Quả nhiên, La Ngọc Đình không ngoài dự đoán tức giận rồi.
Cô ta mặc kệ Nhan Tự vẫn còn ở đây, một cước đá đổ bàn trà trước mặt!
Một tiếng động lớn, doạ đến La tổng suýt chút nữa ngã từ cầu thang xuống, mà cô ta hoàn toàn không quan tâm, còn cao giọng khóc lóc kể lể với ba: “Ba! Ba xem Trình Lạc kìa!”
“Cô ta cướp vị hôn phu của con!”
La tổng xoay đầu liền nói: “Vị hôn phu cái gì! Nói hưu nói vượn!”
“Lúc nhỏ vài vị trưởng bối nói đùa, con còn tưởng thật sao?”
Đối với sự thiên vị rõ ràng của ông ấy, La Ngọc Đình kinh ngạc đến phát ngốc rồi, không thể phát tiết hết sự phẫn nộ trong lòng ngực, cô ta không ngừng ném hết tất cả đồ vật có thể ném bên cạnh cô ta: “Tại sao ba còn bên vực cô ta!”
“Chẳng qua là một đứa con riêng! Con ngoài giá thú! Tại sao?”Trong những tiếng đỗ vỡ không ngừng bên tai, La Ngọc Tường cũng từ trong phòng chạy ra, ngơ ngác đứng ở mép phòng khách, La tổng thấy vậy, đột nhiên cảm thấy chán nản, mệt mỏi thở dài một tiếng.
“La Ngọc Đình, con có biết bản thân ngày mai phải thi tuyển sinh không?”
“Ba!”
“Đừng gọi ta là ba!”
Người đan ông luôn nói nhỏ nhẹ đột nhiên gầm lên: “Ta hỏi con, cho dù con không thi, tiểu Lạc và anh trai con có cần phải thi không?”
Thấy cô to lo lắng đến đỏ bừng cả mặt, tôi vội vàng bước lên nhẹ giọng an ủi.
“Không sao đâu ba, này đều là chuyện nhỏ.”
“Chuyện nhỏ nhìn thấy nhân phẩm.”
La tổng hét lên với giọng run rẩy, một tay chỉ vào La Ngọc Đình: “Con có biết, ta nuôi con là dựa trên chủ nghĩa nhân đạo, mà tuyệt đối không phải là tình cha con gì cả?”
“Tất cả của con bây giờ, đều cần phải biết ơn La Lạc, nếu không phải năm đó bệnh viện trao nhầm con.......”
“Bàn về xuất thân, con căn bản không xứng thừa hưởng phúc khí lớn như vậy.”
Cuối cùng tất cả đều nói ra hết rồi.
Nhìn phòng khách một mảnh yên tĩnh, tôi vẫy tay với Nhan Tự đang bình tĩnh hóng hớt ở bên ngoài, trực tiếp đóng cửa lại.
Trong nhà, La Ngọc Đình cũng không khóc nháo nữa, liền đứng tại chỗ phát ngốc.
“Ba...........”
La tổng mệt mỏi lắc đầu: “Đừng gọi ta là ba, ba ruột của con là một người khác.”
“Đợi thi tuyển sinh xong, con liền đi tìm bọn họ đi.”
La Ngọc Đình thấy vậy, lại chuyển sang La Ngọc Tường: “Anh!”
Mà anh trai trên danh nghĩa của cô ta lại sợ hãi lùi về sau một bước, ánh mắt lộ rõ sự đau buồn: “Tiểu Lạc không được rồi. Nếu như anh giúp em đối phó với em gái ruột của mình, mẹ anh trên trời linh thiên sẽ trách anh đó.....”
Lúc này, giữa ba người dường như tạo thành một vòng xoáy bi kịch. Bất cứ ai cũng không thể bước vào.
Mà tôi đạt được mục đích rồi, lập tức nhẹ giọng tạm biệt bọn họ: “Ngày mai vẫn còn phải thi tuyển sinh, tôi đi ngủ trước,”