Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 131: Trù nghệ



 Chương 131: —— trù nghệ

Sững sờ tại chỗ hồi lâu, Nguyễn Dạ Sênh mới cẩn thận hỏi lại: “… Cậu đang mời mình đến nhà cậu ở?”

Cô vẫn còn thờ thẩn, nghĩ rằng đây là ảo giác do mình nằm mơ, bởi vì chuyện Hề Mặc đột ngột mời cô đến nhà nàng, đối với cô mà nói hoàn toàn là một chuyện không thể ngờ đến.

“Phải.” Hề Mặc thấy dáng vẻ vẫn chưa chắc chắn của Nguyễn Dạ Sênh, cũng có chút cẩn thận hỏi cô: “Cậu không tiện đến sao?”

Trước giờ nàng chưa từng mời ai đến nhà mình, vẫn còn thấy chưa quen, nàng không biết Nguyễn Dạ Sênh sau khi nghe lời mời này sẽ có phản ứng gì. Nhưng không hiểu sao nàng lại có cảm giác khẩn trương, sợ Nguyễn Dạ Sênh sẽ từ chối nàng.

“Không có, không có.” Cuối cùng Nguyễn Dạ Sênh cũng nghe được rõ ràng, vội vàng liên thanh nói: “Vô cùng tiện, đặc biệt tiện, lúc nào mình cũng tiện hết.”

Hề Mặc: “…”

“Cảm ơn.” Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng, nhẹ nhàng nói cảm ơn, cố gắng nén lại nội tâm kϊƈɦ động như sắp nhảy ra ngoài.

Trong lòng cô khắp nơi như đang đốt pháo hoa nhưng trêи mặt vẫn là một nụ cười tỏa nắng. Cô tuyệt đối không được thất thố trước mặt Hề Mặc, cho dù lúc này có mừng như điên đi nữa thì cũng phải giữ đúng mực.

Hề Mặc nhìn vào mắt Nguyễn Dạ Sênh, nói: “Không phải mình lấy việc an toàn ra để mượn cớ, mời cậu đến nhà mình, là do mình thật sự cảm thấy nguy hiểm, ở xung quanh tựa như đang có vô số cái bẫy vô hình, trước khi chúng hiện rõ, tốt nhất chúng ta nên đợi ở một nơi an toàn.”

Nàng cũng không biết tại sao mình phải đi giải thích những thứ này.

Nhưng đây là lời thật của nàng.

Tuy tiểu khu nơi Nguyễn Dạ Sênh đang ở không tệ, thế nhưng nơi đó không được bảo vệ đặc biệt như ở nhà nàng, nàng lo khi Nguyễn Dạ Sênh ở nhà một mình, nếu không may gặp phải điều gì sẽ không có ai giúp đỡ được cô.

Nguyễn Dạ Sênh thấy dáng vẻ cẩn thận giải thích của nàng, đương nhiên biết những lời đó là lời thật.

Đầu gỗ này có đôi khi không hiểu phong tình đến đáng ghét, nhưng lại đáng yêu.

So với việc lấy nguyên nhân thật ra giải thích, Nguyễn Dạ Sênh lại hy vọng Hề Mặc lấy cớ để mời cô đến nhà. Nhưng đáng tiếc, Hề Mặc dường như không có tâm tư này. Nhưng Nguyễn Dạ Sênh cũng đã đủ thỏa mãn, ít ra Hề Mặc có lo lắng cho an nguy của cô.

Hề Mặc dừng lại một chút, lúc này, ánh mắt nàng có chút né tránh, bổ sung một câu: “Hơn nữa, qua mấy ngày cậu cũng phải bay đến Tứ Xuyên để quay show, chúng ta đi cùng chuyến bay, chi bằng ở nhà mình, đến khi đó đi cũng tiện hơn.”

“Tóm lại, vì tất cả các nguyên nhân trêи.” Nguyễn Dạ Sênh thay nàng tổng kết, nói: “Cậu mới quyết định mời mình đến nhà, mình hiểu rồi.”

Hề Mặc biết rất rõ, cái câu tóm lại của Nguyễn Dạ Sênh, nghe giống như đang cười nàng rồi lại thấy không giống, nhất thời nàng không nói chuyện.

“Mình phải đi trước đây.” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Lát chúng ta gặp lại ở đây sau.”

“Cậu gấp như vậy làm gì?” Hề Mặc nhíu mày.

