Vui sướиɠ tràn từ trong ra ngoài, Nguyễn Dạ Sênh chạm tay vào màn hình, muốn đánh chữ hồi âm cho nàng. Nhưng trong nháy mắt, đột nhiên cô dừng tay lại, nghĩ nghĩ, không đánh chữ nữa.
Cô bắt lấy cái gối mềm, ôm vào lòng, chiếc cằm tựa lên gối, vẫn cầm điện thoại trong tay, trong lòng do dự có lẽ Hề Mặc cho là cô đã ngủ rồi nên mới phát tin nhắn tới cho cô. Nếu như Hề Mặc nhắn cho cô sớm hơn, như vậy cô nhất định sẽ trò chuyện với nàng một lúc, có thể Hề Mặc lo làm như vậy sẽ quấy rầy cô nghỉ ngơi cho nên mới chọn lúc này mà nhắn tin cho cô.
Dựa vào căn dặn của Hề Mặc trước khi đi ra ngoài, thấy cô thực sự đang mệt mỏi, cũng hy vọng cô hôm nay có thể nghỉ ngơi sớm. Nếu như hồi âm lại, vậy chứng tỏ là cô vẫn chưa ngủ, thoạt nhìn qua giống như… không được ngoan cho lắm.
Thật ra cô luôn hy vọng bản thân có thể lưu giữ cái hình tượng ngoan ngoãn ở trước Hề Mặc.
Cho dù là giả bộ ngoan cũng được.
Vì vậy Nguyễn Dạ Sênh buông điện thoại xuống, nhưng vẫn ôm chặt gối mềm. Cô vùi đầu xuống chôn mặt vào gối mềm, vùi một hồi, lại thấy bản thân hơi buồn cười, cần gì phải suy nghĩ nhiều như thế. Nhưng cô vẫn không cách nào để mình thoát khỏi những suy nghĩ đó, mỗi lần thấy những chuyện liên quan đến Hề Mặc, tâm tư của cô như bị quấn lại vô số vòng.
Nguyễn Dạ Sênh trong cái tâm tư lên lên xuống xuống một lát cũng đã ngủ.
Sáng hôm sau, báo thức vừa vang lên, cô liền lập tức ngồi dậy, chuyện thứ nhất là cầm lấy điện thoại trả lời tin nhắn của Hề Mặc. Cô nhập từng chữ vào khung chat: "Hôm qua ngủ khá sớm, bây giờ mới nhìn thấy…"
Nguyễn Dạ Sênh nhập đến đây, lại cảm thấy thiếu tự tin.
Cô ở trước mặt người khác luôn xinh đẹp một cách rất tự nhiên, không biết xấu hổ là gì, nếu như cô đã xác định sẽ gạt người thì lúc nói dối chưa bao giờ cần đến kịch bản có sẵn. Nhưng ở trước mặt Hề Mặc, cô lại không thể làm được như thế, nói dối trước mặt Hề Mặc chẳng những làm cô thấy áy náy thậm chí còn cảm thấy ngại ngùng.
Nguyễn Dạ Sênh vừa nghĩ lại, rồi đem xóa đi dòng chữ vừa nhập, làn nữa thay đổi nội dung gửi đi: "Buổi sáng tốt lành, tôi chờ bữa sáng của cô."
Cô tránh không nhắc đến đêm qua thật sự đã ngủ là khi nào, lúc này mới an tâm đi rửa mặt chuẩn bị.
Công việc ở đoàn phim lúc nào cũng phải sắp xếp đầy đủ, đi sớm về trễ là chuyện thường, khi Nguyễn Dạ Sênh bước ra ngoài thì sắc trời vừa sáng không lâu. Cái tiết trời buổi sáng sớm, không khí trong lành, tươi mát, chân trời nơi góc phố nhuốn lên một màu hồng nhạt. Nguyễn Dạ Sênh hạ kính xe nhìn ra bên ngoài, gió sớm liền nhẹ nhàng thoải mái quét vào người cô.
Tâm tình Nguyễn Dạ Sênh đang rất tốt đi đến trường quay, nhìn thấy Hề Mặc còn đến sớm hơn cô, đang chờ trong phòng hóa trang, tâm tình càng tốt hơn.
