Hoán Đổi Ảnh Hậu

Chương 74



Thật ra tôi cũng nghĩ sẽ trang trí thêm vài bông hoa cho cô ấy xem, nhưng mà chỗ này của cô một bông cũng không có ah.” Nguyễn Dạ Sênh đáp trả cô.

Nhan Thính Hoan hừ một tiếng, tức giận, vùi đầu ăn cơm.

Tâm tư lúc này của Nguyễn Dạ Sênh cũng chỉ đặt lên mấy tấm hình, liên tiếp chụp mấy bức, cuối cùng cũng chọn được một bức mà cô ưng ý nhất, gửi sang cho Hề Mặc

Hề Mặc hồi âm: "Cô ăn đồ ăn bên ngoài?"

Nguyễn Dạ Sênh nhìn thấy tin nhắn, trong lòng liền đổ mồ hôi hột. Cô vốn không muốn để cho Hề Mặc biết đây là đồ hộp ở bên ngoài nên mới đặc biệt bày biện chúng ra như vậy.

"Sao cô biết được?” Nguyễn Dạ Sênh hỏi.

Đồ gọi nên ngoài dù có giao nhanh đến mức nào thì đưa đến nơi rồi cũng phải tốn thời gian, hơn nữa, thức ăn bên trong phải được bao kín, sắc thái so với khi trực tiếp nấu sẽ không giống nhau.”

Nguyễn Dạ Sênh thấy nàng đang nghiêm túc liền muốn giảo biện một phen, trêu chọc nàng, xem nàng sẽ trả lời thế nào: “Cũng có thể là thức ăn đã nấu xong, để qua một hồi nên mới có chút nguội lạnh.”

"Đồ ăn tự nấu, cho dù có nguội lạnh, màu sắc cũng không giống với đồ hộp ở bên ngoài.”

Nguyễn Dạ Sênh xem như bội phục nàng, thừa nhận nói: “Vậy mà cô cũng nhìn ra.”

“Cô sợ tôi biết nên mới bày ra như vậy.”

Nguyễn Dạ Sênh cái gì cũng bị nàng nhìn thấu, khó tránh khỏi lúng túng, nhưng cùng lúc đó, lại có một loại hạnh phúc khó nói.

Hề Mặc lại phát thêm một tin: “Cố gắng hạn chế ăn đồ hộp bên ngoài, không tốt cho sức khỏe, thức ăn giao trêи đường phải tốn thời gian, mùi vị thức ăn cũng sẽ bị thay đổi.”

Giữa những hàng chữ, Nguyễn Dạ Sênh cảm giác được cái quan tâm như có như không, khóe miệng câu lên: “Biết rõ, trước kia không có ăn những thứ này, chỉ là lần này tình huống đặc thù nên mới ăn đồ hộp.”

"Vậy cô ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói chuyện sau.”

Hề Mặc gia giáo nghiêm khắc, lễ nghi khi dùng cơm luôn rất đúng chỗ, giống như trước kia, chưa bao giờ trong lúc ăn cơm lại dùng điện thoại, có lẽ hiện giờ không muốn làm trì hoãn khi Nguyễn Dạ Sênh ăn cơm, nên nàng dừng lại như vậy.

Đương nhiên Nguyễn Dạ Sênh cũng hiểu rõ ý này của nàng, trả lời lại: “Được, ăn xong rồi đùa tiếp.”

Hề Mặc: “…”

Nguyễn Dạ Sênh nhịn cười đánh chữ: “Ấy, xin lỗi, tôi cũng đánh lộn chữ rồi, là lại nói chuyện, không phải đùa, sửa chữa một chút."

Hề Mặc không hồi âm lại.

Thật ra Nguyễn Dạ Sênh hy vọng nàng có thể trả lời lại một câu.  

Cô hiếu kỳ, những tin nhắn kia sau khi gửi qua, Hề Mặc ở nơi đó nhìn thấy sẽ có phản ứng gì. Nếu như Hề Mặc có thể hồi âm lại cho cô, như vậy thì ít nhất Nguyễn Dạ Sênh cũng có thể nhìn theo nội dung hồi âm đoán được chút gì đó.

Nhưng rất nhanh Nguyễn Dạ Sênh đã gạt đi ý nghĩ này. Tâm cô loạn lên, sau một lúc hiếu kỳ, thì sau đó lại cảm thấy không thể cứ tiếp tục như thế này mãi, dù cho cô có tự suy đoán ra ý vị gì đi nữa, thì thế nào chứ, nếu như không có sự đáp trả, hết thảy cũng chỉ là suy đoán.

