Hoán Hồn - Uất Doãn

Chương 29: C29



Bởi vì tiếp nhận lại hàng loạt các dự án chồng chất, số lượng công việc cần phải xử lí gần như tăng lên gấp bội, Giang Thuỵ căn bản chỉ nghỉ trưa được nửa tiếng ngắn ngủi đã phải tiếp tục giải quyết đến hơn mười một giờ tối mới coi như tạm thời xong xuôi hết phần việc quan trọng của ngày hôm nay.

Hắn buông sấp tài liệu dày cộm xuống bàn, nâng tay day day mi tâm nhứt mỏi, cứ thế ngồi yên không động đậy trên ghế mềm suốt mấy phút.

Bên ngoài cửa sổ đã sớm tối đen, ánh đèn lập loè màu vàng nhạt chiếu từ tầng nhà đối diện ngã bóng lên chiếc áo sơ mi trắng đã cởi bỏ hai nút trên cùng, Giang Thuỵ nhìn chằm chằm máy tính quá lâu cảm thấy hơi đau mắt, bèn cầm điện thoại lên xem thời gian.

23 giờ 11 phút.

Tắt màn hình laptop, vơ tay chộp lấy âu phục đang khoác hờ trên ghế, dự định đứng dậy ra về thì bỗng nhiên cứ thấy hơi là lạ, cảm giác hình như bản thân đã quên mất điều gì đó.

Cửa sổ vẫn luôn đóng, laptop đã cúp nguồn, quần áo còn nguyên vẹn, cả căn phòng lạnh lẽo chẳng thiếu thứ gì, cũng chẳng có gì khác thường ngoài mấy vỏ bọc snack bị người ta vứt lung tung khiến hắn chướng mắt mà thôi...

Snack...

Mà khoan.

Snack bị vứt lung tung, vậy người vứt đâu?

Thẩm Cơ Uy...

Giang Thuỵ đỡ trán, suýt tí nữa đã quên mất chuyện Thẩm Cơ Uy vẫn còn đang say giấc nồng trong phòng nghỉ.

Giơ tay gõ thử hai cái không nghe thấy động tĩnh, hắn dứt khoát đẩy cửa vào luôn.

Thẩm Cơ Uy ngủ vô cùng ngon lành, cả khuôn mặt nửa trắng nửa hồng vùi sâu vào gối đầu, tay chân ôm chặt tấm chăn dày dặn, thở rất khẽ, rất chậm, lông mi xao xuyến lay động theo gió.

Ban đầu Giang Thuỵ vốn dĩ muốn thẳng tiếng gọi cậu dậy, nhưng lưỡng lự ngồi xuống cạnh giường một hồi lại biến thành vò loạn mái tóc rối, đè thấp giọng nói: "Khuya rồi, về thôi."

Thẩm Cơ Uy bị vò đầu đến mê man tỉnh giấc, hé đôi mắt thành một khe nhỏ, âm điệu ngáy ngủ hỏi: "Ừm, mấy giờ rồi?"

"Gần mười hai giờ, cậu đã ngủ gần bảy tiếng."

"... Hở?" Chậm chạp ngồi dậy dụi dụi hai mắt nhoè nước, Thẩm Cơ Uy cứ tưởng mình nghe nhầm, "Tôi vậy mà ngủ thẳng cẳng tới mười hai giờ?"

Giang Thuỵ ừ một tiếng.

"Đầu tôi choáng váng luôn rồi."

"Đói chưa?"

Như nghe hiểu, bụng người nào đó phối hợp reo lên òn ọt.

"..."

Giang Thuỵ cong môi trong vô thức: "Muốn ăn gì?"

Thẩm Cơ Uy xấu hổ: "Gì cũng được."

Thức giấc chưa được bao lâu, miệng lưỡi cậu chẳng hề có miếng khẩu vị nào, chỉ muốn ăn qua loa món gì đó nóng hổi để lót dạ.


Món cháo đậu đỏ của nhà hàng Lạp Yên trước giờ vẫn luôn nổi danh ở thành phố S, cháo được hầm nhừ, mùi đậu đỏ ngọt bùi xen lẫn hương thơm nhàn nhạt của lá dứa thấm nhuần tan chảy trong khoang miệng, thi nhau đọng lại nơi đầu lưỡi.

Thẩm Cơ Uy trong cơn xào xáo của dạ dày cứ thể dứt hẳn ba chén lớn.

Giang Thuỵ phía đối diện ăn rất chậm rãi: "Lát nữa mua thêm một phần, chúng ta đến thăm chú Thẩm."

