Chìm trong phấp phỏng và hãi hũng nãy giờ, đến khi mục tiêu thực sự xuất hiện, Tề Nhạc Nhân không biết mình sợ hãi nhiều hơn, hay hưng phấn nhiều hơn. Tuy tim vẫn đập như trống dồn, nhưng cậu đang tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tấm bản đồ đơn giản của bác sĩ Lã được dựng lại thành từng khối 3D rõ mồn một trong tâm trí. Cậu có thể nhìn thấu từng ngóc ngách, như thể đang đứng ở vị trí của một người xem chứ không phải là nhân vật của cuộc truy đuổi sắp tới.
Tên sát nhân ở phía đầu kia của hành lang, cách cậu chỉ chừng mấy chục mét. Ngay khi cái bóng người xách cưa ấy xuất hiện, nồng độ adrenaline trong máu liền tăng vọt, cậu ngay lập tức vắt chân lên mà chạy.
Gã đuổi theo! Tề Nhạc Nhân không quay đầu lại mà cứ lao thẳng về trước, rồi lên cầu thang. Nhân lúc ngoặt, cậu liếc nhanh về phía gã thì bắt gặp cặp mắt đỏ ngầu khát máu ấy. Khoảng cách giữa cả hai gần hơn những gì cậu tưởng tượng!
Tề Nhạc Nhân thầm rủa trong lòng rồi chạy về địa điểm đã định sẵn.
Hành lang thẳng tắp, ánh đèn trắng bệch, cách chừng mười mét nữa thôi là tới bẫy, save!
Lệnh save hoàn tất, gánh nặng trong lòng Tề Nhạc Nhân đã vơi non nửa. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, đột nhiên một tiếng gầm vang lên, cậu chưa kịp quay đầu lại thì đã thấy có thứ gì nặng trịch đập vào bắp chân mình.
Cơ thể chới với, cậu ngã sầm xuống đất, chiếc bật lửa văng xa hơn mười mét!
Chết rồi!
Tề Nhạc Nhân lồm cồm bò dậy, luồng khí lạnh chết chóc réo trên đỉnh đầu, cậu lăn một vòng, né được đòn tấn công chí mạng của gã, lưỡi cưa cọ vào mặt sàn tạo ra những tia lửa lẹt xẹt. Tề Nhạc Nhân quên hết đau đớn, trong giờ phút sinh tử ấy, gương mặt của tên sát nhân phóng đại, vết sẹo còn tươi rói trên gương mặt khiến gã càng dữ tợn, ánh mắt giăng kín tơ máu phản chiếu hình bóng đang giãy giụa trước cái chết của cậu. Như một con mồi bị vần cho chán chê, thực tàn khốc.
Không kịp nữa rồi! Tư thế ngã khi nãy khiến cậu không thể đứng lên. Tề Nhạc Nhân vội dùng con dao nhỏ đâm phập vào tim mình, trước lạ sau quen, lần này nhát đâm của cậu rất ngọt và không mắc chút sai lầm nào.
Gần như là ngay lúc lưỡi dao ấy găm vào ngực, mọi thứ liền trở nên tối đen, cậu quay về điểm save.
Mình còn mười giây.
Nhân lúc tên sát nhân còn ngây người, cậu vọt qua hắn, lao về phía căn – phòng – kia.
Không cần bật lửa, chỉ cần gã dùng cưa điện thì những tia lửa kia cũng đủ để gây ra vụ nổ!
Gần lắm rồi, thắng lợi ở ngay trước mắt!
Tề Nhạc Nhân gần như là đâm sầm vào cửa, tên sát nhân bất giác đuổi theo cậu. Ngay lúc vừa vào trong, cậu liền né sang một bên rồi đợi gã vào liền nhảy chồm lên đè xuống.
Giữa bóng tối mịt mùng, hai người lăn lộn trên sàn, cưa rơi loảng xoảng. Một tia lửa, hai tia lửa rồi cả chùm ánh sáng chói lòa hiện ra.
Rực rỡ như khung cảnh mặt trời mọc.