Mà dù cho cô cố gạt bỏ đi ý niệm đó, nhưng sự thật thì những bối rối trong lòng cô cũng không thể nào dịu xuống được, trái lại càng trở nên thống khổ. Cô cảm giác được mình so với trước kia trở nên tham lam hơn, trước kia ít nhất cô cũng biết mình đang hy vọng xa vời, vì vậy cứ đứng xa xa dõi theo thì cũng đã hiểu được cảm giác vui sướиɠ và thống khổ, hôm nay bản thân càng đi càng gần, càng nghĩ càng muốn nhiều hơn, vui sướиɠ tăng lên gấp bội thì tương ứng thống khổ cũng tăng theo gấp mấy lần.

Cô hiết rõ mình đã chìm sâu trong cái mâu thuẫn lố bịch này, nhưng không thể nào kiềm chế được, chỉ có thể bất động đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn bản thân càng lúng càng sâu.

Không phải cô nói đói bụng sao? Tại sao lại không ăn cơm? Không lẽ ngồi đó nhìn cái điện thoại là no rồi?” Đôi đũa Nhan Thính Hoan đặt lên vành chén, gõ gõ thúc giục cô.

Nguyễn Dạ Sênh bị thúc giục lấy lại tinh thần, bỏ điện thoại xuống, bắt đầu ắn cơm.

Ăn được vài miếng, cũng không thấy ngon lành gì.

Cứ ăn trong vô vị như thế, ăn được một nửa thì thông báo tin nhắn lại vang lên.

Nguyễn Dạ Sênh lập tức để đũa xuống, cầm lấy điện thoại xem xét, trêи đó là tin nhắn của Hề Mặc hỏi cô: “Đồ ăn rất nhiều, cô ăn cùng với ai vậy?”

Theo lý, Hề Mặc muốn để Nguyễn Dạ Sênh hải hảo ăn xong một bữa cơm, không muốn quấy rầy, cho nên lúc đó mới dừng nói chuyện phiếm, nhưng giữa buổi ăn lại gửi thêm một tin đến, tựa như chờ đợi một hồi, cuối cùng vẫn là không đợi nỗi, có lẽ mới phát tin nhắn đến để xác thực.  

Ngay sau đó là tin nhắn thứ hai: “Cô cứ ăn trước, xong rồi nói cho tôi biết cũng được, tôi không gấp.”

Nguyễn Dạ Sênh cười rộ lên, thoáng nhìn qua Nhan Thính Hoan, hồi âm: “Nếu như tôi gấp gáp muốn nói cho cô biết thì sao?”

Vậy cô nói đi.”

“Thì là một người bạn tốt.”

Cố Tê Tùng không ở cùng với cô sao?”

"Anh ta đến đây cùng tôi, nhưng không ăn chung với tôi.”

Tôi hỏi xong rồi, cô ăn cơm đi.”

Nguyễn Dạ Sênh gửi lại cho cô một biểu cảm vô cùng đáng yêu, kết thúc cuộc vấn đáp ngắn ngủi này.  

Sau đó quay đầu lại nhìn, chính là Nhan Thính Hoan đang chăm chú nhìn cô.

Bị gì vậy?” Nguyễn Dạ Sênh giả bộ ngây thơ vô tội.

Nhan Thính Hoan liếc cô nói: “Có thể ăn cơm đàng hoàng chưa?”

Có thể rồi.”

Nguyễn Dạ Sênh lần nữa cầm đũa, nếm một miếng, cảm thấy đồ ăn lúc này ngon thật.

Buổi cơm trưa chậm rãi trôi qua, Nguyễn Dạ Sênh dọn dẹp xong bàn ăn, Nhan Thính Hoan hỏi cô có muốn ngủ trưa một giấc hay không, Nguyễn Dạ Sênh lắc đầu: “Không được, tôi phải trở về, đường đi khá xa, muốn về sớm một chút, đợi lát nữa trêи xe ngủ là được rồi.”

Nhan Thính Hoan cũng không giữ cô lại, bàn giao một số việc với cô, lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới rời đi.

Mưa càng rơi càng lớn, mưa to như trút nước, trước đó Nguyễn Dạ Sênh gọi điện gọi tài xế lái xe đến đây, chờ ở bên ngoài, Cố Tê Tùng rất nhanh cũng đi đến cạnh cô, thay cô căng dù, đưa cô lên xe.   

