*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên Nguyễn Dạ Sênh nghĩ đến cái gì, ai nha một tiếng rồi nói: “Đợi đã, tôi bị chiếm tiện nghi rồi.”
Sắc mặt Hề Mặc trầm xuống, lập tức dừng động tác, nói: “Tôi chiếm tiện nghi cô ở đâu?”
Nguyễn Dạ Sênh chậm rãi xoay người, cười cười nhìn nàng: “Tôi chỉ nói tôi bị chiếm tiện nghi, tôi có nói là cô chiếm tiện nghi tôi à? Làm gì mà cô vội vàng thanh minh như vậy chứ.”
Hề Mặc: “…”
Trong giọng nói của Hề Mặc mang theo chút khí tức không vui, cau mày nói: “Vậy cô nói xem, cô bị ai chiếm tiện nghi.”
“Nếu như tôi nói cho cô biết là ai…” Nguyễn Dạ Sênh khẽ cắn môi dưới, sắc mặt vui mừng như đang e thẹn che dấu, mà giờ phút này có được cơ hội khoe khoang, nói: “Cô sẽ giúp tôi giáo huấn người đó sao?”
Hề Mặc chăm chú nhìn cô, đại khái biết được người này đang đùa giỡn mình cho nên không thẳng thắn trả lời cô, mà ngắn gọn nói: “Cô nói trước đi, là người nào.”
Nguyễn Dạ Sênh đưa ngón tay chỉ chỉ lên cái khăn đen đang đeo trêи cổ mình: “Là cái khăn che mặt này.”
Hề Mặc: "…"
Giọng nói Nguyễn Dạ Sênh không che dấu được sung sướиɠ, tỉ mỉ phân tích với nàng: “Cô xem, trước đó là cô dùng thân phận của tôi đeo cái khăn này, sau đó tôi lại dùng thân phận của cô cũng cùng đeo nó. Đeo khăn che mặt thì môi sẽ dán lên đấy, đây nghĩa là môi của tôi đã chạm lên cái khăn che mặt này rồi, sau đó môi của cô cũng dán lên nó lần nữa, vậy không phải thông qua cái khăn này cô đã hôn tôi rồi sao.”
Hề Mặc: "…"
Nguyễn Dạ Sênh vẫn chưa nói xong, vừa quan sát thần sắc như đang cứng nhắc của Hề Mặc, vừa nói tiếp: “Nhưng hai chúng ta cũng biết, cô sao lại đi hôn tôi, đây nhất định là do khăn che mặt làm bậy. Đều tại nó không an phận, đều do nó, cho nên tôi biết rõ không phải cô chiếm tiện nghi tôi mà là cái khăn này chiếm tiện nghi, tôi hiểu mà.”
Cô nói là mình hiểu nhưng khó có thể giải thích được cái tinh quang đang nhợt nhạt sáng lên trong mắt cô.
Nhìn như đang trêu tức nhưng thật ra lại rất chăm chú.
Mà nàng cái trò cố tình đùa cợt này của cô, Hề Măc sao lại không hiểu.
Hề Mặc không thèm nói gì, chỉ nói: "Cô xoay lại đi, vẫn chưa cởi ra xong, đừng nhúc nhích nữa.”
Nguyễn Dạ Sênh nghe lời xoay người lại, nghiêm túc đứng im.
Kết quả đứng hết một hồi, cái khăn thắt đơn giản mà Hề Mặc vẫn chưa cởi xong, Nguyễn Dạ Sênh nôn nóng hỏi: “Vẫn chưa xong sao?”
"Tôi đang cột nó lại.” Sau lưng truyền đến thanh âm trầm thấp của Hề Mặc.
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
Hề Mặc nói: "Cô nói cái khăn che mặt này chiếm tiện nghi cô, tôi đang giúp cô giáo huấn nó, cột nó lại, khiến nó phải ghi nhớ thật lâu."
