Thông tin này như cơn sấm bổ xuống khiến hai người phải sợ hãi.
Mọi manh mối hiện giờ của hai người đều gửi gắm vào Triệu Ngân Sở, cuối cùng bây giờ lại biết tin Triệu Ngân Sở đã chết, trong phút chốc, tất cả tựa như một cơn ác mộng, không hề chân thật.
Nhưng phản ứng kỳ lạ của các bác sĩ và y tá lại là minh chứng hoàn mỹ nhất cho chuyện này.
Triệu Ngân Sở là bác sĩ, bây giờ tin tức cô ấy chết đã lan truyền toàn bộ bệnh viện, có thể vì phải ngăn chặn tin tức nên bệnh viện không thông báo đến bệnh nhân, vẫn cồn rất nhiều người chưa biết.
Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc nhìn nhau, không ai nói gì.
"Suốt hôm nay, bác sĩ Triệu chưa từng đến đây để xem A Sương, bình thường chúng tôi đều rất đúng hẹn, tôi có số điện thoại của bác sĩ Triệu, định gọi đến hỏi cô ấy xem sao nhưng cuối cùng lại gọi không được." Lâm Đinh Vũ là tổng giám của một công ty giải trí marketing, đã quá quen với mọi sóng to gió lớn, nhưng với cô chuyện chết chóc lại là một xung kϊƈɦ lớn, thấp giọng nói: "Tôi lại khá quen thuộc với bác sĩ ở đây, đi đến văn phòng hỏi thử, kết quả nghe được tin tức bác sĩ Triệu đã chết. Cảnh sát đã đến nhà cô ấy, bây giờ ở bệnh viện cũng đã có cảnh sát đến, không ít bác sĩ bị gọi họp khẩn."
"Nhà cô ấy?" Tim Nguyễn Dạ Sênh nhảy thót lên, đến hiện tại vẫn còn thấy mơ hồ: "Bác sĩ Triệu chết tại nhà? Chuyện xảy ra khi nào?"
"Vào trong rồi nói." Lâm Đinh Vũ nói: "Có đôi chút phức tạp. Tôi thấy hai người các cô muốn tìm bác sĩ Triệu, nên nghĩ cần phải báo cho hai cô một tiếng."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn xem Hề Mặc, Hề Mặc ra hiệu với cô, lúc này cô với Hề Mặc mới đi vào phòng bệnh của Lâm Đinh Sương.
Lâm Đinh Sương ngồi trêи xe lăn lo sợ, nhìn hai người chằm chằm.
Lâm Đinh Vũ mang ra một chiếc ghế dựa cho hai người, một mình cô đứng bên cạnh Lâm Đinh Sương, ôn nhu nói: "A Sương, chị giới thiệu với em, đây là người quen của chị hai, lầu đầu em gặp, đừng sợ."
Lâm Đinh Sương không nói chuyện, lúc này nàng mới có thể nhìn cận mặt Nguyễn Dạ Sênh, hai mắt đột ngột sáng lên.
Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh chỉ đang để ý đến tin Triệu Ngân Sở đã chết, không biết tại sao Lâm Đinh Sương lại nhìn cô như vậy, nhưng cô vẫn lịch sự gật đầu chào Lâm Đinh Sương.
Trong mắt Lâm Đinh Sương lay động, sau đó nói: "Nguyễn tiểu thư, chào."
"Rốt cuộc đã có chuyện gì." Hề Mặc nhìn Lâm Đinh Vũ, hỏi: "Lâm tiểu thư, có tiện để kể lại với tôi không?"
Tại sao Triệu Ngân Sở lại chết.
Ngày hôm qua còn đang yên lành, chuyện này quá đột ngột, nàng căn bản không thể nào chấp nhận.
Lâm Đinh Vũ nói: "Cụ thể chi tiết thì tôi không rõ, chỉ là nghe được từ những bác sĩ biết chuyện nói, thi thể bác sĩ Triệu được phát hiện vào buổi trưa. Sáng hôm nay nghe bảo cô ấy không có ca trực, vào buổi sáng cô ấy có liên lạc với một người bạn, mời người này đến nhà ăn trưa. Người bạn này khi đến nhà cô ấy, nhìn thấy cửa nhà chỉ khép hờ, vừa bước vào xem, phát hiện bác sĩ Triệu đang nằm dưới sàn và người cũng đã tắt thở."
