Ánh mắt Tưởng Đại Phát thoáng lộ vẻ nham hiểm, giơ chân đá một cú mạnh vào hạ bộ Phương Hạo Vân. Hắn nghĩ trong đầu, cú đá này chắc chắn sẽ biến thằng nhóc kia thành thái giám, xem con tiện nhân kia còn vui vẻ với nó được không?
Phương Hạo Vân nhếch mép khinh miệt, dễ dàng lách người sang một bên tránh né cú đá của Tưởng Đại Phát, sau đó hắn chỉ dùng một tay nắm lấy cổ áo Tưởng Đại Phát, nhấc bổng cả thân hình to lớn kia lên.
"Tưởng Đại Phát, mày là tên súc sinh, cái tát này là giúp chị Mỹ Kỳ đánh mày đó…"
Sau tiếng thét, Phương Hạo Vân giơ tay trái giáng một cái tát đau điếng vào mặt Tưởng Đại Phát, một tiếng "Bốp" lanh lảnh vang lên, trên mặt Tưởng Đại Phát đã in năm dấu tay đỏ chót, một bên má sưng vù lên. Cái tát của Phương Hạo Vân đã được hắn ngấm ngầm vận dụng chân khí nội lực, tuyệt đối không như những cái tát thông thường, Tưởng Đại Phát đau đến nỗi ứa nước mắt, rên la như con heo bị cắt tiết.
"Còn cái tát này là đánh vì anh dám sỉ nhục tôi…"
Tưởng Đại Phát còn chưa kịp hoàn hồn, Phương Hạo Vân lại giơ tay giáng thêm cái tát thứ hai vào mặt bên kia của hắn.
Khuôn mặt Tưởng Đại Phát giờ đây sưng đều cả hai bên như cái đầu heo.
Thấy Phương Hạo Vân hung hăng đánh người, trong đám đông đã có người lén bấm số báo cảnh sát.
Trương Mỹ Kỳ không ngăn cản Phương Hạo Vân ra tay nữa, đúng là cần dạy cho tên rác rưởi Tưởng Đại Phát một bài học. Lúc Phương Hạo Vân đi vắng, Tưởng Đại Phát thường hay gọi điện quấy nhiễu cô, hôm nay hắn lại uống rượu say nên càng hành động quá đáng.
"Đừng đánh nữa… đừng đánh nữa…"
Tưởng Đại Phát dùng hai tay che lấy khuôn mặt sưng vù đỏ chót, cố sức giãy giụa, lúc này hắn đã mất hết tính ngang ngạnh, cơn say đã bị cơn đau thế chỗ… Phương Hạo Vân cười gằn một tiếng, tiện tay ném hắn vào bụi cỏ ven đường, bước tới đưa chân đạp vào người hắn. Tất nhiên, Phương Hạo Vân biết giữ sức, chỉ bắt Tưởng Đại Phát chịu đau đớn chứ không lấy mạng hắn, xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn vào, gây ra án mạng ở đây thật không đáng.
"Hạo Vân, bỏ đi, đánh nữa hắn sẽ chết đó…"
Trương Mỹ Kỳ hốt hoảng khi thấy Phương Hạo Vân đạp Tưởng Đại Phát liên tục không có ý dừng lại, vội lao tới kéo tay ngăn cản hắn.
"Tưởng Đại Phát, anh không phải muốn đánh tay đôi với tôi đó sao? Đến mà đánh đi…"
Phương Hạo Vân đạp thêm một cú vào Tưởng Đại Phát, hậm hực nói: "Tôi cảnh cáo anh, nếu chuyện hôm nay mà còn tái diễn, tôi sẽ bắt anh sống không bằng chết…"
Tưởng Đại Phát toàn thân run rẩy, ngây ngây dại dại như kẻ tâm thần, không nói được tiếng nào, chỉ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phương Hạo Vân, ánh mắt tràn đầy nét hoảng loạn.
