Nguyễn Dạ Sênh còn có thể làm gì, đành phải đi đến cạnh bàn ngồi xuống.
Hế Mặc đứng ở một bên, giúp cô mở hộp đựng thức ăn, rồi lại đưa cho cô đôi đũa, có thể nói là phục vụ một cách tận tình.
Nguyễn Dạ Sênh cầm lấy đũa, gắp một miếng tương giò đã được thái mỏng lên ăn. Trong lòng không tư không vị mà nghĩ, thứ cô thiếu là mấy miếng tương giò này sao, thứ mà cô thiếu đó chính là cái tên Hề Mặc đầu gỗ này này.
Ban đầu cô còn chút dồn nén, sau khi ăn vài miếng này xong đột nhiên lại thông suốt.
Cô thực sự thích ăn tương giò, chỉ là bình thường bởi vì phải duy trì vóc người nên cần điều tiết lại, cơ bản rất ít có cơ hội để ăn, trừ một ít ngày có ý nghĩa đặc biệt, vì để thết đãi cho bản thân nên mới có thể nếm thử ở mức độ vừa phải.
Hề Mặc chọn hôm nay, ngày đã thử vai thành công mà mang tương giò về cho cô, có phải là nói Hề Mặc cũng đang rất vui nên muốn cùng cô ăn mừng?
Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh cất giấu một bí mật nóng cháy, ngày thường nghĩ ngợi lung tung không ít, có lúc thì tự mình xoắn xuýt, có lúc thì bởi vì một tí việc không đáng kể mà suy suy đoán đoán, rồi ở đó ăn đường do mình tự cấp, nhưng thật ra con đường yêu thầm này, đường đi rất lên lên xuống xuống.
Cô nghĩ vậy, trong lòng lại thấy thoải mái hơn, thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào, mày giãn ra không ít, lúc ăn khóe môi cũng cong lên.
Hề Mặc thấy cô ban đầu còn có gì đó bị đè nén rồi lát sau mặt mày đều tràn đầy ý cười, bao nhiêu biến hóa trêи mặt đều nhìn thấy nhưng lại không biết nguyên do của sự thay đổi này, cho nên nàng cẩn thận quan sát cô một cách tỉ mỉ.
Hề Mặc đang bận suy nghĩ ra nguyên nhân, mày nhíu nhíu lại, ngay cả chớp mắt cũng không thèm chớp.
Nguyễn Dạ Sênh thấy bộ dáng này của nàng, trái tim nhất thời thình thịch lên một cái thấy rõ.
Ánh mắt của cô và Hề Mặc chạm nhau, nhanh chóng liếc nhìn sang bên cạnh, giả vờ như cái gì cũng không biết.
Nguyễn Dạ Sênh càng thấy buồn cười, thoải mái nói: "Cậu thích ngồi nhìn tôi ăn như vậy sao?"
"Đừng có hướng mặt thϊế͙p͙ vàng*." Hề Mặc nói: "Tôi không có nhìn cậu."
/脸上贴金/ ý nói đừng tự đề cao mình quá… 🙂
"Được, là tôi sai rồi, là tôi nói xàm nói tấu." Nguyễn Dạ Sênh chậm rãi đặt đũa xuống: "Tôi ăn xong."
Hề Mặc quay lại, nhìn xem những lát tương giò còn nằm trong nước sốt: "Tôi nói rồi, cậu có thể ăn ba miếng, cậu chỉ mới ăn hai miếng đã nghỉ? Chắn chắn sẽ không ăn nữa?"
Nguyễn Dạ Sênh cười hỏi lại nàng: "Cậu không nhìn tôi, sao lại biết tôi chỉ ăn hai miếng?"
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh làm vẻ mặt đắc ý khi đã lập thành công cái bẫy to.
Hề Mặc quan sát cô một lát, cuối cùng dùng một giọng điệu nửa lạnh nửa không trả lời cô: "Trước đó tôi đã đếm xem tổng cộng có bao nhiêu miếng tương giò, nhìn lại xem hiện giờ còn dư lại bao nhiêu, làm một phép trừ đơn giản, tôi nghĩ hình như ai cũng biết."