Nguyễn Dạ Sênh cúi đầu, nở nụ cười: “Vậy tôi đây phải hảo hảo cảm ơn cô rồi. Nhưng mà cô cột lại, làm sao tôi có thể cởi xuống?”
"Tôi có thể cởi bỏ giúp cô.”
Về phần rốt cuộc có cột hay không cột, Nguyễn Dạ Sênh không nhìn thấy, nên không thể xác định được, trêи thực tế đến cùng là thế nào chỉ có mình Hề Mặc biết rõ. Nguyễn Dạ Sênh nghe trong giọng nói nàng thư thả hơn vài phần, cũng có lẽ vì Hề Mặc đang đứng ở phía sau, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được lúc nàng nói chuyện hơi thở xông qua từng sợi tơ, vén đi những sợi tóc ở trêи cổ mà đến gần sát với da thịt cô.
Cuối cùng Hề Mặc cũng lấy cái khăn xuống, cầm trong tay, nói: “Xong rồi.”
"Lần này đúng là lâu thật đấy, chân tôi cũng sắp đứng không vững rồi.” Nguyễn Dạ Sênh cong khóe mi, mặt đầy tiếu ý.
"Vậy thì đi thôi. Đi rồi chắc là không sao nữa.” Hề Mặc đem cái khăn xếp lại, quấn vài vòng lên cổ tay mình, đem khăn che mặt buộc lên cổ tay.
Hai người chậm rãi quay trở về hiện trường, cũng xem như là tản bộ. Quay chụp đêm nay trêи cơ bản cũng coi như đã xong được một phần, sau đó Lâm Khải Đường an bài một ít công việc lúc này mới tính hoàn toàn chấm dứt, tập thể kết thúc công việc quay trở về.
Trầm Khinh Biệt và Úc An đã về khách sạn nghỉ ngơi trước một bước, để thuận tiện, hai người chọn một khách sạn cách không xa đoàn phim
Trong phòng Úc An đang ngồi trêи ghế nhìn Trầm Khinh Biệt ở trước mặt thong thả bước tới bước lui, thong thả bước qua bước lại, cô đã nghe Trầm Khinh Biệt ở đây lãi nhãi cằn nhằn liên tục một hồi lâu rồi, chỉ cảm thấy đầu óc đang vô cùng đau nhức.
"A Úc, tuy nói mọi thứ đích thực là rất phù hợp, nhưng ở đây vẫn có vấn đề không đúng.” Trầm Khinh Biệt giơ một ngón tay lên, nói: “Trước đó, khi gặp cô ấy trêи đường, rõ ràng đã nói là không có trợ lý, nhưng lúc ở hiện trường thì lại nói là có trợ lý, hai thuyết pháp này rất xung đột ah.”
Dù sao ở đây không có người ngoài, Úc An không cần phải che giấu cái gì, dứt khoát liếc cô, hỏi lại: “Nếu như em muốn che giấu một chuyện, em có nói dối không?”
"Đó là điều đương nhiên, chị đây không phải biết rất rõ sao.” Trầm Khinh Biệt trả lời không chút do dự. Cô thường xuyên diễn trò trước mặt truyền thông, đây quả thật là chuyện thường ngày.
"Đây chính là một màn kịch nói dối, thuyết pháp đó mặc cho có hay là không có trợ lý, thì rõ ràng chúng vốn không cần phải có sự nhất trí, vậy thì có vấn đề gì ở đây chứ? Dù sao toàn bộ quá trình đều che mặt lại, ai cũng không biết, trước sau có phải là cùng một người hay không, khi che mặt chắc chắn độ tự do khi nói dối sẽ cao hơn bình thường rất nhiều.” Úc An tự rót cho mình một ly nước, liếc nhìn Trầm Khinh Biệt: “Cũng chỉ có mình em ở đây nhàm chán, tự đập nồi đất để tìm cho rõ ngọn nguồn, người khác căn bản chẳng ai rảnh để ý nhiều như em.”