Tề Nhạc Nhân ghì chặt tên sát nhân. Giữa ánh vàng rực rỡ, cậu nhìn rõ gương mặt kinh ngạc của gã, vẻ dữ tợn bị nét sửng sốt ấy cuốn phăng, điều chân thật nhất còn đọng lại vào giây phút cuối cùng này là gương mặt quá mức trẻ tuổi mà lại hung ác ấy.
Ầm một tiếng, căn phòng bị thổi tung, cả tòa nhà rung lên bần bật.
Vừa load lần hai thành công, Tề Nhạc Nhân liền bị sức ép của vụ nổ hất văng xuống sàn. Cậu bò dậy, nhìn bức tường sụp đổ trước mặt, vừa ho vừa cười như điên dại, như muốn xả hết những sợ hãi trong lòng.
Mình thắng rồi, bọn mình thắng rồi!
Mệt mỏi kéo đến ngay sau những cảm xúc sung sướng, Tề Nhạc Nhân đã bị rút sạch chút sức lực cuối cùng. Cậu nằm vật xuống sàn, mắt nhìn trần nhà. Ánh đèn huỳnh quang sáng quá, sáng đến độ khiến cho mắt người ta phải đau đớn. Nằm sõng soài trên sàn nhà lạnh băng, nghe mùi khói còn sót lại từ vụ nổ, cậu thực sự là mệt đến mức chẳng muốn nghĩ gì.
Dù nghe tiếng bước chân xa xa gần lại cũng chẳng thèm nhìn. Mãi cho đến khi một bóng người rủ xuống tầm mắt mới chịu ngước lên.
Tô Hòa ngồi xổm xuống cạnh, lần sờ xem có vết thương chí mạng gì không rồi mới hỏi: “Đứng lên được chứ?”
Tề Nhạc Nhân kéo tay hắn, mượn lực để đứng dậy bởi chân cậu vẫn còn bủn rủn. Thấy thế, Tô Hòa quàng tay cậu qua cổ mình rồi đỡ cho cậu ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Bác sĩ Lã cũng tới, nhưng chỉ rón rén thò đầu ra từ chỗ cầu thang, như thể hễ có biến là cong chân chạy ngay – tuy rằng với cái khả năng thể thao nghèo nàn ấy, chạy chưa được bao xa thì thể nào anh ta cũng té nhào. Tuy nhiên, điều này không khiến anh ta dừng lại hành vi cảnh giác như một con thú nhỏ đó lại.
“Gã chết chưa?” Thấy cả hai bình yên vô sự, anh mới nhẹ nhàng chạy qua, sau rồi vội vàng muốn xem căn phòng vừa nổ, chẳng qua là mới đi được một nửa thì không biết nghĩ sao lại lặng lẽ trở về trước cái nhìn chòng chọc của Tề Nhạc Nhân và Tô Hòa.
“Tôi thấy… vụ này hơi giống cắm flag… đi cùng nhau vẫn tốt hơn.” Bác sĩ Lã nhìn hai người, chớp chớp đôi mắt to tròn – có sức công phá siêu mạnh đối với các cô các dì. Rõ ràng là ỷ vào cái mặt shota để làm trò cute tội lỗi!
Khóe miệng Tề Nhạc Nhân giần giật một chút, hít một hơi cho bình tĩnh rồi đứng lên: “Đi thôi.”
Bức tường đã sụp non nửa, cánh cửa gỗ hoàn toàn vỡ vụn, cả ba đá những chướng ngại vật dưới chân. Rốt cuộc cũng thấy được toàn cảnh của vụ nổ: căn phòng bị ám cho đen sì, đâu đâu cũng hỗn độn; mấy chiếc giường kim loại bị biến dạng, phủ dày một lớp tro; bức tường giáp với thế giới bên ngoài lồ lộ một khe nứt dữ tợn; đám cửa thủy tinh thì còn thảm thiết hơn nữa.
Mục tiêu của họ – tên sát nhân đẫm máu – đã chẳng còn giữ nổi cái hình hài một con người, thi thể gã cháy đen, vặn vẹo.
