Chu Văn Hứa nói về thế giới fans của giới giải trí vô cùng rõ ràng, hoàn toàn khác với một Chu Văn Hứa mà Hề Mặc biết trước đây.
Nhưng anh ta vẫn rất xứng với cái danh vệ sĩ, nếu không Hề Mặc cũng sẽ không để anh ta phụ trách việc bảo vệ ở nhà nàng, anh ta đứng trước cửa trò chuyện với Nguyễn Dạ Sênh chốc lát, nhớ đến trách nhiệm của mình, nói: "Nguyễn tiểu thư, tôi còn có việc phải về trước, khi rảnh chúng ta lại trò chuyện."
"Được, anh Chu, anh cứ làm việc của mình."
Lúc nãy Nguyễn Dạ Sênh gọi "anh Nhị" cũng là vì nhìn đến Chu Văn Hứa nên cô nhớ đến việc mấy vệ sĩ bên cạnh Hề Mặc bị bạn học đánh số, cô mới buột miệng thốt lên. Lúc này sửa lại, cảm thấy gọi là anh Chu với thỏa đáng.
Chu Văn Hứa nói: "Em cứ gọi tôi như trước là được, gọi tôi là anh Nhị đi."
Trong mắt Nguyễn Dạ Sênh hiện lên vài phần có lỗi, mỉm cười nói: "Trước kia khi học đại học là do tôi không hiểu chuyện, thật sự không nên gọi anh như vậy. Anh có tên, tôi vốn nên gọi anh là anh Chu, như vậy mới phải phép."
Chu Văn Hứa vội xua tay: "Lúc đó tôi nghe cảm thấy cái này rất thú vị, Nguyễn tiểu thư, em hoàn toàn có thể gọi như trước, cứ gọi tôi anh Nhị là được, không sao cả. Gọi là anh Nhị nghe thân thuộc hơn nhiều, hơn nữa cũng rất đặc biệt mà."
"Đặc biệt?" Nguyễn Dạ Sênh nói.
Ánh mắt Hề Mặc khẽ dao động, nhìn về phía Nguyễn Dạ Sênh.
Chu Văn Hứa làm người rộng rãi, không giả dối hay ba hoa, khi nói chuyện đều lấy chân thành để đối đãi, anh ta nói: "Đúng vậy, tôi cảm thấy được gọi là anh Nhị nghe qua rất đặc biệt, người khác sẽ không ai gọi tôi như vậy, tôi nghe được cái tên anh Nhị này, trái lại cảm thấy rất vui vẻ."
"Được rồi, anh Nhị." Nụ cười Nguyễn Dạ Sênh càng sâu: "Vậy sau này tôi sẽ tiếp tục gọi anh như vậy."
Chu Văn Hứa cười ha ha, nhìn Hề Mặc nói: "Có sắp xếp gì mới cho tôi không?"
"Không phải vừa rồi tôi mới nói là không có việc gì hết sao?" Hề Mặc vẫn còn chìm trong hối hận, đoán chừng trong thoáng chốc không thể nào dứt ra được.
Chu Văn Hứa lại nói: "Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ. Bây giờ em biết đã làm lỡ mất quà và thư của Nguyễn tiểu thư tặng cho em, tôi còn tưởng em sẽ tìm lại chúng chứ."
Hề Mặc: "..."
Nàng đáng rất hối hận, hận không thể nhanh chóng tìm ra đống quà và thư đó.
Nhưng ai mượn Chu Văn Hứa nói ra?
Hề Mặc liếc mắt nhìn Nguyễn Dạ Sênh một cái.
Ngoài miệng tuy rằng Nguyễn Dạ Sênh không tỏ thái độ nhưng ánh mắt lại cong cong, còn trực tiếp nhìn thẳng vào nàng, bên trong đó rõ ràng là sự chờ đợi không hề che giấu.