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Cô hoàn toàn bị phản công. Mặc dù không xác định được Hề Mặc có đếm thật hay không, đoán chắc là hơn phân nửa không có đếm, biết chỉ là do Hề Mặc viện lý do mà thôi, nhưng hiện giờ xem ra cô vẫn không thể nào chiếm được thế thượng phong.
Nhưng mà không sao, Nguyễn Dạ Sênh vẫn cảm thấy vui vẻ, lúc này cô vừa ăn vừa trò chuyện với Hề Mặc: "Đạo diễn Cố có nói gì với cậu không?"
Hề Mặc liền đem một ít chuyện trong quá trình thử vai giản lược lại cho Nguyễn Dạ Sênh, rồi nói: "Đạo diễn cố vẫn rất xem trọng cậu, thái độ của bà ấy dành cho lần hợp tác này là rất thành ý. Cậu xem kỹ lại hợp đồng, nhìn xem còn chỗ nào cần thương thảo lại với đạo diễn Cố hay không, trước có thể đánh dấu lại rồi tôi sẽ đi nói với đạo diễn Cố."
"Được, buổi tối tôi sẽ xem, nhưng tôi thấy bản thân đã đủ mãn nguyện rồi, sao lại còn không biết xấu hổ yêu cầu thêm gì chứ." Nguyễn Dạ Sênh cười nói.
"Được rồi." Hề Mặc rơi vào suy tư, gật đầu nói: "Tôi đã xem giúp cậu, trừ điều khoản đối phương đưa ra cát xê tương đối thấp thì những cái khác đều được. Nhưng trái lại danh tiếng về những bộ điện ảnh của Cố đạo diễn đều không tệ, sau khi phim công chiếu tất nhiên mang đến một lượng lớn tiếng tăm, cậu bây giờ vừa mới quay trở lại, nếu như có thể tham gia vào điện ảnh của bà ấy, đối với con đường sau này của cậu sẽ rất có lợi. Sau này khi con đường của cậu mở rộng hơn, sẽ có thể đàm phán với đối phương. Có được căn cơ này, sau khi ổn định, cố gắng chỉ nhận những kịch bản có chất lượng tốt thì cơ hội được quyền chọn lựa của cậu cũng sẽ cao hơn, sớm hay muộn gì tâm nguyện của cậu cũng sẽ thực hiện được."
Hôm nay nàng nói nhiều hơn so với bình thường, hiển nhiên là rất nghiêm túc muốn giúp ích cho con đường diễn xuất của Nguyễn Dạ Sênh
Từ xưa đến nay, Nguyễn Dạ Sênh chưa từng thấy Hề Mặc để tâm đến một ai như thế, hiện tại vậy mà lại kiên nhẫn từng chút chỉ vì lập kế hoạch bắt đầu cho cô, trong lòng ấm áp đến không cách nào hình dung được.
"Có phải là tôi nói nhiều quá không." Hề Mặc quan sát sắc mặt của Nguyễn Dạ Sênh, đột nhiên có chút quẫn bách khó phát hiện, nói: "Đây là chuyện tương lai của cậu, tôi không nên xen vào quá nhiều."
"Không có, không có." Nguyễn Dạ Sênh vội vàng nói: "Đây không phải là xen vào, là suy nghĩ cho tôi, tôi đây vui còn không kịp."
Sắc mặt Hề Mặc hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng vẫn là không cảm xúc.
"Hơn nữa tôi cảm thấy cát xê như vậy cũng không tính là thấp, tôi thật rất hài lòng." Nguyễn Dạ Sênh cười cười: "Đương nhiên khi so với cậu, nhất định là không thể nào sánh bằng."