"Cảnh sát đến rồi…"
Chính vào lúc này, trong đám đông có người la to. Mọi người lập tức tách ra một lối đi, chỉ thấy bốn năm nhân viên cảnh sát nhanh chân đi tới: "Ai gây rối trật tự công cộng ở đây hả?"
Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên, hình như là người quen, nếu hắn nhớ không lầm, viên cảnh sát dẫn đội chính là đội trưởng cảnh sát phụ trách trật tự trị an của sở cảnh sát thành phố Hạ Cường lần trước có góp công trừng trị bọn Nhật phá rối ở Kim Bích Huy Hoàng.
Hạ Cường cũng nhận ra Phương Hạo Vân, vội bước tới chào hỏi: "Phương thiếu gia, là anh đó à? Anh có biết ở đây đã xảy ra chuyện gì mà có người báo cảnh sát không?"
"Tất nhiên là biết, tôi chính là đương sự đây, tên này uống say rượu đến quấy rối bạn gái của tôi… Tôi tức giận ra tay đánh cho hắn một trận nên thân. Hạ đội trưởng, theo ý anh giờ nên xử thế nào?" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Trương Mỹ Kỳ ôm chặt lấy cánh tay Phương Hạo Vân, sợ hắn vì đánh người mà bị cảnh sát bắt đi.
"Tôi hiểu rồi, Phương thiếu gia, việc này không liên quan đến hai người, tôi sẽ dẫn hắn về sở cảnh sát, căn cứ theo điều luật quấy rối trật tự trị an trong thành phố tạm giữ hắn một thời gian."
Chỉ là vụ đánh người nhỏ nhặt thôi mà, có gì to tát đâu, hơn nữa tên này bị Phương thiếu gia đánh chắc không phải thứ tốt đẹp gì, Hạ Cường không nói thêm câu nào ra lệnh cho nhân viên dưới quyền khiêng Tưởng Đại Phát đang ê ẩm mình mẩy ném vào xe cảnh sát.
Đám đông nhìn thấy cảnh sát xử lí như vậy liền xôn xao bàn tán, hình như không đồng tình với cách giải quyết này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hạ Cường vội to tiếng giải thích: "Mọi người bình tĩnh nghe tôi nói, tại mọi người không rõ đấy thôi, tên này là một gã biến thái vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần, hắn luôn có ảo giác mình bị người khác cướp vợ nên thường hay quấy rối phụ nữ…"
Câu này nói ra, đám đông không ai nói gì thêm, ai cũng nghĩ để tên biến thái này long nhong ngoài đường đúng là nguy hiểm, bắt đầu quay sang chỉ trích gay gắt Tưởng Đại Phát buông lời nhục mạ Trương Mỹ Kỳ.
Bị ném vào xe cảnh sát, Tưởng Đại Phát vui mừng hơn đau khổ, dù gì thì mình cũng đã được cứu, thà bị cảnh sát bắt còn hơn để tên ác ma kia đánh mình.
Chỉ có điều thù hận trong lòng hắn đối với Trương Mỹ Kỳ vẫn chưa chấm dứt, hắn thề sẽ bắt cô trả giá cho vụ việc hôm nay…
Phương Hạo Vân cũng không định bỏ qua vụ này, hành vi của Tưởng Đại Phát đã vượt quá giới hạn chịu đựng của hắn, hắn đã quyết định rồi, đợi sau khi dự án phát triển thôn Lưu Thủy bắt đầu khởi công sẽ quay về đối phó với công ty địa ốc Thiên Hồng. Bị mất công ty, Tưởng Đại Phát như con chó mất nhà sẽ chẳng làm nên được trò trống gì cả…
"Phương thiếu gia, người này tôi sẽ dẫn về sở xử lí, nếu không còn việc gì nữa tôi xin phép đi trước." Hạ Cường chỉ huy thuộc hạ giải tán đám đông xong, bước tới lịch sự nói với Phương Hạo Vân.
