Vương Đại Ngưu cười nói: "Đừng thấy chúng tôi đều là một lũ thô lỗ, nhưng những trang bị hiện đại hóa thì chẳng thiếu một món nào…" Đã phát triển trong bao nhiêu năm nay, trong sơn trại của Vương Đại Ngưu, những thiết bị nào cần có đều đã có đủ hết. Những năm gần đây hắn còn thu nhận thêm nhiều tên đã đi đến bước đường cùng nữa, trong số đó cũng có không ít nhân tài.
Vương Đại Ngưu rất mau chóng đã lấy ra được điện thoại vệ tinh, Phương Hạo Vân hơi trầm tư một chút, rồi ngay lập tức gọi điện cho Lã Thiên Hành, nói rõ ra ý của mình.
Ý của Phương Hạo Vân cũng rất đơn giản, chính là hy vọng có thể thông qua Lã Thiên Hành, giúp Vương Đại Ngưu và sáu mươi người anh em của hắn tìm ra một con đường thoát.
Lã Thiên Hành nghe xong những lời Phương Hạo Vân nói, nhưng không hề trả lời hắn ngay lập tức, mà là hỏi đến Trần Thanh Thanh: "Hạo Vân, con hãy nói cho ông biết trước, bây giờ Thanh Thanh như thế nào rồi… ông vừa mới nhận được tin tức, nghe nói là Thanh Thanh đã bị thương, nó bị thương có nghiêm trọng không con ? Nói cho ông biết vị trí của con đi, bây giờ ông sẽ cho người đi đón hai con về… vết thương của Thanh Thanh phải được chữa trị một cách tốt nhất…"
"Xem ra, ông cũng rất quan tâm đến đứa cháu gái này của ông…" Phương Hạo Vân cười nhạt, nói: "Lã Lão, ông cứ yên tâm đi, chị Thanh Thanh ở đây con sẽ chăm sóc tốt, đảm bảo với ông là sẽ không để xảy ra sơ xuất gì. Hay là chúng ta hãy bàn tiếp về chuyện của Vương Đại Ngưu đi ?"
"Chuyện của Thanh Thanh, con phải đảm bảo với ông đấy… nếu như Thanh Thanh có bị sứt mẻ một chút nào đó, ông sẽ hỏi tội con… còn về chuyện của Vương Đại Ngưu mà con nói, ông hiểu rất rõ chuyện này… bộ đội biên phòng ở địa phương đã xem họ như là phần tử vũ trang rồi, hơn nữa bây giờ toàn bộ bọn họ đều là dân ở lậu… chuyện này cũng khá là khó đấy…" Lã Thiên Hành đanh giọng nói: "Hạo Vân, chắc là con muốn thu phục những người này, để cho con sử dụng phải không ?"
"Con đúng là có ý này…!"
Phương Hạo Vân nói: "Lã Lão, ông là người thông minh, con cũng không giấu gì ông… con đã xem qua rồi, đám người Vương Đại Ngưu này quả thật là thân thủ cũng không tệ, nếu cứ giữ lại ở đây chỉ là lãng phí thôi. Hơn nữa, con phải hoàn thành đại nghiệp thống nhất giới xã hội đen, chẳng phải cũng cần dùng người sao… con biết là chuyện của họ không dễ dàng chút nào, nên mới nghĩ đến chuyện nhờ cậy ông, con muốn dựa vào địa vị và quyền thế của ông, giúp họ tìm một con đường sống, chắc cũng phải là chuyện khó khăn gì ?"
"Hạo Vân, nếu con đã nói ra hết như vậy, thì ông cũng không vòng vo với con nữa, ông nói thật cho con biết… chuyện này quả thật là rất khó làm, chắc con cũng biết rõ, thái độ và sự quản chế của nhà nước đối với những phần tử vũ trang. Tuy họ quả thật là không làm ra những chuyện bất lợi đối với đất nước, đối với nhân dân, nhưng suy cho cùng thì họ vẫn là phần tử vũ trang… huống chi, việc lên hộ khẩu cũng phải thông qua bộ phận khác… tóm lại, cực kỳ khó làm." Lã Thiên Hành nói.
