Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 242: Hạo Vân trúng đạn




Vụ nổ mạnh bên trong phòng chờ khiến cho những nhân viên cảnh giới bên ngoài chú ý, Trương Bưu và Đại Phi nhanh chóng chạy lại đây, sau khi bọn họ nhìn thấy Đinh Tuyết Nhu và Phương Hạo Vân vẫn bình yên vô sự, mới lập tức thở phào nhẹ nhõm.

" Hạo Vân, xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?" Trương Bưu vội vàng hỏi.

"Là bom người...!" Phương Hạo Vân chỉ thản nhiên nói lại một câu,

"Đội trưởng, xin cho phép tôi hội báo tình huống cụ thể cho anh." Một nhân viên mật vụ xung phong lên.

" Nói đi...!" Trương Bưu gật gật đầu.

Sau khi được Trương Bưu cho phép, nhân viên mật vụ kia vội vàng kể hết một lượt toàn bộ quá trình diễn ra.

Sau khi nghe xong, Trương Bưu và Đại Phi hai mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn Phương Hạo Vân giống như nhìn quái vật, có chút khó có thể tin được: "Hạo Vân, thời gian ngắn ngủi như vậy, cậu làm như thế nào? Hôm nay ở đây nếu không phải là cậu, tôi nghĩ rằng kế hoạch của bọn đạo tặc đã thành công rồi..."

Căn cứ theo miêu tả của nhân viên mật vụ kia, khi thai phụ đó cầm lấy tay của Đinh Tuyết Nhu, cho đến khi thân thể của ả nổ tung, tổng cộng cũng chỉ trong vòng mấy giây. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong thời gian ngắn như vậy, con người khó có thể phản ứng kịp.

Dù sao Trương Bưu và Đại Phi cũng tự thấy chính mình không thể làm nổi.

Mà nói thêm nữa, cho dù là đặc công lợi hại hơn cả bọn họ, cũng chẳng thể làm nổi điều gì. Hơn nữa, bọn họ càng không thể nghĩ ra được, Phương Hạo Vân vì sao có thể trong nháy mắt đó mà cảm nhận được nguy hiểm?

Phải biết rằng, bây giờ hắn mới chỉ là một sinh viên thôi.

Tóm lại, sau chuyện này, sự kính nể của Trương Bưu cùng Đại Phi đối với Phương Hạo Vân càng trở nên mãnh liệt, trên người tiểu tử này có rất nhiều bí mật.

Dường như đã nhận thức ra được sự nghiêm trọng của vấn đề, Vương Hà chủ động giải thích với Phương Hạo Vân: "Rất xin lỗi..."

Từ lời nói của bọn họ mà cô biết được, nếu hôm nay không phải là Phương Hạo Vân ở đây, đổi lại là người khác chỉ huy, thì lúc này bọn họ cũng đã là người chết rồi.

Đối với lời giải thích của Vương Hà Phương Hạo Vân cũng không quan tâm, thậm chí còn không thèm trả lời. Vương Hà tuy rằng tức giận, nhưng mà tự biết đuối lý, cũng ngại ngùng không nói gì nữa.

Đinh Tuyết Nhu ngừng tiếng khóc, khóe mắt đầy lệ, dạt dào áy náy nói với Phương Hạo Vân: "Thực xin lỗi, đều là do tôi không biết nên mới thành như vậy, anh cứ trách tôi đi."

Phương Hạo Vân không chịu nổi con gái khóc, hơn nữa người con gái đang khóc lại là Đinh Tuyết Nhu. Hắn hời hợt nói: "Quên đi, chuyện cũng đã qua rồi, hơn nữa cũng không ai có việc gì, không cần phải tự trách. Tôi không mong các người cảm kích, chỉ hy vọng sau chuyện này, hai người không có ghét tôi trong lòng là được rồi."

