"Mong là vậy, bằng không tôi sẽ không tha cho cậu đâu… Đừng tưởng là cậu từng cứu mạng chúng tôi mà lên mặt nhé, cậu là nhân viên phụ trách an ninh, bảo vệ an toàn cho chúng tôi là chức trách đáng phải làm của cậu."
"Nếu như cô không còn điều chi dặn dò, tôi muốn vào phòng của tôi xem trước đã." Phương Hạo Vân chán ngán buông một câu rồi quay lưng bỏ đi.
Vương Hà tức tối rít qua khẽ răng: "Nhớ đó, có tôi ở đây, cậu cẩn thận đừng để phạm sai lầm, không thì biết tay tôi."
Nhìn theo Phương Hạo Vân bước vào phòng, Vương Hà mới hậm hực rời khỏi, đi trở vào căn phòng tổng thống của Đinh Tuyết Nhu.
"Chị Hà, công việc của Hạo Vân sắp xếp xong rồi à? Em muốn qua phòng anh ấy xem thử, tiện thể hỏi luôn người ta ở có quen căn phòng đó không? Có gì cần chúng ta giúp đỡ?"
Đinh Tuyết Nhu đặt cuốn sách xuống, ôm lấy cánh tay Vương Hà nũng nịu nói: "Chị Hà à, đối xử với Hạo Vân tốt hơn chút đi, dù gì thì người ta cũng là ân nhân cứu mạng chúng ta mà…"
"Đối xử với hắn tốt một chút thì cũng được, nhưng em phải đồng ý với chị một điều kiện." Ánh mắt Vương Hà bắn ra tia sáng xảo quyệt.
"Sau này lúc không có mặt chị bên cạnh, em không được một mình tiếp xúc với Phương Hạo Vân." Vương Hà hí hửng nói ra điều kiện của cô.
Đinh Tuyết Nhu không cần suy nghĩ đã nhận lời ngay: "Vâng, em nhận lời chị, nhưng chị đừng quên yêu cầu của em đấy nhé, đừng mãi gây hấn với ân nhân cứu mạng của chúng ta nữa."
"Được rồi mà Nhu Nhu, mấy hôm nay chị thấy em tạm thời đừng mặc váy nữa, mặc quần dài đi, tránh để người ta có ý đồ xấu với em." Nhìn vào cặp chân thon thả nõn nà của Đinh Tuyết Nhu, Vương Hà lại nhắc nhở một câu.
"Tại sao chứ? Công tác bảo vệ ở đây đã chuyên nghiệp lắm rồi, đâu cần thiết phải làm vậy?" Đinh Tuyết Nhu phụng phịu không chịu nghe theo.
Vương Hà lắc đầu hết cách nhìn theo cô đại minh tinh, cô ta quá ngây thơ rồi, thậm chí cô không nhận ra cơ thể của mình có sức hút mãnh liệt với đàn ông đến mức nào. Đừng tưởng tên Phương Hạo Vân kia tỏ thái độ dửng dưng mà lầm, có trời mới biết hắn đang suy tính điều gì trong lòng, xã hội này lòng người khó đoán, khắp nơi đều là sói đói khoác lên người tấm da dê lương thiện, nên cẩn thận thì tốt hơn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Nhìn thấy Vương Hà rời khỏi, Trương Bưu liền bước vào phòng Phương Hạo Vân.
"Hạo Vân, chúng ta có thể nói chuyện với nhau không?" Trương Bưu tuy lịch sự đề nghị nhưng còn chưa đợi Phương Hạo Vân đồng ý đã ngồi phịch xuống kế bên hắn: "Tôi muốn tiếp tục đề tài lúc nãy."
"Xin cứ tự nhiên!" Phương Hạo Vân tỏ thái độ lạnh nhạt.
Với đề tài này, hắn không muốn lạnh nhạt cũng không được, theo như tình hình hiện tại, Trương Bưu, Đại phi, Đinh Tuyết Nhu đã bắt đầu nghi ngờ hắn rồi.
"Nếu như tôi không nhìn lầm thì nội tâm của cậu chán ghét Đinh Tuyết Nhu, ngoài ra còn có chút sợ hãi nữa nên cậu cố tình tránh tiếp xúc với cô ta. Tôi thật không hiểu, trước đây hai người chưa từng quen biết, tại sao cậu lại có hành động như thế?" Trương Bưu nói ra mối nghi ngờ trong lòng mình.
Phương Hạo Vân nghe xong trái tim co thắt mạnh một cái, phải công nhận khả năng quan sát của Trương Bưu rất tốt, hơn nữa hắn có lí do để nghi ngờ mình.
