Trần Thanh Thanh đỏ mặt, dường như vẫn không thể vượt qua được, dù gì thì cô ấy cũng là lá ngọc cành vàng mà. Phương Hạo Vân không nói gì, nhúng chiếc khăn tắm vào nước nóng rồi vắt vài cái, đưa qua cho Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh liền lau sửa sạch sẽ ở những chỗ mà mình có thể với tới được.
Nhưng có một số chỗ, cô làm thế nào cũng không với tới được, ví dụ như ở mông chẳng hạn... lúc xả máu đen ra, trên mông cũng dính không ít máu.
"Chị Thanh Thanh, bị nằm bò xuống đi, sau đó em sẽ giúp chị lau rửa... đừng căng thẳng, chị cứ xem em như là không khí... không... nên xem em như là bác sĩ vậy... là bác sĩ đang giúp chị chữa bệnh, như vậy, tâm trạng của chị sẽ không bị căng thẳng, trong lòng cũng sẽ không thấy nặng nề..." Phương Hạo Vân dịu dàng nói.
"Chỗ đó có dính nhiều máu không ?" Nghĩ đến chuyện mình phải giương cái mông lên cao nữa, Trần Thanh Thanh vô cùng xấu hổ, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Hạo Vân.
"Uhm...!"
Phương Hạo Vân giải thích: "Lúc thải máu đen ra, cũng dính khá nhiều... tốt nhất là nên lau rửa qua, chứ không thì rất dễ bị trĩ..."
"Trĩ hả ?"
Trần Thanh Thanh nghe xong, liền sốt ruột, nên đã bò sấp ra, chiếc mông vốn tròn trịa của cô trông cứ như hai ngọn núi nhỏ nổi lên ở trước mặt Phương Hạo Vân. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Phương Hạo Vân cười thầm, lập tức loại bỏ tạp niệm trong lòng, cố gắng giữ cho tâm trạng của mình được bình tĩnh, giũ chiếc khăn ra, nhè nhẹ lau vào mông của cô.
Tuy Phương Hạo Vân đã cố gắng khắc chế tâm trạng của mình, nhưng đối diện với những thứ đầy mê hoặc này, ánh mắt hắn vẫn chịu không nổi liền liếc qua xem.
Lúc này, trong lòng Trần Thanh Thanh cảm thấy khó chịu, trước lúc nãy, Phương Hạo Vân đã phong vài huyệt đạo lớn trên người cô, cũng giống với việc đã chích thuốc tê cho cô, cho nên lúc đó, cô khồng hề cảm thấy gì. Nhưng lần này lại khác, Hạo Vân đã giải những huyệt đạo bị phong lại của cô, cảm giác của cô lại được hồi phục.
Khi Phương Hạo Vân dùng chiếc khăn nhè nhẹ lau vào mông cô, cô cảm thấy một luồng khoái cảm tê tê không ngừng ập vào tim mình, khiến tim cô nhảy múa loạn xạ.
Không biết tại sao, những đoạn phim ảnh mà cô đã từng xem qua cứ hiện ra trong đầu cô, nhất là lúc này, nhân vật nữ chính cũng giống như cô bây giờ giương cao chiếc mông lên, còn nam nhân vật chính thì vuốt ve đùi của nhân vật nữ, miệng thì khẽ le lưỡi liếm môi...
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Thanh cảm thấy thân dưới của mình đã ươn ướt... thậm chí cô không kềm được còn nhè nhẹ động đậy chiếc mông của mình...
Sự thay đổi của người đàn bà, Phương Hạo Vân nhìn thấy rất rõ, nhất là vết nước có mang một mùi thơm thoang thoảng chảy ra, hắn lại càng thấy rõ hơn...
"Chị Thanh Thanh..."
Cổ họng Phương Hạo Vân bỗng nuốt ừng ực, khó khăn lắm mới nuốt được nước bọt xuống, hắn định nói gì đó, nhưng lời nói đã ra đến cửa miệng, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Đúng là quá hấp dẫn mà.
Phương Hạo Vân liều mạng khống chế tà niệm trong lòng mình, quay đầu sang một cách có ý thức, không nhìn vào chỗ kín của cô nữa... nhưng những nét xinh đẹp trên cơ thể Trần Thanh Thanh đã in sâu vào trong đầu hắn.
"Xong rồi, lau sạch cả rồi, trên trán Phương Hạo Vân đã đầy mồ hôi, hắn vội vàng ra hiệu cho Trần Thanh Thanh xoay người lại, nằm nghiêng trên giường, để làm giảm sức tấn công của cặp mông đó vào thị giác của hắn.
