"Hạnh phúc? Cái cô nói là hạnh phúc khi được thỏa mãn chứ gì?"
Phương Hạo Vân khinh khi nhìn Kim Phi. ánh mắt có vẻ lạnh lùng:
"Nếu cô thật sự thích được thỏa mãn như vậy. tôi sẽ giúp cô tìm một ông chồng, để cô được hưởng cái hạnh phúc được thỏa mãn thật sự..."
"Anh rất ác độc...!"
Tuy không thể xem Kim Phi là một người đàn bà tốt, nhưng cũng không phải loại đàn bà lăng loàn vô si. Cô hiểu rất rò ý của Phương Hạo Vân, hắn muốn để cho nhiều người luân phiên làm nhục cô. Sự nhục nhã như vậy, đối với cô mà nói, quả thật còn khó chịu hơn cái chết.
Cô quấn quýt bên cạnh Phương Hạo Vân, không tiếc gì thiệt thòi cho mình, hy sinh tất cả, chẳng qua cũng chỉ vì thù hận. Điều này cũng đã chỉ rõ sự lưu luyến của cô đối vói gia đình và hôn nhân.
"Độc nhất là lòng dạ đàn bà, cô là cái thứ gì, trong lòng cô hiên rõ hơn tôi mà."
Phương Hạo Vân chau mày lạnh lùng hét một tiếng: "Đừng có ờ trước mặt tôi mà giả thánh nhân."
"Rốt cuộc anh muốn sao đây? Nếu là đàn ông thì hãy mau chóng kết liễu đi..."
Kim Phi mắt đỏ hoe, mím môi mím lợi nói: "Đừng có kéo dài thời gian nữa."
Phương Hạo Vân tiến lên trước, lại đưa tay bóp cổ Kim Phi lần nữa, dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, nói:
"Tôi sẽ không giết cô. Còn nhớ đến vụ đánh cược giữa hai chúng ta không? Tôi phải chinh phục được cô, để cho cô cam tâm tình nguyện làm nô lệ cho tôi. mặc cho tôi sai khiến, nô dịch..."
Kim Phi nghe xong, quật cường nói:
"Hôm nay anh không giết tôi. sau này anh nhất định sẽ hối hận. Nói không chừng, sau này chính tôi sê chinh phục được anh... đến lúc đó, anh sê là nộ lệ tình dục của tôi."
Phương Hạo Vân cười khinh miệt. buông chiếc cổ của Kim Phi ra, đẩy cô rơi xuống chiếc ghế sofa, đưa tay vỗ vào chiếc mông căng tròn của cô:
"Đàn bà, tự tin một cách quá đáng thì không còn là tự tin nữa rồi, mà là tự phụ. Cô muốn chinh phục tôi sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày..."
"Hôm nay tôi đến tìm cô. là muốn cảnh cáo cô. Nếu cô còn dám giở trò với tôi nữa, thì vụ đánh cược trước đó giữa hai chúng ta, xem như bị hủy bỏ hoàn toàn. Tôi sê khiến cô sống không bằng chết."
Nói xong. Phương Hạo Vân bèn quay lưng rời khỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Đợi đã...!"
Từ ghế sofa Kim Phi đứng dậy, nhìn Phương Hạo Vân với ánh mắt khiêu khích, trên mép môi hiện ra một sự khinh bỉ, cười lạnh nhạt nói:
"Tôi đã nói với nhà họ Bạch chuyện giữa anh và Trương Mỹ Kỳ. tạo thêm nhiều phiền phức cho anh. Anh lại dề dàng buông tha cho tôi vậy sao, anh có còn là đàn ông không? Có bản lãnh thì cho tôi một nhát chết cho mau... bà đây đã sống đến chán rồi..."
Nói xong câu này. Phương Hạo Vân tự nhiên dừng bước. hắn chầm chậm quay đầu lại nhìn Kim Phi, đôi mắt không kiêng nể gì nhìn vào thân hình kiều diễm cùa cô, hừ nói:
"Con đàn bà kia. xem ra thật đúng là cô đã chán sống rồi?"