Chu Văn Hứa nghiêm túc, nói với Hề Mặc: "Dù sao quà và thư mấy năm nay em nhận được đều đặt ở khu mà bọn tôi ở, đa phần đều chưa bỏ đi, tôi dẫn em đến đó để tìm một chút, nói không chừng có thể tìm được một ít."
Hề Mặc: "..."
...... Chu Văn Hứa sao anh không khai ra hết luôn đi?
Hề Mặc lạnh mặt nói: "Anh đi làm việc của mình đi."
"Không định đi tìm?" Chu Văn Hứa có chút tiếc nuối.
Hề Mặc không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Chờ tôi sắp xếp."
Chu Văn Hứa gật gật đầu, xoay người bước đi.
Hề Mặc cảm giác sợi xấu hổ của nàng sắp từ sống lưng bò dọc lên, nàng rũ mắt, trấn tĩnh một chút, ngước mắt lên nhìn Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Khi đó không phải mình cố ý lơ đi không mở quà và thư của cậu, là do... mình không nhìn thấy."
"Mình biết, cậu đừng để tâm." Nguyễn Dạ Sênh chỉ than vãn vào câu, cũng không thật sự trách nàng, cười nói: "Ai bảo cậu nhận được quà và thư nhiều như vậy, sao có thể cố ý."
Khi cô biết toàn bộ quà và thư mình gửi cho Hề Mặc chưa hề đến được tay Hề Mặc, cô có chút thất vọng nhưng vấn đề lại không nằm ở Hề Mặc.
Thời gian trước khi cô phải đóng vai Hề Mặc, cô thay thế Hề Mặc nhận được vô số quà và thư mà fans gửi đến, đương nhiên có thể hiểu rõ cảm giác thư và quà chất chồng thành núi. Muốn mở xem hết toàn bộ căn bản là không thể nào, cho dù là hộp quà hay là thư tay đều chỉ có thể tùy chọn một phần nhỏ để mở thôi.
Đối với tâm ý của fans, Hề Mặc rất quý trọng.
Ở mỗi đợt nhất định, Lộ Thanh Minh sẽ mang thư ra sắp xếp rồi đưa cho Hề Mặc, Hề Mặc sẽ chọn một ít thư trong đó để xem. Nàng nói nàng không xem những bức thư có nội dung khiếm nhã quấy rối, cảm thấy rất phiền chán nhưng những lá thư đáng yêu lại rất thích xem.
Nếu thỉnh thoảng nhìn thấy lá thư fans gửi có nội dung thú vị, nàng xem đến môi nở nụ cười.
Nhưng bất đắc dĩ là, chúng thật sự quá nhiều.
Sao trời mênh mông, nếu mỗi người đều là một vì sao thì Hề Mặc tựa như một ngôi sao vô cùng lộng lẫy và bắt mắt trên bầu trời. Nàng được nhiều ngôi sao nhỏ yêu thích vây quanh, vậy thì làm sao nàng có thể đáp lại hết tất cả tâm ý của những ngôi sao đó.
"Quà và thư trước kia cậu nhận được đều cất giữ lại?" Nguyễn Dạ Sênh nghe thấy lời của Chu Văn Hứa, trong lòng thật ra đã tràn lên ấm áp, nhẹ giọng hỏi Hề Mặc.
"Ừm." Hề Mặc mờ hồ lên tiếng: "Cơ bản đều giữ ở lầu ba tòa kế bên."
Cho dù trong đó có rất nhiều món quà gửi đến vì mặt mũi ba nàng và cả nàng, họ muốn lấy để nịnh bợ nhưng dù sao đó cũng là do họ tặng, bỏ đi lại không phải phép , vì vậy nàng để cho nhóm người làm tin cậy mở chúng.
Sau đó xác nhận chúng không phải là những món đồ dễ hư thối hay sau này có thể bị mốc meo thì sẽ giữ chúng lại nhưng nàng chưa từng để mắt đến, thế là nàng không biết cuối cùng những món quà đó là gì.