Trầm Khinh Biệt nghe xong, không dạo bước nữa, giật lấy cái ghế ngồi ở trước mặt Úc An: "Chị nói rất có đạo lý ah, nếu như bản thân đang nói dối, như vậy sẽ có vài lời mất đi giá trị thực tế, cho nên vốn không cần phải đi so sánh xem nó đúng hay là sai."
"Từ khi nào chị nói chuyện lại không còn đạo lý rồi hả?”
Trầm Khinh Biệt khoa trương nhìn cô chăm chú: “Em biết mà, A Úc là thông minh nhất rồi."
Úc An hừ một tiếng.
"Như vậy coi như mọi điểm đáng ngờ đều được giải quyết.” Trầm Khinh Biệt dừng một chút, lúc này coi như đã châm chước bỏ qua, hỏi: “Vậy có thể xác nhận người đó chính là Hề Mặc hay không?”
Úc An nhíu mày suy nghĩ, lúc này mới nói: "Tuy có rất nhiều manh mối đều hướng đến Hề Mặc, nhưng mọi thứ trêи đời vốn không có hai chữtuyệt đối, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể đoán trước được, cho nên chúng ta không nên kết luận một cách vội vàng. Chị chỉ có thể nói, trước tiên em cứ giả sử người đó là Hề Mặc, sau đó suy xét hết thảy lại mọi thứ. Như vậy, trước cứ cho là Hề Mặc, chú ý, đây chỉ là giả thuyết.”
Úc An nói đến đây, đặc biệt nhìn qua Trầm Khinh Biệt, cường điệu nhắc nhở.
Trầm Khinh Biệt hiều rõ ý cô, gật gật đầu: "Được, chỉ là giả thuyết, trước em sẽ không suy đoán bậy bạ.”
Lúc này Úc An mới yên tâm tiếp tục nói: “Ở đây đặt một nghi vấn, liên quan đến vấn đề rất quan trọng, đó là vì sao hai lần Hề Mặt đều phải giấu mặt? Rất dễ nhìn ra, khi một người muốn che giấu dung mạo của mình, đương nhiên là vì người ta không muốn bị nhận ra. Là hai lần cô ấy gặp chúng ta, mà vốn cô ấy đã quen biết với chúng ta từ trước, cho nên chỉ có một khả năng là cô ấy không muốn chúng ta nhận ra mình, do đó mới cố ý diễn kịch.”
Trầm Khinh Biệt nổi lên nghi ngờ: "Cái này không đúng. Trước kia chúng ta đã từng gặp Hề Mặc, cô ấy lại không hề che mặt hay trốn tránh chúng ta ah, vậy thì tại sao lần này lại không muốn chúng ta nhận ra cô ấy chứ?”
Úc An nói: "Chuyện tiếp theo là ở trêи đường Hề Mặc đã nghe được em nói ra những lời kia, chị đã sớm nói với em không nên ở bên ngoài nói ra những lời như vậy, nhưng nhiều khi cái miệng của em đến trời cũng không quản được. Em cũng biết cục diện giữa em và cô ấy trêи truyền thông là thế nào rồi, nếu như lúc đó Hề Mặc đã nghe thấy, cô ấy sợ gặp phải tràng diện gượng gạo khi gặp mặt, cho nên dứt khoát che mặt, không để cho chúng ta nhận ra cô ấy.”
"Được rồi, chị nói như vậy cũng có khả năng đi." Trầm Khinh Biệt nói: "Vậy thì ở hiện trường thì sao? Tại sao cô ấy lại muốn che mặt, trong khi trêи đường đi chúng ta đã không nhận ra cô ấy, cũng không biết là cô ấy có nghe được những lời đó hay không, về sau sẽ không tồn tại tràng diện gượng gạo gì đó, vậy ở hiện trường cô ấy cần gì phải che mặt không để cho chúng ta nhận ra?”
