Một tiếng nổ vang lên, hai người lao vào nhau, hai dòng khí tức nóng lạnh va chạm với nhau tạo thành một lực phản chấn đẩy cả hai người ra.
Tuyết Như Vân sau khi bị đẩy ra ngoài, lập tức quát to một tiếng, ngã xuống đất, và máu tươi phun ra bốn phía từ miệng, hiển nhiên là vết thương cũ cùng vết thương mới đã làm cho hắn bị thương nặng hơn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Phương Hạo Vân bị lực phản chấn đẩy ngược về sau cũng cảm thấy muốn hộc máu họng, tim đập nhanh hơn, có điều hắn vẫn có thể chịu được, chỉ sau một hồi điều tức thì khí huyết của hắn đã khôi phục lại.
"Đi chết đi!"
Phương Hạo Vân quát một tiếng, thân hình giống như tia chớp lao đến, Thiên Phạt trong tay đã giơ cao lên, lập tức bổ xuống đầu của Tuyết Như Vân.
Tuyết Như Vân kêu lên một tiếng, vội vàng lui về sau, nhưng thân thể đang bị thương nặng của hắn làm sao mà tránh được sự đuổi giết của Phương Hạo Vân.
Thiên Phạt lóe lên một tia sáng giữa không trung, chém lên đầu của Tuyết Như Vân.
Đến lúc này, Tuyết thành thành chủ đã trở thành lịch sử rồi.
"Làm người cần có đức..."
Sau khi đã chặt đầu của Tuyết Như Vân, Phương Hạo Vân đi qua, dùng Thiên Phạt đào một cái hố, quăng thi thể của hắn vào.
Nửa tiếng sau, tin tức Tuyết Như Vân đã chết truyền khắp toàn bộ Thiên Phạt thành.
Thật bất ngờ, Thiên Phạt thành không hề xuất hiện sự náo động khẩn trương như Phương Hạo Vân tưởng tượng.
Trong sự tưởng tượng của Phương Hạo Vân, một khi tin Tuyết Như Vân chết được truyền ra ngoài, thì sẽ khiến cho các thành chủ còn lại bất mãn, ít nhất là bên trong Tuyết thành sẽ tìm mình để báo thù cho chủ.
Nhưng bây giờ, Thiên Phạt thành vẫn bình tĩnh, nhất là Tuyết thành, không hề có động tĩnh gì cả.
Phương Hạo Vân không thể khẳng định đây là sự bình yên trước cơn bão hay không, hay là đã có người khống chế thế cục.
Mặc kệ là tình huống gì, Phương Hạo Vân cũng đều chờ mong, giết chết Tuyết Như Vân, chính là muốn làm cho mọi chuyện trở nên ồn ào, loạn lạc hơn thôi.
Thời gian của hắn là có hạn, hắn không muốn tiếp tục ở lại chổ này. Hắn hy vọng có thể nhanh chóng ép bọn người Phong Vân ra tay.
Nhưng chuyện phát triển như vậy, cũng không có đi theo kỳ vọng của hắn.
Lúc buổi chiều, sau khi cân nhắc mãi, Phương Hạo Vân quyết định đến gặp Nguyệt Nha Nhi. Hắn nghĩ rằng mạng lưới của Nguyệt Nha Nhi hẳn là cũng biết được phản ứng của Tuyết thành và đám người Phong Vân.
Phương Hạo Vân đến chơi, hoàn toàn nằm trong dự kiến của Nguyệt Nha Nhi.
"Hi hi" Hôm nay Nguyệt Nha Nhi ăn mặc rất xinh đẹp, từ xa nhìn trông giống một tiên tử hạ phạm. Váy trắng toàn thân, làm lộ dáng người lã lướt của cô, khí chất cao nhã cùng vẻ mặt quyến rũ cùng nhau nổi bật, làm cho người ta động lòng không thôi.
"Tiểu tình nhân, em quả nhiên lợi hại.... em có thể giết chết Tuyết Như Vân, đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người..." Nguyệt Nha Nhi chân thành đi đến, hai tay như rắn bò lên cổ của Phương Hạo Vân, ghét vào lổ tai hắn, nói : "Em đến chổ chị có phải là muốn biết phản ứng của Tuyết thành và đám người Phong Vân không?"