Lâm Đinh Sương nghe Lâm Đinh Vũ miêu tả, nét mặt lo sợ không yên.
Lâm Đinh Vũ dịu dàng an ủi nàng: "Không sao đâu, đừng sợ, có chị ở đây."
Lâm Đinh Sương đưa tay, vô cùng lệ thuộc kéo lấy cánh tay Lâm Đinh Vũ, dáng người Lâm Đinh Vũ rất cao, hợp tác khom người xuống.
"Nguyên nhân cái chết cô ấy là gì?" Hề Mặc nhanh hỏi.
"Nghe bác sĩ đó nói, là do dao đâm chết, nhưng bị đâm rất nhiều nhát, bệnh viện nghi ngờ y bị trả thù, về phần cảnh sát cho là thế nào, họ cũng không biết, hiện tại cảnh sát vẫn còn đang lấy lời khai." Lâm Đinh Vũ nói: "Chuyện khác tạm thời vẫn chưa hỏi đến, có lẽ chỉ có cảnh sát mới biết được chi tiết chính xác."
Một đầu mối để ngược dòng đột nhiên bị cắt đứt, Hề Mặc chỉ thấy cả người lạnh run. Nàng hy vọng có thể biết được nhiều hơn nhưng theo như Lâm Đinh Vũ nói, chuyện này cô cũng không hoàn toàn biết rõ.
Nguyễn Dạ Sênh cũng cảm thấy ngột ngạt như nàng, tựa như đang bị một bàn tay bóp nghẹn ở cổ cô, rất khó thở.
Sao lại… trùng hợp như vậy?
Hai người hôm nay muốn đến hỏi bác sĩ Triệu một chuyện vô cùng quan trọng, cuối cùng bác sĩ Triệu lại chết.
"Lâm tiểu thư." Nguyễn Dạ Sênh từ tốn nói với Lâm Đinh Vũ: "Vậy tiếp theo hai người tính thế nào?"
"Tôi chỉ còn cách mang A Sương về lại Thượng Hải." Lâm Đinh Vũ thở dài: "Tốt xấu gì bác sĩ Triệu cũng là bác sĩ điều trị của A Sương, tuy tôi và bác sĩ Triệu tiếp xúc không nhiều nhưng vì bệnh tình của A Sương mới biết được cô ấy, tôi lại rất biết ơn cô ấy, giờ cảm thất thật đáng tiếc, chỉ mong cảnh sát có thể sớm bắt được hung thủ. Hiện giờ nội bộ phía bệnh viện đang tiến hành quyên góp tiền gửi đến gia đình bác sĩ Triệu, tôi cũng định sẽ quyên góp một ít."
Cô dừng lại rồi nói: "Hôm qua nghe hai người các cô nói, hai người muốn đến để cảm ơn bác sĩ Triệu, thật lòng xin lỗi vì phải thông báo với hai cô một tin xấu như vậy."
Nguyễn Dạ Sênh đang muốn hỏi tiếp, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Cửa không khóa, bốn người trong phòng bệnh quay lại nhìn, chỉ thấy đứng ngoài cửa là một cô gái còn trẻ tuổi, nét mặt nghiêm túc, sau lưng là một chàng trai.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, toàn thân tỏa ra khí thế hiên ngang oai hung, dưới chân là đôi bốt đen Martin, là Thôi Gia Ngư, sau lưng là cấp dưới của cô, Thành Dự.
Ánh mắt Thôi Gia Ngư lạnh lùng quét nhìn một vòng phòng bệnh.
Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc nhìn thấy Thôi Gia Ngư, lập tức đứng lên.
"Nguyễn tiểu thư." Thôi Gia Ngư bước tới, ánh mắt dừng trêи gương mặt chần chờ của hai người, lúc nhìn đến Hề Mặc, giọng nói lại hài hòa hơn vài phần khó nhận ra: "Hề tiểu thư, chào hai cô, lại gặp nhau."
"Thôi cảnh quan, chào." Hai người chỉ đành chào hỏi.
Thôi Gia Ngư liếc nhìn Lâm Đinh Vũ, sắc mặt có chút quái đảng, lạnh mặt nhưng lại không nói một lời nào. Lâm Đinh Vũ lại mang nét mặt đầy hòa khí, thấy Thôi Gia Ngư đi đến cũng không bất ngờ, trái lại trong mắt chứa theo vài phần đùa giỡn.