“Đương nhiên là đi dọn đồ rồi. Dọn sớm, trở về sớm.” Nguyễn Dạ Sênh bước nhanh ra ngoài, quay lại nhìn Hề Mặc cười: “Gặp lại sau.”

Đến khi Nguyễn Dạ Sênh đi xa, Hề Mặc vẫn đứng tại chỗ, khóe miệng khẽ cong lên.

Nàng chưa từng thấy một Nguyễn Dạ Sênh như thế, lo lắng, rồi vui vẻ, ngay cả bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng, tựa như dưới chân có mang theo gió.

Bước chân Hề Mặc dường như cũng nhẹ đi không ít, bắt đầu dọn dẹp đồ vào vali của mình.

Có lẽ do cả hai đều nôn nóng, không lâu sau hai người đã dọn dẹp xong. Chờ đến khi Lộ Thanh Minh hoàn tất thủ tục xuất viện, hai người cùng Lộ Thanh Minh quay trở lại khách sạn, Phùng Đường Đường và Cố Tê Tình nhận được điện thoại của Lộ Thanh Minh, cũng đã sớm quay về khách sạn chuẩn bị.

Từ Hoành Điếm về đến Thượng Hải không tính là xa, đợi cho tất cả đều ổn thỏa, nhóm người lái xe chạy thẳng về Thượng Hải, ngược lại còn nhanh hơn. Khi về đến gần công ty Hề Mặc đã hơn 9h tối, chỉ là ở xung quanh công ty, phóng viên cứ ngồi đợi không cần biết ngày hay đêm, nhóm người phải dừng lại giữa đường.

Phùng Đường Đường và Cố Tê Tùng hiếm khi có được ngày phép, nói tạm biệt với các cô rồi ai về nhà nấy.

“Hôm nay ở lại căn phòng của công ty hay thế nào?” Lộ Thanh Minh hỏi Hề Mặc.

Hề Mặc nhận được câu hỏi, bừng tỉnh, không quan tâm đến việc trả lời.

Khi đó hai người vừa hoán đổi thân thể, Hề Mặc lo lắng việc Nguyễn Dạ Sênh ở trong nhà của mình nên tìm một cái cớ để cô ở lại công ty.

Chính nàng lại không ngờ được, ngày hôm nay nàng lại chủ động mời Nguyễn Dạ Sênh đến nhà mình.

Trong vòng mấy tháng, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhiều thứ cứ trước sau lần lượt xảy đến.

“Không cần, sắp đến được nghỉ ngơi, về nhà ở.” Lát sau, Hề Mặc mới nói.

Lộ Thanh Minh vốn đang lo Hề Mặc lại muốn ở lại công ty, sợ khuyên không được, sau khi nghe thấy những lời này mới cảm thấy được yên tâm, nói: “Về nhà ở là được rồi, vậy em có gọi điện cho dì Lan không? Để dì ấy đến nấu ăn cho em. Tôi không liên lạc được với dì ấy, dì ấy block tôi rồi.”

Hề Mặc: “…”

“Anh đã làm gì chọc ghẹo dì ấy?” Hề Mặc hỏi.

“Cũng không phải làm gì.” Lộ Thanh Minh người này ngày thường nói chuyện luôn rất nghiêm túc, lúc này nghe anh ta nói chuyện, có thể nghe được rất rõ anh ta sợ dì Lan: “Lần trước dì ấy khăng khăng đòi làm mai cho tôi. Nói là con gái nhà người quen, điều kiện mọi mặt rất tốt, với tôi chính là duyên trời định, bảo tôi dành chút thời gian để gặp mặt đối phương. Tôi đành phải đi đến đó, nói thẳng với cô ấy là tôi chưa muốn tìm người yêu, đề nghị với cô ấy đừng lãng phí thời gian cho chuyện này, mới nói vài câu cô ấy lại khóc mất. Buổi tối đến dì Lan gọi cho tôi, liên miên trách móc cằn nhằn tôi rất lâu, mắng tôi là đứa không biết thương hoa tiếc ngọc, sau đó nói phải block tôi nửa tháng, lấy đó làm khiển trách.”

Hề Mặc nghĩ thầm, chuyện này thật sự là chuyện mà dì Lan có thể làm ra, nàng không thấy bất ngờ, chỉ nói là: “Tôi gọi điện đến rồi, dì ấy đang dự tiệc nhà người quen ở tỉnh ngoại, nghe qua hình như đang rất thích thú, tôi không nói cho dì ấy biết tôi sẽ về nhà để tránh dì ấy gấp gáp trở về, không được chơi vui vẻ.”