Nhưng đó không phải nguyên nhân khiến ba người sửng sốt, họ sững lại là vì…
Mấy cái rương kho báu – hoàn toàn không hợp với logic khoa học chút nào – đang bay lơ lửng phía trên cái xác đó.
Phải, chính là cái kiểu rương báu sáng lòe lòe trong game đó!
Bác sĩ Lã vỗ trán, lơ tơ mơ hết cả lên: “Đến giờ thì tôi tin mình đang ở trong game rồi.”
Tề Nhạc Nhân sờ khe thẻ trên thắt lưng, dù cậu đã biết mình không ở thế giới thực, thậm chí còn có mấy thứ phi khoa học như thẻ kỹ năng rồi balo không gian, nhưng mãi đến khi thấy được cái rương báu đang đập tan mọi định luật vật lý bằng cách trôi nổi giữa không trung kia, cậu cũng không khỏi cảm khái y như bác sĩ Lã.
Tề Nhạc Nhân bước lên, sờ vào chúng để biết rằng đây không phải ảo giác.
Ngay khi vừa chạm tay vào, lời nhắc nhở của hệ thống lại hiện lên.
[Người chơi Tề Nhạc Nhân, hoàn thành nhiệm vụ lâm thời: Tiêu diệt biến số ở tân thủ thôn.]
[Phần thưởng: Một lần rút thăm.]
Biến số ở tân thủ thôn? Tề Nhạc Nhân nhìn cái xác quặt quẹo kia, là chỉ tên sát nhân này sao?
“Rút thăm trúng thưởng đê! Hai người trước đi!” giọng nói hào hứng của bác sĩ Lã cắt đứt dòng suy tư của Tề Nhạc Nhân, anh ta chỉ vào đống rương đang lơ lửng, vội vã bảo hai người rút đi.
“Anh trước nhá?” Tề Nhạc Nhân không sốt ruột.
“Không không, tôi muốn rút cuối cùng.” Bác sĩ Lã kiên quyết.
“Vậy để tôi trước đi?” Tô Hòa mỉm cười, đặt bừa tay lên phần ổ của một rương báu.
Rắc một cái, phần nắp mở ra. Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã rướn lên xem trong đó có gì thì chỉ thấy một màu đen thui.
“Nó vào thẳng balo, là một thẻ vật phẩm.” Tô Hòa hào phóng lấy ra cho hai người xem.
Thẻ vật phẩm có độ lớn bằng thẻ kỹ năng, chẳng qua là trên đó còn được vẽ thêm một cây dao găm hoa lệ. Dòng giới thiệu như sau:
[Dao găm hút căng máu người]: Đây là một con dao găm thần kỳ, thăng cấp dựa trên số lượng những người chơi nó đã giết, để rồi cuối cùng đạt tới khả năng xử lý người khác chỉ với một nhát đâm. Tình trạng giải khóa kỹ năng “Một đòn toi mệnh”: 0
“Vậy nên là, giờ nó chỉ là một con dao bình thường thôi sao? Ngoài đẹp ra thì chẳng có tác dụng gì cả.” Bác sĩ Lã nhìn Tô Hòa với ý thương hại.
Tô Hòa lại chẳng để tâm: “Biết đâu mai sau lại có ích.”
“Tới lượt cậu.” Bác sĩ Lã chọt chọt khuỷu tay vào Tề Nhạc Nhân.
Cậu chần chừ một chút, rồi chọn cái bên cạnh rương của Tô Hòa.
[Đồ ăn được ưa thích]: đây là một túi đồ ăn cho thú cưng vô cùng thần kỳ, dù là chó mèo hay bọ hung, miễn là động vật, nếm qua một lần là nhớ mãi không quên. Làm bạn với chúng đi nào! Còn dư: 30/30
Tề Nhạc Nhân thiếu chút ngất luôn, bệnh viện này chỗ nào cũng có ma, đào đâu ra con gì chứ? Cái túi này có lợi ích gì? Cho cá vàng ăn à?
