Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 182: Phòng tắm (1)*



Chương 182 —— Phòng tắm ( 1 )

Hề Mặc ôm Nguyễn Dạ Sênh đi lên, hai tay bế cô, vô cùng vững chắc.

Đôi tay Nguyễn Dạ Sênh tự nhiên vòng lấy cổ Hề Mặc, rúc vào lòng nàng. Trong ấn tượng của cô, đây hình như là lần đầu cô được Hề Mặc ôm mình như thế, trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ, một chút lo rằng mình sẽ ngã xuống cũng không có, dường như trong tiềm thức bản thân, cô biết Hề Mặc sẽ bế được cô.

Cho đến giờ, Hề Mặc vẫn rất kiên trì luyện tập.

Thậm chí, cô còn ngờ ngợ thấy mình từng được Hề Mặc bế như vậy, còn được bế đi quanh một vòng.

Nhưng... chuyện này sao có thể?

Vào lúc này, Nguyễn Dạ Sênh cảm thấy ký ức của bản thân và sự logic hình như có một ít xung đột khó hiểu.

Ví như, chuyện hôm nay cô đến trang viên Hề gia, đúng lý là sẽ không gặp được Hề Mặc nhưng Hề Mặc lại quay về, không những nhận thư của cô mà còn cùng cô ăn cơm chiều, hơn nữa còn giữ cô lại qua đêm.

Lúc trước có lẽ Hề Mặc không nhận được con cá heo bông mà cô tặng nhưng hôm nay Hề Mặc lại ôm nó trong lòng.

Và cả cách mà nàng ôm cô lúc này, dường như cô đã từng thể nghiệm trong lòng Hề Mặc.

Là cô.. đã say? Nên ý thức không còn tỉnh táo?

Nguyễn Dạ Sênh tựa đầu lên bờ vai Hề Mặc, lắc lắc đầu, mơ hồ "ah" một tiếng.

"Có thấy khó chịu không?" Hề Mặc thấy Nguyễn Dạ Sênh động đậy, nhỏ tiếng hỏi.

"... Thoải mái." Nguyễn Dạ Sênh nghe ra Hề Mặc đang lo lắng, môi khẽ nhếch, mặt vùi vào vai Hề Mặc cọ cọ.

"Đã uống đến say rồi." Giọng nói Hề Mặc vang bên tai Nguyễn Dạ Sênh, không ngờ lại dịu dàng như vậy: "Lại còn... thoải mái?"

"Cậu bế mình như vậy, mình sẽ rất... thoải mái." Trước đó được Hề Mặc hôn ở sofa, Nguyễn Dạ Sênh cuối cùng cũng nhận được đáp án từ Hề Mặc, bao nhiêu thấp thỏm và dè dặt của trước đây đều bị hạnh phúc lắp đầy, lúc này khi nói chuyện, cô không còn phải quanh co như trước, rất trực tiếp, mọi câu chữ không khác gì thả thính.

Hề Mặc buông mắt, nghiêm túc nói: "Nhưng giờ thì mình phải buông cậu xuống ngay rồi."

Ánh mắt nàng nhìn về trước, giải thích: "Đã đến cầu thang, mình không bế cậu lên lầu được, làm vậy rất nguy hiểm. Nhưng khi lên lầu mình có thể bế cậu như nãy giờ."

Nguyễn Dạ Sênh bật cười: "Mình biết rồi."

Khi đến bật thềm cầu thang, Hề Mặc nhẹ nhàng, chậm rãi thả Nguyễn Dạ Sênh xuống.

Mặc dù chân Nguyễn Dạ Sênh đang đặt trên sàn nhà nhưng người thì như cọng bún, ngã sang người Hề Mặc, ngữ điệu còn quyến rũ hơn cả cơ thể: "Không ôm, vậy cậu phải đỡ mình lên."

"Được." Hề Mặc đưa tay, vòng lấy thắt lưng Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh thuận thế, dựa sát vào Hề Mặc hơn. Hề Mặc đỡ người đang nhuốm men say, bước từng bước lên lầu, khi đến cuối bậc thang, Hề Mặc giữ đúng lời mình, lại bế Nguyễn Dạ Sênh lên.

"Nếu cậu thấy thoải mái khi mình bế cậu, vậy mình sẽ bế cậu lâu hơn." Hề Mặc nói

Nguyễn Dạ Sênh thoáng kinh ngạc.