"Hạ đội trưởng, anh là một nhân viên cảnh sát tốt, tôi sẽ nói lại với Trương đội trưởng của đội cảnh sát hình sự. Để hôm khác rảnh rỗi tôi sẽ mời anh dùng bữa." Phương Hạo Vân mỉm cười đáp lại vài câu khách sáo.
Hạ Cường không quan tâm đến chuyện Phương Hạo Vân có mời dùng bữa hay không, cái hắn quan tâm nhất chính là câu phía trước của Phương thiếu gia, nếu được Phương thiếu gia nói tốt trước mặt Trương Bưu, điều hắn sang đội cảnh sát hình sự thì tốt quá. Nghề cảnh sát muốn có tiền đồ tốt, hay nhất là làm cảnh sát hình sự. Tuy cảnh sát hình sự phải đối mặt với nguy hiểm cao, nhưng càng nguy hiểm đãi ngộ và cơ hội thăng tiến lại cao hơn so với các đồng nghiệp khác.
Trên mặt Trương Mỹ Kỳ nước mắt vẫn còn chưa khô, cô nhỏ tiếng nấc lên: "Cám ơn em, Hạo Vân!"
Phương Hạo Vân nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trương Mỹ Kỳ, dịu dàng nói: "Chị Mỹ Kỳ, chị lại khách sáo với em rồi, chị đừng quên em là người đàn ông của chị, bảo vệ chăm lo cho chị vốn là trách nhiệm em cần phải làm mà…"
Trương Mỹ Kỳ khẽ gật đầu mãn nguyện, lau sạch nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn say đắm vào Phương Hạo Vân, nét sầu não mới đây tan biến hết, thay vào đó là niềm hạnh phúc lớn lao, có được người đàn ông tốt như Phương Hạo Vân che chở bảo bọc, cô còn gì mà không hài lòng chứ…
"Hạo Vân, thì ra em quen với viên đội trưởng cảnh sát kia, vừa rồi em không biết đấy thôi, chị lo lắng chết đi được, chị sợ cảnh sát sẽ bắt em đi…" Trương Mỹ Kỳ ôm lấy ngực, nghĩ tới tình cảnh mới xảy ra, nhịp tim hãy còn đập thình thịch.
"À, đó là Hạ đội trưởng của đội cảnh sát phụ trách trật tự trị an, là một cảnh sát chính nghĩa đó."
Ấn tượng của Phương Hạo Vân về Hạ Cường rất tốt, dạo trước khi đối đầu với bọn Nhật gây sự tại Kim Bích Huy Hoàng, anh ta không hề tỏ ra khiếp sợ trước uy quyền.
"Vậy em phải báo đáp cho người ta đấy nhé."
"Em đã tính luôn rồi, lát nữa sẽ nói với anh Bưu một tiếng, coi có thể điều anh ta vào đội cảnh sát hình sự không, làm cảnh sát hình sự có tiền đồ hơn, nhiều cơ hội thăng chức hơn người khác." Phương Hạo Vân thẳng thắn nói.
Trương Mỹ Kỳ gật đầu tán thành, hỏi tiếp: "Hạo Vân, em nghĩ Tưởng Đại Phát sẽ bị xử lí thế nào? Chị lo lắng sau khi tạm giữ hắn mấy ngày rồi thả ra, hắn lại đến quấy rầy chị."
"Yên tâm đi, có em ở đây Tưởng Đại Phát không dám làm bậy đâu… Chị Mỹ Kỳ, em hỏi thật, chị đối với Tưởng Đại Phát đúng là không còn chút tình ý rồi phải không?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.
"Không còn…"
Trương Mỹ Kỳ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân, nghiêm túc nói: "Hạo Vân, chị không giấu em nữa, chị và Tưởng Đại Phát tuy làm vợ chồng với nhau 10 năm, nhưng chưa từng nảy sinh tình yêu với hắn, nhất là sau lần trước hắn làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế, chị chỉ có căm hận tên rác rưởi này thôi. Hạo Vân, hôm nay chị ngăn cản em đánh hắn là sợ em ra tay quá mạnh giết chết Tưởng Đại Phát, từ đó rơi vào tù tội, vì một tên Tưởng Đại Phát thật không đáng chút nào…"
"Chị Mỹ Kỳ, chị nói như vậy là em yên tâm rồi, em dự định diệt trừ Tưởng Đại Phát, để hắn không còn sức đe dọa chúng ta nữa."