"Trương đội trưởng, tôi không hiểu anh đang nói gì, nhưng có một điều anh đã nói đúng, tôi và Đinh Tuyết Nhu chỉ mới gặp nhau gần đây thôi. Tại sao tôi phải sợ cô ta chứ? Còn về việc anh nói tôi cố tình tránh tiếp xúc, tôi thừa nhận có chuyện này. Lúc ở sân bay vì cô ta và Vương Hà mà tôi sém mất mạng, tôi cảm thấy đến quá gần cô gái này sẽ dính vào nguy hiểm." Phương Hạo Vân từ tốn giải thích.
"Vậy sao?"
Trương Bưu bật cười, nói: "Cậu có biết không? Đinh Tuyết Nhu trong mắt các chàng trai vào độ tuổi như cậu chẳng khác nào một thiên thần cao quý đấy. Cậu không biết có bao nhiêu người muốn được tận mắt chiêm ngưỡng dung mạo của cô ta đâu… Còn như cậu được kề cận bên người đẹp mấy ngày liền, đó là vận may rất nhiều người nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, vì thế nên tôi mới cảm thấy thái độ lạnh nhạt của cậu rất khác thường…"
Phương Hạo Vân dửng dưng nói tiếp: "Vì cô ta mà tôi chết hụt 3 lần rồi đấy, mỗi một lần chỉ cần sơ suất một chút thôi là tôi đã tan xương nát thịt. Trương đội trưởng, anh từng là lính đặc nhiệm, bây giờ làm cảnh sát hình sự, cảm giác khi đứng giữa lằn ranh sự sống và cái chết anh từng trải nghiệm qua chưa? Anh cảm thấy còn có thứ gì quan trọng hơn mạng sống sao? Tôi công nhận Đinh Tuyết Nhu quả thật là một đại mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có, rất quyến rũ rất thu hút, cho dù trong ngành giải trí cũng khó tìm được cô gái nào đủ sức so sánh với cô ta, nhưng… tôi lại cảm thấy cô gái này là một mối tai họa, nếu như cô ta không về nước biểu diễn, bọn Thái Dương giáo đã không đến Trung Quốc gây án, số người vô tội kia cũng sẽ không bị thương… Còn tôi cũng không như bây giờ chịu cảnh ở tù mà còn bị người khác gây hấn khinh khi…"
Những lời này của Phương Hạo Vân nửa thật nửa giả, một số cảm nhận là sự thật, nhưng một số câu không phải như nội tâm hắn đã nghĩ.
Về lằn ranh giữa sự sống và cái chết, Trương Bưu cũng từng trải qua, dù là khi xưa làm lính đặc nhiệm hay hiện nay phục vụ trong ngành cảnh sát hình sự, trải nghiệm đối mặt với cái chết với Trương Bưu cũng từng xảy ra không dưới một lần.
Vì thế, cách giải thích của Phương Hạo Vân được Trương Bưu chấp nhận.
Hồi lâu sau, Trương Bưu mới ưu uất nói: "Hạo Vân, xin lỗi cậu, là tôi đã lôi cậu vào cuộc."
"Trương đội trưởng, tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không?" Phương Hạo Vân đột nhiên trở nên nghiêm túc, hỏi: "Hiện giờ chúng ta có coi nhau là bạn không?"
"Chúng ta đã cùng sống chết bên nhau, cậu cảm thấy chúng ta có là bạn không nào?" Trương Bưu hỏi ngược lại một câu.
Phương Hạo Vân ngớ người ra, sau đó cười to: "Ha ha… Ý của Trương đội trưởng là chúng ta đã làm bạn với nhau rồi à?"
"Tất nhiên là bạn rồi. Hạo Vân, chúng ta từng cùng nhau vượt qua cái chết, hơn nữa tôi rất khâm phục bản lĩnh của cậu. Nếu như cậu không chê tôi trèo cao thì chúng ta làm bạn với nhau đi."
Thật ra Trương Bưu đã sớm có ý định kết bạn với Phương Hạo Vân, mặc kệ mối nghi ngờ trong lòng là thật hay giả hắn đều cảm thấy Phương Hạo Vân là một đấng nam nhi xứng đáng giao du. Trương Bưu xuất thân từ người lính, hắn khâm phục nhất là người có bản lĩnh.
Dừng lại giây lát, Trương Bưu đề nghị tiếp: "Hạo Vân, nếu như cậu đồng ý, bắt đầu từ hôm nay cậu cứ gọi tôi là anh Bưu vậy? Đừng hễ gặp mặt là gọi Trương đội trưởng, tôi nghe có vẻ xa cách quá!"
Phương Hạo Vân cười thầm trong bụng, ngày trước thì hắn gọi mình là anh Hạo Vân, bây giờ ngược lại, mình phải gọi người ta là anh Bưu rồi…
Nhưng nói gì thì nói, dùng thân phận mới này tiếp tục làm anh em tốt với Trương Bưu cũng hay đấy chứ.
"Thế nào? Cậu không đồng ý?" Trương Bưu thoáng lộ vẻ thất vọng.