Hề Mặc vốn đang ngồi trêи ghế salon xem điện thoại, thấy cô đang đến liền cất điện thoại, đi đến ngồi xuống sô pha bên cạnh chiếc bàn nhỏ, nói: "Đến đây ngồi."
Trêи bàn đặt hai cái túi, Nguyễn Dạ Sênh đi qua ngồi xuống, cười nói: "Bữa sáng cô mua là cái gì?"
Hề Mặc mở túi ra, lấy đủ loại đồ ăn bày ở trước mặt Nguyễn Dạ Sênh để cô chọn lựa: "Tôi mua nó trong một quán điểm tâm sáng, trước kia đã từng ăn thử, cảm thấy mùi vị cũng không tệ. Mua một số món cô thích, cô thử xem, xem có hợp khẩu vị không?"
Trước kia Hề Mặc có từng hỏi qua cô thích ăn gì, Nguyễn Dạ Sênh đành phải trả lời, nhưng không nghĩ tới Hề Mặc chỉ nghe một lần lại có thể nhớ rõ đến giờ. Thật ra những thứ yêu thích hay không yêu thích này đối với nhiều người có lẽ chỉ là những thứ vụn vặt, không có ý nghĩa gì, chỉ nghe cho có, nhưng Hề Mặc lại đặt nó trong lòng.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn xuống tên quán in trêи túi nhựa, cô cũng biết quán điểm tâm này, từ khách sạn đến đó cũng không gần, hiện tại có thể mang về sớm như vậy, có lẽ phải thức dậy từ rất sớm.
Nhìn thấy Nguyễn Dạ Sênh có chút xuất thần, ngồi bất động, Hề Mặc liền nhỏ giọng nhắc nhở: "Lát nữa phòng hóa trang sẽ có nhiều người."
Hai người hôm nay đến sớm, hiện tại vẫn chưa đến giờ trang điểm, xung quanh rất yên tĩnh. Nhưng chỉ cần có người đến thì sẽ bắt đầu trở nên bận rộn, khó tránh gây ra ồn ào, lộn xộn, Nguyễn Dạ Sênh cũng không muốn ở trong khung cảnh đó ngồi ăn sáng cùng Hề Mặc, nhanh chóng gắp một viên há cảo đưa vào miệng, cắn một miếng, vẫn còn rất ấm.
Nàng cười cười, nói: "Ăn rất ngon."
Hề Mặc cũng bắt đầu ăn, gia giáo nghiêm khắc dưỡng thành thói quen của nàng, khi dùng cơm sẽ rất ít nói chuyện.
Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng: "Tôi có thể vừa vừa trò chuyện với cô không?"
Hề Mặc: "…"
Khi Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng cười rất dịu dàng, có thể nhìn ra bộ dáng rất nghiêm túc, Hề Mặc nói: "Có thể."
"Vậy cô có cảm thấy không quen?"
Hề Mặc lắc đầu: "Không đâu. Chủ yếu là do yêu cầu từ nhỏ của ba tôi, đã thành thói quen, nếu như trêи bàn ăn với ba tôi, cơ bản tôi không thể nói chuyện, cho nên trước kia khi dùng cơm với ba tôi không khí rất nặng nề. Nhưng hiện tại bên cạnh là cô, cô muốn nói gì thì cứ nói, không cần phải băn khoăn."
Nguyễn Dạ Sênh gật đầu: "Vậy thì tốt rồi.
Hề Mặc nhìn cô, nói: "Tôi biết đa số mọi người đều thích trò chuyện lúc ăn cơm, cô đừng nghĩ bình thường lúc ăn tôi không muốn nói chuyện, thì cho là tôi không thích như thế, thật ra không phải. Công việc bận rộn, có lẽ mọi người cũng chỉ có thể thư giản với người nhà hay bạn bè trêи bàn ăn. Thời gian như vậy rất tự tại, không cần câu nệ gì mà vừa ăn vừa trò chuyện, là thể nghiệm rất hạnh phíc, tôi rất ngưỡng mộ."
Nguyễn Dạ Sênh hiếm khi nghe được nàng nói ra lời như vậy, có chút kinh ngạc, lại nhìn thấy ánh sáng trong mắt nàng, xác thực là sự ngưỡng mộ đang ẩn chứa bên trong.
