“Con ếch huynh, hôm nay khí trời thật tốt, ta dẫn ngươi đi tản bộ, nhìn ngươi đã trưởng thành như vậy, không chừng ra ngoài có thể tìm được mẫu cóc a, ngươi xem ta đối với ngươi thật tốt, hắc hắc” Tấn Dương mang theo lồng tre, đối với con ếch bên trong nói
“Xì....” Thẩm Uyển nhìn thấy Tấn Dương nói chuyện với một con ếch lại còn muốn giúp nó cưới vợ làm cho nàng tức cười “Ngươi thực sự mang nó đi dạo trên đường sao?”
“Đương nhiên, nó là huynh đệ của ta, có chơi có ăn đương nhiên muốn chia sẻ. Người khác trên đường dẫn chó, chim đi dạo thật nhàm chán a, ta chính là dẫn ếch đi dạo ha ha, như thế nào? Đủ khác biệt rồi chứ”
“Hảo, rất đặc biệt” Thẩm Uyển nhịn cười nói. Sau đó nhìn kỹ con ếch trong lồng tre “Thì ra nhìn nó như vậy a” lần trước tại phòng tắm không có nhìn kỹ con vật này
“Đây là sủng vật của ta đương nhiên so với những con vật khác cao cấp hơn a, chính là đẹp trai hơn so với những con khác hắc hắc” Tấn Dương tự hào nói
“Oa oa...” con ếch huynh cũng cho là như vậy liền oa oa hai tiếng đồng tình
“Xì, so với những con ếch khác đẹp trai hơn sao, bất quá ta đột nhiên phát hiện, nó với ngươi lớn lên nhìn thật giống nhau”
“Nói đùa gì vậy? Ta so với nó không biết hơn gấp bao nhiêu lần” Tấn Dương không phục nói
“Phải không? Ta cảm thấy các ngươi chính là không sai biệt lắm” Thẩm Uyển nghiêng đầu khẽ cười
“Uy ngươi....cọp cái...ngươi so sánh ta với một con ếch sao?” Tấn Dương đưa lồng tre ở ở bên cạnh mặt chính mình, làm cho Thẩm Uyển quan sát kỹ nàng cùng con ếch huynh
Nhìn cảnh này lập tức Thẩm Uyển cười ra tiếng “Giống a, cực kỳ giống. Về sau ta liền gọi nó là Tấn Dương, ha ha”
“Ngươi....” Tấn Dương tức giận đem lồng tre để xuống
Trong lòng tre con ếch huynh cũng không đồng ý lời nhận xét của Thẩm Uyển, kêu hai tiếng “Oa oa...” (ta so với hắn đẹp trai hơn nhiều a)
Một người một ếch vì câu nói của Thẩm Uyển mà trừng to đôi mắt ti hí...
“Quần áo lụa là, ngươi dù trừng thế nào cũng kém con mắt của con ếch này a”
“Các ngươi đang làm gì thế, ta thật xa đã nghe tiếng cười của các ngươi, ha ha” Thẩm Phú Quý đi tới nói
“Gia gia...” Thẩm Uyển nhìn thấy Thẩm Phú Quý đến liền đi tới bên cạnh hắn kéo cánh tay
“Gia gia” Tấn Dương đem lồng tre để xuống
Nhìn Thẩm Uyển vui vẻ như thế Thẩm Phú Quý rất yên lòng cùng cao hứng, vốn còn lo lắng trong lòng Uyển nhi, bây giờ nhìn Thẩm Uyển cùng Tấn Dương....ha ha ha
“Gia gia, ngươi sao lại mang nhiều đồ như vậy, đi nơi nào a?” Tấn Dương nhìn thấy gia đinh đứng phía sau Thẩm Phú Quý mang rất nhiều thứ liền hỏi
“A, gia gia đi miếu lễ tạ thần, đa tạ Bồ Tát phù hộ cho hai người các ngươi bình an trở về”
“Gia gia, thân thể ngươi còn chưa tốt....” Thẩm Uyển có chút bận tâm thân thể Thẩm Phú Quý “Nếu không ta sẽ đi thay gia gia”
“Như vậy sao được, lễ tạ thần nhất định phải tự mình đi. Yên tâm, thân thể gia gia rất tốt, ngươi không phải là muốn cùng Dương nhi ra ngoài sao?”
