Mặc dù phải ở lại bệnh viện để quan sát, nhưng đổi lại nhờ có Hề Mặc ở chung phòng bệnh với Nguyễn Dạ Sênh, tâm tình Nguyễn Dạ Sênh rất tốt thì đương nhiên sẽ là một đêm thật ngon giấc, khi thức dậy tinh thần càng tươi sáng.
Nghe thấy động tĩnh Nguyễn Dạ Sênh tỉnh dậy, Hề Mặc cũng thức giấc.
Hai người nằm trêи hai giường bệnh, bốn mắt nhìn nhau.
Nguyễn Dạ Sênh cười nói: "Chào buổi sáng."
Thanh âm Hề Mặc nhẹ nhàng, nói: "Chào buổi sáng."
Cảm giác ngay lúc này đối với Nguyễn Dạ Sênh thực sự rất kỳ diệu và quý giá. Vậy mà cô có thể ở cùng một phòng với Hề Mặc, cùng nhau thức dậy, nói câu chào buổi sáng với nhau, nếu như là trước đây, có lẽ đến nằm mơ cô cũng không dám mơ đến chuyện như thế này.
Trước đây, Hề Mặc và cô căn bản là người của hai thế giới, quá xa xôi.
Nhưng giờ đây cô lại có thể ở gần Hề Mặc như thế.
Lòng người đôi khi khó có thể kiềm chế được ɖu͙ƈ vọng, cho nên trêи đời mới tồn tại hai chữ lòng tham. Nguyễn Dạ Sênh cũng không ngoại lệ, một mặt cô đối với cái gần gũi này cảm thấy rất vui sướиɠ, rất thõa mãn nhưng mặt khác cô lại mong muốn có thể được gần hơn chút nữa.
Hôm nay vẫn còn một loạt kiểm tra đang chờ, từ sáng sớm Phùng Đường Đường đã chạy đến đây, mang theo một sấp đơn kiểm tra bỏ vào túi, nói với hai người: "Chưa uống nước, chưa ăn gì đúng không? Hôm qua bác sĩ có căn dặn, nói là khi làm kiểm tra phải để bụng đói."
Nguyễn Dạ Sênh nói: "Vẫn chưa. Trước đó y tá đến lấy máu, đã dăn dò tụi chị trước khi làm kiểm tra phải để bụng đói."
Phùng Đường Đường hiện tại nghiễm nhiên lại trở thành trợ lý chung cho hai người, nói: "Ừm ừm, trước hai người chịu khó nhịn, kiểm tra xong em sẽ đi mua bữa sáng cho cả hai."
Hai người đi ra cùng Phùng Đường Đường, bắt đầu tiến hành làm kiểm tra.
Nguyễn Dạ Sênh sớm đã chuẩn bị tâm lý, hôm qua kết quả kiểm tra không có bất kỳ khác thường nào, hôm nay vẫn vậy, vẫn không tìm ra. Chuyện này thật không cách nào dùng lý lẽ của khoa học để giải thích được, nó rất kỳ bí, ngực đau lần này e rằng đây chỉ là sự thông báo cho một khởi đầu đầy nguy hiểm mà thôi.
Đêm qua, cô và Hề Mặc cũng đã phân tích rõ ràng, có lẽ hoán đổi lại cơ thể cần phải trả một cái giá không nhỏ.
Nếu như hai người không sớm đi tìm manh mối, đưa ra được biện pháp giải quyết, thứ chờ đợi các nàng, khả năng rất lớn chính là cái chết.
Không biết còn lại được bao nhiêu thời gian.
Trong lòng Nguyễn Dạ Sênh đang âm thầm an ủi chính mình, càng trong giai đoạn như thế này thì càng không được hoảng loạn, bởi vì hoảng loạn chẳng có ích gì, bây giờ cần thiết nhất là phải cố gắng giữ được bình tĩnh, điều tra rõ chân tướng.
Thời gian chờ đợi, cô ngước mắt lên nhìn về phía Hề Mặc, nét mặt của Hề Mặc rất bình ổn, cô nhìn xem, càng nhìn càng cảm thấy đây mới là sự an ủi lớn nhất đối với cô, một loại an tâm thầm lặng chậm rãi dâng lên.
Lại đợi thêm một ngày nữa ở bệnh viện, kết quả kiểm tra vẫn như cũ, là vô cùng khỏe mạnh.