Bác sĩ Lã nhìn thẻ kỹ năng của cậu, vỗ vai đầy trìu mến: “Để cho bàn tay thần thánh của hoàng tử rút thưởng chuyên được đồ hiếm này ra tay.”
Tề Nhạc Nhân và Tô Hòa lặng lẽ nhìn về phía bác sĩ Lã. Anh ta lấy tay vuốt mặt một cái, vừa lẩm bẩm “Huyền học tất thắng”, vừa đặt tay lên rương báu.
Rắc một cái, phần nắp mở ra.
***
Sau khi lấy được thẻ kỹ năng, bác sĩ Lã thoáng giật mình rồi ngay lập tức cười sung sướng: “Ha ha ha, kỹ năng hệ trị liệu! Kỹ năng đỉnh quá nha! Ôi cha mẹ ơi, giờ đến chính con cũng phải sửng sốt trước nhân phẩm của mình!”
Tề Nhạc Nhân phải dụ mãi anh ta mới chịu đưa tấm thẻ của mình ra cho xem, cậu nhìn chăm chú vào dòng giới thiệu.
[Dính ba điều kiện này thì không chữa][thẻ kỹ năng không cố định]: Từ xưa đến nay, thần y nào thì cũng thích làm kiêu, để xứng với cái danh hiệu thần y này, ngươi cũng phải làm kiêu! Mau mau cất giọng điệu lạnh lùng và nói ra nguyên tắc của nhà ngươi đi nào, bệnh nhân nào phù hợp với nguyên tắc thì mới được chữa trị, càng hợp với nguyên tắc bao nhiêu thì hiệu quả chữa trị càng tốt bấy nhiêu. Thời gian CD là 2 giờ. Nguyên tắc của nhà ngươi là: Kẻ nào xấu không chữa; kẻ nào thuộc chòm sao Xử Nữ không chữa; kẻ nào có chỉ số IQ thấp hơn 100 không chữa.
“Tốt quá, tôi không phải cung Xử Nữ.” Tề Nhạc Nhân thì thào.
“Tôi cũng vậy.” Tô Hòa và Tề Nhạc Nhân đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng tự cảm thấy may mắn.
Bác sĩ Lã vội vàng cắm nó vào khe thẻ thứ hai, vui mừng nói: “Chúng phàm nhân các ngươi sau này nhớ ôm chặt đùi ta, ta sẽ lo vụ an toàn tính mạng cho!”
Tề Nhạc Nhân nghĩ đến cái túi đồ ăn cho thú vật của mình mà không khỏi xót xa.
“Bác sĩ Lã may thật đó….” Tô Hòa cảm khái.
Tề Nhạc Nhân thở dài: “Ừ, cho tôi một nửa thôi cũng tốt lắm rồi.”
Được khen vậy nhưng bác sĩ Lã lại không hề tỏ ra đắc ý, trái lại, còn có chút chột dạ: “Ừm…Cũng tàm tạm thôi…Thực ra là nhờ kỹ năng…”
Kỹ năng? Chẳng nhẽ là cái kỹ năng buff điểm may mắn của anh ta? Nhắc mới nhớ, bác sĩ Lã chưa từng cho họ xem tấm thẻ đó.
Tề Nhạc Nhân và Tô Hòa đồng thời nhìn về phía cái thắt lưng có khe thẻ của anh, bác sĩ Lã vội che lại theo bản năng, sau rồi anh ta ủ rũ nói: “Hai người muốn xem thì tôi cho xem, nhưng mà không được đánh tôi đâu đấy…”
“Thường thì tôi không thích động tay động chân.” Tô Hòa nhẹ nhàng nói.
Bác sĩ Lã nhìn Tề Nhạc Nhân với ánh mắt sợ hãi: “Cậu thì sao? Có thích đánh nhau không?”
Tề Nhạc Nhân làm mặt dữ, dọa: “Có đưa hay không? Không đưa tôi đánh!”