Vừa ăn vừa trò chuyện, đây là chuyện mà đa số mọi người chẳng hề xem nó là một vấn đề đáng suy nghĩ, bởi vì nó là một chuyện tự nhiên, là một thói quen tương tự như khát thì uống nước, đói thì ăn, còn cần gì phải suy nghĩ? Cứ tùy tiện đến một nhà hàng nào đó, đều có thể nhìn thấy khung cảnh mọi người vừa dùng cơm, vừa nói chuyện với nhau, cho dù là nhà hàng cao cấp chú trọng sự yên tĩnh, thì rất nhiều khách nhân vẫn sẽ không làm ảnh hưởng mà lựa chọn trò chuyện với nhau một cách nhỏ nhẹ. Dù sao khi dùng cơm cũng tốn thời gian, trong khoảng thời gian đó nếu như không ai nói với ai cái gì, thì cảm thấy rất xấu hổ.
Nghĩ đơn giản như thế nhưng lại không đơn giản, Hề Mẵ ngưỡng mộ điều đó, Nguyễn Dạ Sênh cũng không khó tưởng tượng ra trước kia Hề Mặc cô đơn như thế nào.
"Cô và ba cô khi ăn cơm với nhau, từ đầu tới cuối đều không nói chuyện với nhau sao?" Nguyễn Dạ Sênh hỏi nàng.
"Căn bản là như vậy, trừ khi có chuyện gì cần thiết."
Nguyễn Dạ Sênh an ủi: "Có lẽ do ba cô không giỏi thể hiện cảm xúc ở trước mặt cô, tôi thấy ông ấy không phải nghiêm khắc và lễ nghi như vậy. Lần trước cùng cô đến trang viên, phát hiện thật ra ông ấy rất biết cách nói chuyện, dù sao ông ấy cũng là một người làm ăn, tôi nghĩ là khả năng ngôn ngữ đối với ông ấy chỉ là trò đùa."
Cô nhìn xem Hề Mặc, cười rộ lên: "Tính cách của cô với ba cô có nhiều điểm rất giống nhau, như thế lại càng khó nói chuyện, dù sao cũng phải có một người bắt đầu, nếu không khó mà phá vỡ cục diện bế tắt. Bây giờ cô cũng biết rõ thật ra ba cô rất quan tâm cô mà, cũng không còn sợ ông, như vậy sau này khi cô về trang viên gặp ông, có thể thử chủ động bắt chuyện với ông, nhất định ông ấy sẽ rất vui vẻ đáp lại."
Hề Mặc nghe Nguyễn Dạ Sênh nói lời này, cảm thấy rất có lý, nhưng vẫn nói kỳ: "Ba tôi sẽ không vui vẻ đáp lại, tôi rất ít khi thấy ông ấy vui vẻ."
"Trong lòng vui vẻ. Trong đầu có thể đang rất hứng thú nhưng trêи mặt lại không biểu hiện cái gì ah." Nguyễn Dạ Sênh liếc Hề Mặc: "Không phải lúc nào cô cũng vậy sao?"
Hề Mặc: "…"
"Vậy cô có thể nhìn ra bây giờ tôi có vui vẻ không?" Hề Mặc nhìn thẳng vào Nguyễn Dạ Sênh, căng mặt nói.
Nguyễn Dạ Sênh im lặng, ánh mắt phiêu dật.
Cô thực sự nhìn không ra.
Không biết tại sao, trước kia cô còn có thể suy suy đoán đoán được chút ý nghĩ của Hề Mặc, nhưng bây giờ cô càng nghĩ thì càng đoán không ra, cô không biết Hề Mặc đang nghĩ gì cho nên nhiều khi chính cô lại tự suy diễn ra mấy cái ý nghĩ kỳ lạ, đó là Hề Mặc có thể phát hiện ra điều gì, cố tình đem ý nghĩ của mình giấu diếm để nàng không thể nhìn ra được.
… Chẳng lẽ Hề Mặc phát hiện ra tâm ý của cô rồi sao?
Cho nên mới càng trở nên khó đoán như vậy.
