Hoạn Phi Hoàn Triều

Chương 3: 3





Không đợi A Châu nói hết câu, Tô Phi Sắc đã bất ngờ bắt lấy bàn tay nàng ta đang chỉ lên trán mình, ánh mắt vô cùng sắc bén như muốn giết người: "Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!"
Mắng nàng, nàng có thể nhịn, nhưng chửi Cố gia chết cũng chưa hết tội, nàng không thể nhịn.
Cố gia mãn môn trung liệt, dù có phải rơi đầu nơi chiến trường cũng vẫn không hề chùn bước, thế nên những anh hùng hảo hán phải đổ máu, vứt xác nơi sa trường nhiều không kể xiết, mới đổi lấy được an bình ngày hôm nay cho Tống Quốc.
Nhưng bây giờ lại phải chịu cảnh hôn quân diệt môn, đại oan tuyết tháng sáu (1), thế nhưng chỉ một nha hoàn nho nhỏ còn dám nói chết chưa hết tội, muốn nàng nhịn như thế nào?!
(1) Tuyết tháng sáu: bắt nguồn từ câu chuyện nỗi oan của nàng Đậu Nga, trước khi bị đao phủ chém đầu, nàng có nói "...nếu như tôi bị oan, đầu rơi xuống đất, trời liền sẽ có tuyết rơi lả tả..." và khi đầu nàng rơi xuống, trời đã đổ tuyết thật dù đang giữa tháng sáu oi bức.

Nên cụm từ "tuyết tháng sáu" từ đó mà ra.
"Ngươi......!ngươi định làm gì, ngươi còn muốn làm phản à?" A Châu bị đau trừng lớn hai mắt, nhưng lại không dám kêu to.
Bởi vì ngoài viện đang có rất nhiều hạ nhân đứng xem náo nhiệt, nếu lúc này nàng ta tỏ ra yếu thế hơn Tô Phi Sắc, như vậy sau này nàng ta sao có thể yên ổn qua ngày ở phủ Thừa tướng được nữa.
"Ngươi vừa mới nói gì, ta cho ngươi lặp lại lần nữa." Ánh mắt Tô Phi Sắc lạnh đi vài phần, thong thả nói từng từ từng chữ vô cùng rõ ràng.
Lúc này, đám hạ nhân đứng xem náo nhiệt ở ngoài viện đã châu đầu ghé tai nhau, bọn họ chỉ từng thấy A Châu khi dễ Tô Phi Sắc, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Phi Sắc phản kháng, không khỏi thấy kinh ngạc.

Mà A Châu cũng kinh ngạc đến mức không biết làm sao, Tam tiểu thư đây là điên rồi sao?
"Ta đã nói Tam tiểu thư sao có thể sẽ luôn bị A Châu khi dễ, một ngày nào đó sẽ đánh trả mà."
"Ai da, nha hoàn cũng chỉ là nha hoàn thôi, sao có thể so với chủ tử chứ."
Tiếng nghị luận bên ngoài lọt vào tai A Châu không sót một chữ, nàng ta tức khắc xấu hổ đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, dứt khoát duỗi tay đẩy Tô Phi Sắc ra: "Nói thì nói, ta nói ngươi giống như đám người Cố gia kia, chết chưa hết tội......"
Hung quang trong mắt Tô Phi Sắc càng thêm sắc bén, bàn tay đang chế trụ A Châu dùng sức vặn, A Châu tức khắc hét lên vô cùng thảm thiết.
Trong chớp mắt cánh tay nàng ta đã bị vặn trật khớp.
Nhưng Tô Phi Sắc lại không hài lòng lắc đầu, nếu không phải do thân thể này trong thời gian dài không được hấp thụ nhiều dinh dưỡng, lại chưa từng chịu qua huấn luyện, thì mới vừa rồi nàng một phát bóp nát A Châu cũng không phải là không thể.
"Thân là nha hoàn lại dám phạm thượng, không chỉ không thực hiện tốt chức trách của một nha hoàn, còn dám nói năng lỗ mãng với chủ nhân, ngươi nói phải bị tội gì?" Tô Phi Sắc lấy ra một chiếc kéo từ hộp kim chỉ quơ quơ trước mặt A Châu, lạnh lùng nói.
A Châu sợ tới mức muốn lùi về phía sau, nhưng cánh tay đã trật khớp lại còn bị Tô Phi Sắc bắt lấy, lùi không được, tiến cũng không xong......
Nàng ta hoảng sợ nhìn Tô Phi Sắc: "Ngươi......!Ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi nói xem?" Tô Phi Sắc thuần thục xoa cằm A Châu, sau đó dùng sức bóp chặt hai bên xương hàm.
A Châu tức khắc há miệng thật lớn như cá mắc cạn, nhưng lại chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ không rõ, không biết là mắng chửi hay là xin tha.