" Hạo Vân, nếu mọi người đã bình yên vô sự, thì chúng tôi đi ra ngoài trước đây. Cục diện bên ngoài cũng đã bị chúng tôi khống chế rồi. Trước mắt chúng tôi đã bắt được mười tên đạo tặc, hiện giờ còn phải tiến thêm bước nữa truy quét sạch sẽ bọn đạo tặc. Đại khái là chúng tôi phải rời khỏi đây khoảng hai tiếng, nơi này còn phải kính nhờ cậu..." Trương Bưu cùng Đại Phi trong tay còn có việc, không thể đứng lâu ở trong phòng chờ.

"Các anh cứ đi đi, nhớ kỹ, cẩn thận một chút. Nơi này đã có tôi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu..."

Phương Hạo Vân quan tâm nói một câu. Dù sao cũng chính là huynh đệ tốt của mình, nếu bọn họ có điều gì ngoài ý muốn, trong lòng hắn sẽ rất khổ sở.

"Đưa hết bọn họ ra ngoài...!"

Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, khi ra khỏi cửa, Đại Phi ra lệnh cho thuộc hạ của mình và vài nhân viên mật vụ đưa tất cả những người bệnh ra ngoài.

Trong phòng chờ lúc này, ngoại trừ hơn mười nhân viên mật vụ, chỉ còn lại ba người Phương Hạo Vân, Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà.

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn trước đó, nên không khí lúc này có vẻ vô cùng khó xử, không ai nói gì cả.

Nhớ tới vụ nổ đó, Đinh Tuyết Nhu tới bây giờ vẫn còn hơi sợ, còn có cái tay cụt kia nữa, hiện tại nghĩ lại vẫn còn thấy buồn nôn.

" Hạo Vân, hôm nay thực sự cám ơn anh, nếu không phải có anh, tôi nghĩ hiện tại chúng tôi đã chết rồi..."

Đinh Tuyết Nhu thấy không còn gì để nói, bèn hỏi: "Anh năm nay bao nhiêu..."

Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Mười chín...!"

"Nhỏ như vậy à... không... đừng hiểu lầm ý tứ của tôi. Tôi muốn nói là anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn... Đúng rồi, thân thủ của anh tốt như vậy, luyện tập như thế nào vậy?" Đinh Tuyết Nhu đột nhiên phát hiện ra mình thực ngốc nghếch, không biết nên nói cái gì nữa.

" Thực xin lỗi, tôi có quyền không cần trả lời câu hỏi của cô." Thanh âm của Phương Hạo Vân dần trở nên lãnh đạm.

" Họ Phương kia, cậu thì có gì đặc biệt hơn người kia chứ, chẳng phải chỉ là cứu mạng chúng tôi thôi sao? Cậu vênh váo cái gì, cậu sao có thể nói chuyện với Nhu Nhu nhà tôi như vậy?"

Vương Hà có hơi ngại với Phương Hạo Vân, nhưng điều này cũng không ngăn cản sự trân trọng của cô với Đinh Tuyết Nhu. Mắt thấy thái độ của Phương Hạo Vân đối với Đinh Tuyết Nhu như vậy, trong lòng cô đương nhiên ko được thoải mái.

"Tôi cũng chẳng có gì là giỏi, nhưng mà tôi còn chưa ngu xuẩn tới mức biến phần tử khủng bố trở thành người tốt..."

Phương Hạo Vân lạnh lùng nói: "Từ hiện giờ trở đi, không ai được nói gì cả, đến khi tình hình bên ngoài hoàn toàn được khống chế, tôi sẽ dẫn các cô rời đi..."

"Cậu..."

Vương Hà tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn được sự tức giận trong lòng. Nói thế nào đi nữa, người ta cũng vừa mới cứu cho mình một mạng.

Không khí rất nhanh liền trở nên an tĩnh, không ai nói gì nữa.

Cảm thấy rằng không khí lúc này vô cùng áp lực, Đinh Tuyết Nhu nhịn không được mở miệng hỏi: "Hạo Vân, người phụ nữ đó mang thai thật sao? Vì sao cô ta lại là bom người? Cô ta có mối thù lớn với tôi đến như vậy ư?"