"Không sai!"
Phương Hạo Vân thản nhiên đáp, cũng không giấu diếm,
Nguyệt Nha Nhi đưa tay điểm nhẹ lên trán của Phương Hạo Vân, nói : "Em không có lương tâm gì hết, nếu không có việc gì thì chị thấy mười ngày nửa tháng em cũng không đến thăm người ta một lần đâu..."
Phương Hạo Vân dừng lại trước mặt Nguyệt Nha Nhi, nhìn vào đôi mắt thâm thúy nhưng mang theo vẻ khiêu khích của cô, hắn lập tức ngây dại : "Chị gái xinh đẹp, chị thật đẹp..."
"Hì hì" Thấy Phương Hạo Vân si ngốc nhìn mình, chứng tỏ rằng mình rất hấp dẫn, Nguyệt Nha Nhi không khỏi hài lòng. Người con gái nào mà không muốn như vậy chứ?
Dừng lại một chút, Nguyệt Nha Nhi đắc ý cười quyến rũ nói : "Hôn chị một chút, chị sẽ nói cho em chuyện em muốn biết..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, không nói nhiều lời, cúi đầu hôn lên môi của cô.
Nguyệt Nha Nhi cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, hai tay cô ôm lấy cổ của hắn, bắt đầu hôn nồng nhiệt hơn, cái lưỡi giống như con rắng mò vào trong miệng của hắn mà bắt đầu mút.
Sau một pha hôn nồng nàn, hai người cùng ôm nhau, thân thể mềm mại của Nguyệt Nha Nhi giống như con rắn cuộn vào người của Phương Hạo Vân.
"Tiểu tình nhân, em thấy chị có tiến bộ không?" Nguyệt Nha Nhi đột nhiên hỏi.
"Tiến bộ gì?" Phương Hạo Vân không hiểu.
"Đương nhiên là hôn môi rồi"
"Cái này..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Đương nhiên là tiến bộ, chị gái xinh đẹp của em, chị vừa xinh đẹp lại vừa thông minh... sao có thể không tiến bộ chứ"
Nguyệt Nha Nhi vui vẻ, hai mắt vừa chuyển, liếc mị nhìn Phương Hạo Vân : "Hạo Vân, chị hỏi em một câu, em phải thành thật trả lời cho chị biết, em đã hôn môi với bao nhiêu người đàn bà rồi..."
Lại là một câu hỏi mẫn cảm, Phương Hạo Vân cười làm lành một tiếng, nói : "Chị gái xinh đẹp, mấy câu hỏi này về sau em sẽ cẩn thận nói cho chị biết, bây giờ em chỉ muốn biết, cái chết của Tuyết Như Vân, phản ứng Thiên Phạt thành rốt cục là như thế nào..."
"Em cảm thấy thế nào?" Nói đến chính sự, Nguyệt Nha Nhi liền sửa mị thái lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
"Hai khả năng, thứ nhất, yên lặng trước cơn bão. Thứ hai, đã có người khống chế thế cục bên trong Thiên Phạt thành..." Phương Hạo Vân nhíu mày nói : "Có lẽ là lão bất tử"
"Chụt!"
Một tiếng, Nguyệt Nha Nhi hôn lên môi của Phương Hạo Vân, nói : "Em thật thông minh... Đúng như em đoán, lão bất tử đã cấu kết với Phong Vân và Hoa Thiết Thụ. Là bọn họ hợp lực khống chế thế cục của Thiên Phạt thành. Hơn nữa, theo chị được biết, Tuyết thành đã bị Phong thành, Hoa thành vây lại..."
"Xem ra bọn họ chuẩn bị âm mưu trước rồi?" Phương Hạo Vân cười nói : "Em thật sự muốn gặp lão bất tử này..."
"Hạo Vân, có phải em muốn vội vã rời khỏi Thiên Phạt thành không?" Nguyệt Nha Nhi đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy!"
Phương Hạo Vân nói thẳng : "Thời gian của em có hạn, em không có khả năng dừng lại ở đây quá lâu, bên ngoài còn nhiều chuyện đang chờ em..."
Nguyệt Nha Nhi nhìn thẳng vào mắt của Phương Hạo Vân, nói : "Nếu chị muốn em ở lại, em cũng không ở lại sao ?"