Nhưng cố thấy có chút kỳ lạ, Hề Mặc là một người rất kỷ luật, ban đêm cơ bản sẽ không có chuyện ăn khuya, lúc này vậy mà lại đến hỏi cô có muốn ăn sủi cảo hay không.
Cô tự biết cho dù đi hỏi Hề Mặc có thật sự đói hay không thì nàng cũng sẽ tìm cớ, nhưng cô nhìn không thấu suy nghĩ của Hề Mặc, càng không muốn đắn đo thêm về “Ăn sủi cảo có phải cũng là một cái cớ của Hề Mặc hay không”. Mặc dù trong lòng cô chứa đầy tâm tư, thế nhưng côkhông dám ảo tưởng nhiều về phần tình cảm này.
Nguyễn Dạ Sênh suy đi nghĩ lại, nghĩ là có lẽ Hề Mặc đi đường mệt mỏi, tiêu tốn nhiều năng lượng cho đến khi về nhà cũng chưa có gì bỏ bụng, lúc này đói cũng là hợp lý.
Hai người đi xuống lầu.
Diện tích căn biệt thự của Hề Mặc rất lớn, lầu một được thiết kế có hai gian bếp, bình thường dì Lan nếu nấu những món có nhiều khói dầu thì sẽ nấu ở gian bếp kín.
Còn một gian bếp mở được thiết kế thông với phòng khách, chủ yếu dùng để làm những món Tây ít khói ít dầu, hoặc các món salad.
Gian bếp mở có một bàn ăn cực kỳ lớn và rộng nhưng Hề Mặc lại thích phong cách đơn giản, trêи bàn ăn chỉ có một bình cắm hoa, một chiếc giá đựng rượu vang tinh xảo, phía trêи giá đựng là một chai rượu đỏ. Một chiếc bàn rộng lớn như thế, chỉ có hai món đồ nhỏ này làm trang trí, phần trống kia hoàn toàn có thể đủ cho một người nằm lên đó và lăn một vòng.
Bên cạnh bàn ăn là một cái bồn nước hình elip, trêи đó có một chú cá heo đơn giản màu xám nhạt, phần lưng cong xuống hướng về mặt bồn rửa, thực chất nó chính là vòi nước.
Phần lưng của chú cá heo khi chạm vào thì nước sẽ chảy ra từ miệng, những lúc dùng cơm ở bàn ăn, cứ ở nơi này mà rửa tay, vô cùng tiện lợi cũng hết sức thú vị.
Chú cá heo mũm mỉm, Nguyễn Dạ Sênh đi đến lấy tay sờ sờ lên lưng nó, cảm giác bóng loáng. Mà cái sờ này sinh ra cảm ứng, nước ào ào chảy ra.
“Đáng yêu ghê.” Hai mắt Nguyễn Dạ Sênh sáng lên.
Bình thường dáng vẻ Hề Mặc lúc nào cũng nghiêm túc, phong cách trang trí cũng nhạt nhẽo, không ngờ lại có khá nhiều thứ đáng yêu được trang trí bên trong.
Rõ ràng là Nguyễn Dạ Sênh đang khen cái vòi nước cá heo nhưng Hề Mặc lại nghiêng mặt đi, bên môi hiện lên chút vui vẻ, tựa như cảm giác bản thân cũng được Nguyễn Dạ Sênh khen ngợi.
“Đương nhiên thích.” Nguyễn Dạ Sênh nói: “Hồi còn đại học, mình từng mời cậu đi tham quan thủy cung với mình, cậu không muốn đi, thật ra khi đó mình muốn đi xem cá heo cùng cậu.”
Hề Mặc nghẹn lời: “Mình…”
Nàng còn nhớ rõ chuyện này, hơn nữa còn nhớ rất rõ tình cảnh lúc mình từ chối Nguyễn Dạ Sênh.
