Hoán Hồn - Uất Doãn

Chương 2: C2



Thang máy là dạng gương bốn chiều, do Giang Thuỵ từ lúc bước vào chỉ lo đặt trọng tâm lên người Giang Mễ nên không có hơi sức để ý tới. Cho đến khi ánh mắt hắn lơ đãng lướt qua hình dáng của mình phản chiếu trong gương, con ngươi bất thình lình co rút lại.

Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao Giang Mễ lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với mình rồi.

Cái thân hình đang đóng chặt trong gương kia, làm gì có chỗ giống Giang Thuỵ hắn?!

Tính cách Giang Thuỵ dù cho có bình tĩnh cỡ nào thì lúc này cũng không tránh khỏi sửng sốt.

Giây phút bánh xe lệch đường ray đâm vào cột điện, hắn vốn cho rằng mình sẽ chết...

Đó là loại cảm giác gì?

Trời đất đảo lộn, xương cốt rã rời rừng chút một, không kịp thốt nên một lời trăn trối, đến cả hô hấp cũng nghẹn lại trong lồng ngực, đau đớn như thể lục phũ ngũ tạng đều lệch khỏi vị trí.

Cho đến khi hơi thở dần dần tắt lụi, bên tai chói chang tiếng xe cấp cứu, tiếng còi báo động, những lời bàn tán xôn xao của người dân, nhưng thứ chiếm giữ toàn bộ tri giác của hắn lúc đó chỉ có bóng dáng mờ nhạt cùng tiếng nói dịu dàng của Bách Giai Lệ cứ mãi quanh quẩn bên tai. Bà nói: Diệp Khê còn cần con.

Lời vừa dứt, ánh mắt hắn liền tối sầm xuống, triệt để rơi vào hôn mê.

Giang Thuỵ không nói thêm một lời nào nữa, cứ im lặng theo Giang Mễ lên tầng làm việc của Giang Diệp Khê. Hắn muốn biết hiện tại mình đã chết hay chưa, vì cái gì lại biến thành hình dạng này, trong lúc hắn hôn mê rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Lên đến tầng 20, thang máy lại một lần nữa mở ra, Giang Mễ nhìn hắn chằm chằm.

Giang Thuỵ hỏi: "Nhìn cái gì?"

Giang Mễ đáp: "Tầng 21 là tầng VIP, chỉ có người nhà bệnh nhân mới có quyền lên, anh muốn tìm ai?"


"Tôi muốn tìm anh cậu, Giang Diệp Khê."

Giang Mễ đánh giá từ đầu tới chân Giang Thuỵ, nhìn tới đôi dép lào mấy chục ngàn hắn mang dưới chân, ánh mắt loé lên trào phúng: "Anh tôi sao có thể quen biết loại người như anh? Đừng có thấy sang bắt quàng làm họ!"

Giang Thuỵ nghe vậy khẽ nhíu mày, tại sao lúc trước hắn không hề biết miệng mồm Giang Mễ lại khó ưa như thế?

Nhưng thực chất điều đó là đương nhiên, cho Giang Mễ tám mươi cái lá gan, cậu ta cũng không dám nâng nửa tông giọng trước mặt Giang Thuỵ.

Tuy nhiên lúc này thì khác.

Đứng trước cậu ta là bạn thân của Dung Bạch, Thẩm Cơ Uy hàng thật giá thật, căn bản không hề lọt vào phạm trù e ngại của Giang Mễ, chẳng có lí do gì cậu ta mà phải ăn nói tôn trọng hắn.

Người có tiền nói chuyện với người không có tiền, không phải luôn như vậy sao?

Giang Thuỵ chưa từng nếm trải, cho nên không hề biết.

Cửa thang máy lại một lần nữa đóng lại, Giang Thuỵ biết hiện tại không có một ai dễ dàng tin tưởng mình, Giang Mễ càng không phải là một đối tượng phó thác thích hợp, hắn vẫn cần trở về suy tính kỹ càng mọi chuyện.

Lúc này Giang Thuỵ mới đưa mắt nhìn Dung Bạch: "Tại sao tôi lại ở bệnh viện?"

Dung Bạch áy náy nói: "Vết thương do mấy chai bia đó để lại khá sâu, nên cần phải khâu mấy mũi."

"Ẩu đả sao..." Giang Thuỵ càng ngày càng thấy quỷ dị, cái người mà Dung Bạch này nhắc tới, khả năng lớn là một người hoàn toàn khác.


