La tổng tâm tâm niệm niệm muốn mở tiệc chiêu đãi đồng hương của ông ấy, tâm nguyện này cuối cùng cũng thực hiện được một phần.
Tối thiểu ông ấy cũng đem tất cả người thân bạn bà của ông ấy gọi đến.
Có lẽ bởi vì quá mức vui vẻ, ông ấy uống rất say trong bữa tiệc, lại mượn men rượu, cẩn thận nghiêm túc dò xét tôi.
Có thể liên lạc lại với La Ngọc Đình không, ít nhất cho đến khi học xong đại học............coi như đang giúp đỡ người nghèo.
Xem ra, anh em hai người bọn họ liên kết khóc lóc kể lễ cuối cùng cũng có kết quả.
Nhưng mà.............
Đùa cái gì vậy, sự tha thứ nếu mà có thể được xem là lẽ đương nhiên, vậy tổn thương không phải càng thêm quang minh chính đại sao?
Tôi cũng không muốn làm quá tuyệt tình nên chủ động đề nghị tiền trợ giúp trích tiền tiêu vặt của La Ngọc Tường ra, đồng thời cũng âm thầm chế giễu anh ta: “Nói cho cùng là thánh mẫu, liền cần phải cực khổ hơn người khác.”
Đối với việc này, đối phương đến ngay cả một cái rắm cũng không dám thả.
Dù sao thì anh ta có thể từ vị trí thấp nhất bay đến trường chính quy.
Cũng nhờ vào những câu hỏi tôi khoanh vùng cho anh ta!
Sau buổi tiệc, Nhan Tự bất thình lình gọi điện thoại đến, nói muốn tặng vé cho tôi.
Nghe nói ba anh ta đã tìm kiếm khắp nơi, tìm cho anh ta một vài nhà hát anh ta có thể tự mình thử diễn xuất, rất nhanh sẽ gia nhập đội ra mắt vòng đầu tiên.
Tôi đương nhiên là chúc mừng anh ta rồi.
Sau khi gặp nhau ở quán cà phê gần đó, đối phương chăm chú nhìn vào tôi rồi thở dài: “Ài, em thi thật tốt. Cũng may môn văn hoá của tôi đủ cao, nếu không sẽ không đậu vào được học viện âm nhạc thủ đô rồi.”
Nghe xong, tôi có phần kinh ngạc.
“Hả? Cậu không đi du học ở nước ngoài sao?”
Nhan Tự lắc đầu: “Không đi nữa, tôi thuyết phục ba tôi rồi.”
“Tôi cho rằng những năm gần đây xu hướng trong nước rất tốt, nên kịp thời nắm bắt, ông ta cũng không nói gì cả.”
“Vậy quá tốt rồi.”
“Ừ.”
Anh ta mỉm cười dịu dàng, xoay người đi lên quầy bar, mang đến cho tôi một li vanilla latte. lúc đặt trước mặt tôi, bộ dáng cẩn thận nghiêm túc đó lại có chút rung động của tuổi trẻ.
Tôi có chút không thích hợp: “Anh từ lúc nào mà dịu dàng như vậy rồi?”
Đối phương ngạc nhiên, lập tức ra giọng: “Tôi lúc trước còn cho em ngủ ở nhà tôi đấy, đối với em rõ ràng đều luôn rất dịu dàng!”
Câu nói này, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh!
Tôi cảm giác mặt như bị thiêu đốt, vội vàng nghiêng người lên phía trước, hạ thấp giọng: “.......Đem đầu lưỡi của anh uốn thẳng lại đi!”
Nhan Tự thấy vậy, cũng học tôi dùng giọng gió: “Thật ra, trường đại học tôi chọn sát vách trường em.”
“Như thế nào, rất kinh hỷ đúng không?”
“.......Tôi cảm ơn anh quá.”
Sau đó, chúng tôi uống xong nước, cùng nhau đi dạo chậm rãi cùng nhau ngắm nhìn ánh chiều tà lặn xuống.
Trong lúc bất tri bất giác, cuối cùng cũng nói đến vấn đề đối xử chân thành với nhau.
“Tại sao ba mẹ muốn sử dụng bạo lực? Tôi vốn dĩ cho rằng là bởi vì nghèo khổ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đang lặn, nhịn không được cảm khái: “Bây giờ tôi mới hiểu rõ, đồng tiền không có liên quan quá lớn.......bạo lực là bởi vì lòng tham không đáy.”
“Đúng vậy.”
Nhan Tự thở dài một hơi: “Luôn đòi hỏi càng ngày càng nhiều, luôn không bao giờ biết đủ.”
“Bạo lực cũng tuyệt đối không phải bởi vì yêu.” Tôi lại tiếp tục thở dài: “Nhưng lại sẽ để lại bóng tối, con trẻ sinh ra bóng tối, người lớn u ám.”
“Nói một cách tương đối chính là, yêu rất là trân quý.”
Chàng trai bên cạnh hai tay đút trong túi quần, hiếm khi nghiêm túc một hồi: “Mặc dù là người tăm tối, tình yêu của ông ta cũng rất trân quý, thật sự rất chân thành.”
“Ồ, là đang nói ai vậy?”
Tôi nhìn vầng trán xinh đẹp của đối phương, tự nhiên đồng ý: “Có lý.”
Đối phương lập tức quay mặt qua, nhìn tôi không chớp mắt: “Bây giờ nhìn em, hình như có chút dễ thương..........cái này có phải có nghĩa là một loại yêu thích không?”
Tôi lịch sự nói: “Nhưng tôi không muốn yêu sớm.”
“Suy nghĩ một tí đi mà.”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.”
“Còn nhớ không?” Anh ta đường đường chính chính “Tại ngày mưa hôm đó, chúng ta cùng nhau thề non hẹn biển? Em nhảy trước, anh nhảy theo em?”
“.........Anh báo cảnh sát rồi.”
“Được rồi.”
....
.....
Thiếu niên từng bị tổn thương, cuối cùng cũng sẽ có một ngày lớn lên.
Trong vũ trụ rộng lớn, họ đã sửa chữa con tàu mệt mỏi đầy vết sẹo của mình một cách cẩn thận và kiên nhẫn.
Sau này, trải nghiệm chuyến bay sẽ làm mờ đi những vết sẹo đã từng hiện rõ đó, hoà nhập vào trong dòng chảy rộng lớn.,và cũng không có một ai hỏi bọn họ đã từng trải qua những chuyện gì.
Suy cho cùng, chặn đường phía trước còn quá dài.
Ngày cả những vết sẹo từng thấy rõ đều đã sớm mờ nhạt.