Lão hồ ly… cũng xem như Phương Hạo Vân đã hiểu được ý lão này, Lã Thiên Hành chỉ nói là cực kỳ khó làm, nhưng lại không hề nói là không thể làm được, trừ phi là lão ta đang muốn nhắc nhở mình, là lão có điều kiện.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân nói: "Lã Lão, giữa ông và con quả thật không cần phải úp úp mở mở nữa, ông nói đi, cần những điều kiện gì ?"
"Ha ha…!"
Lã Thiên Hành nghe xong, liền bật cười: "Chàng trai trẻ à, rốt cuộc thì con vẫn rất thẳng thắn… được rồi, nếu như con cũng đã hiểu ra, vậy thì ông sẽ nói luôn. Chuyện này, đúng là ông có thể làm được, nhưng phía bên chính phủ chắc chắn sẽ tiến hành quản lý và giám sát họ, nếu không thì, thả sáu mươi tên có tiền thân là phần tử vũ trang trở về, nếu như để xảy ra chuyện, không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này đâu…"
Phương Hạo Vân buồn bực, nói đi nói lại, Lã Thiên Hành vẫn muốn giám sát mình.
"Lã lão, ông lại nhắc đến vấn đề cũ nữa rồi ?" Phương Hạo Vân nói với vẻ không được vui: "Ông hãy từ bỏ ý định giám sát con đi…"
"Hạo Vân, không thể nói vậy được… cái mà ông muốn giám sát chính là đám người Vương Đại Ngưu, chứ không phải là con… Hạo Vân, ông cần phải nhắc nhở con, đó là giới hạn… nếu con không đồng ý, thì ông cũng không thể làm được gì nữa. Có một số chuyện, cho dù là ông, cũng không thể vượt quá giới hạn được…"
Phương Hạo Vân hơi do dự một lúc, nói: "Thôi được, nếu đã là quy định của chính phủ, vậy thì con sẽ không làm khó ông nữa, con đồng ý… nhưng, trước tiên con phải nói rõ với ông, người của ông chỉ được quản lý và giám sát thôi, chứ không phải sai bảo họ, càng không được làm ảnh hưởng đến hành động và kế hoạch của con…"
"Điểm này thì con cứ yên tâm, ông biết nên làm thế nào mà…" Nói đến đây, Lã Thiên Hành liền chuyển sang đề tài khác, hỏi: "Hạo Vân, có chuyện này ông rất là tò mò, rốt cuộc là con làm thế nào để tìm được Thanh Thanh vậy… nên biết là đợt huấn luyện quân sự mang tên trò chơi tử thần này thuộc vào bí mật quốc gia, rất ít người có thể tìm ra được vị trí chính xác… con có thể giải thích cho ông không ?" Khi Lã Thiên Hành nhận được điện thoại báo tin của Hà Trác Tiếu xong, ông ta cứ luôn suy nghĩ mãi về vấn đề này, rốt cuộc thì Phương Hạo Vân đã làm thế nào để tìm được Thanh Thanh… chuyện cơ mật như thế, hoàn toàn không thể nào bị tiết lộ được.
Do đó, Lã Thiên Hành còn dặn dò bên dưới, âm thầm tiến hành điều tra đối với những nhân viên có liên quan, nhưng không phát hiện được tình trạng khác thường nào.
Phương Hạo Vân nói nhạt: "Nguyên nhân thật ra cũng rất đơn giản, con chỉ sợ là con nói ra rồi, ông lại không tin…"
"Con nói thử xem…" Lã Thiên Hành gấp gáp muốn biết.
"Cảm ứng… con và chị Thanh Thanh có cảm ứng với nhau…" Phương Hạo Vân cười nói: "Chắc là Lữ Lão có nghe qua câu nói như thế này, đó là tâm linh tương thông."
"Ha ha…!"