Rồi những món quà của fans tặng, Hề Mặc để cho phía công ty chọn lọc lại, chỉ nhận những món quà thủ công còn những món quà khác sẽ không nhận, do đó số lượng cũng giảm đi đáng kể.
Những món quà thủ công thường phải bỏ ra nhiều thời gian và công sức để làm, nếu không nhận vậy sẽ chà đạp lên tâm ý của họ, Hề Mặc cho rằng rất đáng nhận. Còn về thư từ linh tinh, đều là do fans nắng nót từng bút viết ra, nếu không chiếm quá nhiều diện tích nàng cũng sẽ giữ lại toàn bộ.
"Lầu ba đều để cất giữ những thứ này sao?" Nguyễn Dạ Sênh chưa từng đến đó, hỏi.
May là nơi này của Hề Mặc có hai tòa nhà ở, nơi ở cũng rộng, nếu không, để giữ gìn được chỗ quà và thư đó cũng là vấn đề lớn.
"Gần như là vậy." Nét mặt Hề Mặc mơ hồ hiện lên sự lo lắng, nói: "Quà của cậu tặng là từ thời đại học, lúc ấy mình còn ở trang viên Hề gia chưa dọn sang nơi này. Lúc chuyển nhà đi mới đem những thứ đó ở trang viên tập trung về đây, mình không biết trong quá trình vận chuyển có bị rơi mất hay không."
"Không sao." Nguyễn Dạ Sênh an ủi nàng: "Nếu mất rồi cũng không có gì, dù sao cũng không phải là món đồ gì quan trọng."
Hề Mặc không nói chuyện, theo Nguyễn Dạ Sênh đi vào, đóng cửa lại.
Hai người trở lại, ngồi ở sofa tiếp tục xem show tạp kỹ.
Trong show, Trầm Khinh Biệt tựa như hạt dẻ cười, Nguyễn Dạ Sênh ngồi xem nhiều lần cười đến suýt chảy nước mắt, còn Hề Mặc tuy đang chăm chú nhìn TV nhưng lại nặng nề tâm sự.
Nguyễn Dạ Sênh hiếm khi được thả lỏng để xem TV, thỉnh thoảng cũng nhìn điện thoại tâm sự cùng bạn thân, lúc thì xem trạng thái của vòng bạn bè.
Sao khi làm mới bảng tin, cô thấy Lâm Đinh Sương đăng lên một bức ảnh, là bức ảnh cô cùng Lâm Đinh Vũ tự sướng.
Nhìn từ góc độ này, người cầm điện thoại là Lâm Đinh Sương, Lâm Đinh Vũ khom ngươi, tay vịn vào lưng ghế của xe lăn, nụ cười ấm áp, nhu hòa. Phía sau hai người là cửa sổ lớn sát đất, xa xa là quang cảnh những tòa cao ốc san sát nhau, càng về chân trời mọi thứ dần mờ mịt, hiện lên sắc trời xám xịt.
Nguyễn Dạ Sênh bình luận phía bên dưới: "Về Thượng Hải rồi sao?"
Lâm Đinh Sương vừa đăng không lâu, như chỉ trong vài giây đã trả lời cô, còn kèm thêm vài icon đáng yêu: "Nguyễn Nguyễn, buổi sáng vui vẻ, em với A Định vừa về hôm nay."
Cô biết Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc đã xuất viện, bổ sung thêm một câu: "Chị cũng ở nhà phải không, sức khỏe thế nào?"
Nguyễn Dạ Sênh liếc liếc nhìn sang Hề Mặc, úp mở trả lời: "Ừm, tôi cũng ở Thượng Hải, sức khỏe hồi phục rất tốt, em thì sao?"
"Em cũng rất tốt, tinh thần so với vài ngày trước khá hơn nhiều."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy Lâm Đinh Vũ và Thôi Gia Ngư đều like cho bức ảnh.