Hề Mặc cho rằng, Nguyễn Dạ Sênh mời nàng đến thủy cung là để xem các loại động vật ở đó biểu diễn, khi đó nàng lạnh lùng nói một mạch: “Không đi. Có nhiều động vật ở thủy cung, lúc chúng biểu diễn nhìn thì vui vẻ ngoan ngoãn nhưng thực tế lại vô cùng tàn nhẫn, những động vật này rốt cuộc chúng từ đâu đến, bộ cô không biết sao? Loài người lấy việc biểu diễn của động vật làm thú vui tiêu khiển, chúng mất đi thiên tính, trở thành công cụ mua vui, có nhiều loài ở nơi đó dần trở nên rập khuôn. Mà chính những hành vi này đã trở thành một ngành công nghiệp, thương nhân theo đuổi lợi ích, ngư dân kéo nhau ra biển để săn bắt chúng, không có mua bán thì sẽ không có giết hại, chuyện này khó hiểu đến thế sao?”
Khi đó, Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng, thấy nàng hiếm khi trở nên nhiều lời với mình mà nội dung lại còn như thế, chớp mắt con ngươi trở nên ảm đạm, hạ giọng nói một câu: “…Xin lỗi.”
Câu chuyện quá khứ này nhanh chóng lướt qua, khi đó Hề Mặc cũng cảm thấy rất hối hận, cảm giác mình đã quá nặng lời. Nhưng đến ngày hôm sau khi đi học nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh, thế mà Nguyễn Dạ Sênh vẫn tươi cười với nàng, tựa như cô đã quên mất việc này từ rất lâu.
“Xin lỗi, khi đó mình đã quá nặng lời.” Hề Mặc nghĩ lại năm đó, càng tỏ ra hối hận.
“Không ngờ là cậu còn nhớ rõ chuyện này.” Nguyễn Dạ Sênh tựa lưng lên bàn ăn thư giản, trái lại cô cảm thấy rất vui vẻ: “Không cần phải xin lỗi, nhưng lời đó của cậu nói rất đúng, mình vẫn luôn nghĩ giống cậu.”
Hề Mặc có chút ngơ ngẩn, nhìn nàng: “Vẫn?”
Nàng mơ hồ nhận ra, năm đó bản thân đã trách lầm Nguyễn Dạ Sênh rồi.
Cũng đúng, khi đó Nguyễn Dạ Sênh chỉ nhắc đến sẽ đi thủy cung, chưa hề nói sẽ xem động vật biểu diễn, trái lại thì chính nàng mới là người hiểu lầm và tự cho là như thế.
Qua đi nhiều năm, Nguyễn Dạ Sênh lúc này mới từ tốn giải thích: “Mình thích cá heo, cho nên từ nhỏ đã rất ghét xem động vật biểu diễn. Đại học năm đó, mình muốn mời cậu đi thủy cung, thật ra nó không giống các thủy cung có biểu diễn động vật, nó là một thủy cung có tính chất công ích. Bởi vì có rất nhiều thủy cung dùng động vật để biểu diễn, số lượng cá heo bị đánh bắt, thương nhân họ tuyển chọn cá heo, chỉ bắt đi những con khỏe mạnh thích hợp để biểu diễn, vậy những con còn lại thì sao, ngư dân họ sẽ không sắp xếp ổn thỏa cho chúng, đến cuối cùng bọn chúng chỉ đành đối mặt với cái chết.”
Hề Mặc hiểu ra, hối hận trong lòng càng sâu.
Đúng thật là nàng đã hiểu lầm Nguyễn Dạ Sênh.
Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh vẫn ôn nhu và thương xót như cũ, cô nói tiếp: “Dưới tình trạng như thế, có một vài tình nguyện viên đến tiếp xúc, họ chi trả tiền để mua lại những chú cá heo đáng thương này, ngư dân họ nhìn thấy được lợi ích cho nên không còn giết hại những chú cá heo bị bỏ lại. Tình nguyện viên mua lại chúng, mang đến thủy cung săn sóc, theo dõi. Chỉ là chúng đều bị thương nên rất khó thả trở về biển tự nhiên, cho nên chúng bắt buộc phải sống trong thủy cung đấy. Thủy cung kia không có bất kỳ hoạt động mua vui nào từ động vật, những chú cá heo được sống trong một đại dương nhân tạo, tuy độ tự do không sánh bằng biển lớn chân thật nhưng chí ít chúng có được một nơi sống an ổn, không còn chết dưới tay ngư dân.”