Bác sĩ thực sự tìm không được nguyên nhân, do đó cho rằng là do hai người quay phim mệt mỏi quá độ, áp lực đè nặng, đề nghị phải nghỉ ngơi nhiều hơn, Lộ Thanh Minh, gà mái mẹ này cũng đợi hết một ngày ở bệnh viện, sau khi nghe bác sĩ nói thì nhíu nhíu mày, ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ liền gọi điện cho Lâm Khải Đường.
Từ sau cái hôm Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc nhập viện, trong lòng Lâm Khải Đường luôn bồn chồn không thể thả lỏng. Một là, Hề Mặc diễn viên đẳng cấp, tai to mặt lớn như vậy, hai là, một diễn viên mà ông cảm thấy tiền đồ sáng lạng đang ngay trước mắt, Tuy Đình về sau có gặt hái được thành tích tốt hay không, phần lớn đều ủy thác vào hai người này, trước mắt cả hai đều phải nhập viện, ông có thể không hoang mang sao.
Nghe Lộ Thanh Minh nói, Lâm Khải Đường liền vội vàng quyết định, nói cho hai người thời gian nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cho tốt mấy ngày, ông có thể quay các phân cảnh của diễn viên khác trước.
Trở lại nghỉ ngơi ở đoàn phim, người trong đoàn cũng lần lượt đến thăm hai người.
Nghe nói Nghiêm Mộ cũng muốn đến thăm, Trầm Khinh Biệt liền vội vàng gọi điện cho anh ta: "Tôi đến đó thăm cùng cậu."
Trong lòng cô đang lo lắng cho Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc, nhưng trước đó Nguyễn Dạ Sênh nói cô và cô ấy phải giả vờ không quen biết, thân là bạn bè của Nguyễn Dạ Sênh lại không thể nhận mặt, thân là fan của Hề Mặc cũng phải đi che giấu, Khanh Khanh thiệt là ủy khuất a.
Thế nhưng cho dù có ủy khuất thế nào đi nữa, vẫn không thể nói ra.
Trầm Khinh Biệt sắp nghẹn chết tới nơi rồi.
Nghiêm Mộ là một người lạc quan, ở trong điện thoại nói: "Đương nhiên là được a, nếu như Khanh Khanh tỷ đi, chị ấy và Nguyễn tiểu thư chắc chắn sẽ rất vui."
Không phải anh ta không biết về mấy tin đồn trong giới, nói cái gì mà Hề Mặc luôn bất hòa với Trầm Khinh Biệt, như nước với lửa, thế nhưng hai người này đều là người anh ta kính trọng, anh ta đương nhiên hy vọng quan hệ giữa hai người có thể hòa hợp.
Úc An sắp bị làm tức đến chết, sau khi cúp máy, cô lập tức không đồng ý: "Không được. Mặc kệ là em muốn đi thăm ai, đều không tiện. Bên ngoài lúc nào cũng đồn đại nói quan hệ giữa em và Hề Mặc không tốt, nếu như em đi thăm họ, không chỉ truyền thông cảm thấy kỳ lạ mà ngay cả chị cũng không thể hiểu được quyết định lúc này của em, em cảm thấy truyền thông sẽ để yên cho em, không nắm lấy chuyện quan trọng này sao?"
Trầm Khinh Biệt mặc dù không tiện giải thích nhưng vẫn muốn tìm cách thuyết phục Úc An: "A Úc, dù sao hiện tại em cũng đang tham ban đoàn phim, người trong đoàn phim không may nằm viện, em ở đoàn phim nhất định sẽ biết được a, nếu như em không đi, không chừng người khác lại nói em máu lạnh, không biết phép tắc. Nhất là đối phương lại là Hề Mặc, em biết rõ cô ấy đang nằm viện, mà em lại không đi, vậy tin đồn bất hòa không phải càng thêm được chứng thực sao."
Úc An là một người nhạy bén, phát hiện ra hình như có điểm không thích hợp: "Khanh Khanh, truyền thông mỗi ngày đều ra ra vào vào nói em và Hề Mặc bất hòa, trước đây em không thèm quan tâm đến, tại sao hôm nay lại lo lắng? Còn nữa, Nguyễn Dạ Sênh, cô ấy đã nhiều năm giải nghệ, bây giờ em lấy thân phận gì, tại sao em muốn tự mình đi thăm cô ấy, hai người có quen biết sao?"