Chỉ là Lâm Đinh Sương khi thấy Thôi Gia Ngư lại vô cùng hứng khởi, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Thôi Gia Ngư.
"Hai cô quen biết người này?" Thôi Gia Ngư chỉ vào Lâm Đinh Vũ.
Hề Mặc biết Thôi Gia Ngư lợi hại, mỗi lần Thôi Gia Ngư đến đều đã có chuẩn bị, vấn đề mà cô hỏi, rất có thể trước đó đã điều tra rõ ràng, cho nên thành thật nói: "Lúc trước khi đóng phim, có từng hợp tác với Lâm tiểu thư, hôm qua tôi và Nguyễn Dạ Sênh nhập viện ở đây, gặp Lâm tiểu thư và em gái cô ấy, em gái cô ấy đang điều trị tại bệnh viện này, cho nên trò chuyện với nhau."
Thấy Hề Mặc chủ động trả lười, khóe mắt Thôi Gia Ngư mang theo vui vẻ, chỉ là trêи mặt vẫn không có biểu cảm, nói: "Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn hỏi hai người, nếu đều ở đây cả, vậy cũng dễ dàng hơn."
"Thôi cảnh quan có gì muốn hỏi?" Nguyễn Dạ Sênh nói.
"Bác sĩ Triệu, Triệu Ngân Sở, hai người có từng gặp mặt hay không?" Thôi Gia Ngư không dài dòng, thẳng thắn hỏi.
"Có từng tiếp xúc, hôm qua khi tôi và Hề Mặc trêи xe cấp cứu, là do bác sĩ Triệu trêи xe." Nguyễn Dạ Sênh đương nhiên hiểu Thôi Gia Ngư là người không dễ lừa, nói rõ ngọn nguồn.
"Là vậy sao, hôm nay phía cảnh sát chúng tôi nhận được một vụ án, bác sĩ Triệu Ngân Sở bị mưu sát tại nhà, hiện tại cảnh sát chúng tôi cần tiến hành lấy lời khai từ những người từng tiếp xúc gần với bác sĩ Triệu để tìm manh mối cho vụ án, mong mọi người hãy hiểu."
"Đã rõ." Nguyễn Dạ Sênh nói.
"Lần cuối cùng hai người nhìn thấy bác sĩ Triệu, là khi nào?"
"Thật ra tôi và Hề Mặc chỉ ở cùng bác sĩ Triệu khi ở trêи xe cấp cứu, lúc chúng tôi hôn mê được đưa vào cấp cứu, cô ấy không thuộc tầng mà chúng tôi đang ở, sau đó thì chưa từng gặp qua, khi đó thậm chí chúng tôi còn không biết người trêи xe là bác sĩ nào." Nguyễn Dạ Sênh tuần tự trả lời: "Sau khi tỉnh lại, tôi và Hề Mặc muốn cảm ơn vị bác sĩ đã cấp cứu trêи xe, đi hỏi y tá mới biết được đó là bác sĩ Triệu. Y tá nói đêm qua bác sĩ Triệu có ca trực, chúng tôi mới đến tầng 11 để tìm cô ấy nhưng bác sĩ Triệu đã xin phép nghỉ, chúng tôi chỉ có thể trở về. Vừa rồi nói chuyện với Lâm tiểu thư mới biết bác sĩ Triệu đã…"
Thôi Gia Ngư yên lặng nghe, gật đầu: "Cảm ơn Nguyễn tiểu thư đã hợp tác, nếu như hai người và bác sĩ Triệu chưa từng tiếp xúc vậy thì tôi không cần hỏi tiếp."
Nhưng câu chuyện của cô chuyển hướng rất nhanh, liếc nhìn sang Lâm Đinh Vũ: "Nhưng mà cô Lâm này, hiện tại phía cảnh sát chúng tôi vẫn chưa thông báo tin về người chết, không biết cô Lâm sao lại biết được chuyện tình của bác sĩ Triệu nhanh như thế, xem ra tin tức của cô Lâm rất nhanh đấy?"
Ý đã quá rõ ràng, ai cũng có thể hiểu được.
Nhưng Lâm Đinh Vũ trông lại không hề sốt sắng, chỉ là ánh mắt nhìn Thôi Gia Ngư không lạnh không nóng.