“Vậy em ăn gì đây?” Lộ Thanh Minh nhíu mày: “Em lại không nấu ăn, rồi còn lo lắng việc người ngoài đến nhà, hay là tôi tìm một ngươi phụ trách nấu ăn trước cho em, tạm thời thay thế một thời gian.”

Nguyễn Dạ Sênh vẫn an tĩnh đứng ở cách đó không xa chờ đợi, không hiểu sao Hề Mặc lại thấy có chút mất mặt, sợ Nguyễn Dạ Sênh nghĩ nàng là loại tiểu thư, trời sinh được nuông chiều, nàng lập tức nhìn Lộ Thanh Minh chằm chằm, sắc mặt lạnh lẽo: “Tôi là người lớn, có tay có chân, lẽ nào lại để mình chết đói?”

Lộ Thanh Minh: “…”

Chuyện gì đây, lại mất hứng?

Tuy rằng bình thường việc Hề Mặc hay mất hứng, Lộ Thanh Minh cũng đã quen, hoặc ít hoặc nhiều cũng đoán được nguyên nhân làm nàng mất hứng, nhưng lần này trở về Lộ Thanh Minh thật sự thấy không hiểu.

Anh ta đương nhiên biết Hề Mặc không biết nấu ăn, không rành việc nhà, dù sao Hề Mặc từ nhỏ đã sống trong sung sướиɠ an nhàn, căn bản không cần đụng vào những việc vặt. Thế nhưng trước đây anh ta không phải kiêng dè khi nhắc đến việc này với Hề Mặc, bởi vì khi đó Hề Mặc chẳng hề để ý đến.

Nhưng Hề Mặc đã nhất quyết như vậy, anh ta lại không tiện nói thêm, gật đầu: “Được rồi, vậy em về sớm nghỉ ngơi đi.”

Số anh ta chính là số của gà mẹ nhọc lòng, dặn dò thêm vài câu, lúc này mới lái xe đi khỏi.

Hề Mặc đi đến chỗ Nguyễn Dạ Sênh, phía sau Nguyễn Dạ Sênh là thành phố đêm với đầy ánh đèn rực rỡ, đôi mắt cô cũng sáng lên như ánh đèn. Hề Mặc bước đi, hơi thở đã tỏa ra khói trắng nhưng nàng thấy mùa đông này không có bao nhiêu giá lạnh.

Bởi vì bóng dáng Nguyễn Dạ Sênh chính là ấm áp.

“Đi thôi.” Hề Mặc nói xong, trước tiên mở của xe thay Nguyễn Dạ Sênh, để cô ngồi vào vị trí cạnh ghế lái.

Khi Nguyễn Dạ Sênh khom người bước vào ngồi, Hề Mặc vô cùng tự nhiên đưa tay che lại phía trêи khung cửa, tránh cho đầu Nguyễn Dạ Sênh đụng vào.

Nguyễn Dạ Sênh cảm nhận được sự quan tâm của nàng, nhìn nàng cười cười.

Hề Mặc quay lại ghế lại, lái xe đi đến biệt thự của nàng. Đi được một đoạn đường, Nguyễn Dạ Sênh ở bên cạnh nói chuyện với nàng, câu đầu tiên chính là: “Dì Lan không có nhà, cậu không cần lo lắng việc mình không có cơm ăn, mình sẽ nấu cho cậu.”

Hề Mặc: “…”

Khi nàng học đại học, đã từng được thưởng thức đồ ăn do Nguyễn Dạ Sênh nấu, biết khả năng nấu nướng của Nguyễn Dạ Sênh rất tốt, nhưng đến khi Nguyễn Dạ Sênh nổi tiếng, lịch trình mỗi ngày đều rất bận rộn, có lẽ ngay cả thời gian nấu ăn cho bản thân cũng không có. Về sau này, Nguyễn Dạ Sênh giải nghệ, hai người khi đó lại không có bất cứ cơ hội để gặp nhau, Hề Mặc gần như đã sắp quên đi hương vị của những món ăn này.

Chỉ nhớ có đùi gà, có rau, gỏi gà, gà chiên coca, chân gà sốt cay, còn thêm một phần canh gà đậm đà, chúng đều rất ngon.

Tất cả đều là gà.

Bởi vì ngày hôm đó Nguyễn Dạ Sênh giết một con gà, trừ hai người ra còn có thêm hai bạn học khác cũng muốn ăn, cho nên mọi người đã làm thịt nó.