Cát xê của Hề Mặc cao đứng số một số hai trong giới. Nàng rất để ý đến kịch bản mà mình nhận, gia thế lại hiển hách, sẽ không bị tư bản trói buộc, cho nên cũng sẽ không có hiện trạng như các đại minh tinh nổi tiếng khác, bị tư bản bức bách mà nhận phim không chọn lọc, những điện ảnh có thể lọt vào mắt nàng đã ít lại càng ít thêm.
Nàng càng tự phụ khó mời như vậy thì số tiền cát xê của nàng sẽ càng cao không thể giảm. Vốn dựa vào cấp bậc đạo diễn như Lâm Khải Đường, còn cả bộ phim truyền hình như Tuy Đình, mặc dù việc chế tác đã vô cùng hoàn mỹ và dụng tâm nhưng chưa chắc gì đã đủ khả năng để mời được nàng. Nếu như lần này không phải phía Hề Mặc là một trong những nhà đầu tư, sau khi phát sóng có thể thu được phần lợi nhuận đáng kể thì căn bản nàng sẽ không nghĩ đến việc nhận vai này.
Hề Mặc trầm lặng.
Lúc nàng nhìn vào số tiền cát xê của Nguyễn Dạ Sênh, khi đó thật sự nàng cảm thấy không vui.
Cát xê như vậy, với Nguyễn Dạ Sênh là không hề tương xứng.
Nguyễn Dạ Sênh là viên minh châu sáng giá, cô đáng để có được số tiền cát xê cao hơn.
Mọi thứ phải tốt hơn.
Nhưng Hề Mặc vẫn rất rõ, đây cũng là bất đắc dĩ. Một minh tinh hết thời, ở trong mắt tư bản, giá trị sẽ từng ngày từng ngày giảm sút, hiện thực chính là tàn khốc như thế.
"Nguyễn Dạ Sênh." Hề Mặc đột nhiên nhỏ giọng nói.
Nguyễn Dạ Sênh không biết nàng đang muốn nói gì, chờ đợi nàng lần nữa lên tiếng.
Hề Mặc dừng lại rất lâu, mới nói thêm một câu: "Cậu rất giỏi, sau này cát xê của cậu sẽ rất cao rất cao."
Nguyễn Dạ Sênh sửng sốt, lát sau mới cảm giác được, đây là câu nói an ủi của đầu gỗ, đoán chừng Hề Mặc phải suy nghĩ rất lâu mới có thể thốt ra khỏi miệng được, cũng làm khó nàng rồi
"Cảm ơn." Nguyễn Dạ Sênh thật tâm cười.
Cô ăn xong ba miếng tương giò, vô cùng tuân thủ lời hứa mà dừng đũa, cô hỏi Hề Mặc có ăn hay không, Hề Mặc lắc đầu nên cô bắt tay vào dọn dẹp đồ trêи bàn.
Trong lúc đó, Nguyễn Dạ Sênh nhớ ra việc gì, lại nói: "Phải rồi, Nghiêm Mộ nghe thấy nhạc khúc kia của cậu, nói là nghe rất hay, cậu ta hỏi có thể gửi cho cậu ta hay không, cậu ta sẽ không truyền ra ngoài, nói là chỉ muốn thu thành một bản ghita. Đây là nhạc khúc của cậu, tôi phải hỏi ý kiến của cậu."
"Cứ gửi cho cậu ta." Hề Mặc nói.
"Được." Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Vậy tôi thay cậu ta cảm ơn cậu."
Cô ngồi lại phòng Hề Mặc thêm một lát, lúc này mới trở về. Xem xong bản hợp đồng, cô thuận tay gửi tin nhắn đến cho Nghiêm Mộ, gửi nhạc khúc sang.
Nghiêm Mộ thụ sủng nhược kinh, rất cung kính tỏ ý cảm ơn, hơn nữa còn ba hoa tâng bốc nhạc khúc này, còn tâng bốc đến vô cùng chân thật.
Nguyễn Dạ Sênh coi như không thấy gì, chỉ thăm dò hỏi anh ta thêm mấy câu: "Lúc cậu viết ca từ cho bản nhạc của mình, có kinh nghiệm độc đáo gì hay không?"