Lâm Đinh Sương dường như không ngờ Nguyễn Dạ Sênh sẽ bình luận vào ảnh của cô, có chút phấn khích, biến chỗ này thành chỗ tám chuyện, tiếp tục trả lời Nguyễn Dạ Sênh, nói: "Em vừa thấy Gia Gia âm thầm like bài nhưng Gia Gia sẽ không chịu bình luận vào bài của em."
Nguyễn Dạ Sênh trả lời: "Em thích được like hay là thích được bình luận?"
Lâm Đinh Sương đáp: "Em thích được like, nếu được like rồi bình luận thì còn thích hơn."
Lâm Đinh Sương viết ra không được bao lâu, Lâm Đinh Vũ xuất hiện, lập tức khen ngợi: "Trong ảnh A Sương đẹp ghê, là vì hôm nay A Sương xinh đẹp cho nên chụp ảnh mới đẹp tới vậy."
Lâm Đinh Sương bị Lâm Đinh Vũ làm cho bật cười, tiếp tục trả lời Nguyễn Dạ Sênh: "A Đinh đang đứng bên cạnh em, chị ấy còn bình luận cho em."
Thôi Gia Ngư cũng từ trong trạng thái lặn sâu dưới nước từ từ trồi lên: "Lâm Đinh Vũ, cô có thấy ớn lạnh không?"
Lâm Đinh Vũ trả lời Thôi Gia Ngư bằng một icon cười tươi * :) *: "Tôi khen em gái tôi, em ghen tị à?"
Thôi Gia Ngư mắng một câu ở dưới đó, cuối cùng bị hệ thống ẩn đi, chỉ còn lại mấy dấu sao, suýt chút nữa tức điên lên.
Lâm Đinh Vũ trả lời cô: "Gia Gia ngoan nào, phải dùng từ ngữ văn minh."
Thôi Gia Ngư lần thứ hai bị hệ thống ẩn từ, chỉ đơn giản trả lời lại hai chữ: "Nội cô."
Lâm Đinh Sương hỏi Thôi Gia Ngư: "Gia Gia, em nghe anh Thôi Gia Thụ nói muốn điều chị về Thượng Hải nhưng chị không muốn trở về. Chúng ta là người cùng thành phố mà không thấy được mặt nhau, nếu chị có thể trở về thì tốt quá rồi, chúng ta có thể thường xuyên mở tiệc, chúng ta lại chơi cùng nhau giống như khi còn nhỏ vậy."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy câu Lâm Đinh Sương trả lời, thây cô đánh ra hai chữ Gia Thụ, lúc này cuối cùng mới chắc chắn anh trai của Thôi Gia Ngư chính là Thôi Gia Thụ.
Cô không biết nhiều về Thôi Gia Thu, đợi khi Nhan Thính Hoan trở về, cô sẽ cẩn thận tìm hiểu đôi chút.
Thô Gia Ngư trả lời Lâm Đinh Sương: "Ai nói tôi không chịu về?"
Nguyễn Dạ Sênh trả lời Thôi Gia Ngư: "Thôi cảnh quan cũng muốn về lại Thượng Hải?"
"Đúng, đã xác nhận với anh tôi, qua thời gian nữa sẽ có lệnh điều về đưa xuống." Thôi Gia Ngư trả lời rất nhanh, xem ra hiện tại là thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, không bận rộn vì có án.
Bốn người ở khu bình luận cô trả lời tôi, tôi trả lời cô, như nồi lẩu thập cẩm, rất nhanh ở khu bình luận xây thành lầu cao.
Lâm Đinh Sương gõ chứ: "Trò chuyện thế này sẽ rất loạn, hay là em tạo cho mọi người một nhóm chat, mọi người thấy thế nào?"
Nguyễn Dạ Sênh và Lâm Đinh Vũ vui vẻ đồng ý.