Phương Hạo Vân thở dài trong lòng, sáu năm, trái tim cô ấy vẫn thiện lương như vậy... Chỉ có điều lúc trước cô ấy vì sao lại làm tổn thương tới mình?

" Hạo Vân, nói chuyện với tôi đi, nếu cứ như vậy nữa, tinh thần của tôi sẽ hỏng mất..." Đinh Tuyết Nhu nói như thỉnh cầu.

Phương Hạo Vân phục hồi lại tinh thần, thản nhiên giải thích: "Đinh tiểu thư, đây đều là những phần tử khủng bố cực đoan, bọn họ có những kẻ cố chấp, có những kẻ biến thái, theo bọn họ thấy, đánh bom cảm tử, chính là tìm kiếm sự giải thoát, là chuyện bọn họ luôn luôn phấn đấu... Trên thực tế, cô với bọn họ căn bản là chẳng có mối thù gì. Nói cách khác, bọn họ chỉ là kẻ điên, cô không việc gì phải thương hại bọn họ... hiểu chưa?"

"À...!"

Đinh Tuyết Nhu đáp lời, rồi lại hỏi: "Tôi vẫn thực muốn biết, sao anh lại có thân thủ tốt như vậy?"

"Đây là chuyện cá nhân của tôi, tôi từ chối trả lời."

Phương Hạo Vân không khách khí nói: "Đinh tiểu thư, nếu như cô cứ muốn hỏi tôi vấn đề này, thì chúng ta không cần phải nói gì nữa."

" Đừng nóng vội, tôi không hỏi nữa là được chứ gì?" Đinh Tuyết Nhu vẻ mặt tủi thân, mình chỉ là hơi tò mò một chút thôi mà.

" Hạo Vân, nếu tôi nói, anh làm tôi có cảm giác quen mắt, anh có tin không?" Ngừng một chút, Đinh Tuyết Nhu đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Đinh Tuyết Nhu đáp lời, rồi lại hỏi: "Tôi vẫn thực muốn biết, sao anh lại có thân thủ tốt như vậy?"

"Đây là chuyện cá nhân của tôi, tôi từ chối trả lời."

Phương Hạo Vân không khách khí nói: "Đinh tiểu thư, nếu như cô cứ muốn hỏi tôi vấn đề này, thì chúng ta không cần phải nói gì nữa."

" Đừng nóng vội, tôi không hỏi nữa là được chứ gì?" Đinh Tuyết Nhu vẻ mặt tủi thân, mình chỉ là hơi tò mò một chút thôi mà.

" Hạo Vân, nếu tôi nói, anh làm tôi có cảm giác quen mắt, anh có tin không?" Ngừng một chút, Đinh Tuyết Nhu đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Phương Hạo Vân khẽ run lên trong lòng, cực lực khiến cho tâm tình của mình trấn tĩnh lại, mặt không đổi sắc nói: "Đinh tiểu thư, cô đúng là biết nói giỡn, tôi sao có thể từng gặp cô được."

"Thật không?" Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Đinh Tuyết Nhu nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân.

" Đương nhiên là thật rồi, nếu không phải có công tác bảo an lần này, tôi thậm chí còn chưa từng nghe thấy tên cô." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói.

"Đồ nhà quê...!"

Vương Hà tức không chịu nổi, hầm hừ nói: "Danh tiếng của Nhu Nhu nhà ta, ai mà không biết, ai mà chưa nghe, chỉ có cái loại dễ nhũi, loại người thích giả vờ là không biết thôi..."

" Chị Hà..."

Đinh Tuyết Nhu đánh mắt sang phía Vương Hà, ý bảo cô đừng nói nữa, rồi lập tức lại cười cười hối lỗi với Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, thực xin lỗi, chị Hà là như vậy đó, không chịu nổi người khác bất kính với tôi..."

" Đúng rồi, sáu năm trước tôi mới rời khỏi Trung Quốc..."

Đinh Tuyết Nhu lại ý tứ sâu xa nói một câu: "Năm đó, tôi có một người bạn vô cùng tốt, tên của anh ấy cũng là Phương Hạo Vân."