Hề Mặc nhìn cô, ánh mắt phức tạp.
“Muốn một thủy cung như thế được duy trì đòi hỏi phải có một nguồn tài chính, ở đó một phần thu nhập đến từ phí vào cửa, một phần nữa là đến từ đóng góp của mọi người.” Nguyễn Dạ Sênh cười nói: “May mắn thay những người đến đó họ đều có một tấm lòng yêu thương động vật chân thành, hoặc ít hoặc nhiều họ đều sẽ đóng góp một ít, quản lý ở đó cũng là người tốt, tiền công ích đó họ đều công khai cụ thể khi sử dụng, tiện cho mọi người biết được tiền của mình được rót vào đâu. Những người đóng góp nhiều tiền, họ đều được quản lý yêu cầu để lại hòm thư cá nhân, cứ mỗi nửa năm họ sẽ gửi bản báo cáo đến hòm thư, chưa từng có ngoại lệ.”
“Khi đó tại sao cậu không giải thích rõ với mình?” Giọng nói Hề Mặc mềm đi rất nhiều, nhẹ nhàng hỏi cô.
Nguyễn Dạ Sênh rời bàn ăn, đi đến trước tủ lạnh, quay lại nhìn nàng, lại cười nói: “Lúc đó cậu nổi giận rồi, mình sợ đó, sợ đến mức mình không dám mở miệng nói thêm cái gì.”
Hề Mặc: “…”
Nguyễn Dạ Sênh mở cửa tủ lạnh, dì Lan để lại không ít gói sủi cảo, Nguyễn Dạ Sênh hỏi: “Cậu muốn ăn bao nhiêu sủi cảo?”
“Cậu thì sao?” Hề Mặc hỏi lại.
Nguyễn Dạ Sênh cũng không đói bụng, nói: “Mình ăn bốn cái thôi.”
“Mình cũng giống cậu.” Hề Mặc nói.
“Khoan đã, mình ăn ba cái.” Nguyễn Dạ Sênh bắt đầu tính toán: “Mình còn phải giữ dáng, đêm khuya ăn uống vốn dĩ đã không nên.”
“Mình cũng ăn ba cái.” Hề Mặc đổi giọng nói: “Mình cũng phải khống chế việc ăn uống.”
“Sao vậy, cậu còn sợ dáng mình vượt qua cậu nữa sao?” Nguyễn Dạ Sênh cầm đĩa, vừa gắp sủi cảo từ tủ lạnh ra, vừa cười nói: “Vậy mình ăn hai cái.”
“Mình cũng hai cái.” Hề Mặc không chịu thua kém.
Giữa các nữ minh tinh, chỉ so sánh xem ai ăn ít hơn ai.
Nguyễn Dạ Sênh buồn cười, từ tủ lạnh lấy ra bốn cái sủi cảo, số lượng có thể nói ít đên thảm thương: “Cậu nấu hay là mình nấu?”
“Để mình làm đi.” Hề Mặc lấy đĩa lên bàn, lấy nồi đun nước, nổi lửa, chờ đợi nước trong nồi sôi lên.
Nguyễn Dạ Sênh hết sức hăng hái đứng bên cạnh nàng, trong mắt đều là chờ mong, nói: “Cậu nói cậu biết nấu sủi cảo, vừa hay lúc này để mình thể nghiệm thử tài nấu nướng của cậu.”
“Cũng chỉ có vậy.” Hề Mặc thản nhiên nói: “Là ăn được rồi.”
“Chỉ nấu có bốn cái sủi cảo, cậu không phiền đấy chứ?” Nguyễn Dạ Sênh không làm gì, tiếp tục tám chuyện với Hề Mặc.
Dù sao cô ở đây không phải là để ăn sủi cảo, cô chỉ muốn được ở cạnh Hề Mặc, giống như bầu không khí lúc này, cô nghĩ như vậy là đủ rồi.
“Không phiền.” Hề Mặc nói: “Trước đây, lúc mình nấu sủi cảo một mình, số lượng cũng rất ít.”