Nguyễn Dạ Sênh cảm giác bản thân lại bắt đầu lâm vào mấy cái suy đoán vớ vẩn. Giữ tâm tư yêu thầm trong lòng đều hèn mọn như thế, thích đi suy đoán lung tung tâm ý của đối phương, cho nên rất dễ từ một ít suy nghĩ miên man một hồi lại sinh ra rất nhiều hiểu lầm, cô cũng không cách nào tránh được.
Không cách nào tránh được, nguyên nhân của nó cũng rất đơn giản.
Bởi vì cô yêu nàng.
Chỉ cần thứ tình cảm đó là tình yêu, cho dù cô có lý trí đến cỡ nào thì cũng rất khó để kiểm soát được những hỗn loạn sinh ra từ sâu trong lòng cô.
"Không nhìn ra, tôi không có khả năng này." Nguyễn Dạ Sênh treo nụ cười, lặng lẽ chuyển chủ đề: "Trừ lúc ăn cơm cùng ba cô, vậy còn lúc khác thì sao?"
Quanh năm Hề Mặc đều ở suốt trong phòng của mình, ngoại trừ bận công việc ở ngoài, có khi cô sẽ về trang viên của Hề gia để thăm ba mình, còn lại nàng đều ở nhà.
Hề Mặc nói: "Công việc thì không nói, bên cạnh trừ Lộ Thanh Minh, còn mấy trợ lý khác, họ đều biết rõ thói quen trước kia của tôi, bình thường khi dùng cơm đều sẽ không làm phiền tôi. Còn về nhà, trừ a di phụ trách việc nhà, tôi chỉ ở một mình, một mình ăn cơm, không có ai cùng tôi trò chuyện."
Về sau, tôi sẽ cùng cô.
Nguyễn Dạ Sênh nhìn Hề Mặc, lời nói từ ngực liền nhảy đến yết hầu muốn vụt ra khỏi miệng, nhưng tốt xấu vẫn cố gắng nhịn lại. Ánh mắt cô buông xuống, yên lặng bỏ điểm tâm vào miệng, ngăn lại.
"Nhưng hiện tại không giống lúc trước. Vì để thích ứng với thân phận của cô, tôi cũng muốn thường xuyên cùng bạn bè vừa ăn vừa trò chuyện, giống như Đường Đường và Nhan Thính Hoan, thật ra không có gì là không quen cả. Đôi khi tôi lại thấy cuộc sống bây giờ cũng không tệ, rất náo nhiệt, thật sự họ rất tốt."
Hề Mặc nói đến đây, nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Dạ Sênh, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên, cô cũng rất tốt."
Đôi đũa trong tay Nguyễn Dạ Sênh dừng lại, trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc.
Cô cảm giác được Hề Mặc so với trước kia rất khác. Nhưng cô cho rằng có lẽ Hề Mặc luôn là như thế, chỉ là lúc trước Hề Mặc không thích tiếp xúc thân thiết, người khác cũng không cách nào đến gần để hiểu nàng hơn, hôm nay khoảng cách với nàng ngày một gần, sự chân thật và mềm mại cũng dần hiện rõ.
Nguyễn Dạ Sênh đang ngập trong hạnh phúc, liền rất hào hứng mở chủ đề: "Tại sao cô lại mua bữa sáng cho tôi?"
Hề Mặc nói: "Thật ra hôm qua tôi thuận tay mang đến cho cô, nhưng cô lại xin nghỉ, không ăn được, hôm nay tôi phải đành đền bù."
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
"Chuyện chưa làm xong, chưa bổ sung, nên trong lòng cảm thấy khó chịu đúng không?"
Nguyễn Dạ Sênh bức xúc hừ nhẹ: "Vẫn như đầu gỗ, không thể nào trò chuyện được với cô."
Hề Mặc nghe xong, nhìn cô, vô cùng trực tiếp nói: "Là nghĩ muốn mang đến cho cô."
Nguyễn Dạ Sênh: "…"
"Bây giờ có thể trò chuyện được chưa? Còn giống đầu gỗ không?" Hề Mặc hỏi cô.