"Có lòng ghê." Thẩm Cơ Uy cười tủm tỉm, "Không phải lần trước anh còn nghi ngờ ông ấy có chỗ kì lạ hả?"

"Đó chỉ là suy đoán, chuyện người ta cứu mạng cậu mới là thật."

"Tính ra anh cũng không phải loại người vô tình, trước giờ là tôi nhìn nhầm anh rồi."

Ở bên cạnh Giang Thuỵ được một thời gian, Thẩm Cơ Uy phát hiện ngoài tính cách có chút lạnh lùng trầm tĩnh ra, Giang Thuỵ gần như là một người đàn ông hoàn hảo từ đầu đến chân.

Bề ngoài hắn đẹp trai phong độ, gia cảnh hiển hách nhiều tiền, tính khí kém cõi không đáng nhắc đến, thảo nào Tô Noãn Khiết sống chết cũng bám riết chẳng chịu buông.

Cậu từ thị trấn lên thành phố đã được hai năm, Giang Thuỵ là người đàn ông chuẩn men nhất mà cậu từng gặp.

Giang Thuỵ ăn chậm nhai kỹ: "Vậy hiện tại?"

"Đỡ chút chút." Thẩm Cơ Uy nghĩ gì nói nấy, "Mấy ngày đầu chạm mặt anh không hề để ý đến sự tồn tại của tôi, phản ứng tôi cũng chỉ vì cái xác rỗng bên ngoài, tôi biết hết đấy."

Giang Thuỵ nhướn mi.

Hiện giờ có chỗ khác biệt sao?

Là do Thẩm Cơ Uy chú ý quá kỹ, hay bởi vì hắn chưa từng nhìn đến sự thay đổi nhỏ nhặt kia?

Giang Thuỵ nói: "Con người cậu không tồi, chúng ta giao dịch công bằng, tôi tất nhiên sẽ không cư xử quá đáng."

"Nấu cơm cho anh, chịu trận thay anh, còn để anh ôm ngủ nữa, mà chỉ không tồi thôi sao?" Thẩm Cơ Uy hừ hừ bĩu môi, "Keo kiệt, anh xem tôi thành bác sĩ Giang để chịu đựng chứ gì?"

Giang Thuỵ sặc cháo: "Cậu và Giang Diệp Khê sao có thể giống nhau? Một ngày không suy tưởng linh tinh cậu chịu không được à?"

"Anh tốt tính hơn trước, nếu không phải mang tâm lý giống với bác sĩ Giang, vậy có thể là gì chứ?" Thẩm Cơ Uy chớp mắt liên tục, "Lẽ nào anh xem tôi là bạn?"

"..."

Bạn?

Giang Thuỵ ngừng động tác phân tích.

Từ ngữ ngày dường như chưa bao giờ xuất hiện trong cuốn từ điển ghi chép về cuộc đời dài dằng dặc của hắn.

Nhận thức của Giang Thuỵ có một vách ngăn.

Một bên là Giang Diệp Khê.

Bên còn lại là tất cả mọi người.


Thế nhưng chiếu theo góc nhìn của Thẩm Cơ Uy, trái tim hắn... lý nào lại có thêm ngăn thứ hai?

"... Nếu cậu cho rằng là bạn, thì cứ coi như là bạn đi." Vị cháo trong miệng hình như trở nên đắng hơn một chút, làm giọng nói người đàn ông có chút lạc đi.

Thẩm Cơ Uy thích thú bảo: "Nếu đã là bạn, vậy anh cười thử một cái cho tôi xem xem."

Biểu tình Giang Thuỵ nhất thời trở nên cực kì gượng ép.

Hắn từ chối dứt khoát: "Không biết."

"Đã là người ai mà chả biết cười." Thẩm Cơ Uy trêu chọc, "Lẽ nào anh không phải người?"

Nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, Giang Thuỵ lãnh đạm đáp: "Có lẽ vậy."

"Anh đúng thật là..." Cảm xúc tươi rói của Thẩm Cơ Uy vơi đi vài phần, cụt hứng nói, "Anh biết Juniper không? Nó là cáo còn biết cười, anh còn tệ hơn cả nó."

"Tôi không tin sau này kết hôn anh còn có thể không cười với vợ mình."

"Cho dù không cười, đến lúc vợ anh sinh con, anh còn có thể không lén cười sao?"

"..."