Thôi Gia Ngư tuy rằng trả lời hai chữ "phiền phức" nhưng vẫn tham gia.
Nguyễn Dạ Sênh vừa vào liền thấy, nhòm chat ban đầu có tên là "A Đinh và A Sương", xem ra trước đây nó là nơi trò chuyện bí mật giữa hai người Lâm Đinh Sương và Lâm Đinh Vũ.
Nhưng sau khi có người gia nhập, Lâm Đinh Vũ đem tên sửa lại, đổi thành: "Hội chị em thương thân tương ái."
Thôi Gia Ngư là người thứ nhất thấy bất mãn với cái tên này: "Tại sao không phải hội gia đình tương thân tương ái thì là hội chị em tương thân tương ái, người người nhà nhà đều vậy, không thay đổi đượcm chút nào sao?"
Rất nhanh, Lâm Đinh Sương sửa lại cái tên nhóm, đổi thành: "Hội chị em Thượng Hải tương thân tương ái."
Nguyễn Dạ Sênh: "..."
Lâm Đinh Vũ: "A Sương đổi rất hay."
Thôi Gia Ngư: "..."
Đổi cái gì? Trương Quế Hoa với Trương Quế Hoa ở đầu thôn tây, có gì khác nhau?
Nhưng mà nói, đúng là tất cả người ở đây đều là người Thượng Hải.
Lâm Đinh Sương: "Gia Gia, không phải trước đó chị nói với anh Gia Thụ là không muốn bị điều về sao, sao đột nhiên thay đổi ý định?"
Thôi Gia Ngư: "Tên Dương Trận có nhiều điểm đáng ngờ kia, sáng hôm nay hắn ta xuất hiện ở Thượng Hải, còn thuê phòng ở, còn là hợp đồng thuê dài hạn, xem ra đang muốn ở lâu tại Thượng Hải. Hiện tại khu vựa tôi trực thuộc không tiện đi lại giữa hai nơi, Duong Trận cùng hai vụ án giết người có can hệ, tôi cần thiết phải điều tra rõ ràng hai vụ án này, vốn dĩ tôi không nghĩ sẽ về nhanh như thế, hiện giờ nghĩ lại, trở về cũng không tồi."
Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy chuyện này, trong lòng lập tức cảnh giác, nhanh chóng nghiên người đưa điện thoại cho Hề Mặc xem.
Hề Mặc vẫn đang ngồi cạnh Nguyễn Dạ Sênh, phát hiện Nguyễn Dạ Sênh từ nãy đến giờ cùng ai đó trò chuyện, còn nói chuyện một cách vô cùng thân thiện, tay đánh chữ liên tục không ngừng.
Trong lòng nàng rất muốn biết rốt cuộc Nguyễn Dạ Sênh đang nói chuyện với ai, còn nói đến vui vẻ như thế, nhưng nàng không thể hỏi ra miệng.
Không nghĩ Nguyễn Dạ Sênh lại đem điện thoại đưa đến trước mặt nàng, nàng bỗng giật mình.
Đợi khi nàng thấy rõ từng dòng do Thôi Gia Ngư gửi đến, sắc mặt nàng trầm xuống.
Thôi Gia Ngư gửi đi tin nhắn này không lâu liền có thông báo thu hồi.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn ra được, đây là Thôi Gia Ngư cố ý.
Thôi Gia Ngư muốn giải thích với các cô về việc tại sao mình phải về lại Thượng Hải nhưng vì phần nhiều nó liên quan đến hai vụ án, cô không tiện tiết lộ cho nên gửi ra rồi thu hồi về, xóa đi dấu vết.
"Dương Trận đến Thượng Hải?" Hề Mặc nhíu mày: "Còn chuẩn bị ở lâu dài?"