Nguyễn Dạ Sênh giống như bị đầu gỗ này va chạm, chạm đến trong ngoài đêu nở hoa, vô cùng hưởng thụ. Cô cũng không nói gì, chỉ ăn hết một ngụm bày tỏ vui sướиɠ, sau đó nói: "Cái này ăn ngon quá, nếu sau này cô cứ mang cho tôi điểm tâm, tôi sợ là tôi không thể xa cô –"
Hề Mặc nhìn cô.
Nguyễn Dạ Sênh cười: "– không thể xa điểm tâm của cô rồi."
Hề Mặc: "…"
Hai người dùng bữa sáng, chỉ chốc lát thì những người trong đoàn phim cũng đến, còn một ít điểm tâm chưa ăn xong nên tranh thủ một nhóm người ngồi quanh bàn ăn, bắt đầu gấp gáp ăn, những người khác thì vội vàng chuẩn bị hóa trang. Có vài người một bên thì bận rộn, một bên nhỏ giọng bát quái, tựa hồ đang nói đến cái gì, sắc mặt cổ quái.
Hôm nay Phùng Đường Đường không cần chuẩn bị bữa sáng, cho nên thừa dịp sáng sớm nhiệt độ chưa lên cao đi ra ngoài mua. Đã sớm ra ngoài, cho nên lúc cô đến phim trường thật ra cũng không muộn, khi đi đến phòng hóa trang Hề Mặc đã chuẩn bị xong, tạo hình kiểu tóc của Nguyễn Dạ Sênh khá phức tạp, còn vài bước vẫn chưa xong.
Phùng Đường Đường đi đến, nói với Nguyễn Dạ Sênh: "Hề tỷ, giữa trưa muốn ăn gì, nguyên liệu hôm nay rất tươi, em còn mua cá."
Cô đem những thứ vừa mua nói qua một lượt, Nguyễn Dạ Sênh ngồi trêи ghế, túy ý để nhân viên trang điểm thay cô tạo hình, dựa vào lời Phùng Đường Đường nói rồi chọn món.
Phùng Đường Đường lại hỏi Hề Mặc: "Nguyễn Nguyễn đâu?"
Hề Mặc cũng chọn món.
Nhân viên trang điểm cười nói: "Tay nghề Đường Đường tốt như vậy, chúng ta cũng muốn được hưởng ké, được không tiểu đầu bếp?"
Trong giới có vô số đoàn phim, hoàn cảnh cũng rất khác nhau. Nhưng ở đoàn phim này mọi người rất hòa hợp với nhau, đạo diễn, diễn viên chính, diễn viên phụ, nhân viên hậu trường với nhau cũng không có nhiều khoảng cách, vì vậy nói chuyện luôn rất tùy ý, thường xuyên nói đùa.
"Lúc nào cũng hoan nghênh ah, nhưng nhớ phải báo sớm để tôi còn sắp xếp." Phùng Đường Đường cũng cười nói.
Mặc dù cô đơn thuần nhưng biết rất rõ người trong đoàn phim sẽ không đến ăn cùng, chỉ là nói đùa, cô cũng khách khí đáp lại.
Nhìn thấy Hề Mặc đã hóa trang xong, tạm thời không bận, Phùng Đường Đường liền đến nói chuyện với Hề Mặc.
Cô kể một ít chuyện phát sinh khi hôm nay đi mua đồ, nói đến phần sau, giọng nói cô có sự biến đổi nhỏ: "Nguyễn Nguyễn, thật ra hôm nay vốn mình có thể trở về sớm hơn nhưng con đường bình thường hay đi hôm nay lại bị chặn, mình đành phải đi đường vòng trở về."
Một người vừa nhỏ giọng bát quái nghe được, chen vào nói: "Đúng đó, phong tỏa rất nghiêm ngặt, tôi cũng phải đi đường vòng đến đây. Đường Đường, cô cũng thấy chuyện đó sao?"
Phùng Đường Đường nghe thấy có người đồng quan điểm với mình, lập tức nói: "Tôi ở bên ngoài đám đông nhìn vào, không dám đi vào đó nhìn kỹ, tôi sợ."
"Có chuyện gì xảy ra?" Hề Mặc nhíu mày.
Phùng Đường Đường nhỏ giọng nói: "Sáng nay, ở trêи đường đó, phát hiện có người chết."