Mà cái người khác này, hẳn là người trong gương khi nãy đi?

Mà người trong gương khi nãy không phải là hắn sao?

Vậy tức là nói, hắn hiện tại đang sống dưới danh nghĩa của cái người này?

Vậy chủ nhân thân thể đang ở đâu? Còn nữa, hắn rốt cuộc còn sống hay đã chết? Cái chuyện kỳ lạ này tại sao có thể xảy ra trên người hắn?

Hàng loạt câu hỏi bật ra trong đầu Giang Thuỵ khiến tâm tình hắn ngày càng trở nên nặng nề.

Với một người hai mươi sáu năm luôn theo chủ nghĩa quan duy vật, Giang Thuỵ cần phải có thời gian khá dài để tiếp nhận và tiêu hoá toàn bộ tình trạng trước mắt.

Cùng lúc đó, Thẩm Cơ Uy ngơ ngác ngồi trên giường bệnh bốn mắt nhìn nhau với Giang Mễ, không ai lên tiếng trước.

Đến cuối cùng, vẫn là Giang Mễ cắn răng phá vỡ sự im lặng: "Anh ơi, nhìn anh hôm nay lạ quá, thấy không khoẻ ở đâu hả?"

Cho dù đã lường trước được đáp án, nhưng Thẩm Cơ Uy vẫn ôm chút hi vọng cuối cùng, cất tiếng hỏi: "Vì sao tôi lại ở bệnh viện?"

"Anh không nhớ à?!" Giang Mễ không giấu được sự hốt hoảng trợn to mắt.

Anh trai cậu ta không phải kiểu người thích đùa giỡn, vì thế từ nhỏ tới lớn cậu ta đã hình thành thói quen tin sái cổ những gì anh trai mình nói, bất chấp cả thật lẫn giả.

"Không được, em phải đi gọi anh Diệp Khê, để anh ấy khám cho anh!" Giang Mễ nói xong thì định xông thẳng ra ngoài, nhưng chưa ra khỏi cửa thì Giang Diệp Khê đã chậm rãi tiến vào.


Giang Mễ như tìm thấy được cọng rơm cứu mạng, quýnh quáng nói: "Anh vào xem anh Thụy đi, ảnh hình như không được bình thường cho lắm!"

Giang Diệp Khê mặt không đổi sắc nhìn Giang Mễ một cái, hất cằm bảo cậu ta ra ngoài chờ sau đó mới trầm mặc bước đến bên giường, cất giọng hỏi: "Anh vẫn chưa chịu ngừng sao?"

Thẩm Cơ Uy cảm thấy có chút bất lực trước những câu chất vấn của Giang Diệp Khê. Sức khoẻ cậu hiện tại vốn không tốt, phần đầu thì đau như búa bổ, nhưng hoàn cảnh lúc này không cho phép cậu có thể bình thản nằm xuống nghỉ ngơi, bởi vì cậu bắt đầu cảm giác được tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Tôi thật sự không quen các người, anh có thể tin tưởng tôi được không?"

Tâm trạng của Giang Diệp Khê càng ngày càng trầm xuống, theo trực giác và sự hiểu biết của y đối với Giang Thuỵ, y hoàn toàn có thể thấu hiểu được người trước mặt không hề đùa giỡn. Nhưng về phần lý trí, y phải giải thích vấn đề này như thế nào đây?

Theo như kết quả kiểm tra, não bộ của Giang Thuỵ hoàn toàn bình thường.

Giang Diệp Khê là bác sĩ, trước giờ y chỉ tin vào sự phán đoán của máy móc và quá trình chẩn bệnh của bản thân. Nhưng ngặt nỗi đối tượng hiện tại là Giang Thuỵ, y muốn tìm hiểu sâu hơn cũng không được, nhưng bỏ mặc không quản cũng chẳng xong, đầu óc lúc này tựa hồ bị ngâm trong nước nóng, trì trì độn độn, mơ mơ màng màng.

Nhìn sâu vào ánh mắt khẩn thiết của Thẩm Cơ Uy, những lời dò xét sắp nói ra của Giang Diệp Khê toàn bộ đều kẹt lại ở cuống họng. Y hít sâu một hơi cố ép bản thân bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Cơ Uy, nghiêm túc hỏi: "Anh thật sự bị mất trí nhớ?"

Thẩm Cơ Uy do dự hồi lâu, không biết trả lời thế nào cho phải.