“Đừng đừng đừng, tôi đưa, đừng đánh, cột HP của tôi mỏng manh lắm, không trụ nổi đâu!” Bác sĩ Lã vội vàng rút thẻ kỹ năng khỏi khe, cung kính dâng cho Tề Nhạc Nhân bằng hai tay.
…Đúng là dễ bắt nạt. Tề Nhạc Nhân thầm nghĩ.
Vừa nhìn thấy tên của kỹ năng này, Tề Nhạc Nhân đã cảm thấy có chỗ nào sai sai, sau đọc giới thiệu xong thì càng phẫn.
[Lời châm chọc của người châu Âu][thẻ kỹ năng cố định]: Làm người da trắng, làm người châu Âu, đương nhiên là được may mắn hơn những kẻ khác! Không phục thì lại mà cắn tui nè! Sau khi sử dụng, hiệu quả của kỹ năng sẽ duy trì trong 90 phút, thời gian CD là 3 giờ. Lưu ý: nếu trong đội có một kẻ chỉ số may mắn ở mức E, thì hiệu quả buff sẽ càng mạnh!
“Khả năng buff của anh…” Tề Nhạc Nhân dùng ánh mắt u buồn nhìn về phía bác sĩ Lã.
Bác sĩ Lã chắp tay lên đỉnh đầu, áy náy nói: “Xin lỗi, sau khi dùng nó tôi có thể mơ hồ cảm nhận được chỉ số may mắn của những người khác, của cậu…khá là thấp.”
“…” Đừng có thành thực nói ra thế chứ, cám ơn.
“Của Tô Hòa thì không tệ, tóm lại là cao hơn cậu. Nhưng mà cũng nhờ cậu nên buff của tôi mới xài tốt thế.” Bác sĩ Lã tiếp tục thành thực.
Tề Nhạc Nhân cảm thấy trái tim thủy tinh mong manh yếu đuối của mình đã vỡ tan thành từng mảnh, không thể dính lại cho nguyên vẹn được nữa.
Có lẽ là gương mặt ủ dột của cậu khiến người ta không khỏi thương tiếc, Tô Hòa ôm vai cậu an ủi vài câu, bác sĩ Lã cũng lăng xăng bên cạnh, hứa rằng về sau sẽ tích cực giúp cậu chữa lành vết thương – thực ra, nói thế có khác nào rủa cậu bị thương lắm đâu!
Ba người cứ thể ung dung chuyện trò giữa căn phòng vừa bị nổ cho nát bươm. Mãi cho đến…
Mặt đất đột nhiên rung chuyển, có tiếng gì đó đổ sụp xuống. Cả ba ngã ngào, bác sĩ Lã vào vào giường bệnh, la lên oai oái. Nhưng điều đáng sợ nhất là, bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài tróc ra từng mảng, rồi hoàn toàn vỡ vụn!
Sương mù, sương mù phía ngoài tầng tầng lớp lớp hòa cùng bóng tối đen đặc, mênh mông vô hạn.
Căn phòng này vốn ở cuối hành lang, cũng là nơi gần với phần tường phía ngoài nhất, một mặt tường sụp xuống, để lộ ra cái thế giới bí ẩn và đáng sợ ngoài kia.
May mà bóng tối và sương mù như bị một lớp lá chắn vô hình chặn lại, không cho phép len lỏi vào tòa nhà.
Tề Nhạc Nhân đứng dậy, kéo bác sĩ Lã lên. Tô Hòa tiến về phía trước, đứng trước màn sương, trầm ngâm nhìn nó.
Nó giống như một sinh vật sống, với ánh đèn le lói hắt từ phía hành lang, nó biến hóa không ngừng, khi mỏng manh, khi đặc sệt.
Thực quỷ dị.
Tề Nhạc Nhân dồn dũng khí, bước tới phía sau Tô Hòa, cùng hắn quan sát đám sương mù đó. Ánh sáng quá mờ nên không thể thấy rõ những thứ trong màn sương, nhưng trải nghiệm kinh hoàng khi phải đụng độ với những bóng ma đáng sợ lẩn khuất giữa thứ mờ ảo ấy cậu trở nên vô cùng cảnh giác.