Đường trở về là dài dằng dặc mà lại nhàm chán, Nguyễn Dạ Sênh ngồi ở hàng ghế sau, đôi khi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nước mưa tạt vào lớp kính trêи cửa sổ, thế giới bên ngoài đã sớm được phát họa thành một mảnh mờ ảo, cảnh mưa rơi bên ngoài, xe lướt qua chúng trong mơ hồ một cách nhanh chóng, chẳng thấy rõ thứ gì.

Nhìn ra ngoài cửa sổ một hồi, Nguyễn Dạ Sênh lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn người tới tôi đi vừa rồi, lẳng lặng nhìn xem chúng.

Trước kia, không thể nào có chuyện Hề Mặc nói chuyện phiếm qua điện thoại với cô, nhưng không biết từ khi nào, Hề Mặc lại thường xuyên nhắn tin trò chuyện với cô.

Cô rất thích, thậm chí còn mê luyến cảm giác này. Thật sự rất kỳ diệu, nó chỉ đơn giản là những câu đối thoại bình thường, nhưng hết một lần rồi một lần cô rất muốn nhìn xem nó.

Đang nghĩ ngợi, tin nhắn của Hề Mặc lại đến, lúc này là hỏi cô: “Khi nào về?”

Chắc là chạng vạng tối, đến nơi tôi sẽ điện cô.”

Được. Lát nữa tôi phải quay phim, không nói nữa, buổi tối gặp.”

Buổi tối gặp lại.”

Hơn sáu giờ mới trở lại khách sạn đoàn phim ở Hoành Điếm, Nguyễn Dạ Sênh vừa vào phòng liền gọi điện cho Hề Mặc, thông báo cô đã về tới. Hề Mặc bên kia vẫn còn bận một số việc, hai người tùy ý nói với nhau vài câu thì tắt máy, Nguyễn Dạ Sênh quạnh quẽ đứng ngốc trong phòng một hồi, sau đó mở túi hành lý ra, trong đống đồ vặt ấy, sờ lên một chiếc hộp, cuối cùng là lấy ra chiếc đồng hồ.

Đây là một chiếc đồng hồ màu bạc, thoạt nhìn qua có vẻ hơi cũ, có lẽ đã dùng rất nhiều năm, là một loại đồng hồ cơ kiểu cũ.

Từ sau trận hỏa hoạn ở khách sạn lần đó, cô đã lấy lại chiếc đồng hồ và di động mang về, có thể do hình tượng của Hề Mặt, căn bản không hợp với loại đồng hồ cũ kĩ này, cô vẫn giữ nó, nhưng không đem ra đeo.

Nguyễn Dạ Sênh một mình ở gian phòng,  ngồi trêи sô pha, chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ hồi lâu, nhìn rồi nhìn, nhìn đến vành mắt cô hiện lên một vệt ửng hồng. Cô cầm lấy chiếc đồng hồ mang lên tay, cẩn thận gài dây lại, vẫn ngồi ở đó, cô cảm thấy thật sự rấtvmệt mỏi, cái mệt mỏi mà trước nay chưa từng có, có thể là do cô ngồi xe quá lâu, cả ngày vẫn chưa tắm rửa, cô cũng chẳng muốn đi về giường ngủ, cứ một mực co rúc mãi trêи sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vừa nhắm mắt thì đã chìm vào giấc ngủ, cho đến khi chuông điện thoại vang lần nữa lên đã đánh thức cô, vốn tâm tình cô có chút ủ dột lại vừa bị đánh thức, ý nghĩ trong đầu vẫn còn đang hỗn độn, mắt nhắm mắt mở sờ sờ điện thoại ấn nghe, người trong điện thoại hỏi cô: “Ăn tối chưa?”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, lúc này cô mới thanh tỉnh một chút, nhưng vẫn mang theo sự lười biếng chưa tỉnh ngủ trả lời: “… Vẫn chưa.”

Hề Mặc nói: “Cô đang ngủ?”

“Vừa rồi chỉ ở trong phòng chợp mắt một lát thôi.”

Dừng một lúc, Hề Mặc nói: “Vậy cô chờ tôi, tôi qua đó tìm cô.”

Lần này thì Nguyễn Dạ Sênh hoàn toàn tỉnh táo.

Hề Mặc muốn tới tìm cô.

Nhưng có lẽ phải mất một lúc mới đến được, tôi sẽ cố gắng qua nhanh.” Hề Mặc bổ sung.

"… Không sao, tôi chờ cô."