Thân là đàn ông, Phương Hạo Vân đâu thể chấp nhận cô gái của mình bị người khác sỉ nhục, hắn sẽ không bỏ qua vụ việc hôm nay, công ty địa ốc Thiên Hồng hắn quyết thâu tóm cho bằng được.
Trương Mỹ Kỳ cũng không phản đối, chỉ cẩn thận dặn dò: "Hạo Vân, em làm gì chị không dám nhiều lời, nhưng em phải cẩn thận, đừng vì một tên Tưởng Đại Phát mà hủy hoại tương lai của mình."
"Yên tâm đi chị Mỹ Kỳ, em biết nên làm gì mà. Giờ không còn sớm nữa, em đưa chị về nhà trước, em phải về Phương gia coi thử, tối nay em cố gắng thu xếp về với chị…"
……
Gần đây sức khỏe của Phương Tử Lân được thuốc men điều trị tích cực nên chuyển biến tốt, khí sắc hồng hào, tinh thần cũng trở nên minh mẫn. Hôm nay nghe nói Hạo Vân sẽ về nhà ăn cơm tối, tâm trạng của ông càng vui mừng, ngay từ sớm đã ngồi vào bàn ăn đợi con trai về nhà, ông định bàn bạc với Hạo Vân, hy vọng sớm được bồng cháu nội, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ông.
Tuy nhiên, ông cũng biết việc này còn quá sớm, nhưng ông hiểu rõ tình hình sức khỏe của bản thân, chắc không gắng gượng được bao lâu nữa đâu…
"Tuyết Di, sao Hạo Vân còn chưa về vậy? Hay là con gọi điện hỏi thử xem nó chừng nào sẽ về…"
Phương Tuyết Di đang định đi gọi điện, chuông cửa chợt réo vang, không cần phải hỏi, giờ này nhất định là Hạo Vân về nhà rồi.
Cô nhanh nhảu chạy đi mở cửa, quả nhiên thấy Phương Hạo Vân đứng bên ngoài, trên tay đang xách theo một túi bự chứa đủ loại trái cây.
"Tiểu tử, về nhà mình mà còn mua quà nữa chứ, em tưởng đây là đâu hả? À, quên báo cho em biết một chuyện, mẹ đã biết em thành lập công ty riêng rồi, hôm nay gọi em về nhà là ý của mẹ đó, chắc lát nữa sẽ dùng hình tra khảo em, chuẩn bị tâm lí đi nhé." Phương Tuyết Di đón lấy túi trái cây, ghé tai đe dọa hắn vài câu.
"Hai chị em còn nhỏ to tâm sự gì thế?"
Trác Nhã vừa bước ra từ phòng ăn, thấy hai đứa tỏ ra khá thân mật, sắc mặt liền lộ vẻ không vui, dù sao hai đứa đều đã lớn rồi, phải biết giữ ý tứ mới đúng chứ…
"Mẹ, con có mang về trái lựu mà mẹ thích ăn nhất nè. À, ba có nhà không? Mấy ngày rồi con không gặp mặt ba…" Phương Hạo Vân mỉm cười bước vào nhà, vừa đi vừa nói.
Trác Nhã từ tốn đáp lại: "Mau đi rửa tay trước nào, ba con đang đợi trong phòng ăn đó. Hạo Vân, ăn cơm xong con đến phòng mẹ, mẹ có chuyện này muốn hỏi con."