Úc An không nghĩ đến, đã hỏi khó cô rồi: "…"
“Cho nên A Úc, khả năng này của chị là không hợp lý rồi.”
Úc An càng đau đầu, mạch suy nghĩ của cô luôn rõ ràng, tuy lần này tạm thời bị Trầm Khinh Biệt hỏi khó, nhưng cô vẫn kiên quyết giữ lấy nhận định của mình: “Dù sao trong chuyện này chị vẫn cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại không biết nó kỳ quái ở chỗ nào, chắc chắn còn có điều gì đó mà chúng ta chưa biết, làm chúng ta bị nhiễu loạn.”
Trầm Khinh Biệt truy tìm chân tướng, truy tìm được thứ để lãi nhãi, nói tiếp: “Em có một ý nghĩ, em cảm thấy nó rất có đạo lý. Đó là không phải Hề Mặc sợ chúng ta nhận ra cô ấy, mà là cô ấy đang sợ có người nào đó nhận ra mình, có lẽ cô ấy đang gặp phải phiền phức, về phần là phiền phức gì, chắc là cô ấy không muốn để người khác biết được.”
Úc An bị cô phiền đến không còn biện pháp, uống một ngụm nước thấm giọng, nhưng hữu khí vô lực hỏi: “Vậy em nói thử phiền phức đó là gì?”
Thần sắc Trầm Khinh Biệt đặc biệt ngưng trọng: “Đó là mắt Hề Mặc thật sự vấn đề, cô ấy không nhìn thấy rõ.”
Úc An: "…"
Trầm Khinh Biệt như đang nhập vai thám tử, nghiêm mặt nói: "Em sẽ cấp cho chị một chút manh mối. Khi đó, bởi vì nguyên do Hề Mặc đang trêи đường đi, mắt cô ấy xảy ra vấn đề, nếu như ở trước mặt gặp phải một người nào đó, rất nhanh cô ấy sẽ bị phát hiện, chẳng phải sẽ rất phiền phức sao? Lúc đó xác thực là cô ấy không nhìn rõ, không thể nhận ra chúng ta, lại vì để người khác không nhận ra mình mà nên thuận tay lấy khăn che giấu mặt, muốn tránh đi. Sau đó, khi ở ghế gấp, cô ấy cũng vậy, sợ có người đến gần nói chuyện với mình rồi phát hiện mắt cô có vấn đề, cho nên cũng che mặt lại, tránh trực tiếp mặt đối mặt với người khác. Trêи đường vắng vẻ, không ai biết cô ấy, cô ấy có thể nói rằng mình không có trợ lý, nhưng ở hiện trường, bởi vì có rất nhiều nhân viên phụ cận, vạn nhất lỡ nói ra vấn đề gì, cũng rất khó xử, ví dụ như sau đó chúng ta tìm nhân viên hỏi rõ, có lẽ cô ấy đã sớm đoán ra được khả năng này, cho nên cô ấy để lại không nhiều thông tin, nhưng cũng đã nói ra một chút, trong đó ắt sẽ có một số là sự thật. Vì vậy ở trêи đường cô ấy nói mình không có trợ lý, khi ở hiện trường thì lại nói mình có trợ lý, cũng có lý của nó, giống như chị đã nói, dù sao người khác không biết rõ đó có phải là cùng một người hay không, thuyết pháp không nhất trí cũng chẳng có vấn đề gì. Cái quan trọng nhất là, sau đó cô ấy nói chỉ là do cảm mạo nên mới hoa mắt chóng mặt, đây là một lí do người bình thường thường dùng để thoái thác, ai mà không có lúc đau đầu cảm mạo, cho dù có không may bị người khác nhận ra cô ấy là Hề Mặc, thì cũng đơn giản cho là cô ấy chỉ cảm mạo phát sốt, không đến mức bị hoài nghi mắt cô thật sự có vấn đề.”
Trầm thám tử nói đến đây, không khỏi tán thưởng: "Cô ấy thật sự cân nhắc quá chu toàn, quá chặt chẽ rồi, quả thực không chê vào đâu được.”