Tấn Dương biết Thẩm Uyển không yên lòng vì vậy liền nói “Không quan hệ a, gia gia đi miếu một mình chúng ta đều không yên lòng, nếu không ta cùng Thẩm Uyển cùng ngươi đi”
“Gia gia, ngươi cho Uyển nhi cùng ngươi đi chứ. Uyển nhi đã lâu không đi miếu tự, cũng muốn cầu xin phù bình an, quần áo lụa là ngươi không cần đi” Thẩm Uyển đối với Tấn Dương nhỏ giọng nói “Đi đến miếu tự buổi tối sẽ phải ăn chay” Nàng lo lắng Tấn Dương ăn chay sẽ không quen
“A, vậy sao, vậy ngươi cùng gia gia đi đi”
“Ân”
“Sớm chút trở lại” Tấn Dương tại lúc Thẩm Uyển đi liền nói nhỏ bên tai nàng
Ra khỏi phủ Thẩm Uyển dìu lấy Thẩm Phú Quý...
.
.
Thẩm Uyển đi miếu tự Tấn Dương cũng không có việc gì làm, buồn chán nằm trên bàn
“Oa oa oa...” (ngươi không phải giúp ta đi tìm vợ sao?)
“.....”
“Oa oa...”
“Hảo hảo, thật là” Tấn Dương bị con ếch huynh gọi có chút phiền, mở lòng tre ra “Đi tìm vợ của ngươi đi”
Con ếch huynh kêu hai tiếng liền nhảy ra ngoài
Ngô, Thẩm Uyển đi bái phật, con ếch huynh đi tìm vợ, Tiểu Thanh tỷ tỷ cùng Nghiễn nhi đi dạo phố, ta phải làm cái gì đây a....
A đúng rồi lần trước tại nhà Tiết Sương ta cứ thế bỏ đi không nói gì, như vậy không tốt lắm, ân, phải đi đến nhà Tiết Sương
“Tiểu Mặc, chúng ta đi đến nhà Tiết Sương chơi đi”
.
.
Nhà Tiết Sương-----
“Tiết Sương!!!” Tấn Dương lộ ra nụ cười thật tươi
“Ngươi....ngươi không có việc gì...” Tiết Sương nhìn thấy Tấn Dương kích động nói
“Ta đương nhiên không sao, còn sinh long hoạt hổ a”
“Thật tốt quá, lúc ấy nhìn ngươi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, sợ ngươi....”
“Ngươi lo lắng cho ta a” Tấn Dương đùa giỡn nói
Không ngờ Tấn Dương nói như vậy Tiết Sương có chút ngượng ngùng cúi đầu.
“Tỷ tỷ, là ai tới a?” Tiết Tuyết Nhi đi ra “Ân công. Là ân công...”
“Tiểu Tuyết Nhi, ha ha, đừng gọi ta là ân công nữa, thật có chút ít không quen”
“Hảo, Tuyết Nhi liền gọi ngươi đại ca ca đi”
“Ách...hảo”
“Đại ca ca mau vào ngồi”
.
.
Miếu tự----
Thẩm Uyển cùng Thẩm Phú Quý lúc này đã tới miếu tự
“A di đà phật, hai vị Thẩm thí chủ, thỉnh đến bên trong thiền viện” lão thiền sư đối với hai ông cháu Thẩm gia nói
“Gia gia, ngươi trước hãy đi đi, Uyển nhi còn phải bái phỏng Bồ Tát”
“Uyển nhi là muốn cầu xin phù bình an cho Dương nhi có phải không?” Thẩm Phú Quý nhìn thấu tâm tư của Thẩm Uyển
“Gia gia ~” bị Thẩm Phú Quý nói trúng tim đen Thẩm Uyển có chút thẹn thùng
“Uyển nhi thẹn thùng, ha ha ha, hảo hảo, gia gia không nói nữa”
Đợi đến lúc Thẩm Phú Quý đi rồi, Thẩm Uyển cầu xin Bồ Tát trước mặt, hai tay chấp lại, thành tín cúng bái “Tín nữ Thẩm Uyển, cầu xin Bồ tát phù hộ cho Tấn Dương một thân bình an, mặc dù hắn là con nhà giàu, nhưng tâm tính hắn thật sự rất tốt, cầu xin Bồ tát phù hộ”
.
.