Trên bàn ăn, Phương Tử Lân cười toe toét nhìn vào con trai, càng nhìn càng thấy thích, dạo gần đây ông và Trần Thiên Huy từng gặp mặt nói chuyện với nhau mấy lần, lão Trần đánh giá Hạo Vân con ông rất cao, hơn nữa còn nhắc lại hôn sự giữa hai nhà, Phương Tử Lân vui mừng khôn xiết, trong lòng ngọt như nuốt phải mật ong.
Ông phấn đấu cả cuộc đời sáng lập ra tập đoàn Thịnh Hâm, vốn đã mãn nguyện, nay về già tâm nguyện lớn nhất chỉ còn mong con cái nên người. Lúc trước con trai ông là tên mọt sách không có hứng thú kinh doanh, còn con gái thì tính ra tài giỏi thiệt, nhưng tiếc rằng con gái sớm muộn gì cũng thuộc về người ta.
Bây giờ thì tốt quá rồi, sau vụ tai nạn xe hơi ấy, con trai thay đổi hoàn toàn, có câu đại nạn không chết ắt có hậu phúc. Từ đánh giá của Trần Thiên Huy có thể biết thằng con ông là một thiên tài, tương lai của nó rộng thênh thang, thành tựu chắc còn hơn cả ông.
Phương Tử Lân từng đắc ý vênh mặt nói với Trần Thiên Huy, lão Trần à, làm ăn kinh doanh tôi kém hơn ông, nhưng ông buộc phải thừa nhận về mặt nào đó tôi giỏi hơn ông nhiều đấy, cứ nhìn con trai tôi thì biết…
Nói cách khác, Phương Tử Lân đang khoe mẻ giống của ông thuộc loại hảo hạng.
"Ba, con có mang về trái lê ba thích ăn nhất nè, lát nữa con sẽ gọt cho ba ăn…"
Phương Hạo Vân trong lúc nói chuyên chăm chú quan sát khí sắc của Phương Tử Lân, trong lòng vô cùng lo lắng, dạo trước Phương Hạo Vân còn nảy ra ý định đưa Phương Tử Lân ra nước ngoài cấy ghép nội tạng, nhưng sau đó được dì Bạch giải thích, cơ thể của Phương Tử Lân không chỉ có một cơ quan nội tạng bị bệnh, mà toàn bộ đều dần dần suy kiệt, nếu thay một hoặc hai cơ quan nội tạng thì còn có thể, nhưng tình trạng như Phương Tử Lân có là thần tiên cũng hết cách…
"Ha ha, biết con hiếu thảo với ba rồi…"
Phương Tử Lân vỗ vai con trai, ý nhị nói: "Hạo Vân à, nếu con thật sự có lòng hiếu thảo thì mau sinh cho ba một đứa cháu nội đi… Ba sẽ không lo công việc ở công ty nữa, chỉ ở nhà chơi đùa với cháu nội thôi, ba dám chắc sẽ dạy dỗ nó thành thiên tài số một của thế giới."
Phương Hạo Vân mỉm cười nói: "Ba yên tâm, con sẽ làm theo mà…"
Việc sinh con Phương Hạo Vân đã không dưới một lần nghĩ tới, đợi sau khi lo xong việc ở thôn Lưu Thủy, hắn sẽ cùng chị Mỹ Kỳ, Bạch Lăng Kỳ và người nhà bàn bạc, nếu có thể hắn muốn sinh trước một đứa con với chị Mỹ Kỳ, làm vậy vừa hoàn thành tâm nguyện cho Phương Tử Lân, vừa đem lại một hy vọng cho chị Mỹ Kỳ, vẹn cả đôi đường.
Phương Tử Lân tưởng con trai nói thế cho ông vui nên cũng không tỏ vẻ vui mừng, về việc sinh cháu nội, ông sẽ không ép buộc Hạo Vân, ông biết rõ dù sao Hạo Vân và Kỳ năm nay mới chỉ 19 tuổi, sinh con vào độ tuổi này chưa chín chắn, hơn nữa việc sinh con sẽ ảnh hưởng đến việc học của Bạch Lăng Kỳ.