Cô nhận ra tối hôm nay Hề Mặc hoàn toàn khác so với trước đây, khác đến độ cô không ngờ tới, đặc biệt là khoảng khắc Hề Mặc hôn cô, cô thấy mình kích động như sắp điên lên.

Mà lúc này, cô càng không ngờ đến Hề Mặc lại nói với cô rằng, nếu cô thấy thoải mái khi nàng bế cô như vậy, nàng sẽ bế cô lâu hơn.

Đầu gỗ này, cũng biết nói mấy lời... âu yếm thế sao?

"Sao vậy?" Hề Mặc thấy Nguyễn Dạ Sênh ngẩn ra, bế cô, vừa đi vừa hỏi.

"Mình cảm thấy cậu hôm nay, so với lúc trước... có hơi khác." Nguyễn Dạ Sênh cũng không giấu, cô thẳng thắn nói ra, cảm giác say làm cô có khuynh hướng muốn nói hết suy nghĩ chân thật trong lòng mình: "Không, là... rất khác. Mình thật sự thấy bất ngờ, nhưng... mình lại rất vui."

"Khác điểm nào?" Trong lúc nói chuyện, Hề Mặc đã ôm Nguyễn Dạ Sênh vào phòng ngủ chính của mình, nàng không thả Nguyễn Dạ Sênh xuống, dùng cánh tay chạm vào công tắc đèn trong phòng, mục đích chính là đi vào phòng tắm.

"Trước đây... trước đây cậu không thích mình." Khóe mắt Nguyễn Dạ Sênh đỏ lên, giọng nói run run.

Thật ra cũng không phải bất bình, thích hay không thích, chuyện này khó mà cưỡng cầu, không phải cứ nói cô thích Hề Mặc thì Hề Mặc bắt buộc phải thích lại cô. Cô biết rõ điều này, chỉ là cô nhớ đến nhiều chuyện trước đây, hoàn toàn đối lập với hiện tại khi Hề Mặc che chở, yêu thương cô đủ điều, nhất thời lòng cô rối loạn.

Hề Mặc cúi xuống, hôn lên khóe mắt cô.

Tuy Hề Mặc không nói ra câu "giờ thì mình thích cậu", nhưng nụ hôn đó dường như là hành động để chứng tỏ cho Nguyễn Dạ Sênh biết.

Lúc này đã đến phòng tắm, phòng tắm tạm thời chưa bật đèn, nhờ vào ánh sáng từ phòng ngủ chiếu đến, căn phòng được phát họa trong nguồn sáng mông lung. Nguyễn Dạ Sênh được Hề Mặc hôn lên đôi mắt, tâm tình càng xao động, chủ động tiến đến, lần nữa chạm vào môi Hề Mặc.

Dù sao cũng đã đến phòng tắm, ý niệm cháy bỏng trong lòng cô không cần phải che giấu chi nữa, nó rực rỡ hiện lên trong ánh mắt cô.

Hề Mặc cúi xuống, đáp lại nụ hôn của cô.

Hai người triền miên, Nguyễn Dạ Sênh hôn một lúc, sợ Hề Mặc sẽ mệt khi cứ bế cô như vậy, vội dùng một chút lý trí còn sót lại tách ra, nhẹ hôn lên má Hề Mặc, thì thầm nói: "... Thả mình xuống, cậu bế mình mãi như vậy sẽ rất mệt."

"... Không mệt." Hề Mặc cọ má vào người cô.

"... Không được." Lời nói của Nguyễn Dạ Sênh vừa mập mờ vừa táo bạo: "Tay của cậu... lát nữa sẽ phải mỏi thêm, dưỡng sức, giờ thì đừng mệt."

Người Hề Mặc thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn Nguyễn Dạ Sênh thật sâu.

Nguyễn Dạ Sênh khẽ cắn môi, đôi mắt ngập tràn vô tội.

Đầu gỗ Hề Mặc lại nghe hiểu điều cô ám chỉ, lập tức thả Nguyễn Dạ Sênh xuống.

Nàng ôm Nguyễn Dạ Sênh, bước về trước, Nguyễn Dạ Sênh bước lùi lại, lưng tựa vào tường, Hề Mặc tiến đến gần hôn cô, đồng thời đưa tay ấn công tắc, mở đèn phòng tắm.

Phòng tắm trong phòng của Hề Mặc có diện tích cực kỳ lớn, đèn sáng có vài chế độ, nàng điều chỉnh ánh sáng có màu nhẹ nhàng, không chói mắt nhưng cũng đủ rõ ràng để lột tả hết nét đẹp của Nguyễn Dạ Sênh.