Úc An: "…"
… Não bộ em phát triển quá mức rồi đấy.
Hơn nữa rất nhanh Úc An bắt được kẻ hở trong giả thuyết của Trầm Khinh Biệt: "Được thôi, vậy em nói xem, mắt cô ấy xảy ra vấn đề, sau đó lại còn phải quay phim, mắt đã có vấn đề, làm sao có thể quay phim đây?”
Trầm Khinh Biệt lại nói: "Chị cũng thấy đấy, lúc đó cô ấy có thể tự mình rời đi, nó thể nói là vẫn chưa đến mức độ không thể nhìn mọi thứ. Có một số bệnh về mắt, chỉ nhìn được ở khoảng cách gần, có thể phát hiện được khi quan sát sắc mặt lúc nói chuyện với nhau, cho nên cô ấy mới che mặt lại, tránh tiếp xúc chính diện. Mà lúc trêи đường gặp chúng ta, rồi gặp lại nhau ở hiện trường, trong khoảng thời gian đó cơ bản cô ấy chỉ diễn một phân cảnh, nhân viên cũng nói đó là cảnh ám sát. Chị cũng đã thấy qua quá trình quay cảnh ám sát rồi, bình thường sẽ có rất nhiều người, ánh sáng cũng mờ, dù cho phải diễn cùng với người khác thì cũng đã tham chiếu qua kịch bản, tâm lý vốn đã sớm chuẩn bị, không giống với lúc diễn cảnh sinh hoạt thường ngày, phải nói chuyện với nhau ở một khoảng cách nhất định, rất dễ dàng bị lộ tẩy. Như vậy với kỹ năng diễn xuất tinh tế của mình, cô ấy hoàn toàn có thể thuận lợi hoàn thành phân cảnh như đùa mà không bị ai phát hiện.”
Úc An: "…"
Úc An uống xong phần nước cuối cùng trong ly, hít sâu một hơi rồi nuốt xuống.
Cô cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy, trong đó tồn tại rất nhiều chỗ kỳ lạ, nhưng theo lời của Trầm Khinh Biệt vừa nói cũng rất có đạo lý, nhưng suy nghĩ sâu một chút, tổng cảm giác có rất nhiều chỗ lạ.
Căn cứ vào hiểu biết của Úc An, thực tế Hề Mặc là một người rất gìn giữ hình tượng nghệ sĩ của mình, rất không thích dây dưa với truyền thông, hơn nữa sinh hoạt cũng rất cẩn thận, truyền thông cơ hồ không thể nắm được thóp của nàng. Một người như vậy, nếu là do mắt xảy ra vấn đề, sợ bị người khác phát hiện cũng có khả năng đấy. Ở một người nghệ sĩ chỉ có những tiêu đề về đi ăn hay đi uống cái gì trêи mặt báo, rất nhiều tin tức khiến người khác tức đến lộn gan lộn ruột, nếu để truyền thông phát hiện mắt của Hề Mặc có vấn đề, khó có cơ hội tốt như vậy, liền nói hươu nói vượn một phen, giật tít ra cả chục cái tiêu đề, với một Úc An dày dặn kinh nghiệm, cô có thể đoán được cả chục cái tiêu đề đó sẽ là những gì.
Trước mắt vẫn không thể kết luận được gì, chẳng qua nếu thật sự đối phương là Hề Mặc, tâm tình Úc An ngược lại có thể nhẹ nhỏm đi mấy phần.
Kỳ thật vốn cô cũng rất để tấm đến người che mặt đó là ai, cái khác cô không quan tâm, chỉ là lo lắng đối phương sẽ yêu sách, nếu như người che mặt đó là Hề Mặc, ngược lại cô không có gì phải lo lắng.