"Tất nhiên là đồng ý rồi, là tôi trèo cao mới phải, đội trưởng cảnh sát hình sự nổi danh thành phố Hoa Hải chịu làm anh em với tôi, tôi đâu có lí do gì để đồng ý chứ?" Phương Hạo Vân cũng không phải dạng người ngoan cố, thời thế thay đổi thì nên tuân theo thời thế, kêu anh Bưu thì anh Bưu vậy, sau này có cơ hội thay đổi lại là được rồi, chỉ là cách xưng hô có gì to tát lắm đâu?
"Anh Bưu, em nghe nói ở Hoa Hải, danh tiếng của đội trưởng cảnh sát hình sự còn vang xa hơn cả cục trưởng sở cảnh sát đó nha… Sau này anh phải nể tình anh em mà nương tay cho mới được." Phương Hạo Vân thay đổi cách xưng hô xong liền nói đùa ngay.
"Hạo Vân, nếu bây giờ chúng ta đã là anh em rồi, vậy thì cậu nói cho tôi biết, vụ nổ ở quán bar Hoả Long rốt cuộc có liên quan gì tới cậu không?"
Sắc mặt của Trương Bưu bỗng trở nên nghiêm nghị hẳn: "Vụ nổ lần này có ảnh hưởng rất lớn vào dư luận xã hội, có người ủng hộ cách làm này, nhưng cũng có người kịch liệt phản đối bạo lực… Bộ công an đã quyết định phái tổ điều tra xuống bắt tay vào vụ án, nếu vụ này có liên quan tới cậu, tôi sẽ nghĩ cách thoát tội cho cậu, dù gì thì Mặt Sẹo và đám đàn em cũng gã đều đáng chết cả…"
"Anh Bưu, em thấy anh không có thành ý muốn làm anh em, anh chỉ cố ý gài bẫy để em lọt vào thôi." Vẻ mặt của Phương Hạo Vân lập tức không vui.
"Hạo Vân, cậu nghe tôi nói đã, cậu hiểu lầm ý của tôi rồi. Tôi thật lòng muốn tốt cho cậu, vụ án này nếu để tổ chuyên án của bộ công an xen vào điều tra có thể sẽ gây bất lợi cho cậu, họ sẽ căn cứ theo lời buộc tội của Kim Phi, Kim Gia mà tiến hành hỏi cung cậu đó." Trương Bưu vội vàng giải thích.
Phương Hạo Vân nghe xong biết mình đã hiểu lầm ý tốt của Trương Bưu, nhưng hắn vẫn quyết định không nói việc này ra với người anh em tốt. Hắn hiểu rất rõ tính khí của anh chàng Trương Bưu này, Trương Bưu thuộc dạng người cố chấp chỉ biết có pháp luật là trên hết.
"Anh Bưu, xin lỗi, đúng là em đã hiểu lầm anh, nhưng anh yên tâm, vụ án này quả thật không liên quan gì đến em, đúng là em từng kết thù với Mặt Sẹo, nhưng em đã trừng trị gã rồi. Hơn nữa em chỉ là một sinh viên đại học, em lấy đâu ra sức vừa giết người vừa gài bom… Còn nữa, đại ca giang hồ như Mặt Sẹo thì hàng năm gây thù chuốc oán với bao nhiêu người ai mà đếm cho hết…"
Phương Hạo Vân mỉm cười tự tin: "Cho dù tổ chuyên án của bộ công an triệu tập em đến hỏi cung thì họ cũng chỉ có quyền giữ em lại trong vòng 24 giờ thôi, đợi thời gian qua đi họ cũng phải thả em ra, chút kiến thức pháp luật này em cũng biết chứ bộ."
Trương Bưu nghe xong, sắc mặt thoáng lộ vẻ không vui, nói cứng: "Hạo Vân, tôi nhắc lại lần cuối cùng, tôi không hề có ác ý gì với cậu hết, tôi thật lòng chỉ muốn giúp cậu. Tôi thừa nhận có những lúc tôi hay cố chấp, cái gì cũng giữ nguyên tắc cứng nhắt, nhưng lần này thì khác… tôi đã tra xét rồi, trong vụ án nổ bom ở quán bar Hỏa Long, tất cả những người thiệt mạng đều đáng chết, vì phía cảnh sát chúng tôi chưa nắm được chứng cứ buộc tội nên tạm thời không có cách trừng trị bọn chúng trước pháp luật được. Lần này chúng đền mạng, cá nhân tôi tuyệt đối không muốn truy cứu, hiện nay tôi chỉ lo các đồng nghiệp trên bộ công an phái xuống gây bất lợi cho cậu. Theo như nghiệp vụ điều tra của họ, chắc chắn sẽ đưa cậu vào diện tình nghi số một…"
Phương Hạo Vân rất tự tin rằng mình không hề để lại chút chứng cứ gì nên vụ việc này cho dù là trước mặt người anh em tốt Trương Bưu hắn cũng sẽ không cần thiết thừa nhận.