"Tôi liều với anh...!"
Kim Phi đột nhiên trông giống như một con sư tử cái đang tức giận, giơ nanh giơ vuốt mà xông về phía Phương Hạo Vân ôm thẳng lấy hông của hắn. Đôi môi cô nhanh như chóp đã đặt ngay trên môi của người đàn ông. Liền đó, Phương Hạo Vân cảm thấy đầu lười ươn ướt của cô đã vào được trong miệng của mình.(Đả tự: Liều kiểu này ta cũng thích.OMG!!!)
Trong nhất thời, Phương Hạo Vân như đứng lặng đi. Con đàn bà này đúng là dũng cảm đến ngạc nhiên. Phương Hạo Vân nắm lấy đôi vai của người đàn bà đẩy cô ẩy ra. Đanh giọng hét:
"Thử tiện nhân này muốn làm gì hả?"(Đả tự: muốn làm gì chả lẽ lại không biết, thích quá đi chứ còn giả bộ :x)
Sau khi Kim Phi bị Phương Hạo Vân đẩy ra. tâm trạng cũng đã bình tĩnh lại nhiều, trong đôi mắt cô đều là cái nhìn khiêu khích:
"Sao nào? Anh sợ rồi sao? Không phải anh nói là muốn chinh phục tôi sao? Tại sao không bắt đầu chinh phục từ cơ thể chứ? Hay là anh sợ rằng tôi sê chinh phục ngược lại cơ thể anh? Ha ha... xem ra anh cũng chỉ có vậy..."
"Hay là anh làm không được..."
Kim Phi liếm chiếc môi của mình. Dùng ánh mắt khinh thường nói chuyện với Phương Hạo Vân:
"Đồ đàn ông vô dụng..."
Nghe Kim Phi khiêu khích như thế. Phương Hạo Vân liền nóng mặt. Thằng này mà không được à? Chắc chắn có thể khiến cô la oai oái.
"Là cô tự chuốc lấy nhé..."
Phương Hạo Vân cười lạnh lùng, một tay kéo Kim Phi dẫn cô đến gần ghế sofa, một tay đẩy cô ngồi xuống, liền đó thân thể của hắn cũng đè ngay lên người cô, tay phải không hề khách sáo đã chộp ngay ngực của cô, bắt đầu dày vò một cách mạnh bạo. Dùng sức rất mạnh, không hề có chút ý thương hoa tiếc ngọc nào.
"Á..."
Phương Hạo Vân dùng sức quá mạnh, khiến Kim Phi bị đau. Cô có ý muốn lấy bàn tay Phương Hạo Vân ra khỏi ngực mình nhưng lại bất lực. Trong bất đắc dĩ. cô chỉ đành bị động mà tận hưởng sự xâm phạm tuy đau đớn nhưng thích thú này.
Phương Hạo Vân vốn cho rằng Kim Phi sẽ van xin hắn, nhưng chà đạp một hồi lâu thấy cô không những không xin tha, mà ngược lại còn có vẻ đang hưởng thụ, thậm chí thinh thoảng còn phát ra những tiếng mê man khe khẽ.
"Đang mê hay đang khát tình?"
Phương Hạo Vân khẽ hét một tiếng, dùng cả hai tay. thoáng chốc đã lột được áo trên của Kim Phi để cho đôi ngực trắng như tuyết lộ ra bên ngoài. Sức mạnh trên tay hắn dường như không hề giảm đi, ngược lại cỏ vẻ như còn mạnh hơn.
Kim Phi khẽ mím môi, trong miệng quả nhiên phát ra nhưng tiếng cười. Xem dáng vẻ có thể biết, đối với cô mà nói, sự chà đạp như vậy, vui nhiều hơn đau.