Úc An nói với Trầm Khinh Biệt: "Tùy em nói thế nào, nhưng chuyện về mắt này không được nói lung tung. Chẳng qua nếu người đó thật sự là Hề Mặc, cho dù cô ấy có nghe được cũng không sao, cô ấy tuyệt đối sẽ không đá động gì đến truyền thông.”
Hai mắt Trầm Khinh Biệt sáng ngời: "Chị tin cô ấy đến như vậy?”
Úc An khẽ nói: "Tuy chị người đại diện của em, nhưng chuyện này không liên quan đến việc chị thưởng thức nhân phẩm của cô ấy, chị biết rõ cô ấy không phải loại người này. Huống hồ nhìn xem địa vị hôm nay của người ta, người ta sẽ để ý đến loại chuyện thế này sao? Em có thể yên tâm.”
Trầm Khinh Biệt nhìn lên trêи, thở dài một hơi: "May thật."
Úc An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Em nhìn người ta, rồi tự nhìn lại mình xem. Lần sau mà ở bên ngoài nói lung tung, chị cũng không thể cứu em được nhiều lần như vậy.”
Trầm Khinh Biệt đứng dậy rót nước cho Úc An, một lúc sau nói: "Mắt của Hề Mặc xảy ra vấn đề rồi, sau này làm sao có thể diễn xuất ah, đôi mắt đối với một người diễn viên mà nói quan trọng đến cỡ nào chứ.”
Úc An vốn thấy cô rót nước cho mình, tâm tình cũng hạ xuống không ít, nghe thấy câu cô vừa nói lại phát hỏa lên, liếc mắt nhìn cô: "Chị vừa mới nói em cái gì em quên rồi hả? Không thể suy đoán bậy bạ, đây đều là giải thuyết đặt ở Hề Mặc, hơn nữa ai nói nhất định mắt cô ấy có vấn đề hả?”
Trầm Khinh Biệt đành nói: "Được được, không đoán bậy. Vậy nếu như mắt cô ấy thật sự có vấn đề, hôm nay sợ rằng đang ở trong đoàn phim, cảnh quay còn dang dở nên tạm thời không thể đi, đành phải chống đỡ, vậy nếu ngày mai cô ấy xin phép nghỉ, có phải đại biểu cho việc mắt cô ấy có vấn đề là hoàn toàn chính xác, có phải là đi trị liệu?"
Úc An là cảm thấy thật sự đã hết thuốc chữa, xem ra em ấy tin tưởng người đó chính xác là Hề Mặc, hơn nữa cũng vô cùng tin tưởng mắt Hề Mặc đột nhiên có vấn đề.
Nhưng mà cũng không cần phải hao tâm tổn sức giải thích với em ấy, đợi cho đến ngày mai Hề Mặc như thường lệ xuất hiện ở hiện trường quay phim, không nghỉ phép, đến lúc đó có thể lấy sự thật này hung hăng tát mạnh một phát cho em ấy tỉnh ngộ.
Uống hết ly nước thứ hai, Úc An đứng lên đặt ly nước lên bàn, bất lực nói: “Chị còn phải về ngủ nữa, em đừng có ở đây nghĩ ngợi đủ chuyện. Chuyện ngày mai, để ngày mai tính.”
"A Úc." Trầm Khinh Biệt gọi cô lại: "Buổi sáng ngày mai, em muốn ăn đồ ăn ở nhà hàng lần trước chị mới đề cập qua.”
Úc An đang muốn mở cửa đi, nghe xong quay lại, thong thả nói: "Khanh Khanh, chị là người đại diện của em, không phải trợ lý. Một năm chị nói với em về chuyện này bao nhiêu lần rồi, em còn chưa phân rõ ràng sao?”
Trong công ty có nghệ sĩ nào mà dám yêu cầu những thứ này với cô, sớm đã bị cô đè nén xuống rồi.
Trầm Khinh Biệt ủy khuất: "Nhưng lần này em không mang theo trợ lý ah.”
Úc An xoa nắn huyệt thái dương, nói: “Được rồi, mua mua mua. Em nhanh im miệng lại đi, rồi đi ngủ sớm dùm.”