"Chị, chị là đang chuần bị viết ca từ cho nó sao!" Nghiêm Mộ càng tỏ ra kϊƈɦ động hơn: "Nhạc khúc này rất thích hợp để phát triển thành một bài hát, chỉ còn thiếu mỗi ca từ, nếu như chị hoàn thành nó, có thể nào gửi cho tôi xem được không?"
"Tôi chỉ thuận miệng hỏi mà thôi." Nguyễn Dạ Senh phủ nhận.
Nghiêm Mộ lại không phải tùy tiện nghe xong là bỏ ngoài tai, sau khi Nguyễn Dạ Sênh hỏi xong, chiều ngày hôm sau anh ta liền gửi đến một file tài liệu. Bên trong đó có cả nghìn chữ, tất cả đều là kinh nghiệm viết ca từ do anh ta đút kết, bao gồm việc vận dụng vần chân và việc phối hợp từ ngữ sao cho phù hợp với tiết tấu của bài nhạc, thậm chí còn có một số tài liệu tham khảo về việc viết ca từ.
Trong đó anh ra có nhắc đến một điểm, đó chính là hình ảnh sản sinh ra khi nghe và cảm nhận bài nhạc, nếu như có thể cộng hưởng cùng tâm cảnh của mình thì một từ một từ viết ra sẽ càng có cảm giác hơn.
Tình cảm so với kỹ thuật càng quan trọng hơn.
Nhưng anh ta biết Hề Mặc rất tinh thông dương cầm và nhạc lý, mặc dù anh ta chưa từng thấy Hề Mặc viết ca từ, thế nhưng khi nghe nhạc khúc đó, đứng ở lập trường của anh ta, anh ta rất tin vào năng lực của Hề Mặc, vì vậy kỹ xảo viết ca từ anh ta gửi qua có hơi cao cấp hơn.
Nhưng trái lại Nguyễn Dạ Sênh lại không hề có chút kinh nghiệm gì với việc viết ca từ, lúc nhìn xem tài liệu này có hơi khó khăn để hiểu được chúng, cho nên mỗi lúc rảnh rỗi liền lấy ra nhìn tới nhìn lui, thuận tiện nghiên cứu chút giáo trình.
Một tuần qua đi, Nghiêm Mộ chính thức đóng máy, đoàn phim chuẩn bị riêng champagne cho anh ta để chúc mừng và tặng hoa tươi.
Nghiêm Mộ đi không được bao lâu, anh ta lần nữa gửi cho Nguyễn Dạ Sênh một bản phối nhỏ, nhạc cụ chủ đạo là ghita, kết hợp đệm đàn piano, sau khi điều chỉnh so với lúc trước thì càng cảm thấy tiết tấu rõ ràng và tươi trẻ hơn, rất thích hợp để viết ca từ hơn.
Ngày rồi qua ngày, cô và Nghiêm Mộ nhắn tin với nhau thường xuyên hơn rất nhiều, mà đa phần đều nói về vấn đề phối ca từ cho bản nhạc. Nghiêm Mộ vốn đã thích âm nhạc, gặp được chuyện này thì như cá gặp nước, đương nhiên là vô cùng vui vẻ giải đáp thắc mắc, trả lời lại đặc biệt thân thiện.
Nháy mắt đã lập đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, nhất là mấy ngày cứ mưa dầm liên miên, nước mưa càng làm cho trời đã lạnh càng trở nên lạnh hơn, lạnh đến người người đều run.
Cảnh quay của cô và Hề Mặc từng hồi từng hồi đi đến kết thúc, hai người đã gần hoàn thành tất cả, biểu hiện trong mấy ngày nay của cô, Hề Mặc đều để hết vào mắt, cuối cùng nhịn không được nữa mới nói một câu: "Gần đây cậu và Nghiêm Mộ liên hệ với nhau có hơi nhiều."
"Huh, gần đây tôi tìm cậu ta có vài việc." Nguyễn Dạ Sênh nói.