Trầm Khinh Biệt sợ cô biết được, nói: "Dù sao tình huống của hiện tại và trước đây cũng không giống nhau. Hai người họ vừa mới xuất viện, em thì vẫn còn ở đoàn phim, sao có thể giả ngơ không biết? Mà lần này là đi cùng Nghiêm Mộ, em lại thân với Nghiêm Mộ, cùng cậu ta đi thăm hỏi cũng đâu có gì a. Cho dù có truyền ra ngoài, người khác cũng chỉ nói là do em lương thiện, thấu tình đạt lí."
Úc An đen mặt: "Em nghĩ hay thật. Truyền thông là dạng gì, em không biết thật sao? Bọn họ chỉ nói em giả vờ mượn cơ hội sao tác, là một đóa thịnh thế bạch liên giỏi giả vờ."
Trầm Khinh Biệt: "…"
Cô đột nhiên vui vẻ: "Bạch liên thì thế nào? Bạch liên hoa xinh đẹp như vậy. Em thật không hiểu tình hình của dân mạng bây giờ, với một từ đẹp như thế cũng có thể chỉnh thành một từ có ý nghĩa chướng khí xấu xa? Cái gọi là gần bùn mà không nhiễm, trong trắng sạch sẽ, bạch liên là một loài hoa xinh đẹp tại sao lại dùng để mắng người? Em nói cho chị biết em vốn rất thích bạch liên hoa, sinh trưởng từ trong nước nhìn rất đẹp a, ở trêи còn long lanh từng giọt sương, bây giờ em lại không dám nói, chị biết em thật sự rất khó chịu không…"
"Em im ngay cho chị." Úc An trừng cô.
Trầm Khinh Biệt: "Oh."
Lại giả vờ ngoan ngoãn.
Lửa giận của Úc An giảm đi phân nửa, chỉ là hận không thể rèn sắt thành thép, chỉ vào cô nói: "Em có biết mấy năm nay chị dẫn dắt để em đi đến được như bây giờ là rất không dễ dàng không? Em nhìn lại mình, mỗi một ngày nói bao nhiêu lời vô ích, có minh tinh nào mang bộ dạng giống như em. Em lại còn không biết đem những thứ ba hoa này thu liễm lại? Cũng may là diễn xuất của em giỏi, nếu không chị thật sự không biết phải xây dựng hình tượng của em ra sao, nếu như để người ngoài biết được bộ dáng thật sự của em, nỗ lực của chúng ta tất cả đều là uổng phí. Tại sao đến hôm nay em vẫn không chịu hiểu rõ!"
Trầm Khinh Biệt ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Úc An: "Thật ra em thấy, em dựa vào mặt kiếm cơm cũng được a, không nhất thiệt phải dựa vào hình tượng."
Úc An: "…"
Úc An nhịn một hồi, cuối cùng thở dài: "Quên đi. Cái khác chị cũng không muốn cùng em nhiều lời, tránh cho em không dừng lại được, chỉ là em phải nhớ cho kỹ, ở trong giới giải trí này, nếu như không có hình tượng sẽ không thể đi xa. Ở trong một cái giới rộng lớn này, có minh tinh nào không được xây dựng hình tượng bên ngoài? Ngốc ngếch, thô lỗ, sang trọng, lôi thôi, tất cả những thứ này đều là hình tượng bên ngoài, cho dù không thể từ bỏ tính cách thật sự của chính mình, nhưng rồi cũng đều bị công ty tạo dựng. Cật lực, khổ sở lắm mới có thể xây dựng lên hình tượng như ngày nay của em, em chính là Khanh Khanh ưu nhã, lịch sự nhã nhặn, nhất định không thể sụp đổ."
Trầm Khinh Biệt nghe xong, khó có được một lần rơi vào im lặng.
Một lát sau, cô nói: "Nếu như một ngày, nó sụp đổ thì sao?"
Úc An cau mày.
"Nếu có một ngày, không may em mất đi hình tượng, hoặc là em không muốn làm một Khanh Khanh ưu nhã, nhã nhặn lịch sự nữa, em muốn làm chính mình, chị vẫn sẽ tiếp tục bước đi cùng em chứ?"
Úc An sững sờ đứng tại chỗ.
Trầm Khinh Biệt cười rộ lên: "Chị đừng có sợ đến ngây người vậy chứ, em chỉ thuận miệng nói chơi thôi, cũng không có nói đó là thật."