"Hợp đồng là dài hạn, đoán chừng sẽ ở lại lâu." Nguyễn Dạ Sênh ẩn ẩn đôi chút bất an: "Người nhà hắn và cảnh sát đang tìm hắn khắp nơi, không thể nào hắn ta không biết, thời điểm nhạy cảm thế này đi đến Thượng Hải làm gì?"
"Không rõ lắm."Hề Mặc nói: "Chúng ta rất khó tra được, chỉ là có Thôi Gia Ngư lúc nào cũng theo sát hắn ta, nhanh như vậy đã truy được hắn ta đến Thượng Hải, xem ra còn phải đợi Thôi Gia Ngư điều tra."
Trong nhóm đều hiểu được ý của Thôi Gia Ngư, trong lòng điều hiểu rõ nên không ai hỏi đến, không theo hỏi tiếp chuyện liên quan đến Dương Trận lập tức đổi chủ đề trò chuyện khác.
Nguyễn Dạ Sênh cũng trả lời rất nhiều câu.
Nhóm người trò chuyện làm hoãn cảm xúc căng thẳng của Nguyễn Dạ Sênh, ý cười trên mặt cô lần nữa thoải mái hiện lên, nhìn màn hình điện thoại.
Hề Mặc nhíu chặt mày một cách rõ ràng, thấy các cô ở đó nói chuyện hợp ý nhau, chỉ có mình nàng không ở trong đó, đột nhiên có cảm giác không vui khó hiểu.
Tựa như trong đám trẻ con đang chơi đùa cùng nhau, thế nhưng không ai dẫn nàng đến chơi cùng, sao nàng không tức giận cơ chứ?
Nhưng nét mặt nàng thì không thể hiện điều đó, chỉ nhìn chằm chằm Nguyễn Dạ Sênh sau đó nhìn màn hình điện thoại, miệng thì lạnh lùng hỏi: "Cậu cùng chị em thân thiết nói chuyện với nhau, mình xem được không? Có bất tiện hay không?"
Nguyễn Dạ thừa hiểu nàng, đương nhiên biết Hề Mặc suy nghĩ cái gì nhưng dựa vào tư thái cao ngạo của Hề Mặc chắc chắn sẽ không chủ động nói muốn tham gia.
Mà nếu không được tham gia, Hề Mặc sẽ lại tiếp tục không vui.
Nguyễn Dạ Sênh làm sao nỡ để cho Hề Mặc thấy ko vui, vì vậy ngầm nói với Thôi Gia Ngư và hai chị em họ Lâm để các cô thêm Hề Mặc vào nhóm.
Hai chị em Lâm gia đương nhiên rất vui vẻ.
Thôi Gia Ngư là fan cuồng nhiệt ẩn danh của Hề Mặc, thế nên lúc này trong đầu phấn khởi như núi lửa phong trào, hồi thì bạo liệt như sóng thần đại dương, hồi thì như đất lở rơi từ núi cao, kích động khó tả.
Sau hồi lâu, Hề Mặc liên tiếp nhận được ba yêu cầu kết bạn, nét mặt nàng cứng đờ, nhìn Nguyễn Dạ Sênh.
Nguyễn Dạ Sênh bày vẻ mặt vô tội: "Có thể họ nhớ đến cậu của là người Thượng Hải, muốn cùng cậu làm chị em Thượng Hải tương thân tương ái."
Lâm Đinh Sương thêm Hề Mặc vào nhóm chat, Hề Mặt cũng không từ chối những cũng không nói gì trong nhóm cả.
Thôi Gia Ngư vừa rồi được Hề Mặc chấp nhận kết bạn, có được phương tiện liên hệ cá nhân, cô đã sớm bị hạnh phúc bao trùm, nhìn thấy Hề Mặc cũng tham gia vào nhóm chat, trong lòng khẩn trương, tim đập bịch bịch bịch, rất muốn gửi ra cái gì để tạo ấn tượng với Hề Mặc.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhờ Thành Dự gửi cho cô đoạn phim tuyên truyền ở sở cảnh sát mà cô tham gia, sau đó cô gửi nó vào nhóm chat.