Cậu quả thật không mất trí nhớ, nhưng những kí ức trong đầu cậu hoàn toàn không trùng khớp với cơ thể này, não bộ trống rỗng, cho nên thừa nhận như thế cũng không thể gọi là lừa gạt người khác đúng không?

Nghĩ như thế, Thẩm Cơ Uy dè dặt gật đầu.

Giang Diệp Khê hỏi: "Vậy ký ức cuối cùng trong đầu anh là gì?"

Đa số tình trạng mất trí nhớ chỉ tạm thời phát sinh ở một khoảng thời gian nhất định, trừ khi não bộ bị tổn thương rất nghiêm trọng, nếu không rất hiếm khi có trường hợp hoàn toàn quên sạch mọi thứ. Điều đó không phải đồng nghĩa với việc những người gặp tình trạng đó đều quay về điểm xuất phát ban đầu, trở lại thành một đứa trẻ sơ sinh sao?

Thẩm Cơ Uy còn ý thức được với thế giới bên ngoài, qua phản ứng cơ thể cũng dễ dàng nhận thấy được sự tỉnh táo nhất định, vì thế Giang Diệp Khê không cho rằng cậu thuộc diện nghiêm trọng.

Thẩm Cơ Uy đương nhiên không thể nào đáp rằng ký ức cuối cùng của mình chính là bị người ta vố chai bia sành vào đầu. Đối mặt với một người nhìn qua có phần lạnh lẽo xa cách như Giang Diệp Khê, chuyện xem cậu là một tên điên nói nhăng nói cuội sau đó đem tống cổ vào viện tâm thần là chuyện hoàn toàn có khả năng xảy ra.


Đánh giá đầu tiên của Thẩm Cơ Uy dành cho Giang Diệp Khê chính là đáng sợ như thế đó.

"Không có ấn tượng." Thẩm Cơ Uy ăn nói lấp lửng cho qua.

"Hiện tại các lão cổ đông trong công ty vẫn đang rục rịch, Giang Tử Đằng vẫn là một bộ dạng âm trầm khó đoán, em không có năng lực khống chế tình hình. Toàn bộ mối đe doạ đều đặt lên trên người anh, anh cần phải phối hợp điều trị để thoát khỏi tình trạng này sớm nhất có thể."

Dáng vẻ nghiêm túc của Giang Diệp Khê doạ cho Thẩm Cơ Uy đổ một lưng mồ hôi lạnh.

Cậu có thể nghe ra được sự cấp thiết và nghiêm trọng trong lời nói của Giang Diệp Khê. Song cũng chỉ có cậu mới biết được, bản thân hoàn toàn không có khả năng hồi phục thành bộ dạng mà Giang Diệp Khê mong muốn.

Thẩm Cơ Uy không phải không muốn thẳng thắng giải thích, nhưng lại chẳng biết nên mở lời thế nào.

Hơn nữa lời nói của một kẻ mất trí, căn bản không đủ sức nặng để người khác đặt trong lòng.

"Vậy tôi làm sao bây giờ?" Thẩm Cơ Uy hạ quyết tâm nói, hiện giờ cậu chỉ có thể đi được bước nào hay bước đó, tốt nhất là trong thời gian ngắn nhất tìm được người chứng minh thân phận cho mình.

Giang Diệp Khê trầm ngâm một lát, dường như muốn moi móc ra một tia giả dối trên gương mặt Thẩm Cơ Uy, nhưng kết quả đã sớm định sẵn, y tìm không ra, "Trước hết đừng để ai phát hiện anh có vấn đề, em sẽ thảo luận với trưởng khoa tìm cách chữa khỏi cho anh."

Thẩm Cơ Uy thẳng thắng gật đầu.

Giang Diệp Khê nhìn cậu, có chút bất đắc dĩ lên tiếng: "Hiện tại anh cảm thấy thế nào? Còn chỗ nào đặc biệt khó chịu nữa không?"

"Đau đầu." Bệnh nhân đương nhiên sẽ không che giấu bệnh trạng của mình.

Giang Diệp Khê tiêm cho cậu một liều thuốc giảm đau, để lại một câu nghỉ ngơi đi rồi rời khỏi.

Thẩm Cơ Uy ngẩn người nhìn trần nhà một lúc, sau đó với tay lấy chiếc gương nhỏ trên đầu giường. Quan sát hình ảnh phản chiếu trong gương, cảm nhận được hơi nóng chân thực tồn tại trên da thịt, cậu từ từ nhắm mắt lại, thật lâu cũng không thể lấy lại bình tĩnh.