Sắc mặt Úc An ngưng trọng, chuyển hướng câu chuyện: "Quên đi, em đi thăm cùng với Nghiêm Mộ đi. Nhưng chị có một điều kiện, em chỉ cần ra vẻ khách sao là được, đừng nói chuyện lung tung, chị sẽ đi theo em."
"Chỉ có A Úc là tốt nhất." Trầm Khinh Biệt vui vẻ ra mặt, bổ nhào tới, giống như con cua bám vào người Úc An lay lay.
"Em đi xuống cho chị." Úc An oán hận nói.
Cô đưa tay muốn gỡ tay chân Trầm Khinh Biệt xuống nhưng lại gỡ xuống không nổi
Khí lực của Trầm Khinh Biệt rất lớn, lại là cao thủ Karate, cô đương nhiên là hết cách.
Cuối cùng vẫn là Trầm Khinh Biệt tự mình leo xuống, cô kéo lấy cánh tay Úc An, bừng bừng hứng thú muốn đi tìm Nghiêm Mộ.
Gần đi đến cửa, Úc An lại nói: "Mặc kệ là sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau bước đi như thế này."
Trầm Khinh Biệt dừng bước, càng vui vẻ hơn trước đó, hưng phấn giơ lên ngón tay út: "Đó là chị nói, chúng ta ngoéo tay một cái sẽ là trăm năm, không được thay lời. Sau này chị vẫn sẽ như vậy mang theo em, không được dẫn thêm đồ yêu diễm đê tiện khác."
Úc An: "…"
Úc An mặc dù người đại diện của Trầm Khinh Biệt, nhưng không phải cô chỉ dẫn dắt một mình Trầm Khinh Biệt, chỉ có thể nói là cô mang hết tâm huyết và tinh lực đặt lên người Trầm Khinh Biệt.
Trầm Khinh Biệt nhận ra lời nói của mình không thỏa đáng, vội vã nói: "Nói sai rồi, nói sai rồi, vẫn có thể dẫn thêm đồ yêu diễm đê tiện khác, nếu không sau này em quá tức giận, không kiếm ra tiền chị liền bị chết đói. Em sửa lại một chút, đổi thành có thể dẫn thêm bao nhiêu đồ yêu diễm đê tiện khác thì cứ dẫn, nhưng chị phải để tâm đến em nhiều nhất."
Úc An: "…"
Không biết lý do vì sao, hình như càng thấy tức giận hơn so với trước đó.
Nhưng Úc An cũng chỉ có thể tức giận mà không có biện pháp gì, đành phải giơ ngón tay lên ngoéo tay với Trầm Khinh Biệt, nhưng còn cái loại thề thốt ngu ngốc khi ngoéo tay này đánh chết cô cũng sẽ không nói ra.
Trầm Khinh Biệt cảm động nói: "Tại sao chị không đọc lời thề?"
"Em mấy tuổi?" Úc An hỏi cô.
Trầm Khinh Biệt nhìn cô.
Úc An nuốt xuống một ngụm máu sắp phun ra, nói: "… Ngoéo tay một cái sẽ là trăm năm không được thay lời."
Trầm Khinh Biệt hài lòng, kéo chặt cô ra khỏi cửa.
Vẫn như trước, Nguyễn Dạ Sênh và Hề Mặc ai về phòng nấy, bởi vì thân phận của hai không giống nhau, tình trạng đến thăm hỏi hiện tại cũng là một trời một vực. Nguyễn Dạ Sênh mang trêи người thân phận của Hề Mặc, đương nhiên hưởng thụ đãi ngộ cũng là chúng tinh phủng nguyệt, người đến thăm nói liền không dứt, phần lớn đều là minh tinh, ngay cả Lâm Khải Đường cũng đích thân đến, sau đó Lộ Thanh Minh nghĩ đến vừa mới xuất viện nên cần được nghỉ ngơi nhiều, liền từ chối những người không quan trọng đến thăm, lúc này Nguyễn Dạ Sênh mới nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hề Mặc ở bên kia, trừ Phùng Đường Đường ra thì cũng chỉ có vài nhân viên thân thiết trong đoàn làm phim đến thăm nàng, thống trù còn mang theo quà đến. Nhưng mọi người đều còn bận rộn công việc của mình, ở lại không lâu liền phải đi, Lộ Thanh Minh để Phùng Đường Đường đi làm một ít việc, Phùng Đường Đường cũng đành phải đi khỏi.