Cả nhóm nhìn thấy Thôi Gia Ngư gửi đến một video, từng người ấn vào xem.
Mở đầu đoạn phim là cảnh quay trên không, quay toàn cảnh sở cảnh sát, sau đó chuyển cảnh, từ cửa lớn đi vào bên trong, mỗi một cảnh sát đều khoác cảnh phục trên người lần lượt xuất hiện trên màn hình, tinh thần phấn chấn, ở đó chia thành vài đội nhỏ, mỗi tiểu đội trưởng đều hô lên khẩu hiệu một cách mạnh mẽ và vang dội.
Cho đến tiểu đội của Thôi Gia Ngư, trên màn hình là một Thôi Gia Ngư hiên ngang, mạnh mẽ, mặt mang nụ cười rạng rỡ, rất nhịp nhàng đọc lời thoại: "Tuân kỷ giữ pháp, người gặp người thích, hoa thấy hoa nở! Vi pháp loạn kỷ, chứng cứ như núi, ngồi tù như chơi!"
Vần nhịp vô cùng.
Lâm Đinh Sương: "Gia Gia ngầu quá!"
Lâm Đinh Vũ: "Gia Gia này, tôi kiến nghị để em thu hồi lại, em thấy thế nào?"
Ngoại trừ hai dòng này ra, còn lại đều không lên tiếng.
Nguyễn Dạ Sênh cầm điện thoại ngồi kia bật cười, Hề Mặc xem xong đoạn phim tuyển truyền của Thôi Gia Ngư, sắc mặt phức tạp, cũng không nói gì.
Thôi Gia Ngư nóng mặt sau đó bình tĩnh lại, cảm thấy vô cùng hối hận muốn ấn rút lại nhưng phát hiện đã quá thời gian được phép thu hồi, cuối cùng không cách nào thu lại, tức đến suýt nữa phun máu, chỉ có thể trả lời bằng một câu bên dưới: "Tôi trượt tay, mọi người đừng lưu lại, xóa hết đi."
Lâm Đinh Sương: "Gia Gia yên tâm, em xóa rồi."
Lâm Đinh Vũ: "Bảo vật phải giữ kỹ, làm niềm vui sau này."
Nguyễn Dạ Sênh: "Thôi cảnh quan, tôi cũng đã xóa."
Hề Mặc: "... Tôi chưa thấy gì cả, xóa rồi."
Thôi Gia Ngư nhìn thấy Hề Mặc trả lời, trong lòng kích động, suýt nữa lại cảm thấy như sóng thần đại dương nổi lên. Đại dương thật bận rộn, hôm nay đoán chừng sẽ ầm ĩ cả ngày trong lòng Thôi Gia Ngư.
Tay Thôi Gia Ngư đánh chữ khẽ run: "Nguyễn Nguyễn, nữ thần, hai ngươi không cần khách sáo vậy đâu, đừng gọi là Thôi cảnh quan, cứ đổi xưng hô như người quen gọi đi."
Cô vẫn không dám dùng hai từ bạn bè ở trước mặt Hê Mặc mà uyển chuyển dùng từ người quen, cô vẫn phải tự biết thân phận.
Lâm Đinh Vũ: "Nguyễn Nguyễn, Hề Mặc, hai người cứ gọi em ấy là Gia Gia."
Nguyễn Dạ Sênh: "Được, Gia Gia."
Hề Mặc: "... Gia Gia."
Thôi Gia Ngư: "..."
Thôi Gia Ngư rất hận Lâm Đinh Vũ cứ làm phiền cô nhưng thấy Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc gọi cô là Gia Gia, không hiểu sao cảm thấy rất dễ nghe, đặc biệt là Hề Mặc, thế mà cũng gọi cô Gia Gia, hôm nay đoán chừng chút nữa Thôi Gia Ngư có thể sẽ ngất xỉu.