Nguyễn Dạ Sênh đang cảm thấy kỳ lạ, đáp lại nụ hôn của Hề Mặc, lòng ngực lên xuống mạnh mẽ, ánh mắt chứa ý cười, thở dốc hỏi: "... Cậu hiểu được câu của mình vừa nói?"

"Tại sao lại không." Hô hấp của Hề Mặc cũng rối loạn.

"Không phải cậu là thẳng nữ vũ trụ sao?" Vào lúc này Nguyễn Dạ Sênh vẫn không quên chọc nàng: "Cậu biết... phải làm thế nào à?"

Theo cô thấy, có lẽ Hề Mặc sẽ không biết cụ thể phải làm gì.

"... Chỉ cần cậu biết." Hề Mặc nói rất nhỏ, hôn lên tai Nguyễn Dạ Sênh: "Thì mình sẽ biết."

Nguyễn Dạ Sênh lại có chút sững sờ.

Cô đang cố hiểu những lời Hề Mặc nói là ý gì thì bỗng dưng ngay sau đó Hề Mặc lại cắn nhẹ vào tai cô, vành tai truyền đến cảm xúc tê dại làm Nguyễn Dạ Sênh phải run bật lên, lại thêm men rượu phát tác, cô gần như không còn cơ hội để tự hỏi cho rõ ràng, lúc này cô hoàn toàn chìm đắm vào sự dịu dàng của Hề Mặc.

"Cậu muốn tắm thế nào?" Hề Mặc kề bên tai cô hỏi: "Tắm vòi sen hay là dùng bồn tắm? Mình... chuẩn bị giúp cậu."

"Sao cũng được." Hô hấp của Nguyễn Dạ Sênh ngày càng nặng, đôi mắt mông lung: "Chỉ là, muốn cậu... cùng tắm với mình, được không?"

"... Được." Hề Mặc lại đồng ý với cô: "Cậu uống say cũng khó đứng vững, tắm vòi sen trước một lúc rồi mình bế cậu đến bồn tắm."

Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu, ôm Hề Mặc chặt hơn, không nỡ buông tay.

Hai người lại hôn nhau một lúc, lát sau Hề Mặc mới buông cô ra, nắm tay dẫn cô đến bồn tắm, trước nàng xả nước vào bồn rồi chỉnh nhiệt độ ổn định. Dưới nền bồn tắm còn trang trí thêm hai chiếc đèn tròn, như hai vầng trăng đang nương tựa vào nhau, rực rỡ và lãng mạng.

Sau khi chuẩn bị xong bồn tắm, Hề Mặc lại bế Nguyễn Dạ Sênh lên, bước vào buồng tắm vòi sen bằng kính.

"Mình hơi say, tay cứ run, nút áo cũng không mở được, cậu phải... giúp mình." Nguyễn Dạ Sênh giờ đã quen cảm giác Hề Mặc bế cô, nhân cơ hội nói, như thể bản thân yếu đuối đến mức không còn năng lực gánh vác mọi sinh hoạt trong cuộc sống.

Hề Mặc thả cô xuống.

Rõ ràng biết cô giả vờ nhưng Hề Mặc vẫn chiều theo mọi đòi hỏi của cô, giúp Nguyễn Dạ Sênh đứng vững, giúp cô cởi đồ.

"... Mình không mang theo quần áo." Nguyễn Dạ Sênh cảm nhận đầu ngón tay Hề Mặc lướt qua lớp áo của mình, cách một lớp cải, trái tim nôn nao đập, lưu luyến không thôi.

"Mặc của mình." Hề Mặc cởi nút áo của cô, nói.

"Còn đồ lót, với cả..." Nguyễn Dạ Sênh phối hợp với động tác của Hề Mặc, nói: "Quần lót? Đâu thể nào mặc của cậu được."

"Cũng mặc của mình." Hề Mặc nói: "Trong nhà mình đều có đồ mới, đã giặt sạch."

"Nhưng không biết có mặc vừa không?" Nguyễn Dạ Sênh khẽ đưa tay sang, đặt lên ngực Hề Mặc, bạo dạng đặt lên nơi đang nhấp nhô, thì thào: "Để mình kiểm tra thử, xem có vừa hay không?"

Đôi mắt nhiễm men say của cô toát lên vẻ giảo hoạt, nhưng rõ là kẻ đang say cũng không thật sự đang "kiểm tra".