"Cáo nhỏ." Giang Thuỵ hạ giọng cắt ngang lời Thẩm Cơ Uy, "Đừng lảm nhảm nữa, đi gọi thêm một phần cháo đi..."

Âm điệu người đàn ông trầm bổng nhẹ nhàng, cặp mắt người con trai đang mở rộng to tròn, nghe xong hai từ "cáo nhỏ" thì chẳng còn dám nhìn thẳng mặt hắn nữa, tròng mắt đen láy đảo liên tục, bên tai vụt qua dòng điện nhè nhẹ tê rần, vừa nóng vừa ngứa.

Cậu họ nhẹ che giấu sự bối rối: "Để tôi đi gọi nhân viên."

Dứt lời liền chạy đi một mạch chẳng thèm ngoảnh lại.

Ký ức trôi dạt về giấc mộng mờ ảo vào một năm nào đó, cũng từng có một giọng nói trầm thấp dịu dàng kề sát bên tai cậu, thủ thỉ trêu cậu một tiếng "cáo nhỏ".

Âm thanh đó như gần như xa, như lạ lẫm càng giống như quen thuộc, bị ghìm chặt trong đống tơ nhện hỗn tạp chẳng tìm được chút kẽ hở. Cho đến ngày hôm nay, khoảnh khắc nghe thấy tiếng gọi bâng quơ từ miệng người đàn ông phát ra. Tất thảy mọi sự xa lạ ấy cơ hồ biến thành thân thuộc, hơi nóng tách rời vạn dặm len lỏi đến ngậm lấy vành tai cậu, phả vào từng trận run rẩy, xoa nắn luyến lưu, nóng đến thiêu đốt.

Thẩm Cơ Uy chẳng hiểu mình bị làm sao nữa, chỉ muốn chạy trối chết.

Cậu không phải thiếu nam da mỏng thích ngại ngùng gì, nhưng nếu nán lại chỗ đó thêm một giây nào nữa, Thẩm Cơ Uy có linh cảm, mặt mình chắc chắn sẽ đỏ lựng lên.

***

Phòng bệnh đã hơn nửa đêm đèn đuốc vẫn còn sáng trưng, Thẩm Hoàng Sư tĩnh lặng ngồi trên giường, tay nâng khẩu súng KAHR ARMS P380 cẩn thận lau chùi, thỉnh thoảng đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thẩm Hoàng Sư lập tức đem súng nhét xuống gối nằm. Động tác của ông rất nhanh, song Giang Thuỵ vừa bước vào vẫn kịp thời trông thấy được, cõi lòng hắn thoáng chốc biến đổi, ngoài mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình thản.

Thẩm Hoàng Sư: "Sao trễ vậy hai người còn tới đây nữa?"

Thẩm Cơ Uy xách bọc cháo nóng hổi đặt lên bàn: "Sợ bác đói bụng nên mua đồ ăn khuya đến."


Giang Thuỵ: "Mấy ngày qua cháu bận công việc, hôm nay mới có thời gian đến cảm ơn chú chuyện hôm đó."

"Không phải Giang Thuỵ mới là ông chủ à?" Thẩm Hoàng Sư hất cằm về phía Thẩm Cơ Uy, "Nhóc con đó suốt ngày chạy đến làm phiền tôi, xem bộ dạng còn rảnh rỗi hơn cậu nhiều."

"Cháu cũng bận lắm, tại bác không thấy thôi." Thẩm Cơ Uy lươn lẹo nói, "Nhưng mà cháu là ông chủ, cháu thuê anh ta, cho nên anh ta đương nhiên phải bận hơn cháu."

Thẩm Hoàng Sư nhận lấy chén cháo hâm hẩm từ tay Thẩm Cơ Uy nhưng không lập tức ăn mà đặt sang một bên, đột ngột nghiêm túc cất lời: "Đúng lúc bác có chuyện muốn nói với nhóc."

"Chuyện gì ạ?" Thẩm Cơ Uy tự nhiên thấy hơi căng thẳng.

Giang Thuỵ nhíu lông mày.

Thẩm Hoàng Sư: "Bác muốn nghỉ việc."

Xung quanh yên ắng vài giây.

"... Tại sao chứ?" Yêu cầu này tới quá đột ngột khiến Thẩm Cơ Uy chưa kịp tiêu hoá, theo phản xạ kinh ngạc thốt lên, "Bác không muốn làm việc cho cháu nữa sao?"