Hề Mặc vẫn luôn ở trong phòng, nhìn xem đoạn video trong ổ cứng của ông chủ tiệm trái cây đưa đến.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Hề Mặc tắt máy, mở cửa thì thấy đứng trước cửa là Nguyễn Dạ Sênh.
"Sao tự nhiên lại qua đây?" Hề Mặc ngoài dự tính nói.
"Không bận. Lộ Thanh Minh nói tôi phải nghỉ ngơi nhiều, những người đến thăm cũng chỉ đem quà đến giao cho Phùng Đường Đường, chỉ là tôi mừng vì được nhẹ nhõm cho nên muốn đến thăm cô một lát." Nguyễn Dạ Sênh tự nhiên đi vào phòng của Hề Mặc, ngồi xuống bên cạnh bàn: "Cô đang làm gì?"
"Xem giám sát." Hề Mặc không giấu cô, lần nữa mở video ra xem.
"Đây là hình ảnh theo dõi bên trong khách sạn, là ở bên ngoài, camera ở ngoài cửa lớn của khách sạn e là quay cũng không được." Nguyễn Dạ Sênh liếc nhìn đoạn phm, cảm thấy không thích hợp: "Cô lấy nó ở đâu?"
"Là ông chủ cửa tiệm trái cây đưa tới." Hề Mặc nói: "Tôi đưa ra vài thứ tốt, ông ấy định kỳ sẽ đưa cho tôi tư liệu theo dõi, mỗi ngày đều có hình ảnh theo dõi. Ở góc độ này, có thể nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài khách sạn, nếu có người đến quan sát, hẳn sẽ có phát hiện."
Nguyễn Dạ Sênh tỉnh ngộ, cười: "Thảo nào lần đó thấy cô đi mua trái cây từ tiệm này, ông chủ kia lại ân cần vô cùng, giống như là nhặt được tiền từ trêи trời rơi xuống, thì ra là vì có giao dịch này. Mà đã lâu như vậy, tại sao lại không nói cho tôi biết."
Hề Mặc yên lặng một hồi, nói: "Tôi đợi cho đến khi tìm được manh mối hữu ích thì sẽ nói cho cô biết."
"Cô nói với tôi sớm hơn thì tôi có thể cùng cô xem chúng a." Nguyễn Dạ Sênh nói: "Nhiều tư liệu như vậy, một mình cô xem hết sẽ rất mệt, tôi cũng có thể giúp cô chia sẽ một ít."
Cô nói đến đây, lại híp mắt cười, bổ sung thêm một câu: "Nhưng nói cũng phải, trước đây quan hệ giữa tôi và cô không được tốt cho lắm, chắc chắn là cô không muốn tôi giúp cô chia sẽ."
Hề Mặc: "…"
Nàng chuyên chú nhìn xem đoạn phim, hơi cứng nhắc nói: "…Cũng không phải là quan hệ không tốt."
Nguyễn Dạ Sênh càng nhìn nàng, cô càng muốn cười, rồi hai người cùng nhìn xem đoạn phim trêи màn hình: "Vậy cô có phát hiện gì không?"
"Tạm thời thì chưa có." Hề Mặc click mở ra một file khác, bên trong là ảnh chụp màn hình, trêи đó có đánh dấu chi tiết thời gian, lấy ra cuốn sổ ghi chú đưa cho cô: "Nhưng nếu như có người xuất hiện nhiều lần tôi liền ghi chú lại, bình thường nếu như có người muốn quan sát chúng ta, không có khả năng chỉ xuất hiện một lần. Đến lúc đó chúng ta có thể đem hết những người xuất hiện nhiều lần này tổng hợp lại, nghiêm túc so sánh có lẽ sẽ tìm được chút manh mối."
"Ừ, đây cũng là một cách." Nguyễn Dạ Sênh gật gật đầu.
Hai người bận rộn xem chúng.
Nhìn màn hình theo dõi là một việc nhàm chán nhưng lại khiến người ta mệt mỏi nhất, mắt thì chăm chú nhìn đoạn phim không dám phân tâm, một tiếng trôi qua eo mỏi lưng cũng đau. Lát sau, cổ Nguyễn Dạ Sênh không được thoải mái, cô nhìn sang thấy Hề Mặc xoa xoa bả vai liền đứng lên đi ra sau lưng Hề Mặc: "Tôi xoa bóp giúp cô?"