"Anh Bưu, ý tốt của anh em xin nhận, nhưng chuyện này quả thật không liên quan đến em, em không thể vì muốn nhận tình nghĩa của anh mà gánh chịu vụ huyết án nghiêm trọng kia chứ? Anh yên tâm đi, chỉ cần em trong sạch thì mặc kệ người của bộ công an điều tra…" Phương Hạo Vân tỏ thái độ bình tĩnh nói.
Trương Bưu từ đầu chí cuối dán mắt chặt vào Phương Hạo Vân quan sát sắc thái biểu cảm trên mặt hắn, thấy hắn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, một chút loáng thoáng sợ hãi cũng không có, đột nhiên nghi ngờ suy đoán của mình là sai.
"Hạo Vân, nếu đã vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Mấy ngày tới tôi hy vọng cậu đặt hết tâm trí vào công tác bảo vệ. Như thế nhé, tôi còn có chút công việc cần xử lí, ở đây giao lại cho cậu, tôi đã thông báo hết cho toàn thể nhân viên an ninh ở đây rồi, tất cả họ sẽ nghe theo lệnh chỉ huy của cậu. Tôi đi trước đây, có gì cứ gọi điện liên lạc với tôi… Nhớ kĩ lấy, mấy ngày này phải mở máy suốt 24 tiếng, ngay cả lúc ngủ cũng phải để máy điện thoại kế bên…"
Dặn dò vài điều xong, Trương Bưu quay lưng đi khỏi.
Lúc ra khỏi cửa, Trương Bưu đụng ngay Đinh Tuyết Nhu đang định vào phòng.
"Anh Bưu, Hạo Vân có trong đó không? Em muốn vào tìm anh ấy nói chút chuyện." Đinh Tuyết Nhu lịch sự hỏi.
Trương Bưu khẽ gật đầu, sau đó nói nhỏ: "Tuyết Nhu, vừa nãy em nói với Hạo Vân hai người từng quen biết là em đang nói đùa đúng không? Hay là em quả thật có cảm giác đó?"
"Ha ha!"
Đinh Tuyết Nhu cười phá lên một tiếng, nói: "Đâu có, chỉ là giống như cảnh trong Hồng Lâu Mộng thôi, chẳng qua em nói đùa cho vui ấy mà… Thôi, chào anh Bưu, em vào nói vài câu với Hạo Vân trước đây, sau này có thời gian rảnh chúng ta mới nói rõ hơn."
"Vương Hà đi khỏi rồi hả?" Trương Bưu hỏi.
Đinh Tuyết Nhu lè lưỡi tinh nghịch, nói nhỏ: "Đúng rồi, chị ấy vừa đi gặp phóng viên để thu xếp buổi họp báo, chắc phải mất một lúc mới quay lại, em muốn nhân cơ hội này nói chuyện một chút với Hạo Vân."
Phương Hạo Vân đang ngồi trầm ngâm trong phòng, hắn đang nghĩ cách xua tan mối nghi ngờ của Trương Bưu, Đại Phi, Đinh Tuyết Nhu. Theo như tình hình hiện tại cho thấy, họ đã càng lúc càng nghi ngờ hơn thân phận của hắn rồi.
Tuy khuôn mặt đã thay đổi, tính cách cũng khác biệt so với trước đây, nhưng có những thứ suốt đời vẫn giữ nguyên, như cái bắt tay của Đinh Tuyết Nhu vào hắn hôm nay vậy, hắn rõ ràng cảm nhận được một hơi thở thân quen, Phương Hạo Vân tin chắc Đinh Tuyết Nhu cũng có cảm giác tương tự.
Đột nhiên, Phương Hạo Vân cảm nhận được có người lạ tiếp cận sau lưng.
Trong tích tắc hắn thoát khỏi luồng suy nghĩ, không cần ngẩng đầu lên, toàn thân bật nhanh đứng dậy như con mèo, bàn tay phải chém thẳng vào người lạ.
Chính vào lúc này, một giọng nói trong trẻo hốt hoảng cất lên: "Hạo Vân, là tôi nè…"
Phương Hạo Vân vội thu chiêu thức lại, ngước mắt nhìn lên, thấy Đinh Tuyết Nhu đang đứng ngay trước mặt, đôi mắt xinh đẹp mở to dán chặt vào người hắn.
"Đinh tiểu thư, sao cô lại qua đây?"
Ánh mắt chạm nhau, từ sâu thẳm đôi mắt của hai người hình như bắn ra tia sáng thân quen, thoáng lộ vẻ bối rối, Phương Hạo Vân lên tiếng trước để xua tan bầu không khí căng thẳng.