Lã Thiên Hành mỉm cười, nói: "Con cảm thấy ông sẽ tin những lời nói dối này của con sao ? Thôi, ông sẽ không hỏi con nữa, ông biết là con sẽ không nói ra đâu, nhưng chuyện này ông sẽ điều tra đến cùng…"
"Lã Lão… chuyện này hình như ông đã làm quá tuyệt tình rồi… cho dù thế nào, thì cũng là con đã cứu chị Thanh Thanh… hơn nữa, sự xuất hiện của con, cũng đã làm giảm đi tình hình thương vong của bên ông. Từ một mặt nào đó mà nói, lần này ông đã nợ con một món nợ ân tình…" Phương Hạo Vân bất mãn nói.
"Hứ… !"
Lã Thiên Hành hứ một tiếng trong điện thoại, nói: "Hạo Vân, con nói cũng có lý, nhưng con cũng đừng quên rằng, con xông vào khu vực cấm của quân sự, cũng là một tội lớn… bây giờ ông không truy cứu với con, chính là vì đã nghĩ đến công lao của con…"
"Vậy ý của ông là, chuyện lần này xem như con đã lấy công chuộc tội à ?" Phương Hạo Vân tức tối nói: "Nếu đã sớm biết như thế này, thì con đã không ra tay rồi, để mặc cho người của ông chết… con chỉ cứu mỗi chị Thanh Thanh thôi là đủ rồi."
"Được rồi, Hạo Vân, đừng có đấu võ mồm với ông nữa, con là người như thế nào ông hiểu rất rõ… bất luận thế nào, con cũng không thể đứng đó làm ngơ không ra tay cứu giúp được. Nhớ kỹ, chuyện này ông nhất định sẽ điều tra cho đến cùng, mong là người đã tiết lộ tin tức cho con sẽ không bị ông bắt được, nếu không thì, tên đó nhất định sẽ phải ra tòa án quân sự." Lã Thiên Hành nói ra một câu đầy tàn nhẫn.
Phương Hạo Vân không hề thấy ngạc nhiên chút nào, gián điệp của gia tộc thủ hộ, nếu quả thật dễ dàng bị bắt như vậy, thì còn gì là danh tiếng gia tộc thủ hộ nữa chứ. Dù gì thì, hắn chẳng có chút lo lắng nào.
Ngừng một lúc, Phương Hạo Vân hỏi: "Lã Lão, quên không hỏi ông câu này, ông dự định sẽ phái ai đi giám sát và quản lý anh em nhà họ Vương chứ ?"
"Cái này thì con không cần phải bận tâm… tạm thời ông vẫn chưa nghĩ ra… đợi cho anh em nhà họ Vương theo con về đây, bên phía ông sẽ tự phái người qua đó… Thanh Thanh có ở bên cạnh con không ? Ông muốn nói vài câu với nó ?"
"Xin lỗi ông, chị Thanh Thanh đang bị thương nên không tiện nghe điện thoại, hay là đợi khi nào trở về thì hai người nói chuyện sau nhé… bây giờ ông hãy nói một câu chính xác với con, chuyện của anh em nhà họ Vương, ông cần bao lâu mới có thể hoàn thành được…" Trong lòng Phương Hạo Vân đang lo lắng cho bệnh tình của Đinh Tuyết Nhu, đang lo lắng cho dự án ở thôn Lưu Thủy, nên hắn muốn được mau chóng trở về.
"Ba ngày… !"
Lã Thiên Hành trầm giọng nói: "Ông biết là con đang gấp muốn trở về, nhưng chuyện này nhanh nhất cũng cần mất ba ngày…, trong ba ngày ngày, ông sẽ dốc toàn lực để làm. Hạo Vân, chỉ vì con, chuyện gì ông cũng đã làm, mong là con sẽ không khiến ông phải thất vọng…"
"Yên tâm đi, ông có thể dọn cho con được con đường lớn chừng nào, thì con có thể đem lại chừng ấy điều ngạc nhiên và vui mừng cho ông… nhưng mà Lã Lão này, ông cứ luôn muốn khống chế được con, cái cách nghĩ này không hay chút nào." Phương Hạo Vân nói: "Con thích được tự do… nếu một ngày nào đó con phát hiện ra, ông vẫn đang có ý đồ muốn khống chế được sự tự do của con, con nhất định sẽ phản kháng đến cùng…"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Lã Thiên Hành liền nghĩ ngay đến bí mật của mình. Không hiểu tại vì sao, trong lòng ông bỗng có chút hoảng loạn.
