họ vẫn là người của Càn Ninh cung, nếu để người bị cứu đi thì đồng nghĩa phản bội, họ không được cũng không thể làm như vậy, phản đối:
- Không được, nếu người muốn cứu bọn họ trước tiên hãy giết huynh đệ chúng ta cả.
Lúc này, Nhĩ Thái cũng nổi giận kề gươm lên cổ của Trại Uy đe dọa:
- Ngươi tưởng là chúng ta không dám giết người sao?
- Nhĩ Thái đừng xúc động – Vĩnh Kỳ ngăn cản, đột nhập Càn Ninh cung vốn đã là trọng tội nếu còn giết người e là khó thu xếp, quay sang Trại Uy, Trại Quảng nói – Hai người các ngươi chỉ biết trung thành, không phân biệt thị phi sao?
- Nếu bọn thuộc hạ chỉ biết trung thành, không biết thị phi thì khi phát hiện đã kinh hô, hiện nay tất cả đại nội cao thủ đã bao vây kín rồi – Trại Uy chống chế lại.
Sao Nhĩ Khang không biết những điều này chứ nhưng khi nhìn thấy Tử Vy đang vật vã nằm đó, dường như không có chút sức sống nào, lòng hắn như ai cào ai xé, chẳng thể giữ được bình tĩnh nữa, cao giọng hỏi:
- Chẳng lẽ các huynh muốn làm khó bọn ta sao?
Trại Uy và Trại Quảng liếc mắt khó xử nhìn nhau, cuối cùng đưa ra đề nghị:
- Hoàng Hậu giao phạm nhân cho thuộc hạ canh giữ, nếu làm mất thì bọn ta nhất định sẽ rơi đầu. Hiện nay Ngũ a ca đã biết tung tích của hai người họ rồi, chỉ còn vài canh giờ là trời sáng, tại sao không chờ đến trời sáng trực tiếp đến Càn Ninh cung đòi người, đến lúc đó các ngài xông vào, Trại Uy, Trại Quảng e là khó chống đỡ.
Lời nói hợp tình hợp lí, nhưng Vĩnh Kỳ vẫn còn băn khoăn:
- Còn tới mấy canh giờ nữa, hai người bọn họ phải làm sao? - Hai nữ tử yếu đuối mỏng manh không thể tiếp tục chịu hành hạ nữa.
- Dung ma ma đã mệt mỏi lắm rồi, không còn sức để tiếp tục tra khảo nữa đâu, hai người bọn họ tạm thời an toàn – Trại Quảng đáp lại.
- Hai huynh bảo đảm chứ? – Nhĩ Khang lần nữa xác nhận.
Trại Uy, Trại Quảng nghiêm túc gật đầu cam đoan:
- Bọn thuộc hạ bảo đảm sẽ coi chừng họ.
- Hai vị tráng sĩ, Vĩnh Kỳ và Hoàn Châu cách cách tất sẽ nhớ ơn hai người – Có việc nhờ người, Vĩnh Kỳ không ngại thân phận hạ mình chắp tay cảm tạ rồi cùng Nhĩ Khang và Nhĩ Thái lập tức rời đi dù sao một a ca, một Ngự tiền thị vệ ở lại quá lâu bị người ta phát hiện thực sự sẽ nảy sinh biến cố.