Phương Hạo Vân lại run rẩy trong lòng, có điều định lực của hắn cũng không tồi, vẻ mặt cũng không toát ra cái gì là không ổn: "Đinh tiểu thư, cô không phải sẽ cho rằng tôi chính là người bằng hữu đó chứ?"

" Hạo Vân, anh thực là biết nói giỡn..."

Đinh Tuyết Nhu thản nhiên cười, nói: "Nếu anh là anh ấy, tôi có thể không nhận ra được sao? Năm đó khi tôi rời khỏi đây, anh ấy đã lớn như anh bây giờ rồi."

"Ồ!..."

Phương Hạo Vân thản nhiên trả lời.

" Lần này tôi quay về đây phát triển, chính là muốn tìm anh ấy..."

Đinh Tuyết Nhu không ai hỏi đã tự nói: "Anh ấy đối với tôi mà nói, thực sự rất quan trọng, vô cùng quan trọng. Mặc kệ phải trải qua bao nhiêu khó khăn, tôi cũng sẽ tìm ra anh ấy..."

Phương Hạo Vân âm thầm cười lạnh, sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn làm? Năm đó tuyệt tình như vậy, hiện giờ lại quay về tìm kiếm, cũng không biết được trong lòng cô đang nghĩ cái gì nữa?

" Hạo Vân, sao anh không hỏi tôi, lúc trước vì sao tôi lại tách ra khỏi anh ấy?" Đối mặt với sự trầm mặc của Phương Hạo Vân, Đinh Tuyết Nhu không giả bộ được nữa.

"Đó là chuyện của các người, đâu có liên quan tới tôi...!" Phương Hạo Vân lạnh lùng nói.

Đinh Tuyết Nhu nói như vậy khiến cho hắn nhớ lại cảnh chia tay năm đó, lại khiến cho tâm trạng của hắn bất ổn, trong lòng không biết phải làm sao, cho nên tâm tình cũng có chút biến hóa.

" Đúng vậy, đó là chuyện của chúng tôi, tôi sao lại phải nói cho anh... Thực xin lỗi, Hạo Vân..." Đinh Tuyết Nhu yếu ớt thở dài một tiếng, quay đầu đi không nói nữa.

Phương Hạo Vân có hơi thất vọng, vốn hắn nghĩ rằng Đinh Tuyết Nhu sẽ nói ra một vài tin tức khi rời đi năm đó, không nghĩ tới người ta đột nhiên lại ngậm miệng.

Có điều, hắn lại ngại hỏi tới cùng.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí lại trở nên trầm mặc.

Cũng không biết là qua bao lâu, theo một loạt những âm thanh ồn ào, Trương Bưu cùng Đại Phi mang theo một vài tên đặc công cùng bảo tiêu đi đến, từ xa đã nói: "Hạo Vân, vấn đề đã được giải quyết, hiện giờ chúng ta có thể đi được rồi. Bắn chết mười tên đạo tặc, bắt mười lăm tên... Theo khẩu cung của bọn chúng, thì chúng ta không để cho con cá nào lọt lưới."

Phương Hạo Vân gật gật đầu, xoay người dặn dò Đinh Tuyết Nhu: "Từ đây đến khách sạn, cô phải nghe theo sự chỉ huy của tôi, không được nổi nóng linh tinh nữa, phải rút ra kinh nghiệm từ việc vừa rồi, cô có thể làm được không?"

"Ưm...!" Đinh Tuyết Nhu nhu thuận gật gật đầu.

" Đội trưởng Trương, xuất phát đi, có điều chúng ta vẫn phải cẩn thận, khẩu cung của những kẻ đó cũng không thể tin tưởng được, những tay bắn tỉa ở điểm cao chưa lui đó chứ?" Phương Hạo Vân truy hỏi.

"Chưa lui..."

Trương Bưu tự tin cười nói: "Hiện tại ở sân bay cùng với những khu vực phụ cận sân bay, những điểm cao nằm trong tầm sát thương đều đã bị người của chúng ta khống chế. Hiện giờ chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm đâu."