Trần Thanh Thanh khẽ rên một tiếng, tựa đầu lên cái mền bông, không động đậy gì nữa...
Phương Hạo Vân bưng chậu nước ra đưa cho Vương Nhị Ngưu, rồi căn dặn hắn, nửa tiếng sau đem cơm nước đến. Sau đó nói với Trần Thanh Thanh: "Chị Thanh Thanh, bây giờ em sẽ giúp chị xoa bóp..., làm vậy chủ yếu là để máu huyết lưu thông, cố gắng không để lại sẹo..." Phương Hạo Vân sợ Trần Thanh Thanh suy nghĩ lung tung, nên cố tình giải thích cho cô biết.
Thật ra Phương Hạo Vân xoa bóp, còn có nhiều công hiệu khác nữa... cũng tương tự như chiếu tia lazer ở bệnh viện, làm tăng tốc độ hồi phục, giải độc, chống viêm...
Vì không muốn Trần Thanh Thanh quá nhạy cảm, Phương Hạo Vân cố tình tăng thêm chân khí nội gia, không để tay mình tiếp xúc với đùi và mông của cô, mà chỉ dùng chân khí để xoa bóp từ xa.
Phương pháp xoa bóp này, đối với Phương Hạo Vân mà nói, thật ra là rất khó, tiêu hao nhiều nội gia chân khí hơn so với việc xoa bóp trực tiếp bằng tay.
Trần Thanh Thanh cũng là người luyện võ, đương nhiên biết cái lợi và hại bên trong, chần chừ một lúc, Trần Thanh Thanh ngẩng đầu lên, nói với Phương Hạo Vân: "Hạo Vân, không cần vậy đâu... em cứ dùng tay xoa bóp trực tiếp đi..."
"Thôi được...!"
Phương Hạo Vân cảm thấy hơi đuối sức, nghe Trần Thanh Thanh nói vậy, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn, bàn tay liền ấn lên trên, bắt đầu xoa bóp, hiệu quả tốt hơn, mà còn tiết kiệm được chân khí nội gia nữa.
Phương Hạo Vân thì nhẹ nhàng rồi, nhưng Trần Thanh Thanh thì lại không thấy dễ dàng chút nào, bàn tay ấm áp cứ xoa qua xoa lại trên đùi cô, cái khoái cảm tê tê đó còn mãnh liệt hơn so với lúc dùng khăn lau, dường như cô sắp chịu không nổi phải rên lên rồi... thân dưới càng ướt át hơn nữa.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được, tấm trải giường có thể đã bị mình làm ướt rồi.
Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể người đàn bà, trong lòng Phương Hạo Vân thấy căng thẳng, cô gái cành vàng lá ngọc này, cơ thể chưa từng tiếp xúc qua với người khác giới, bây giờ lại bị mình xoa bóp, sờ mó, có những phản ứng này cũng là bình thường, chỉ là quả thật quá mê hoặc rồi...
"Ơ..."
Trần Thanh Thanh cuối cùng nhịn không nổi nữa, khẽ rên một tiếng, mông cũng bất giác động đậy một chút.
"Chị Thanh Thanh, cố chịu thêm chút nữa, sắp xong rồi..." Phương Hạo Vân không muốn thừa nước đục thả câu, hắn lên tiếng an ủi Trần Thanh Thanh, đồng thời cũng là thức tỉnh cô, mong ý thức của cô không bị mất đi.
20 phút sau, Phương Hạo Vân đã xoa bóp xong, chỉ là lúc hắn rút tay lại, vô tình chạm nhẹ vào chỗ kín của người đàn bà.
"Á...!"
Cú chạm nhẹ đó, lại khiến Trần Thanh Thanh rên lên một tiếng, cả thân người run rẩy... dường như cô đã đạt được cực khoái.
Phương Hạo Vân thì lại thở một cái dài thườn thượt, từ từ thu lại công phu nội gia, kéo một chiếc mền khác qua, đắp lên che lại cơ thể người đàn bà.
Còn Trần Thanh Thanh lúc này có cảm giác như đang cưỡi mây đạp gió… cô vùi đầu vào trong mền, nhắm chặt mắt lại, trong lòng có chút kinh hoảng…
Cảm giác lúc nãy là thế nào, trong lòng cô đương nhiên hiểu rõ.
Cô không cách nào tưởng tượng nổi, mình lại có thể đạt cực khoái chỉ vì được Phương Hạo Vân xoa bóp trị liệu cho.
Cô thầm trách mình, tự mắng chửi mình là không biết xấu hổ, là hạ lưu.