Qua thêm lúc nữa. đôi mắt Kim Phi như mơ hồ, tiếng rên rỉ phát ra từ miệng cô càng lúc càng mạnh mẽ hơn, cô mở nửa con mắt ra, nói với vẻ khiêu khích:
"Dùng thêm sức đi.... mau đến mà dày vò em này..."(Đả tự: chả hiểu tới lúc này là động tình quá hay là hận quá mà nói vậy nhỉ. Theo đả thấy là động tình quá mà)
Sự chủ động và khiêu khích của Kim Phi. và cả cái thái độ khêu gợi đó, không ngừng kích thích thần kinh của Phương Hạo Vân. tâm trạng của hắn đã bắt đầu bay bổng. Nhất là cái tâm trạng phụ trong cơ thể hắn được Kim Phi kích thích, đã bắt đầu muốn động đậy.
"Tiện nhân. là cô tự chuốc lấy đấy..."
Đôi mắt Phương Hạo Vân bắt đầu đỏ ngầu, tâm trạng tiêu cực đã được bộc phát mạnh mẽ, khiến dục vọng của hắn cũng bộc phát ra ngoài. Hắn thô bạo đè Kim Phi bên dưới thân thể hắn, lột chiếc quần của cô ra, sau đó dùng sức banh hai chiếc đùi cô...
Trong khoảnh khắc hắn vào được trong cơ thê Kim Phi. cô đột nhiên kêu lên một tiếng, vì sức mạnh của hắn quá lớn, còn cô thì đã lâu không cỏ chuyện phòng the rồi nên sự xung kích được tạo thành này tuy đau nhưng rất sung sướng.
Chi mất một thời gian ngắn, cô đã hoàn toàn thích ứng với sự thô bạo và xung kích của người đàn ông, những tiếng mê man phát ra từ miệng đã trờ thành những tiếng rên la điên cuồng.
Căn phòng đột nhiên được bao phủ bởi tiếng thử sắp sáp kịch liệt của người đàn ông và người đàn bà. Phương Hạo Vân bị tâm trạng tiêu cực kia tác động, trong đầu lúc này đã trờ nên trống rỗng, hắn chi biết phát tiết ra và làm theo bản năng...
Cùng lúc đó, Kim Phi trong sự vui sướng tột độ cũng đã mất đi tâm tính, cứ không những đòi hỏi sự vui sướng và hạnh phúc được thỏa mãn mà mình đã mất đi rất lâu.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, trên miệng Kim Phi phát ra một tiếng rên như la hét, cơ thê co giật, chiếc mông động đậy mạnh vài cái. sau đó không động đậy thêm nữa.
Đồng thời, Phương Hạo Vân cũng đã được phát tiết ra hết, ý thức bắt đầu trờ lại. Hắn bước từ trên cơ thể người đàn bà xuống, nằm ngửa trên sofa, phát ra những hơi thờ nặng nề. Không thể không công nhận là, làm tình với Kim Phi, giống như một hoạt động thê lực vậy, người đàn bà này quà thật quá mạnh, tuyệt đối còn mạnh mẽ hơn so với những kẻ đam mê ở châu Âu. Cũng may là Mặt Sẹo đã bị mình đá thành thái giám chứ không thì sớm muộn gì cũng bị Kim Phi làm cho lao lực quá mà chết.
Hai má Kim Phi đỏ hây hây, bầu ngực nhô cao, cứ không ngừng phập phồng lên xuống theo hơi thờ và nhịp tim đập của cô, thậm chí ờ trên còn có những giọt mồ hôi li ti nữa...
"Hạo Vân. anh khỏe lắm...!"
Kim Phi thở một hồi. quay người sang, để đầu tựa vào ngực của Phương Hạo Vân. đôi tay nhẹ rờ rẫm cơ bắp rắn chắc của hắn. Vừa ý mãn nguyện nói:
"Anh thật sự rất khỏe..."