"Việc gì?" Nét mặt Hề Mặc dường như có chút cảnh giác.
"Việc riêng." Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh thoát ra khỏi màn hình điện thoại, nhìn Hề Mặc.
Việc riêng, vậy thì không tiện để nói. Hề Mặc nghe hiểu ra ý này, sắt mặt không được vui cho mấy, giọng điệu so với trận mưa bên ngoài còn lạnh hơn: "Cậu đừng gần gũi quá nhiều với Nghiêm Mộ."
Nguyễn Dạ Sênh hình như đã nhận ra được gì, lập tức cất điện thoại, đưa mắt tỉ mỉ nhìn nét mặt đầy băng sương của nàng một cái.
Cuối cùng mới cẩn thận hỏi nàng: "Tôi gần gũi với Nghiêm Mộ, cậu giận à?"
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh biết rõ là tự mình đa tình, nhưng vẫn không thể nào không nghĩ theo phướng hướng đó, trong lòng có chút thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Hề Mặc.
Hề Mặc ngồi xuống cạnh cô, nhưng không hề nhìn cô, chỉ nói: "Tính cách của cậu ta rất bám người, trước đây tôi trốn cậu ta còn không kịp, tôi không quen giao thiệp với người nói nhiều. Cậu bây giờ trò chuyện với cậu ta cởi mở như vậy, đến lúc chúng ta đổi về, tôi làm sao thu dọn mớ bồng bông cậu để lại đây."
Nguyễn Dạ Sênh nghe xong, mặt mày chợt ủ rũ.
Cô có chút thất vọng, thậm chí cảm giác nỗi thất vọng này của mình có thể nói là rất buồn cười, tất cả đều là vì tham vọng quá lớn và không thực tế của cô, nên mới phải thường xuyên nếm trải sự mất mác.
Là cô tự tìm.
Lại thêm bốn ngày nữa, phân cảnh cuối cùng của Định Ách được sắp xếp vào buổi trưa. Sắc trời âm u, ngày mưa lạnh ồ ạt, rất hợp ý của Lâm Khải Đường, bởi vì phân cảnh này là một đoạn rất quan trọng nên ông ta tìm đến Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc nhắc nhở rất nhiều lần về kịch bản.
Phân cảnh này diễn ra ở ngoài điện, hai người ngồi nghỉ ngơi ở phim trường, chờ đợi cảnh quay.
Nghiêm Mộ lại gửi tin nhắn đến, Nguyễn Da Sênh trả lời lại mấy câu, Nghiêm Mộ nói những câu từ này của cô cảm giác rất tốt, Nguyễn Dạ Sênh đầu tắt mặt tối lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy ý nghĩa từ việc viết ca từ, vui mừng đến khóe miệng sắp câu lên tới mí mắt.
Hề Mặc thấy cô vừa tươi cười vừa tán gẫu với Nghiêm Mộ, vẻ mặt lập tức âm u còn hơn sắc trời ở bên ngoài.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Nguyễn Dạ Sênh đang chuẩn bị đưa điện thoại sang cho Phùng Đường Đường cất giữ, kết quả âm báo tin nhắn lại vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, phát hiện ra là tin nhắn Hề Mặc gửi tới.
Trêи đó viết: "Tôi giận."
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Hề Mặc không thèm nhìn tới cô, gửi tin nhắn xong liền đưa điện thoại của mình cho Phùng Đường Đường, quay sang đem cái ghế dựa ban đầu còn nằm sát nhau chuyển ra xa một chút, ngồi xuống phiêu du theo màn mưa u ám ngoài trời.
Hết chương
Tác giả có lời muốn nói: Hy vọng mọi người khi xem, có thể vui vẻ quên đi khó khăn và không vui trong cuộc sống, hiện thực đã gian nan như thế, tôi hy vọng là dưới ngòi bút của tôi có thể vẽ ra một thế giới, là thế giới tốt đẹp, cũng hy vọng khi mọi người xem mãi mãi cảm giác được sự ôn nhu.