Cách gọi là một chuyện rất có ý nghĩa, cùng một cách gọi nhưng với mỗi người khác nhau, cảm giác cũng sẽ khác nhau hoàn toàn.
Nhóm người trò chuyện một hồi, lát sau Thôi Gia Ngư có việc bận lúc này mới ngừng lại.
Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc xem hết phần còn lại của show tạp kỹ, qua thêm một lúc, người làm đi siêu thị trở về, xách theo mấy chiếc túi nhựa mang vào.
Nguyễn Dạ Sênh nói tiếng cảm ơn với người làm, bảo nàng trở về nghỉ ngơi, còn cô thì soạn những thứ trong túi đồ ra, tuần tự rửa sạch từng thứ rồi để vào tủ lạnh.
Nhìn thấy cũng sắp đến giờ ăn trưa, Hề Mặc đứng bên cạnh Nguyễn Dạ Sênh xem, xem Nguyễn Dạ Sênh thành thạo sửa sang từng thứ, hỏi cô: "Trưa nay ăn gì?"
Ánh mắt Nguyễn Dạ Sênh vẫn chăm chú nhìn đống nguyên liệu, tiếp tục lấy trái cấây trong túi ra: "Đồ ăn đều ở đây, cậu xem muốn ăn gì?"
"Ức gà." Hề Mặc: "Bông cải."
"Được." Nguyễn Dạ Sênh mò mẫm trong túi đồ, như sờ đến thứ gì nhưng không lấy ra, lại lấy một thứ khác.
Hề Mặc nhìn thấy bên trong chiếc túi màu trắng mơ hồ hiện ra màu đo đỏ, nàng đưa tay mở toạc chiếc túi, vừa nhìn liền phát hiện bên trong có một hộp xinh đẹp cherry đỏ hồng.
Hề Mặc: "..."
Có thể do trước đó xem kịch bản, Hề Mặc trở nên hết sức nhạy cảm với cherry, nét mặt kỳ quái nhìn Nguyễn Dạ Sênh: "Cậu mua cherry làm gì?"
"Đương nhiên là ăn." Nguyễn Dạ Sênh bị nàng phát hiện, cũng không hoảng loạn, vô cùng tự nhiên cười nói: "Cherry có nhiều dinh dưỡng, ăn nhiều trái cây, tốt cho sức khỏe."
Hề Mặc suy tư như đang cân nhắc gì đó.
Nguyễn Dạ Sênh mở chiếc túi khác lục lọi, đột nhiên tay dừng lại, hai mắt sáng lên như sờ được món đồ gì thú vị.
Cô lấy vật kia ra ngoài, thấy trên tay cô là trái chanh vàng óng ánh, cô giơ qua giơ lại trước mắt Hề Mặc.
Nguyễn Dạ Sênh nhớ đến trước đó Hề Mặc gọi người giúp việc lại, nhỏ giọng căn dặn cái gì, lúc ấy cô không nghe được, giờ thì tất cả đều rõ ràng, nói: "Danh sách mình đưa cho dì có viết mua cherry nhưng không hề viết phải mua chanh, tại sao dì lại mua chanh về chứ?"
Hề Mặc: "..."
Nguyễn Dạ Sênh rất hiểu Hề Mặc: "Dì dựa vào danh sách mình viết mà đi mua, đương nhiên sẽ không tự tiện mua ngoại trừ cậu nói với dì ấy, muốn mua thêm chanh."
Hề Mặc đứng trước mặt cô, qua hồi lâu, mới thừa nhận: "Đúng là mình bảo dì ấy mua."
"Cậu muốn mua chanh làm gì ha?" Nguyễn Dạ Sênh biết rất rõ, mỉm cười.
Hề Mặc nhìn vào mắt Nguyễn Dạ Sênh, lúc này thẳng thắn nói: "Mình muốn uống chanh mật ong."