“Vậy để mình kể cho cậu nghe một câu chuyện về việc ăn sủi cảo.” Nguyễn Dạ Sênh mím môi, nén cười.
Nước sôi, Hề Mặc gắp sủi cảo, từng cái từng cái nhẹ nhàng cho vào nồi nước, nói: “Câu chuyện gì?”
Nguyễn Dạ Sênh không kể rõ đó là ai, chỉ nói là: “Chuyện là trước đây mình có tham gia một hoạt động cùng vài diễn viên nữ, bận rộn hồi lâu mới đến thời gian nghỉ ngơi, có người đại diện của một diễn viên nữ lo bọn mình bị đói, cho nên mang đến một đĩa sủi cảo nóng hổi sang cho mọi người.”
Sủi cảo trắng tinh trôi nổi trong nước sôi, Hề Mặc nhìn thoáng qua, nói: “Sau đó thì?”
“Sau đó thì, tất cả mọi người đều nói, cô ăn cô ăn đi, đừng khách sáo, nhưng thực tế lúc ăn, ai cũng tỏ ra khách sao.”
“Vậy cậu có khách sáo không?” Hề Mặc phát hiện khi Nguyễn Dạ Sênh nói đến chuyện này, trong mắt đều là phấn khởi, nàng biết đó cũng không phải là chuyện xấu gì, mà chỉ là chuyện lý thú Nguyễn Dạ Sênh gặp được, cô chỉ muốn kể cho nàng nghe.
“Mình là người khách sao nhất.” Nguyễn Dạ Sênh không chút che giấu, nói: “Lúc đó mình chỉ ăn có hai cái. Hơn nữa lúc đó mình sợ các cô ấy thúc giục mình cho nên ăn rất rất chậm, tạo cảm giác mình đã ngồi ăn từ rất lâu hơn nữa lại còn ăn rất nhiều.”
“Gian xảo.” Hề Mặc nhỏ giọng nói.
Nhưng hai từ gian xảo này, rõ ràng khi nói ra không khác gì khen là đáng yêu.
“Hết cách rồi.” Nguyễn Dạ Sênh thả tay bất lực, nói: “Mình còn phải nhảy múa, nào dám ăn nhiều. Nhưng mà trong đó chỉ có một người, thật sự rất đặc biệt, người khác bảo cô ấy đừng khách sáo, cô ấy thật sự là không hề khách sáo, một hơi ăn hết mười ba cái.”
Hề Mặc: “…”
Đối với minh tinh luôn trân quý dáng người thì mười ba cái sủi cảo, theo như các con số thiên văn, quả thực đã vượt ra khỏi hệ Mặt trời, ở dải ngân hà chuyển động xoay quanh một vòng.
Nguyễn Dạ Sênh cũng không nói cho Hề Mặc biết, người này thật ra là Trầm Khinh Biệt.
Lúc ấy, Úc An có việc bận, không thể theo cạnh Trầm Khinh Biệt, khi đó cô như ngựa mất cương, sủi cảo đến một cái là ăn một cái. Cũng không còn cách nào, Úc An quản lý cô quá nghiêm, cái này không thể ăn, cái khi không được nếm, vất vả lắm mới được ăn sủi cảo mà không hề cố kỵ, Trầm Khinh Biệt khi ấy vừa cha xót vừa vui sướиɠ như một kẻ mới từ ngục giam bước ra, mười ba cái sủi cảo có thể vẫn chưa đủ.
Khi đó Trầm Khinh Biệt và Nguyễn Dạ Sênh vẫn chưa thân như hiện tại, người khác ai cũng không dám ăn nhiều, còn cái Trầm Khinh Biệt quan tâm là sợ sủi cảo bị người khác ăn mất, cô phải nhịn đói.
Lúc ấy, Nguyễn Dạ Sênh thấy Trầm Khinh Biệt nóng vội, như là sợ sẽ thiếu ăn, hai mắt chăm chú nhìn số sủi cảo trêи bàn, miệng thì nhai rất nhanh, cho nên cô yên lặng đem phần sủi cảo của mình sang cho Trầm Khinh Biệt..