"Xương bác cũng già rồi, ở bên cạnh nhóc cứ cách vài ngày lại gặp mấy chuyện kiểu đó bác lo mạng mình sống không thọ." Thẩm Hoàng Sư thở dài, "Bác làm tài xế cũng chỉ để kiếm tiền, lỡ xui xẻo mà mất mạng thì tiền cũng đâu còn tác dụng nữa."

"Sau chuyện này cháu cam đoan bọn chúng không dám làm bậy nữa đâu, bác không đi không được sao?" Thẩm Cơ Uy vẫn cố gắng níu kéo, "Cháu sẽ lấy tiền túi trả lương cho bác gấp đôi, mỗi ngày đều dẫn bác đi uống rượu, chúng ta chẳng phải rất hợp tính sao? Bác không làm nữa cháu biết kiếm ai làm bạn nhậu đây?"

Thẩm Hoàng Sư: "..."

Thì ra giữ ông lại chỉ bởi vì thiếu bạn nhậu?

"Không phải vấn đề tiền bạc, chủ yếu là do bác sợ chết thôi." Thẩm Hoàng Sư lắc đầu.

"Nhưng mà..."

"Thật sự là vì lí do đó sao?" Giang Thuỵ từ nãy tới giờ luôn im lặng đột nhiên lên tiếng chen lời, "Chú giữ súng bên người, nhưng lí lịch cháu điều tra được về chú lại rất bình thường, không hề dính dáng tới công việc nào cần sử dụng, nghề nghiệp lúc trước của chú đã được che giấu đúng không?"

Thẩm Hoàng Sư như cười như không: "Nếu tôi nói khẩu súng đó là do tôi nhặt được cậu tin không?"

Giang Thuỵ trầm mặc, đột nhiên nhận ra bản thân đang có phần kích động.

"Nếu chú đã kiên quyết muốn nghỉ việc cháu sẽ không ép buộc, chú không cần để ý đến nhóc con kia."

Hắn trực tiếp bỏ qua việc trả lời câu hỏi trên, bởi vì chuyện nhặt được một khẩu súng ở thời điểm này hoàn toàn là lời bịa đặt không hề có tính xác thực.

Bất quá đây là vấn đề riêng của Thẩm Hoàng Sư, nếu ông đã muốn nghỉ việc, Giang Thuỵ cũng không tiện tự mình ở đây đoán già đoán non.

Còn về lí do sợ chết...

Một người có thể tình nguyện vì người khác mà chẳng màng nguy hiểm, nói đến sợ chết, thật sự có khả năng sao?

Lời này cũng chỉ có Thẩm Cơ Uy mới tin.

Thẩm Hoàng Sư nói với Thẩm Cơ Uy: "Tuy nghỉ việc nhưng nếu nhóc muốn tìm bác uống rượu thì cứ liên lạc, bác vẫn ở chỗ cũ."

Thẩm Cơ Uy ủ rũ: "Tuy để vuột mất một tay lái cừ khôi như bác là điều rất đáng tiếc nuối, nhưng suy đi nghĩ lại cháu cũng không muốn liên luỵ bác vào mấy ân oán rắc rối kia, nên quyết định sẽ thả bác về với tự do."

"Bác quả thật không hiểu nổi, với tính cách này của nhóc sao lại có người muốn đuổi giết nữa." Mỗi lần thấy dáng vẻ phun tào vớ vẩn của Thẩm Cơ Uy là Thẩm Hoàng Sư lại buồn cười, mà hiện tại đang ngon chớn nên ông liền thoải mái bung xoả đến nỗi muốn sứt chỉ cánh tay.

"Bọn ghen ăn tức ở ai mà đoán được tâm tư của tụi nó." Thẩm Cơ Uy hừ mũi bảo, "Có điều cháu công nhận lời bác nói, con người cháu dễ chịu như vậy, đâu phải khó ưa giống ai kia, làm sao mà có nhiều người ghét được."


Cho nên đám người muốn làm hại cậu toàn là bọn thiểu năng.

Giang Thuỵ nằm không cũng trúng đạn: "..."

"Thôi được rồi, giờ này muộn lắm rồi, hai nhóc về nghỉ ngơi đi." Thẩm Hoàng Sư vui vẻ xong rồi liền xua tay nói, "Bác ăn xong miếng cháo cũng tắt đèn ngủ nốt."

Thấy Thẩm Cơ Uy vẫn còn mặt ủ mày chau ngồi yên không động đậy, bộ dạng tràn ngập vẻ không tình nguyện, Giang Thuỵ lạnh mặt bước tiến túm cổ áo cậu: "Đứng dậy về."