Hề Mặc tùy cô động tay động chân với mình.

Tay Nguyễn Dạ Sênh thoáng dùng lực, từng lời dụ hoặc đến trái tim đảo điên, chỉ tiếc không thể ăn cô ngay lập tức: "Cảm giác này... hình như không vừa lắm. Mình mặc áo ngực của cậu, chắc sẽ lỏng một tí."

Mắt Hề Mặc ngày càng nóng lên, chỉ chăm chú nhìn cô.

"Cậu muốn đến kiểm tra giúp mình không?" Nguyễn Dạ Sênh dán sát vào, một tay đặt trên ngực Hề Mặc, tay khác nắm tay Hề Mặc, vòng ra phía sau lưng của mình: "Xem quần lót mình mặc của cậu có vừa không?"

Tay Hề Mặc bị cô dẫn dắt, dọc theo bên hông đi xuống, đặt lên nơi yêu kiều.

"Thấy sao?" Hơi thở nóng rực của Nguyễn Dạ Sênh thổi vào.

Ngón tay Hề Mặc động đậy.

Thật ra cả người Nguyễn Dạ Sênh đang tê dại nhưng ánh mắt vẫn như tích nước, nhìn Hề Mặc chăm chú, nhịp nhàng hô hấp. Nơi cổ áo của cô đã mở rộng, bên dưới xuân ý vô biên.

Cô hỏi Hề Mặc thấy thế nào, mà nghe vào cũng chẳng giống đang hỏi về cảm nhận khi mặc vào.

Mà đang hỏi.

Hề Mặc cảm thấy cô... thế nào?

"Cậu mặc của mình, sẽ hơi chật." Hề Mặc cố kiềm lại hô hấp, thật thà nói.

"Vậy có phải sẽ rất khó chịu không?" Nguyễn Dạ Sênh nở nụ cười.

"Nếu khó chịu." Tay Hề Mặc trằn trọc hướng lên trên, nâng đôi má Nguyễn Dạ Sênh: "Thì... đừng mặc."

Lời này như chiếc công tắc được mở ra, không khí trong phòng tắm bỗng nhiên trở nên điên cuồng. Nguyễn Dạ Sênh đón nhận, được Hề Mặc khẩn thiết ôm vào lòng, hai người hôn nhau, người đưa người đẩy, cô thậm chí còn không hay biết Hề Mặc đã mở vòi sen từ khi nào, đón lấy từng đợt nước chảy xuống đầu.

Hơi nước mông lung, nhốt lấy hai người bên trong như đang chìm trong một trận mưa.

Nguyễn Dạ Sênh rối bời, toát mồ hôi, rồi lại bị cơn mưa xối xuống.

Ánh sáng trắng trước mặt lay động, ngày càng đi xa.

Trong cơn mê, Nguyễn Dạ Sênh đắm chìm vào nó, miệng khe khẽ phát ra tiếng rên. Âm thanh của cô dường như bị kéo ra khỏi nguồn sáng, cơ thể trong chăn run bật lên vì lạnh, ý thức còn phiêu diêu tại khung cảnh quấn quít cùng Hề Mặc trong phòng tắm, nhưng rõ ràng cơ thể đang nằm nghiêng, cuộn trong chiếc chăn trên giường ở quán bar.

Hề Mặc đang ngủ ngay bên cạnh cô, ôm cô từ phía sau.

Đôi mày của Hề Mặc cũng cau lại, cảm thấy có ánh sáng đang lởn vỡn trước mắt mình, đến khi nàng lấy lại được ý thức, nhận ra mình đang ngồi trên giường, hơn nữa còn là chiếc giường của quán bar vừa đến tối nay, nhưng trên giường không hề có Nguyễn Dạ Sênh.

Nàng nghe thấy tiếng nước từ vòi sen đang tí tách vang, ngẩng đầu nhìn.

Phòng tắm của quán bar là một phòng bằng kính, chỉ có rèm che lại, mà tấm rèm ấy lại đón sáng, lúc này cơ thể Nguyễn Dạ Sênh đang được chiếu lên tấm rèm.

Hề Mặc ngẩn ngơ ngồi.

Nàng thấy cảnh này, hình như trước đó đã từng thấy.

Nhưng ánh mắt của nàng không cách nào dứt ra được, có chút nóng nảy nhìn lên bóng dáng mơ hồ hiện trên tấm rèm.