Trầm Khinh Biệt hết sức cảm động, ánh mắt nhìn Nguyễn Dạ Sênh hoàn toàn khác với trước kia, trong thoáng chốc cô nghĩ Nguyễn Dạ Sênh chính là thần tiên cứu thế hạ phàm, tình bạn giữa hai người kể từ đó thăng lên một bậc.
Trong quá trình nấu sủi cảo, Hề Mặc còn biết cho thêm nước lạnh vài lần, Nguyễn Dạ Sênh nhìn nàng làm lại rất đúng chỗ, cười càng vui vẻ hơn.
Đợi đến khi nấu xong sủi cảo, Hề Mặc mang bốn cái sủi cảo đi ra, đặt trêи chiếc đĩa sứ trắng, lại rửa sạch hai cái chén nhỏ, mang thêm hai đĩa tương nhỏ đặt chúng lên bàn.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn chăm chăm vào hai cái chén giống y nhau, vui vẻ đều hiện lên mặt: “Này không phải là cái chén cậu trúng thưởng ở siêu thị sao, nhanh vậy mà đã dùng rồi?”
“Thử xem chất lượng có đạt không mà thôi.” Hề Mặc ậm ờ nói: “Nhanh ăn lúc còn nóng.”
Nguyễn Dạ Sênh gắp một cái sủi cảo, chấm vào đĩa tương, nhẹ cắn một cái.
Sủi cảo khi nấu chưa tới, bên trong sẽ không chín đều, da bánh cũng bị sượng, nhưng nếu nấu quá chín, da bánh chẳng những vỡ mà lại còn bị nhão. Khả năng để lửa nấu sủi cảo của Hề Mặc khá vững, da mỏng thịt thơm, hơn nữa ăn không hề ngáy.
“Rất ngon.” Nguyễn Dạ Sênh khen nàng.
Hề Mặc được khen đến cuối đầu, nếm thử sủi cảo, mặt lạnh nói: “Dì Lan dạy mình.”
Một người chỉ ăn hai cái sủi cảo, nhanh chóng ăn xong, Nguyễn Dạ Sênh nếm thử được tay nghề của Hề Mặc, cảm thấy mỹ mãn, cũng không có gánh nặng tâm lý ăn khuya. Với cô mà nói, đây thật sự là một buổi tối tuyệt vời.
Nguyễn Dạ Sênh đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, vừa rửa chén hai người vừa trò chuyện, mượn thời gian để tiêu thức ăn, sau đó thì trở lại lầu hai.
“Còn đói không?” Khi Nguyễn Dạ Sênh trở lại phòng, Hề Mặc đứng trước cửa hỏi cô.
Ánh sáng từ lối nhỏ rơi vào mắt Nguyễn Dạ Sênh, cô nhìn Hề Mặc, trong mắt có một loại khao khát đang bị kìm hãm lại, rất khó để phát hiện, nụ cười trêи mặt vẫn dịu dàng, nói: “Không đói nữa, cảm ơn sủi cảo của cậu.”
Chiếc dạ dày của cô, nó vốn không hề đói.
Đói chính là trái tim cô.
Khi nào cô có thể làm cho lòng mình no đầy, khi đó mới thật sự không còn đói.
Hai người tách ra ở cửa, Nguyễn Dạ Sênh trở lại giường ngủ, có lẽ vì trong lòng vui vẻ, lúc này cô không còn trằn trọc, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm sau, bên ngoài gió lạnh thổi rét đến thấu xương, trời lại đổ mưa, độ ấm trong nhà Hề Mặc lại ấm áp như xuân. Nguyễn Dạ Sênh ngủ một giấc ngon, nằm đến cả người nhũn ra, cuộn ở trong chăn qua qua lại lại, đến 8 giờ mới từ trong ổ chăn đi ra.
Rửa mặt dọn dẹp xong, lúc này tinh thần lên không ít.
Nguyễn Dạ Sênh ra ngoài nhìn xem, cửa phòng Hề Mặc mở, Hề Mặc đã dậy, cô xuống lầu đi tìm một vòng nhưng lại không thấy bóng dáng của Hề Mặc đâu.