Tuy giừa hai người đã có vài lần xảy ra mối quan hệ giới tính, nhưng thật sự hòa hợp với nhau thì đây chi là lần đầu. Phải công nhận rằng, cái tên thư sinh mặt trắng này, quà thật rất lợi hại. Đúng là đàn ông trong số đàn ông, là cực phẩm trong số đàn ông. Nếu còn làm thêm vài lần nữa, có thể cô sẽ bị hắn chinh phục mất thôi.
Đương nhiên, mức độ như ngày hôm nay. Cô vẫn có thể chịu nổi.
Sau khi để tâm trạng bình thường lại. Phương Hạo Vân chỉnh trang lại quần của mình, tiện thể đẩy Kim Phi đang nằm trên ngực mình ra. Theo suy nghĩ của hắn thì, giữa Kim Phi với hắn chẳng qua chi là vì hai bên đều có nhu cầu phát tiết mà thôi. Không hề có cảm giác gì khác.
Đều đã bảo đàn bà chi coi trọng tình yêu mà nhưng Kim Phi lại không phải như vậy. Là một oán phụ ờ chốn khuê phòng, sau khi được một lần hài lòng lâu đến vậy, một nửa trái tim cô đã bắt đầu rơi vào tình yêu.
Cô dựa sát vào Phương Hạo Vân, thậm chí tay cô cố ý hay vô tình đụng vào đáy quần của hắn. Trong mắt đầy sự mê hoặc và tình ý.
Thật ra, hôm nay cô đã rất hài lòng rồi. Còn về chuyện, cô làm như vậy chẳng qua chỉ muốn được hưởng sự ấm áp vuốt ve sau cuộc mây mưa mà thôi.
Nhưng Phương Hạo Vân lại không hiểu, hắn đối với Kim Phi ngoài cái ý nghĩ giải quyết dục vọng ra, thì không hề còn có ý nghĩ gì khác. Hắn đẩy Kim Phi ra xong, lạnh lùng nói:
"Hãy nhớ lấy lời tôi. lần sau. tôi nhất định bắt cô sống không bằng chết."
Lời nói của Phương Hạo Vân thật làm mất hứng, trong lòng Kim Phi rung mạnh, từ trong chìm đắm bỗng bừng tỉnh lại, trên môi hiện ra một nụ cười ghen ghét:
"Hãy chờ mà xem...!"
Nói xong, Kim Phi bèn đứng dậy. bắt đầu chinh trang lại y phục cùa mình, tiếc là vừa nãy Phương Hạo Vân quá thô bạo, khiến quần áo của cô đã bị hắn xé rách, nhất là ờ đũng quần, rách một lỗ rõ to.
Kim Phi cười đau khố. đôi mắt liếc Phương Hạo Vân một cái, điệu đà đi đến bên cửa sổ, đưa tay kéo tấm rèm cửa sổ xuống, phủ lên thân người mình:
"Đều tại anh cả đấy..."
Nhìn ánh mắt Kim Phi sau khi đã bình thường trở lại, đúng là một thiếu phụ rất có sức hấp dẫn.
Phương Hạo Vân không có ý tán tỉnh ve vãn Kim Phi. Hắn còn tính đến thăm Kỳ mà. Đã qua mấy ngày rồi, phía bên Kỳ đến ngay cả điện thoại cũng không có gọi cho hắn. Hon nưa, hắn gọi cho Bạch Lăng Kỳ, đều được hệ thống báo lại là đang trong tình trạng khóa máy. Hắn đang nghĩ, có khi nào Bạch Lăng Kỳ đã bị người nhà giam lỏng rồi không.
Mắt nhìn Phương Hạo Vân đưa tay vuốt lại cổ áo, xong rồi lạnh lùng rời khỏi trên miệng Kim Phi lại cười lạnh lùng, nhìn phía sau lưng hắn nói:
"Tôi sẽ không dề dàng gì chịu thua đâu, chờ mà xem..."
Sau khi rời khói quán bar, Phương Hạo Vân đi xe vào con đường quen thuộc để đến nhà ho Bách nằm ờ Nam Thành.