“Đừng nhìn, nguy hiểm lắm.” Tề Nhạc Nhân nói với Tô Hòa.
Tô Hòa thở dài: “Cũng phải. Đi thôi.”
Bác sĩ Lã đứng tít phía xa, kiểu như thấy có biến là sẽ chạy ngay tắp lự. Thấy cả hai không còn làm cái hành động đâm đầu vào chỗ chết nữa thì anh ta mới thở phào: “Đi thôi, đi thôi, cái chỗ quỷ quái này đừng ở lại vẫn hơn. Chúng ta về xem Tiết Doanh Doanh thế nào đi.”
“Mấy giờ rồi?” Tô Hòa hỏi.
“Để tôi xem.” Bác sĩ Lã rút ra cái di động không sóng nhưng vẫn xem giờ được của mình, anh báo lại bằng giọng điệu có chút lo sợ: “23 giờ 59 phút….A, 0 giờ.”
0 giờ.
Từ ấy như một thứ tín hiệu, khiến Tề Nhạc Nhân đột nhiên sởn tóc gáy. Luồng gió âm lạnh lẽo luồn đến từ phía sau, nhẹ nhàng cuộn đám tro bụi, khiến chúng bay lả tả như những bông tuyết đen. Ngọn đèn sáng choang chỉ cách đó chừng hơn mười mét, vậy mà giờ nhìn qua, giữa hai nơi như đã Âm Dương cách biệt.
Bác sĩ Lã đứng ngoài cửa phòng, anh dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn về phía sau lưng cậu và Tô Hòa.
Hai người gần như là quay đầu lại cùng một lúc.
Lá chắn, biến mất.
Sương mù tràn vào cuồn cuộn như cơn đại hồng thủy vọt tới nhân lúc vỡ đê!
“Chạy!” Giọng nói của Tô Hòa vang lên bên tai, cậu lao thẳng về phía cửa.
“Đợi tôi với!” Bác sĩ Lã mới chạy được một lúc mà đã rớt lại phía sau. Tề Nhạc Nhân vòng lại, túm lấy tay anh ta rồi lôi theo mình. Cả ba cắm đầu cắm cổ xông về trước, chẳng mấy chốc mà đã về tới nơi nghỉ tạm lúc trước.
Không biết phải đến bao giờ thì đám sương mù mới bị cắt đuôi, ba người không dám ngừng chân, cảm giác sợ hãi thôi thúc khiến họ cứ thế vắt chân lên cổ mà chạy, cho đến khi…
“Mấy anh sao thế? Gặp phải con ma nào dữ lắm à?” Cách đó không xa, Tiết Doanh Doanh vác một cây rìu chữa cháy đẫm máu, vừa bổ một con ma đang trốn, vừa hô lên với họ.
Bóng ma vừa rít the thé vừa né tránh mau lẹ, làm cho Tiết Doanh Doanh chém hụt mấy bận. Lưỡi rìu bổ vào vách tường, găm sâu vào nền gạch. Nhìn thôi cũng đủ biết lực bổ lớn thế nào.
Sau khi giết xong con ma đó, Tiết Doanh Doanh vác rìu, sải bước về phía họ: “Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như tôi có nghe mấy anh bàn nhau đi giết tên sát nhân phải không? Cần giúp sao?”
Cả ba bất giác lùi về sau một bước.
Tiết Doanh Doanh cảm thấy ngượng nghịu, bèn dừng chân, quăng rìu ra chỗ khác, giơ hai tay lên, nói: “Lúc nãy xin lỗi, tôi cũng không biết mình làm sao…Cảm thấy toàn thân lạnh toát, rồi không điều khiển được cơ thể mình…Xin lỗi!”
Tề Nhạc Nhâm không để bụng chuyện đó, giờ đầu cậu đang nghĩ: biết thế thì đã để cuồng chiến sĩ và tên sát nhân chém nhau, làm cái bẫy phức tạp đó đúng là lãng phí sức mạnh của cô ấy nha!