"Grừ, kéo cái gì, cắn đứt tay anh bây giờ." Thẩm Cơ Uy xoay đầu nhe răng giả vờ ngoạm tay Giang Thuỵ y hệt chú cáo giận dữ, lời lẽ phát ra lại mềm nhũn như bông gòn "Tôi buồn ngủ quá đi hết nổi rồi, anh cõng tôi đi."

Thẩm Hoàng Sư: "..."

Giang Thuỵ: "..."

Sau một hồi im lặng quỷ dị, Thẩm Hoàng Sư là người đầu tiên phản ứng, ông nghiêng đầu ho khù khụ: "Thẩm Cơ Uy, mau mang nhóc con nhà cậu về đi, đừng để nó ở đây tấu hài làm phiền người khác nghỉ ngơi."

"Bác cứ gọi lung tung mãi vậy." Thẩm Cơ Uy trừng mắt, "Ai là nhóc con nhà anh ta?"

"Không phải nhóc con của người ta thì kêu người ta cõng làm gì?" Thẩm Hoàng Sư chọc ghẹo hỏi, "Nhóc không phát hiện mình đang làm nũng đấy à?"

Hai từ làm nũng cứ ngỡ là bông đùa này lọt vào tai Thẩm Cơ Uy còn đang cà lơ phất phơ, hoá thành pháo hoa nổ lùm bùm lân cận màng nhĩ, làm da gà cậu nổi thành một hàng dài, xấu hổ muốn chui đầu xuống lỗ mà trốn, thẹn quá hoá giận nói: "Ai làm nũng! Cháu đùa một chút không được à? Ai mà thực sự cần anh ta cõng chứ?!"

Gào lên xong, chẳng thèm nhìn mặt mũi hai người còn lại nữa, Thẩm Cơ Uy thẳng thừng bỏ đi ra ngoài đóng cửa cái rầm. Giây phút cánh cửa khép lại, cậu sẽ không bao giờ biết được, nụ cười mà bản thân vẫn luôn mong mỏi được nhìn thấy đã sớm treo trên khoé môi người đàn ông từ lúc nào chẳng hay.

Nhưng Thẩm Cơ Uy không nhìn thấy, không có nghĩa là Thẩm Hoàng Sư không nhìn thấy, ông làm ra vẻ lơ đãng nói: "Lần đầu tiên thấy cậu cười, nhóc con cũng có tài thật đấy."

Gặp gỡ được vài lần, đây quả thật là lần duy nhất Thẩm Hoàng Sư bắt gặp trên gương mặt Giang Thuỵ xuất hiện loại cảm xúc khác ngoài thờ ơ và lãnh đạm.

Bị người khác vạch trần, Giang Thuỵ chậm rãi thu lại ý cười, đáp: "Cháu là người, cười cũng đâu có gì lạ."

"Tôi có bảo cậu không phải người đâu?" Hết Thẩm Cơ Uy lại tới Giang Thuỵ thay phiên nhau ngớ ngẩn, Thẩm Hoàng Sư cảm thấy vết thương của bản thân đang có xu hướng tiếp tục bung chỉ, "Ở bên cạnh Giang Thuỵ lâu ngày, đúng là tảng băng cũng có thể bị bào mòn."

Giang Thuỵ từ chối cho ý kiến, chỉ cười nhạt nói: "Cũng không phiền lắm."

Thẩm Hoàng Sư thoáng liếc sang sườn mặt góc nghiêng của hắn, phác thảo độ cong nhàn nhạt bên khoé môi. Còn có sóng mũi nhỏ nhắn, cặp mắt tinh xảo tựa như ngọc, ngũ quan tổng thể xinh đẹp xuất chúng, sâu trong tiềm thức bỗng chợt trỗi lên hình ảnh xưa cũ đã bị phủ một lớp bụi dày ẩn mình nơi bóng tối, làm ông vô thức ngắm đến thất thần.

Đây là lần thứ hai Thẩm Hoàng Sư nảy sinh loại cảm giác này. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau với Giang Thuỵ qua kính chiếu hậu, ông đã lờ mờ đoán được, trực giác của mình không thể nào chỉ là đơn giản thoáng qua.

Hắn quá giống người đó.

Nhưng... có khả năng sao?

***

Tiểu kịch trường: <Thẻ Nhân Vật>

Tên: Thẩm Cơ Uy

Giới tính: Nam

Tuổi: 20

Cung hoàng đạo: Cự Giải

Chiều cao: 180cm

Loài vật tượng trưng: Cáo