Cô cũng không chịu suy nghĩ kỹ, trong tình huống như thế, chỉ cần là người bình thường, ai cũng có cảm giác và phản ứng như vậy. "Để em đi xem cơm nước đã chuẩn bị đến đâu rồi… chút nữa em sẽ gọi chị dậy ăn cơm…" Phương Hạo Vân có tật giật mình, nếu không phải do bị tay của hắn kích thích, Trần Thanh Thanh sẽ không đạt cực khoái… có một số thứ, chỉ cần một tác động nhỏ cũng đã đủ rồi.
Nhưng nói một cách khác, có dục vọng thì không phải cứ nên giải phóng ra sao ?
Nghĩ như vậy, Phương Hạo Vân lại cảm thấy mình làm đúng… tuy có dính một chút tâm tư trong đó, nhưng cũng là vì nghĩ cho Trần Thanh Thanh mà.
Thật ra Phương Hạo Vân cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, đối với tình huống lúc nãy, cứ cho là hắn sẽ dùng một số hành động càng kích thích hơn, e là Trần Thanh Thanh cũng sẽ không từ chối.
Chỉ là Phương Hạo Vân làm người cũng có một số nguyên tắc, đại trượng phu, có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm, chuyện thừa nước đục thả câu, làm càng ít thì lại càng tốt.
Trần Thanh Thanh thấy Phương Hạo Vân đã đi khỏi, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, hắn đã quên mặc quần cho mình rồi, chẳng lẽ để chút nữa cô ở truồng mà ăn cơm sao.
"Hứ…!" Khẽ hứ một tiếng, Trần Thanh Thanh ngồi dậy, lấy mấy tờ khăn giấy để ở đầu giường, bắt đầu lau lại thân dưới của mình.
Nhưng lau như vậy, cảm giác đó lại đến lần nữa.
Suy cho cùng, dục vọng trong lòng Trần Thanh Thanh vẫn chưa được giải phóng hoàn toàn.
Len lén nhìn ra cửa phòng, Trần Thanh Thanh đã có một quyết định táo bạo, cô nằm trong chiếc mền, đưa bàn tay của mình xuống thân dưới bắt đầu rờ rẫm.
Chỉ một chút sau, cô đã hoàn toàn được thỏa mãn.
Khi Phương Hạo Vân bước ra khỏi cửa phòng, vừa khéo Vương Đại Ngưu đến tìm hắn.
"Phương thiếu gia, người mà cậu bảo chúng tôi tìm, chúng tôi đã tìm được rồi, bây giờ người đó đang ở đại sảnh… tôi dẫn cậu qua đó… thì ra người của Vương Đại Ngưu đã tìm được Bạch Quý, đồng thời đã đưa Bạch Quý về đây.
Phương Hạo Vân nghe xong, vội vàng đi theo Vương Đại Ngưu qua đó.
Trong đại sảnh, Bạch Quý đúng là đang đứng trong đó, hắn thấy Phương Hạo Vân đến, liền bước lên đón: "Thiếu chủ, cậu không sao chứ… đúng rồi, Thanh Thanh tiểu thư…"
"Yên tâm, chúng tôi đều không sao… tình hình của đội tập huấn thế nào rồi ?" Phương Hạo Vân ra hiệu cho Bạch Quý ngồi xuống, rồi kể cho hắn nghe mọi chuyện.
"Đoàn người ngựa của Uy Liêm, đã hoàn toàn bị họ đánh tan tác… đánh chết 50 người, bắt được hơn hai mươi người, có mấy tên chạy thoát… đội tập huấn với tổ dao nhọn có hai mươi người tử thương, hiện giờ họ đã trở về doanh trại, chờ phía bên chiến khu cử người đến đón, ngoài ra Hà Trác Tiếu đã cử vài tiểu đội, đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của cậu và Thanh Thanh tiểu thư…" Bạch Quý dùng những câu ngắn gọn và đầy đủ nhất để kể lại một lần cho Phương Hạo Vân nghe.
Tóm lại mà nói, tình hình thương vong như thế cũng không đến nỗi tệ, cái này chủ yếu là do Phương Hạo Vân và Bạch Quý đến kịp thời, nếu không thì, con số thương vong sẽ còn lớn hơn gấp nhiều lần. Đương nhiên, trong đó Trần Thanh Thanh cũng đã lập được công lao to lớn, nếu không có sự cố gắng của cô, thì các bạn chung đội trong tình huống bị bao vây, cũng sẽ không có lại được lòng tin.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, nói: "Anh có biết tần số liên lạc của đám người Hà Trác Tiếu không ?"