Úc An đóng cửa đi ra ngoài, Trầm Khinh Biệt một mình ngồi trêи ghế, lấy di động ra gửi tin nhắn.
Không biết là cô gửi tin nhắn cho ai, rất nhanh sau đó chuông báo tin nhắn vang lên.
Hề Mặc cũng không biết là Trầm Khinh Biệt phát sinh hiểu lầm nghiêng trời lệch đất như thế, cứ nhằm vào chuyện mắt của cô phải chăng là có bệnh thao thao bất tuyệt, giống như vừa mở ra một đề tài nghiên cứu mới hay chìm vào một hội nghi thảo luận. Lúc nàng trở về được khách sạn thì đã rất mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi, lúc mở mắt ra, nàng nâng tay mình lên, chuyên chú nhìn vào cái khăn che mặt đang quấn trêи cổ tay mình.
Nàng cứ như vậy mà nhìn một lúc lâu, sau đó mới đi vào phòng rửa mặt, vặn mở vòi nước chảy xuống cho đầy bồn rửa, đem khăn che mặt trêи cổ tay gỡ xuống, cuối đầu giặc sạch.
Bọt trắng như tuyết tinh tế dày đặc, hắc sắc của chiếc khăn bị che lắp, chìm nổi trong đó, nàng cẩn thận, tinh tế giặt đi giặt lại, xoa bóp rất nhiều lần, tẩy rửa cũng rất nhiều lần, vắt khô chiếc khăn rồi đưa lên ngửi nhẹ, có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát của chiếc khăn đang quanh quẩn trước mặt.
Hề Mặc đem nó treo lên, gió đêm từ bên ngoài thổi vào, thổi lên chiếc khăn che mặt làm nó lay động.
Sau khi tắm rửa xong Hề Mặc liền đi ngủ. Không biết vì sao nàng lại nằm mơ.
Trong mơ là một mảnh bầu trời rộng lớn, xanh thẳm trong veo, bao la bát ngát, có rất nhiều khăn che mặt màu đen dùng để quay phim được treo chỉnh tề trêи giá phơi, dưới bầu trời xanh thẳm đó chúng phất phơi bay trong gió nhẹ đưa. Kỳ thật những loại giấc mơ như thế này thoạt nhìn qua chúng vô cùng cổ quái, khó mà hiểu được, nhưng trong giấc mơ đó, ánh mặt trời quá rực rỡ, gió đưa quá dịu dàng, bầu trời quá hùng vĩ, làm hình ảnh trong cơn mộng này vô cùng lãng mạng
Đến sáng hôm sau khi Hề Mặc tỉnh lại, nàng nhớ lại giấc mơ đêm qua, cảm thấy có lẽ mình bị bệnh thật rồi.
Như thường ngày, đi đến địa điểm quay chụp của tổ, nàng còn đặc biệt mua cho Nguyễn Dạ Sênh đồ ăn sáng, kết quả ngồi đợi ở hiện trường cả buổi, đến bóng dáng của Nguyễn Dạ Sênh cũng chẳng thấy đâu.
Đáng ra vào giờ này Nguyễn Dạ Sênh đã đến để trang điểm rồi.
Đợi khi Hề Mặc trang điểm hoàn tất, thay xong phục trang, nàng nhìn thấy thống trù đi đến, liền chạy qua hỏi: “Có thấy Hề Mặc ở đâu không? Từ sớm đến giờ tôi không nhìn thấy cô ấy.”
Thống trù nói: "Hề tỷ có việc đột xuất, hôm nay nhờ Đường Đường đến xin phép nghỉ rồi, chị ấy không nói cho chị biết sao?”
Hết chương 70
Ed:PR một chút, hố mới chuẩn bị mở, mọi người mại dô ~~
Đã có văn án nhưng chưa có thời gian edit, từ từ đợi sẽ ra lò thôi :3