Không biết vì sao, Nguyễn Dạ Sênh ở bên cạnh nhìn xem, luôn cảm thấy Thôi Gia Ngư có một loại địch ý kỳ lạ với Lâm Đinh Vũ.
"Tôi tìm bác sĩ quen biết, thăm hỏi được." Lâm Đinh Vũ không nhanh không chậm nói: "Bác sĩ Triệu là bác sĩ điều trị của A Sương, ngày hôm nay cô ấy không đến, tôi mới đi hỏi. Cho dù cảnh sát không thông báo với bên ngoài nhưng nội bộ của bệnh viện cũng đã sớm biết, không phải cảnh sát các người cũng đã đến bệnh viện tra hỏi rồi sao?"
"Là bác sĩ nào đây?" Ánh mắt Thôi Gia Ngư sắc bén
"Bác sĩ Trương Quốc Quân và bác sĩ Vương Dị, nếu không tin cô có thể đi hỏi bọn họ, đều ở cùng văn phòng với bác sĩ Triệu." Đối mặt với câu hỏi của Thôi Gia Ngư, Lâm Đinh Vũ vẫn vô cùng hòa nhã.
"Từ 10h đến 12h trưa hôm nay, xin hỏi cô Lâm, cô đang ở đâu?" Thôi Gia Ngư đi đến trước mặt Lâm Đinh Vũ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Hề Mặc để ý câu hỏi của Thôi Gia Ngư, chính là hỏi Lâm Đinh Vũ trong thời gian đó đang ở đâu.
Thôi Gia Ngư là cảnh sát, đương nhiên việc cô quen thuộc nhất đó là thời gian thời gian tử vong. Nói cách khác, Triệu Ngân Sở tử vong vào sáng hôm nay, từ 10h đến 12h là thời gian nghi ngờ gây án.
Lâm Đinh Vũ đối mặt với cô, nói: "Tôi ở trong phòng bệnh tại bệnh viện, cùng với A Sương."
Thôi Gia Ngư bước từng bước áp sát.
Nhưng Lâm Đinh Vũ vẫn thủy chung một dáng vẻ dịu dàng đoan chính.
"Ai là nhân chứng cho cô?" Thôi Gia Ngư cười nhao.
Hề Mặc nhíu mày.
Tuy nàng không tính là người hiểu rõ Thôi Gia Ngư, nhưng lấy tác phong làm việc trước đây của Thôi Gia Ngư, Thôi Gia Ngư là một người rất bình tĩnh, hơn nữa còn rất hiểu quy tắc điều tra.
Nhưng hiện giờ, nhìn Thôi Gia Ngư dường như rất kỳ lạ, quả thực có thể nói, cô đang gay gắt với Lâm Đinh Vũ, rõ ràng có ẩn chứa vấn đề cá nhân bên trong. Thôi Gia Ngư thân là một cảnh sát, theo lý thì không nên như vậy, nhưng khi Thôi Gia Ngư đối mặt với Lâm Đinh Vũ, cô tựa như không kiểm soát được cảm xúc cá nhân của mình.
"A Sương có thể làm chứng." Lâm Đinh Vũ nói: "Còn có điều dưỡng của tôi."
"Em gái cô là người thân của cô." Thôi Gia Ngư lạnh nhạt nói: "Điều dưỡng là người cô thuê đến nên có thể làm nhân chứng giả giúp cô. Đối với lời nói của hai người họ, tôi có đủ cơ sở nghi ngờ. Em gái cô là bệnh nhân của bác sĩ Triệu, cô có cơ hội thường xuyên tiếp xúc với bác sĩ Triệu, mà theo như thống kê tội phạm, phạm nhân đa số đều đến từ người quen của người bị hại."
Lâm Đinh Sương vốn đang rất vui mừng khi thấy Thôi Gia Ngư, đến đây nàng vội nói: "A Đinh thật sự không có nói dối, cả ngày hôm nay chị ấy đều ở trong phòng bệnh của em, chưa từng đi ra ngoài."
Thôi Gia Ngư quay lại nhìn Lâm Đinh Sương, trong lòng buồn bực, nói: "Tôi đang hỏi chị của em, em không được xen vào."