Tấn Dương tại nhà Tiết Sương ngồi cho đến lúc hoàng hôn “Thời điểm không còn sớm, chúng ta trở về đi”
“Đại ca ca, cũng đã đến giờ ăn tối, hai vị đại ca lưu lại ăn bữa cơm đi” Tiết Tuyết Nhi đối với Tấn Dương làm nũng nói
Tấn Dương thực tại không thể phản công lại thế làm nũng của Tiết Tuyết Nhi, vì vậy miễn cưỡng đáp ứng “Vậy cũng tốt“. Dù sao Thẩm Uyển hôm nay ăn cơm tại miếu tự xong xuôi mới có thể trở về.
“Thật tốt quá!” Tiết Tuyết Nhi cao hứng chạy đến phòng bếp
“Đứa nhỏ Tuyết Nhi này bình thường không như vậy, gặp phải người nàng để trong lòng sẽ như vậy, ngươi đừng để ý” Tiết Sương mang đến cho Tấn Dương một ly trà
“Ha ha, không có việc gì, dù sao hôm nay trong phủ cũng không có cơm ăn”
“Tỷ tỷ...không xong” Tiết Tuyết Nhi cuống cuồng chạy tới
“Làm sao vậy?”
“Củi giống như không đủ rồi” Tiết Tuyết Nhi có chút lúng túng cùng xấu hổ, vốn chính nàng yêu cầu đại ca ca lưu lại ăn cơm, kết quả lại không đủ củi
“Không sao a, Tiểu Mặc, ngươi đến trên núi lấy chút ít củi đến đây”
“Mặc đại ca không biết nơi đó, ta mang Mặc đại ca ca đi” Tiết Tuyết Nhi nói
Tiết Tuyết Nhi cùng Mặc Ngôn đi rồi, Tiết Sương cũng đứng dậy “Ta trước tiên đi cắt thức ăn, chờ bọn họ lấy củi về là có thể xào”
“Ta giúp ngươi” Tấn Dương nói
“A??!!”
“A cái gì, chẳng lẽ ta không thể giúp sao?”
“Không có, vậy thì vào đi”
Tấn Dương cùng Tiết Sương vào phòng bếp, Tấn Dương hỗ trợ rửa rau, Tiết Sương cắt thức ăn
“Đúng rồi, ta còn chưa biết tên ngươi, cũng không thể công tử mãi như thế” Tiết Sương vừa lấy chiếc mâm bên cạnh vừa nói
“Ngươi nói cũng đúng, ta tên là Tấn Dương”
Loảng xoảng
một cái mâm rơi trên mặt đất
“Uy, ngươi làm rơi mâm”
“Ngươi....ngươi vừa nói ngươi tên là Tấn Dương...” Tiết Sương có chút mất tự nhiên, cố gắng khôi phục bình tĩnh, trong lòng thầm định người này chỉ là cùng tên mà thôi, chỉ mong là hắn cùng tên....
“Như thế nào? Sợ hãi a?” Tấn Dương cho rằng Tiết Sương lo lắng nàng là con nhà giàu đứng đầu, nhìn xem bộ dạng có chút sợ hãi. Tấn Dương cảm thấy có chút buồn cười “Yên tâm đi, ta là con nhà giàu Tấn Dương đối với nữ nhân tiểu chuẩn rất cao, ngươi còn không phù hợp tiêu chuẩn đây, cho nên ngươi yên tâm đi”
“Ngươi là con trai của Tấn Nhân Võ?”
“Đúng vậy” Tấn Dương cúi người xuống, bắt đầu nhặt cái mâm bị Tiết Sương đánh rơi lúc nãy
Tiết Sương lúc này nhắm mắt lọt vào hồi ức thống khổ....
“Cha! Cha!”
“Phụ thân ngươi bị người hãm hại, cả đời trong sạch bị hủy trong chốc lát, về sau Sương nhi phải hảo hảo săn sóc Tuyết Nhi”
“Phụ thân”
Mười nảy tuổi Tiết Sương tận mắt nhìn thấy phụ thân của mình là Dương Châu tri phủ bị hãm hại, nàng nhớ rõ, hắn chính là quốc cữu đương triều Tấn Nhân Võ hướng Hoàng Thượng bản tấu vu hãm cha nàng nhận hối lộ.
Nhớ lại chuyện đó, Tiết Sương rơi hai hàng lệ, phụ thân nàng cả đời làm quan thanh liêm, cũng bởi vì một câu nói của Tấn Nhân Võ, danh tiếng cả đời bị hủy hoại sau đó bị xử trảm. Nhìn thấy Tấn Dương, mặt tràn đầy hận ý, nếu như không phải hắn vu tội phụ thân, phụ thân sẽ không chết. Là hắn, chính hắn hại chết phụ thân
Người trước mặt chính là con trai của Tấn Nhân Võ...