"… Làm phiền cô." Hề Mặc quay đầu nhìn cô một cái.
Nguyễn Dạ Sênh cười cười giúp nàng bóp vai.
Vừa xoa bóp vừa nói nói thì đột nhiên lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
"Có phải là Đường Đường về tới không?" Nguyễn Dạ Sênh ngừng tay muốn đi ra mở cửa.
"Tôi đi cùng với cô." Hề Mặc cùng đứng lên, đóng lại giao diện.
Từ sự kiện gõ cửa lần trước, nàng càng lúc càng trở nên cảnh giác, nếu như chỉ là gõ cửa mà không hề lên tiếng để chứng minh thân phận của người đang ở bên ngoài, nàng lại càng tuyệt đối không thể phớt lờ.
Hai người đi đến trước cửa, Hề Mặc nhìn xuyên qua mắt mèo thì thấy đứng trước cửa là một nam một nữ.
Khuôn mặt xa lạ, người nữ đứng ở phía trước người nam, tóc dài buộc cao, tướng mạo xinh đẹp lại mang theo một cỗ oai hùng hiên ngang.
"Cho hỏi bên ngoài là vị nào?" Cách một cánh cửa, Hề Mặc lên tiếng.
Người nữ đứng phía trước lên tiếng trả lời: "Cảnh sát."
Nguyễn Dạ Sênh liếc nhìn sang Hề Mặc một cái, Hề Mặc nhìn cô, im lặng lắc lắc đầu, nói với người bên ngoài: "Phiền cô đưa cho tôi xem giấy xác nhận, tôi có thể nhìn xem qua mắt mèo."
Người nữ kia lấy ra thẻ cảnh sát, đưa gần mắt mèo: "Đây, mời xem."
Hề Mặc nhìn xem, đúng là thẻ cảnh sát, tên ghi trêи đó là Thôi Gia Ngư.
Nguyễn Dạ Sênh cũng tiến đến nhìn qua mắt mèo, nhìn thấy tên kia, cảm giác hơi để ý đến.
Có lẽ là giống họ, cô không khỏi sinh ra liên tưởng, nhớ lại Thôi Gia Thụ lần trước mang mũ lưỡi trai đến. Dựa theo tuổi tác, cô gái này có thể là em gái của Thôi Gia Thụ. Nhưng trêи đời người cùng tên đã rất nhiều nói gì đến cùng họ sẽ đếm không xuể, hơn nữa cũng chưa từng nghe Thôi Gia Thụ nhắc đến anh ta có em gái gì gì đó, có lẽ là cô nghĩ quá nhiều.
Thôi Gia Ngư thu lại thẻ cảnh sát, nói: "Nguyễn tiểu thư, tôi đến từ tổ điều tra cảnh sát thành phố. Người ở phòng kế bên xảy ra chuyện, cho nên cảnh sát chúng tôi muốn hỏi Nguyễn tiểu thư vài chuyện chuyên, đã quấy rầy."
Trong lòng Hề Mặc bỗng lộp bộp lộp bộp.
Người ở phòng kế bên?
Tác giả có lời muốn nói: Văn này đã viết rất lâu, cũng để cho mọi người đợi lâu, rất xin lỗi, lần sau đổi mới sẽ là buổi tối thứ hai, cũng chính là ngày 28.
Văn này nhẹ nhàng, nhưng thực tế lại có rất nhiều huyền bí, so sánh phức tạp, cũng rất dài, cần biết thì về sau mới biết được. Ta viết văn bởi vì ta thích, trước khi viết văn thì phải đại cương xác định tốt kết cục, cho nên chỉ cần công bố ra thì nhất định sẽ kết thúc, tình tiết vẫn nằm trong đầu ta, mặc kệ là viết trong bao lâu vẫn nhớ chúng rất rõ.
Thế nhưng, ta vô pháp bảo đảm tốc độ đổi mới, điểm này từ đâu ta đã nói rõ, trêи văn án cũng đã giải thích nhiều lần, ta có thể đảm bảo là: Nghiêm túc viết ra mỗi một chương, còn cả việc sẽ viết đến kết thúc văn.
Hết chương 85
Ed:Ed vui vẻ của mọi người trở lại rồi đây. Mình quyết định về quê một chuyến, lần này tranh thủ sắp xếp về nhà xem như đổi không khí. Thật sự rất cảm ơn mọi người vì đã chia sẻ, an ủi và động viên mình.