Lâm Đinh Sương ngây ngẩn, hai mắt rủ xuống, khóe mắt hồng hồng, ngồi trêи xe lăn mím môi, không dám lên tiếng nữa.
Vốn Lâm Đinh Vũ đang còn tốt tính, thấy dáng vẻ thương tâm của Lâm Đinh Sương, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Thôi Gia Ngư nhìn chằm chằm Lâm Đinh Vũ, phát hiện sắc mặt cô thay đổi, lúc này mới có chút đắc chí.
Chỉ là sự đắc chí này lại rất kỳ lạ và quái gở, tựa như con nít đánh nhau, cô đánh thắng nên lúc này hả hê nói: "Thế nào? Không tìm ra được chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình nên bây giờ tức giận rồi sao?"
Lâm Đinh Vũ từ tốn đến trước mặt Thôi Gia Ngư, nghiêng đầu, nhìn Thôi Gia Ngư.
Cô nở nụ cười ấm áp, ôn nhu nói: "Gia Gia, em phải để ý đến thái độ khi nói chuyện với em gái chị."
Cách xưng hô này như tựa như quả pháo trong người Thôi Gia Ngư, nháy mắt bị châm ngòi.
Thành Dự ở sau lưng rụt cổ, nghĩ là mình nghe nhầm.
Quái gì đây?
… Gia Gia?
Mặt Thôi Gia Ngư đỏ tận mang tai, giận dữ, lập tức bước tới đưa tay định nhéo Lâm Đinh Vũ: "Lâm Đinh Vũ, chị gọi bậy bạ gì đó!"
Lâm Đinh Vũ nhẹ nhàng lùi lại lướt sang một bên, tay linh hoạt vòng qua, tóm lấy vai của Thôi Gia Ngư, Thôi Gia Ngư bị cô đè lại, giãy giụa muốn phản kϊƈɦ.
Kết quả Lâm Đinh Vũ nương theo sức của cô, khi người cô vừa lật qua, một tay siết lấy cánh tay Thôi Gia Ngư, tay còn lại ở sau đè mạnh lên vai Thôi Gia Ngư, đem tay cô ghì xuống.
Hề Mặc lặng lẽ kéo Nguyễn Dạ Sênh, lui về phía sau vài bước, tránh bị vạ lây.
Hai người làm người ngoài, toàn bộ quá trình chỉ đứng xem, xem đến đây cuối cùng cũng hiểu ra, Thôi Gia Ngư và Lâm Đinh Vũ căn bản là… người quen.
Hơn nữa quen đến không thể nào quen hơn nữa.
Thành Dự xem đến hoang mang, đứng ngây ngốc tại chỗ.
Chuyện gì vậy?
Vị sếp bất khả chiến bại của đội cảnh sát, là nữ anh hùng trong lòng cậu ta, vậy mà lại bị một cô gái yêu đuối châm biếm đè nằm dưới sàn.
Mặt Thôi Gia Ngư đỏ như nhỏ máu, cô đường đường là một đội trưởng, trong cục cảnh sát ai lại không nể mặt cô, vậy mà bây giờ lại làm trò mèo trước mặt cấp dưới, cô cảm giác bầu trời của mình đã sập hết phân nửa, trong chốc lát quên mất thân phận bản thân, buộc miệng mắng to: "Lâm Đinh Vũ, ông nội chị, thả tôi ra!"
Lâm Đinh Vũ không để ý tới cô, vẫn đè cô xuống
Thôi Gia Ngư ngay cả nhúc nhích cũng không được, phổi tức đến sắp nổ ra, cảm giác thể diện của mình hôm nay coi như vỡ tan tành, đầu nóng lên, mở miệng mắng Lâm Đinh Vũ đến không phân nặng nhẹ.
Thành Dự kinh hồn bạt vía.
Sếp lại còn chửi người khác?
Mỗi lần bình chọn kỷ luật, Thôi Gia Ngư đều là người đứng nhất, một lòng giữ gìn hình tượng cảnh sát, chưa từng nói ra những từ ngữ thiếu văn hóa, hơn nữa cô luôn dạy Thành Dự, giữ gìn văn minh cũ, xây dựng đạo đức mới, tuyệt không nói tục chửi thề.