Cừu hận trong nháy mắt che hai mắt Tiết Sương, cầm lấy thái đao. Từng bước tiến tới hướng Tấn Dương. Hắn là con trai của cừu nhân giết cha, ta muốn vì phụ thân báo thù
Một bả thái đao bổ xuống....
Tấn Dương theo bản năng tránh đi, thái đao chém trật, nhưng Tấn Dương vẫn trúng một đao trên vai
“Là ngươi....người là con trai của cừu nhân giết cha ta, ta muốn vì cha báo thù...”
“Cái gì cừu nhân giết cha? Ngươi điên rồi!!!” Tấn Dương hoàn toàn không biết Tiết Sương đang nói cái gì. Chỉ thấy máu trên vai không ngừng tràn ra, chết tiệt...
“Là Tấn Nhân Võ cha ngươi vu hãm cha ta lên triều đình, hại cha ta bị xử trảm. Ta muốn giết ngươi báo thù cho phụ thân” Tiết Sương lần nữa cầm lấy đao hướng Tấn Dương vọt tới
Tấn Dương dùng tay phải bắt lấy tay Tiết Sương đang cầm đao
“A...” Tấn Dương dùng toàn bộ khí lực đẩy Tiết Sương ra. Sau đó che lấy vai đầy máu chạy ra ngoài
“Cứu mạng a, cứu mạng” Tấn Dương vừa chạy vừa hô, Tiết Sương chết tiệt kia nổi điên cái gì
“Là thanh âm thiếu gia, nguy rồi thiếu gia đã xảy ra chuyện” Mặc Ngôn từ chân núi ôm củi trở về nghe được tiếng kêu cứu của Tấn Dương vội vàng ném củi xuống dùng khinh công bay đi
Vốn là miệng vết thương của Tấn Dương lần trước mới khép lại không lâu, trải qua một hồi vận động miệng vết thương lại vỡ ra. Máu nhuộm hết quần áo...
“Thiếu gia...” Mặc Ngôn lúc nhìn thấy Tấn Dương toàn thân là máu rất khiếp sợ cùng phẫn nộ
Gặp Tiết Sương cầm lấy đao đuổi theo, Mặc Ngôn đá văng đao trong tay Tiết Sương ra, rút bảo kiếm chỉ vào Tiết Sương....
“Không cần...” Tấn Dương thấy Mặc Ngôn muốn giết Tiết Sương liền vội vàng ngăn lại
“Thiếu gia....nàng đối với ngươi như vậy”
Tấn Dương lắc đầu, nàng lúc này đã có chút không chống đỡ nổi, máu chảy quá nhiều, Tấn Dương sắc mặt đã tái nhợt
“Thiếu gia....” Mặc Ngôn vội vàng đỡ lấy Tấn Dương sắp ngã xuống, điểm huyệt cho máu ngừng lại. Đối mặt với Tiết Sương ngã trên mặt đất hung hãn nói “Thiếu gia nhà ta đối với ngươi ân trọng như núi, ngươi lại lấy oán trả ơn, thù này Mặc Ngôn nhất định sẽ đòi lại”
Nói xong liền đỡ Tấn Dương dùng khinh công bay mất...
“Thiếu gia, ta giúp ngươi băng bó”
“Không được” Tấn Dương vô khí lực đẩy Mặc Ngôn ra
“Thiếu gia, này đến lúc nào rồi. Ngươi còn....”
Tấn Dương vẫn như cũ lắc đầu “Yên tâm, ngươi không phải là muốn giúp ta cầm máu sao, ta...ta hiện không có chuyện gì...mau....tìm...tìm Tiểu Thanh tỷ”
Mặc Ngôn không còn cách nào, đành tăng nhanh cước bộ mau chóng hồi phủ.
“Thiếu gia, ngươi cố gắng chịu đựng một chút, sẽ mau đến phủ” Mặc Ngôn đỡ lấy Tấn Dương toàn thân là máu, lúc này đã không còn nửa điểm khí lực.
Tấn Dương dùng ý thức cuối cùng nói “Không cho phép gọi đại phu, chỉ cho phép một mình Tiểu Thanh tỷ đụng ta” sau đó liền ngất xỉu
“Thiếu gia...”
Mặc Ngôn nhìn thấy Tấn Dương ngất xỉu, vội vàng dùng hết nội lực bay về Thẩm phủ.