Phương Hạo Vân nhân lúc mọi người không chú ý đã nhảy ngay vào cửa sổ phòng của Bạch Lăng Kỳ.
Trong phòng không có ai, điều này lại không giống như giam lỏng theo tưởng tượng của Phương Hạo Vân. Nhìn xung quanh, phòng của Kỳ được bố trí một cách hài hòa và rất sạch sẽ. Trên tấm trải giường còn có dấu vết có người đã từng ngồi qua, hiển nhiên, chi vài phút trước, ờ đây đã từng có người ngồi.
Nói một cách khác Bạch Lăng Kỳ vẫn còn ờ nhà, chi là tạm thời rời khỏi phòng mình thôi. Phương Hạo Vân không muốn lại nảy sinh xung đột với Bạch Văn Sơn, nên hắn đã chủ định tạm thời không ra ngoài, chỉ ở trong phòng của Kỳ đợi cô ấy.
Thật là vô vị. Hắn tiện thể đã nằm trên giường của Kỳ, tay phải vơ lấy cái gối, quả nhiên lôi ra một quần lót vải màu trắng.
Phương Hạo Vân thầm cười đau khố. Cô bé này mới về nhà được mấy ngày đã lười vậy rồi, quả nhiên đến cả quần lót đã thay ra cũng không kịp đem đi giặt.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa vọng lại những tiếng bước chân. Phương Hạo Vân chăm chú lắng nghe một lúc, đoán người đang đến là con gái, nhưng không phải Bạch Lăng Kỳ.
Chính vào lúc hắn chuẩn bị ẩn nấp, thì cửa đã mờ ra, người đàn bà xuất hiện trước mặt hắn quà nhiên là Liễu Hồng Hà.
Liễu Hồng Hà vốn định đến phòng con gái để lấy bình nước, không ngờ lại nhìn thấy Phương Hạo Vân đang chơi với chiếc quần lót của con gái, bà liền đò mặt. vội vàng lui ra ngoài.(Đả tự: "chơi" với quần lót của BLK có thể hiểu là đang quay tay thần chưởng không nhỉ )
"Cô, cô hiểu lầm con rồi..."
Phương Hạo Vân vừa tức vừa thẹn, rất muốn đuổi theo ra ngoài để giải thích với Liễu Hồng Hà, nhưng lại thấy ngài ngại. Có một sổ chuyện càng giải thích lại càng có nghĩa che dấu. Huổng chi, hắn vân chưa biết Liễu Hồng Hà đã biết chuyện tình tay ba giữa hắn Trương Mỹ Kỳ với Kỳ chưa.
"Trời...!"
Nhìn chiếc quần lót trên tay, Phương Hạo Vân muốn khóc mà không có nước mắt để khóc, trong lòng rất oan ứ. Hắn thật sự là vô tình mà. Lúc đó, hắn cảm thấy bản thân còn oan ức hơn cả Đậu Nga nữa. Sau cơn tức giận, hắn vội vàng đem cái quần lót tội chứng đó để dưới cái gối lại như cũ.
Sau khi Liễu Hồng Hà rời khỏi phòng con gái, trong lòng lấy làm khó hiểu, lúc nãy bà cứ ở ngoài phòng khách suốt, vốn không hề thấy Phương Hạo Vân vào, hắn làm sao xuất hiện ở phòng con gái mình nhỉ?
Nghi vẩn trong lòng, đã khiến bà quên mất cái chuyện không hay vừa mới nhìn thấy rồi.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, bà vội vàng đến phòng vệ sinh đem tin Phương Hạo Vân đã đến nói với con gái. Trong lòng vẫn còn chút thắc mắc, rốt cuộc là hắn đã vào bằng cách nào vậy...
Bạch Lăng Kỳ sau khi xong việc, vội vàng trờ về phòng cùa mình, mẹ cô không hề gạt cô, Hạo Vân quà thật đang ờ trong phòng mình:
"Hạo Vân. anh đến lúc nào thế, sao em lại không biết nhỉ..."