"Biết…!" Bạch Quý gật đầu.
Phương Hạo Vân nghe xong, quay lại hỏi Vương Đại Ngưu: "Có điện đài không ?"
"Có, tôi sẽ đi lấy ngay…" Vương Đại Ngưu đáp lại một tiếng, rồi chạy đi ngay, khoảng năm phút sau, hắn dẫn theo người khiêng chiếc điện đài vào.
Bạch Quý liền sử dụng một cách thuần thục, đã nối được liên lạc với Hà Trác Tiếu: "Đội trưởng Hà, tôi là Bạch Quý, tôi đã tìm thấy thiếu chủ nhân rồi, bây giờ cậu ấy muốn nói chuyện với anh…"
Trong điện đàm liền vọng lại giọng nói đầy hưng phấn của Hà Trác Tiếu: "Tốt quá, tốt quá… vậy thì tôi yên tâm rồi…"
Phương Hạo Vân đón lấy cái điện đàm, nói: "Đội trưởng Hà, chị Thanh Thanh đã được tôi giải cứu thành công rồi, chị ấy chỉ bị thương nhẹ thôi… ngoài ra Uy Liêm đã bị chị Thanh Thanh giết chết… các anh không cần cử người đi tìm chúng tôi nữa, đợi khi nào vết thương của chị Thanh Thanh đã hồi phục được tương đối rồi, tôi sẽ đưa chị ấy trở về…"
Hà Trác Tiếu vội vàng nói: "Cái này chắc là không được rồi… thủ trưởng chiến khu đã ra mệnh lệnh, bắt chúng tôi phải mau chóng tìm cho được Thanh Thanh, sau đó đưa cô ấy trở về an toàn…"
"Không cần…!"
Phương Hạo Vân lạnh lùng nói: "Bây giờ các anh hãy thu đội, chờ trở về đi… tôi sẽ giải thích trực tiếp với Lã Lão…"
"Lã Lão ?"
Hà Trác Tiếu nghe nói, hỏi lần nữa: "Cậu có thể liên lạc với Lã Lão sao ?"
"Được rồi, anh không cần hỏi nhiều, chuyện này cứ làm theo như tôi nói, xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ gánh chịu hết, đảm bảo sẽ không liên lụy đến anh…" Nói xong, Phương Hạo Vân liền tắt máy điện đàm, không cho Hà Trác Tiếu có cơ hội nói tiếp.
Sau khi xong việc, ánh mắt Phương Hạo Vân khẽ chuyển động, nhìn chằm chằm vào Vương Đại Ngưu, hỏi: "Chuyện tôi nói với anh lúc trước, anh và các anh em của anh đã bàn bạc thế nào rồi ?"
Vương Đại Ngưu nhìn Bạch Quý, muốn nói mà có vẻ kiêng dè không dám nói.
"Không sao đâu, đều là người mình cả, có chuyện gì anh cứ yên tâm mà nói…" Phương Hạo Vân trầm giọng nói: "Các anh đã bàn bạc thế nào thì cứ nói ra thế ấy… chuyện này không thể miễn cưỡng được đâu."
"Phương thiếu gia… tôi đã thống kê sơ bộ lại ý kiến của các anh em, mọi người đều muốn về nhà… nói thật một câu thì, nếu không phải đã hết cách, thì chẳng ai lại muốn sống ở những chỗ như thế này." Nói đến đây, Vương Đại Ngưu lo lắng hỏi: "Phương thiếu gia, chuyện này chắc là khó rồi ? Chúng tôi rời xa nhà đã lâu, chắc là đã trở thành dân ở lậu hết… hơn nữa, bộ đội biên phòng đã xác định chúng tôi là những phần tử có vũ trang… chúng tôi khó mà quay đầu lại được nữa…"
"Không cần phải lo…!"
Phương Hạo Vân cười nói: "Chuyện này anh không cần phải lo lắng, tự tôi có thể xử lý được, cái bây giờ tôi cần làm chính là tâm tư của các anh…"
"Tâm tư của chúng tôi đương nhiên là muốn quay về nhà rồi…" Vương Đại Ngưu nói với vẻ đầy mong đợi: "Phương thiếu gia, nếu anh có thể làm được chuyện này, chúng tôi cho dù có phải làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp cho anh."
"Chuyện báo đáp khoan nói đến đã… vậy đi, bây giờ tôi sẽ liên lạc giúp các anh, vận động và làm việc với các cơ quan có liên quan, xem thử chuyện này có thể làm được hay không." Phương Hạo Vân suy nghĩ một lúc, hỏi: "Có điện thoại vệ tinh không ?"