Thẩm Uyển từ miếu đã trở về từ sớm, nhưng không nhìn thấy Tấn Dương, sau đó hỏi gia đinh mới biết hắn ra ngoài chưa trở lại, vì vậy ngồi trong đình viện chờ. Tay nắm chặt lấy bùa bình an đã xin cho Tấn Dương, không biết làm sao mí mắt lại nhảy liên tục
“Mặc Ngôn...quần áo lụa là, hắn....” Thẩm Uyển lúc này nhìn Tấn Dương toàn thân là máu kinh hãi, trái tim cơ hồ rối loạn nhịp đập.
“Thiếu phu nhân, ngươi trước trông chừng thiếu gia, ta đi tìm Tiểu Thanh” Mặc Ngôn đem Tấn Dương vào gian phòng, vội vàng nói. Hắn nhất định phải nhanh chân tìm Tiểu Thanh về băng bó cho thiếu gia
Nhìn trang phục màu trăng đã bị nhuộm đỏ, sau lưng lại một khối to, Thẩm Uyển nhìn thấy trên giường đều là máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn xem bộ dạng của Tấn Dương, Thẩm Uyển hoảng hốt có chút không biết phải làm gì, run rẩy nâng tay lên chạm lấy Tấn Dương, ngay cả phù bình an cũng đều là máu, đôi mắt xinh đẹp mở thật to, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ. Này...đây là lần thứ hai...lần thứ hai chứng kiến Tấn Dương toàn thân là máu.
Trái tim tựa hồ đình chỉ, dùng tay không dính máu che miệng lại không để cho chính mình khóc ra tiếng, không nhịn được trong mắt tràn ra giọt lệ trong suốt. Trong nháy mắt, mặt mũi đã tràn đầy nước mắt.
Không thể sợ, không thể sợ, mau...mau tìm thuốc...đúng như vậy...lần trước Tiểu Thanh đã nói qua nõn nà cao có thể cầm máu vết thương. Nàng còn để một lọ ở chỗ này, nõn nà cao, mau tìm nõn nà cao.
Thẩm Uyển giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, bắt đầu liều mạng tìm nõn nà cao, đem gian phòng lật tìm đến ngổn ngang.
Nõn nà cao, nõn nà cao....
“A...tìm được rồi, đây là nõn nà cao” Thẩm Uyển hưng phấn nắm bình thuốc
Thẩm Uyển run rẩy để tay tại thắt lưng Tấn Dương, dừng lại mấy giây, Tấn Dương hẳn không thích người khác đụng đến y phục của hắn. Nhưng chờ Tiểu Thanh đến Tấn Dương liền chống đỡ không nổi nữa, có lẽ sẽ chết vì mất máu. Nghĩ đến đây Thẩm Uyển không do dự nữa, cho dù bị Tấn Dương mắng nàng cũng sẽ chịu.
Thẩm Uyển run rẩy nâng tay kéo dây thắt lưng áo ngoài của Tấn Dương ra, cởi ra áo ngoài dính máu, một món so với một món thấm máu nhiều hơn, Thẩm Uyển mỗi lần cởi một món nhìn thấy cảnh tượng này lòng càng đau. Nhiều máu như vậy, hắn chảy thật nhiều máu....Thẩm Uyển kéo cổ áo nhìn xuống, nhưng đập vào mắt nàng không phải là thân thể nam tử....ngược lại xương quai xanh bát tự, đầu vai thật nhỏ....quấn trên ngực dải băng nhuốm đầy máu
Thẩm Uyển giống như điện giật tay liền rụt về, con mắt không thể tin được nhìn băng quấn ngực kia. Không...không....sẽ không phải như vậy...Tấn Dương bản thân hắn vốn rất gầy, chính là gầy đi. Cho nên...xương quai xanh mới như vậy...hắn lúc trước bị thương mới quấn mảnh vải trước ngực như vậy....
Tựa hồ thuyết phục chính mình, lấy hết dũng khí vươn tay, cũng không dám cởi bỏ băng quấn ngực, tim nàng như treo trên ngọn cây. Trong lòng không ngừng giãy giụa, tay run run đặt trên ngực Tấn Dương muốn cởi bỏ vải trắng lúc này lại truyền đến cảm giác mềm mại, Thẩm Uyển hoảng sợ toàn thân run rẩy, gắt gao nhìm chằm chằm ngực Tấn Dương. Hoảng sợ lắc đầu “Không...không...đây không phải sự thật, không phải...”