Cuộc nói chuyện kết thúc, Nguyễn Dạ Sênh lập tức từ sô pha đứng lên, cô gỡ đồng hồ trêи tay xuống, cất kĩ càng rồi lấy quần áo vào phòng tắm rửa.

Tắm rửa xong xuôi đi ra, cảm giác mệt mỏi trêи người cũng trút bỏ được mấy phần, thư giãn hơn rất nhiều, lại thêm chút hương thơm sau khi tắm. Mất một lúc để tắm rửa, thay quần áo xong một hồi thì điện thoại lại vang lên, Hề Mặc nói: “Tôi đang ở ngoài cửa.”  

Nguyễn Dạ Sênh mở cửa, thấy Hề Mặc đang đứng trước cửa phòng, trong tay nàng còn cầm theo một cái túi, Nguyễn Dạ Sênh đánh giá một chút, cười nói: “Bên trong là cái gì?”

Hề Mặc đi vào phòng, đem chúng đặt lên bàn, lấy đồ trong túi ra: “Là cơm tối tôi mua cho cô.”

Thức ăn được nàng cẩn thận giữ hộp giữ nhiệt, Nguyễn Dạ Sênh ngồi cạnh bàn, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ nói: “Là món gì?”  

Hề Mặc cũng không nói lời nào, mở nắp hộp giữ nhiệt ra, là một phần tương giò, hơn nữa đã được cắt thành từng lát, được tẩm trong sốt tương, màu sắc ướt át.

Nguyễn Dạ Sênh ngơ ngác.

Hề Mặc lại mở ra một hộp khác, bên trong là các món ăn thanh thanh đạm đạm được sắp xếp bắt mắt, có canh súp nóng hổi, còn có cả cơm. Nàng đi đến bên cạnh Nguyễn Dạ Sênh, đưa đũa cho cô, nói: “Nhân lúc còn nóng ăn đi, vừa mới làm không lâu.”

Nguyễn Dạ Sênh nhìn hộp tương giò.

Hề Mặc cũng phát giác ra ánh mắt của cô, nói: “Khi ở trại ngựa, tôi thấy cô rất thích ăn tương giò cho nên lần này mới mua cho cô, để nguyên ăn rất bất tiện, tôi đã dặn đầu bếp cắt ra, cô không cần phải tự cắt.”

Nguyễn Dạ Sênh gắp lên một miếng đưa vào miệng.

Hề Mặc hỏi cô: “Mùi vị thế nào?”

Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu: “Rất ngon.”

Sắc mặt Hề Mặc tựa như yên tâm hơn, nói: “Thật ra là do nhà hàng ở dưới lầu của khách sạn làm, trước đó chúng tôi đi ăn ở đây, thấy trình độ đầu bếp cũng khá ổn. Bọn họ cũng có làm tương giò, hơn nữa hình như có xử lý thêm, nên khi ăn cũng không có nhiều dầu mỡ.”

Cô ăn cơm tối rồi sao?”

Hề Mặc gật gật đầu: “Đã ăn ở đoàn phim.”

Nguyễn Dạ Sênh lần nữa gắp một miếng, đưa đến trước mặt Hề Mặt, cười nói: “Cô cũng ăn thử đi.”

Hề Mặc ngây ngốc trong giây lát, chớp mắt có chút do dự, nhưng nàng vẫn nghiêng người qua, Nguyễn Dạ Sênh thuận lợi đút miếng tương giò ấy cho nàng.

Hề Mặc ăn một miếng, nói: “Ở trại ngựa, cô có nói mẹ cô làm tương giò rất ngon, có vẻ là cô rất thích ăn tương giò do mẹ cô làm, đây chỉ là do nhà hàng làm, nhất định sẽ không giống với hương vị mà mẹ cô làm, cô tạm thời ăn một ít cũng được.”

Đôi đũa trêи tay Nguyễn Dạ Sênh thoáng ngừng lại.

Cảm xúc còn đọng lại bên trong của cả ngày hôm nay phảng phất như vỡ òa, nhanh chóng sụp đổ, nước mắt của cô bỗng nhiên lăn dài, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Hề Mặc nhìn thấy hai mắt cô đột nhiên ẩm ướt, thoáng chốc hai tay hai chân cũng luống cuống theo, nàng đứng cạnh Nguyễn Dạ Sênh, cả người như đông lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay là một ta đáng yêu lại lộ ra một chút gì đó thâm trầm, trầm tư【.

Hết chương 74

Ed: Nguyễn Nguyễn yếu đuối~~