Nhưng rất nhanh chóng ông ta đã lấy lại được sự tự tin, ông tin chắc rằng bí mật của mình, không thể nào bị lộ được.
Đương nhiên, nếu thật sự đã bị lộ, thì cũng là đã đến lúc không thể nào không để lộ được.
Nếu thật sự sự việc phát triển đến giai đoạn đó, cho dù Phương Hạo Vân có trở mặt đi chăng nữa, ông cũng không có gì tiếc… cho dù thế nào, cũng không thể để những chuyện có nguy hại đến quốc gia xuất hiện được.
"Hạo Vân, những lời con nói, ông đều đã nhớ, nhưng con cũng phải nhớ kỹ lời ông nói, bất cứ lúc nào, cũng không được làm ra những chuyện nguy hại đến đất nước, đến nhân dân, đó cũng là giới hạn…"
Phương Hạo Vân nghiêm túc đáp: "Yên tâm đi, cho dù ông không nhắc nhở, con cũng tự biết chừng mực… chuyện của anh em nhà họ Vương, đành nhờ vào ông vậy… con chờ tin tốt lành của ông…"
Phương Hạo Vân ngừng một lúc, cho gọi Bạch Quý và Vương Đại Ngưu, vốn đã bị hắn đuổi ra ngoài khi nói chuyện điện thoại với Lã Thiên Hành, nói lại tình hình một cách ngắn gọn cho họ nghe.
Sau khi nói xong, Phương Hạo Vân hỏi: "Đại Ngưu, tôi có một kiến nghị, không biết là anh có đồng ý nghe không ?" Phương Hạo Vân muốn bàn bạc với Vương Đại Ngưu chuyện nhập bọn.
"Đương nhiên là đồng ý…" Nhìn thấy việc về nhà của mình đã có hy vọng, trong lòng Vương Đại Ngưu đương nhiên là vui mừng. Bây giờ Phương Hạo Vân mà bắt hắn làm gì, hắn cũng chẳng hề có chút do dự nào nữa.
"Ý của bên trên anh cũng đã biết rồi, họ nhất định phải tiến hành giám sát và quản lý các anh… nói một cách khác, sau khi các anh trở về, vẫn chưa thể ai tự về nhà nấy được, nhất định phải được tập trung lại. Ý của tôi là, sau khi các anh về Hoa Hải, tạm thời hãy làm việc trong công ty của tôi, đợi qua một thời gian sau, tôi sẽ nghĩ cách để các anh có thể tự trở về nhà mà thăm người thân… không biết là các anh em đây có đồng ý hay không ?" Phương Hạo Vân hỏi.
Cho dù Phương Hạo Vân không nói, thì trong lòng Vương Đại Ngưu cũng đang lo lắng, chính sách ở phía bên chính phủ, mấy năm này ít nhiều gì hắn cũng đã hiểu đôi chút, tiến hành giám sát và quản lý với họ, đó là điều cần thiết.
Lúc trước, hắn vẫn đang lo lắng đám người của hắn sau khi quay về, nên kiếm sống thế nào đây, bây giờ Phương Hạo Vân đã giúp họ giải quyết vấn đề của họ, nhưng hắn vẫn hỏi lại một câu: "Phương thiếu gia, cậu có thể cho tôi biết, cậu dự tính sắp xếp cho chúng tôi làm việc gì ? Cậu cũng biết đấy... chúng tôi ngoài chuyện biết bắn súng ra, những chuyện khác chúng tôi đều không biết làm..."