Vậy những từ ngữ này của Thôi Gia Ngư, là từ đâu tới? Thành Dự cũng cảm giác, bao nhiêu nhận thức của cậu ta hôm nay đều bị vỡ nát, một người thoạt nhìn luôn ôn hòa như Lâm Đinh Vũ không ngờ lại tiếu diện hổ, mà sếp của cậu ta, có thể coi là một con rồng lửa không?
Hơn nữa con rồng lửa này lại đang bị tiếu diện hổ kiềm chế, không cách nào nhúc nhích.
Lâm Đinh Sương phát hiện hai người đang choảng nhau, ngồi trêи xe lăn luống cuống, không biết phải làm gì, cuống quýt nói: "Chị, Gia Gia, hai người đừng đánh nữa, có… có chuyện gì từ từ nói!"
"Cái em gái em!" Thôi Gia Ngư càng giận đến phun máu: "Đừng có mà gọi bậy bạ!"
"Lâm Đinh Vũ bà nội chị ông chú chị đồ thối tha! Chị cái đồ mọc sừng đồ con bò đồ khốn kiếp, chị thả tôi ra! Nếu mà chị không buông ra tôi….. tôi….." Thôi Gia Ngư bị cô đè đến sắp quỳ xuống, bắt đầu mắng đến không có kết cấu câu từ.
"Em muốn sao?" Lâm Đinh Vũ tiến gần lại mặt Thôi Gia Ngư, cười hỏi cô.
"Tôi… tôi sẽ nói cho anh tôi biết, sẽ để anh ấy xử lý chị!" Thôi Gia Ngư nghiến răng nghiến lợi: "Chị chờ đó cho tôi!"
Thành Dự ở bên cạnh nhìn, cảm thấy khí thế câu nói này của đội trưởng giống như bọn học sinh tiểu học nói, tan học cậu có ngon đừng đi, đợi đó cho tôi, hôm nay cậu dám giành kẹo của tôi, tôi sẽ mách anh tôi để anh tôi dạy dỗ cậu, để xem sau này cậu còn dám giành kẹo của tôi hay không!
"Ồ." Lâm Đinh Vũ càng cao hứng hơn: "Tôi nhớ rồi, anh của em hai ngày trước có gọi điện đến cho tôi, nói thích tôi, muốn tôi trở thành chị dâu tốt của em. Tuy tôi không thích anh của em, nhưng tôi lại thấy tính tình anh của em vẫn có vài phần tốt, chỉ là Gia Gia này, em có thể nào ngoan hơn một chút hay không?"
"Chị là đồ đàn bà không biết xấu hổ, chị lừa ai hả, anh tôi sao có thể đi thích cái đồ yêu nghiệt đê tiện như chị! Không thể nào! Chị không biết xấu hổ!" Thôi Gia Ngư sắp bị tức chết: "Chị là đồ không biết xấu hổ, chị… chị không…. không biết xấu hổ!"
Từ ngữ thiếu văn hóa của cô đã cạn kiệt, cuối cùng hết từ để mắng, chỉ biết mắng không biết xấu hổ.
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu nói với Hề Mặc: "Chúng ta đi ra ngoài chứ?"
"Được." Hề Mặc gật đầu.
Cục diện này thật sự một lời khó nói hết.
Nhìn xem nữa, sợ là Thôi cảnh quan không còn mặt mũi để gặp người.
Lời này bị Thôi Gia Ngư nghe thấy, Thôi Gia Ngư khóc không ra nước mắt, đỏ mặt to tiếng gọi Hề Mặc: "Đừng đi… đừng đi ra ngoài, nhanh đóng cửa giúp tôi, Hề Mặc, Hề nữ thần, em xin chị đấy, đóng cửa lại giúp em đi!"
Hề Mặc: "…"
Vốn nàng muốn cùng Nguyễn Dạ Sênh đi ra ngoài, kết quả Thôi Gia Ngư lại nóng lòng, nói năng lộn xộn gọi nàng lại, ôm lấy nghi ngờ, nàng quay lại chăm chú nhìn Thôi Gia Ngư.
Thôi Gia Ngư: "…"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngôn ngữ ngàn vạn từ, văn minh là từ thứ nhất. Khi mở miệng thơm tho, Gia Gia rớt hai hàng lệ【.
Gia Gia, đắc tội ai cũng được, chỉ không được đắc tội người muội khống【.
Mọi người đừng học theo Gia Gia, phải là một công dân tốt, biết chưa【.