Đến tận bây giờ nàng vẫn còn khắc sâu kí ức với cảnh tượng Nguyễn Dạ Sênh xách theo một con dao, trêи dao toàn bộ đều nhuộm đầy máu gà, bởi vì từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng chứng kiến việc giết gà, khung cảnh khi đó thật sự vô cùng chấn động.

Nàng nhớ đến khu vườn nhỏ mà mùa hè năm ấy cùng Nguyễn Dạ Sênh trải qua, bên ngoài ánh nắng chói chang chiếu vào, trong vườn trải đầy hoa cỏ, rất mát mẻ, lại còn có một cái giếng.

Khi đó con gà vẫn chưa chết, từ trong bếp nó bay phành phạch ra sân đến cạnh cái giếng, mặt đất toàn là máu, giống như hiện trường một vụ án.

Nhìn thấy con gà kia chạy đến giếng, mà miệng giếng chưa được đậy lại, làm nàng lo sợ chạy đến đậy lại miệng giếng, con gà kia dùng hết tốc lực bay đến, may mắn Nguyễn Dạ Sênh bắt được, nhưng máu gà thì bắn lên đầy người Hề Mặc.

Nàng có bệnh sạch sẽ, một hồi ức như thế vốn làm nàng thấy không vui, mà khi đó nàng đúng thật không hề vui.

Bây giờ nhớ lại, nàng lại nghĩ cũng rất thú vị.

“Có phải cậu cho là mình không biết làm?” Hề Mặc lo Nguyễn Dạ Sênh coi thường nàng, ngôn từ có vài phần cứng rắn để giữ thể diện.

“Trước đây cậu đúng là không biết.” Nguyễn Dạ Sênh cười nói.

“Đó là trước đây.”

“Ý cậu là, bây giờ cậu biết rồi?” Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy khó tin.

“… Đương nhiên.” Hề Mặc hừ lạnh, nói: “Phòng bếp của mình chẳng lẽ để đó trang trí sao?”

“Vậy cậu biết làm gì?” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Các món chiên xào thường ngày? Hay như?”

Hề Mặc cầm tay lái, mắt nhìn thẳng nói: “Nấu sủi cảo.”

Nguyễn Dạ Sênh: “…”

“Còn gì nữa không?” Nguyễn Dạ Sênh cười hỏi: “Không phải là nấu mì ăn liền đấy chứ?”

“Mình không ăn mì ăn liền, hại sức khỏe.” Hề Mặc nghiêm túc nói.

“Cũng đúng, cậu là tiểu thư con nhà giàu, sao lại đi ăn mì ăn liền.” Nguyễn Dạ Sênh rất muốn cười, trêu chọc nàng.

Hề Mặc lập tức quay sang nhìn cô, nói: “Mình không phải tiểu thư.”

Nguyễn Dạ Sênh quan sát nét mặt của nàng, phát hiện dường như nàng có chút mất hứng, trong lòng áy náy, vội nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, mình đùa thôi, nếu cậu không thích mình nói vậy, sau này mình sẽ không nói.”

Kết quả Hề Mặc lại càng không vui: “Tại sao lại phải xin lỗi mình.”

Không hiểu sao nàng rất không thích Nguyễn Dạ Sênh nói với nàng hai chữ xin lỗi, nghe có vẻ rất khách sáo và xa cách, Thật ra nàng không hề nổi giận, chỉ là nàng sợ Nguyễn Dạ Sênh hiểu lầm nàng là loại tiểu thư, nên nhất thời có chút nóng vội.

Nguyễn Dạ Sênh đùa không đúng, xin lỗi cũng sai, bất đắc dĩ cười nói: “Vậy mình nên nói gì đây?”

Hề Mặc không nhìn cô nữa, tiếp tục nhìn con đường phía trước, yên lặng một hồi, cảm xúc lẫn lộn nói: “… Mình cũng không biết.”

Nguyễn Dạ Sênh thở dài trong lòng, phải biết rằng tâm tư của đầu gỗ này, đôi khi nó khó dò đến như thế. Cô tra xét hồi lâu, hỏi nàng: “Cậu biết nấu sủi cảo, vậy trong nhà còn sủi cảo hay không, là dì Lan làm cho cậu?”

Hề Mặc phát hiện, Nguyễn Dạ Sênh không xa lạ với dì Lan, nói: “Cậu biết dì Lan?”

“Rất lâu trước đây mình từng gặp dì ấy, dì ấy là em gái cùng cha khác mẹ với Đinh Nho tiên sinh, đúng chứ?” Nguyễn Dạ Sênh trả lời nàng.