Sau đó, đoàn người bắt đầu đi ra phía ngoài.

Vừa bước được một chân ra khỏi cửa, trong lòng Phương Hạo Vân lại truyền tới một dự cảm xấu, hơi thoáng do dự, hắn nói: "Mọi người chờ đã, đội trưởng Trương, giúp hai cô ấy mặc áo giáp chống đạn vào."

"Hạo Vân, chẳng lẽ cậu cảm thấy rằng vẫn còn nguy hiểm?" Đại Phi nhíu mày hỏi.

"Tôi có một loại dự cảm không tốt." Phương Hạo Vân nhàn nhạt nói: "Lúc trước tôi có thể phản ứng nhanh như vậy trước mặt bom người, chính là dựa vào cảm giác này."

Nghe thấy Phương Hạo Vân nói như vậy, Trương Bưu không hề chần chừ, vội vàng hạ lệnh cho hai nhân viên mật vụ của mình cởi áo giáp chống đạn ra, mặc cho Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà.

Sau khi kiểm tra không còn gì sai sót, Phương Hạo Vân lúc này mới bố trí đội hình, bắt đầu tiến ra ngoài cửa.

Xe chờ ở ngoài cửa sân bay. Từ nơi này ra tới cửa sân bay cách khoảng chừng năm trăm mét, dựa theo lẽ thường mà nói, chỉ đi mất tầm ba phút là cùng. Nhưng mà hôm nay lại khác, bọn họ luôn phải cẩn thận đi từng bước.

"Mọi người cẩn thận đề phòng...!" Trương Bưu thỉnh thoảng lại nhắc nhở mọi người.

Khi mắt thấy chỉ còn cách 100 mét, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhất là Vương Hà cũng đã không nén nổi nữa mà giơ ngón tay lên thành hình chữ V.

"Không tốt...!"

Tim Phương Hạo Vân đập lên một cái, Thiên phạt trong cơ thể có chút rục rịch, hiển nhiên, nguy cơ vẫn còn tồn tại.

"Bùm...!" một tiếng, một viên đạn bắn ra từ lầu cao phía trước, mục tiêu nhằm thẳng vào ngực Đinh Tuyết Nhu. Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, Phương Hạo Vân vội vàng bổ nhào vào Đinh Tuyết Nhu, giơ tay ra chặn lấy viên đạn.

Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt, đến khi mọi người tỉnh ngộ ra, thì Phương Hạo Vân cũng đã trúng đạn.

"Kẻ đánh chặn ở hướng năm giờ..." Trương Bưu bình tĩnh phán đoán ra vị trí của kẻ đánh chặn, hơn nữa còn thông báo ra qua vô tuyến điện.

Rất nhanh, một trận tiếng súng dày đặc phát ra ở bốn phía.

Lập tức, Trương Bưu thu được tin tức mới nhất, kẻ đánh chặn vừa nổ súng đã bị hạ gục.

Đinh Tuyết Nhu thấy Phương Hạo Vân vì sự an toàn của mình mà không tiếc làm tổn thương tới cơ thể, ánh mắt đã trở nên đỏ hoe: "Sao anh lại ngốc như vậy, tôi có áo chống đạn mà?"

Đại Phi trong lòng còn sợ hãi nói: "Là đạn thép mài đầu, áo chống đạn cũng vô dụng."

Vương Hà lập tức phát cuồng lên: "Ý anh là nói, nếu viên đạn vừa rồi thực sự bắn trúng vào Nhu Nhu, thì hiện giờ cô ấy đã chết?"

Trương Bưu gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Thật sự là như vậy."

"Hạo Vân, cám ơn cậu...!" Vương Hà sau khi nhận được thông tin này, hốc mắt đã trở nên đỏ, ôm lấy đầu Phương Hạo Vân, 'chụt' một tiếng hôn lên trán hắn.

"Ai da...!"

Động tác nóng bỏng của Vương Hà, đã tác động đến miệng vết thương của Phương Hạo Vân, khiến cho hắn không khỏi rên nhẹ một tiếng.