"Yên tâm đi, tôi đã nghĩ từ trước rồi, sau khi trở về, sẽ tiếp tục sắp xếp cho các anh em làm bảo an... tôi có tập đoàn Đằng Phi dưới danh nghĩa của tôi, sau khi trở về tôi sẽ thành lập thêm một công ty bảo hiểm Đằng Phi, anh và Đại Ngưu, Nhị Ngưu sẽ làm giám đốc, các anh sẽ tự quản lý lấy... sau này tôi sẽ tranh thủ với bên trên..."
"Phương thiếu gia, cậu có thể cho chúng tôi một chỗ để an cư lập nghiệp, chúng tôi đã rất cảm kích rồi, còn về việc về nhà thăm người thân... cái này thì chúng tôi không gấp, đã bao nhiêu năm rồi, còn có người thân ở đâu chứ... chúng tôi chỉ muốn rời khỏi biên giới, rời khỏi rừng xanh, sống một cuộc sống của người bình thường." Vương Đại Ngưu thành thật nói: "Phương thiếu gia, từ nay trở đi, anh em nhà họ Vương chúng tôi đã quyết định sẽ đi theo anh..." Vương Đại Ngưu tuy thô lỗ, nhưng rất tinh tế, thấy Phương Hạo Vân đã vì anh em của mình mà làm biết bao nhiều chuyện như vậy, trong lòng cũng đã sớm có tính toán, vội vàng nói rõ những toan tính trong lòng mình.
Phương Hạo Vân cười nhạt: "Những câu dư thừa thì không cần nói nữa... mọi chuyện hãy đợi thêm 3 ngày sau, khi bên trên đã có tin phản hồi lại, rồi chúng ta sẽ bàn kỹ hơn... vậy đi, anh cho người mang cơm nước lên... chị Thanh Thanh đang bị thương, vấn đề ăn uống cần phải được chú ý hơn..."
"Cái này tôi hiểu..." Vương Đại Ngưu cười, rồi đi sắp xếp mọi chuyện.
Phương Hạo Vân dẫn theo Bạch Quý bước ra ngoài cửa, trên đường đi họ vừa đi vừa nói chuyện: "Bạch Quý, tay chân của anh em nhà họ Vương anh đã xem qua chưa ? Anh cảm thấy những thuộc hạ của anh em họ thế nào ?"
"Không sai... tuy họ chưa được huấn luyện một cách có bài bản, nhưng tố chất sức khỏe lại rất tốt, hơn nữa thân thủ cũng không tệ, sau này nếu có thể tập trung bồi dưỡng thêm, thì có thể dùng được…" Bạch Quý có sao nói vậy.
"Được… !"
Phương Hạo Vân cười nói: "Sau khi trở về Hoa Hải, tôi sẽ giao lại việc này cho anh, mong là anh có thể huấn luyện họ trở thành người tài… đúng rồi, sau này anh cứ theo tôi mà làm việc, phía bên dì Bạch tôi sẽ nói dùm cho."
"Không cần…!"
Bạch Quý cung kính nói: "Chủ nhân đã sớm có lệnh, bảo tôi từ nay về sau sẽ theo theo hầu cậu…"
"Nếu đã như vậy, thì còn gì tốt bằng nữa…" Nói xong, hai người bước đến trước cửa phòng Thanh Thanh, Vương Nhị Ngưu vội nói: "Phương thiếu gia, lúc nãy Thanh Thanh tiểu thư gọi cậu một tiếng, tôi vốn định vào trong xem thử, nhưng chưa được cậu cho phép, nên tôi cũng không dám vào trong… cũng chẳng biết bên trong đó đã xảy ra chuyện gì ?"
Phương Hạo Vân nghe nói, liền mắng ngay: "Hồ đồ…"
Nói xong, hắn lại càng nôn nóng mà đẩy cửa bước vào, Vương Nhị Ngưu và Bạch Quý vẫn đứng ở trước cửa không dám theo vào.
"Chị Thanh Thanh, chị không sao chứ ?" Phương Hạo Vân mau chóng bước vào trong phòng, rồi nhẹ nhàng hỏi một câu.