Có điều nàng ta còn chưa kịp mở miệng mắng chửi hay xin tha, chiếc kéo trong tay Tô Phi Sắc đã hạ xuống, trong nháy mắt một dòng máu nóng đỏ tươi từ trong miệng A Châu phun trào ra ngoài.
Nhìn lại trong miệng nàng ta, chiếc lưỡi cũng đã bị cắt đứt.
Mối thù lớn của Cố gia nàng hiện tại vẫn chưa thể báo, nhưng đám vô danh tiểu tốt dám nhục mạ Cố gia này nàng vẫn có thể thu thập được.
"A a a a......" A Châu đau đến mức không khép được miệng, chỉ có thể không ngừng kêu thảm thiết, nước miếng trộn lẫn với máu tươi chảy xuống ròng ròng.
Trông thấy tình cảnh như vậy, đám hạ nhân đứng ở ngoài viện vốn dĩ muốn xem náo nhiệt ngược lại lần lượt đều hít vào một ngụm khí lạnh, may mắn bọn họ chỉ đứng đây xem, cũng không qua đó tham gia, bằng không hiện tại đầu lưỡi cũng đã lìa rồi.
Có điều ai mà ngờ tới được, Tam tiểu thư vẫn luôn bị A Châu khi dễ, gặp chuyện chỉ biết khóc, thế nhưng lại trở nên bưu hãn đến thế, không chỉ ra tay tàn nhẫn quả quyết, ngay cả ánh mắt nhìn người khác cũng vô cùng sát phạt sắc bén.
Đừng nói là nhìn thẳng vào mắt nàng, có khi chỉ bị nàng nhẹ nhàng liếc mắt một cái như vậy đã cảm thấy toàn thân phát run rồi.
Tô Phi Sắc không để ý tới ánh mắt hoảng sợ của đám người xung quanh, nhặt đầu lưỡi vừa mới bị cắt đứt của A Châu lên vứt cho chó: "Kẻ nào còn nói năng lỗ mãng với chủ nhân nữa, đều sẽ bị cắt lưỡi như vậy, còn ai muốn thử không?"
"Chúng......!Chúng nô tì không dám, không dám ạ." Đám hạ nhân đứng xem náo nhiệt ở ngoài viện vội vàng tản ra, cũng chẳng ai quan tâm đến sống chết của A Châu cả.
Nhưng phủ Thừa tướng dù sao cũng không phải là nơi kín kẽ, chuyện Tô Phi Sắc cắt lưỡi A Châu vứt cho chó rất nhanh đã truyền đến tai tất cả mọi người.
Chưa đến một lát, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói của một nữ tử trung niên: "Tam tiểu thư, phu nhân mời ngài qua đó một chút."

Người này tuy trong miệng nói chữ mời, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy khinh thường.
Bà ta thậm chí chỉ đứng ngoài cửa, không hề có ý tứ muốn vào, dường như sợ viện này quá cũ nát sẽ làm ô uế chân của bà ta.
Ánh mắt Tô Phi Sắc quét qua một lượt, dựa vào ký ức của nguyên chủ thân thể này, nàng nhận ra đây chính là tâm phúc của Đại phu nhân, Lưu mama.
Tô Phi Sắc cười lạnh, Lưu mama này ỷ vào là tâm phúc của phu nhân, trước kia không ít lần đến viện này làm xằng làm bậy, cũng giống như A Châu, đều không phải là hạng tốt đẹp gì.
"Lưu mama, thân thể của ta không được khoẻ, thỉnh bà trở về báo với phu nhân giúp ta, chờ thân thể ta khỏe lại sẽ đi bái kiến."
Nàng vừa mới cắt lưỡi A Châu, Lưu mama đã tới rồi, dụng ý xem ra đã quá rõ.
Mà hiện tại thân thể của nàng đúng thật là không thích hợp đi gặp phu nhân, miễn cho bà ta lấy chuyện của A Châu ra làm cái cớ để đối phó nàng.
Có một cái cớ như thế, Đại phu nhân tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
"A." Lưu mama cười lạnh một tiếng, tựa như vừa mới nghe được một câu chuyện cười: "Tam tiểu thư đây là nói giỡn sao? Phu nhân cho mời há có đạo lý tiểu thư có thể từ chối? Phu nhân nói, việc này có liên quan đến vấn đề thể diện của phủ Thừa tướng, Tam tiểu thư nhất định phải đi."
"Nhất định? Nếu ta không nhất định thì sao?" Tô Phi Sắc dứt khoát rót cho bản thân một ly trà, ngồi xuống chậm rãi uống.
Nàng biết chuyến này cũng không trốn được, có điều......!Lưu mama muốn mời được nàng, thì cũng phải nhọc công một chút.
Dường như không ngờ tới Tô Phi Sắc lại dám nói như vậy, Lưu mama đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền lộ ra bộ mặt dữ tợn: "Vậy thì cũng không phải do Tam tiểu thư ngươi có thể quyết định, ngươi hôm nay dù muốn hay không cũng phải đi, nếu ngươi không ngoan ngoãn tự mình qua đó, ta sẽ cho hạ nhân kéo ngươi qua."
"Phải không? Vậy làm phiền Lưu mama." Tô Phi Sắc mỉm cười buông chén trà.

"Ngươi......!Nếu ngươi đã không biết điều như vậy, vậy đừng trách ta, người tới, kéo!" Lưu mama tức giận đến phát run.
Bọn hạ nhân theo phía sau bà ta hai mặt nhìn nhau, đây là phải kéo chủ tử sao? Tựa hồ có vẻ hơi khó chấp nhận.
Bất quá Tam tiểu thư tuy nói là chủ tử, nhưng ở phủ Thừa tướng lại không có chỗ đứng, Lưu mama đằng sau lại có phu nhân, nghĩ đến đây, bên nào nặng bên nào nhẹ vừa nhìn đã biết.
Nghĩ vậy, đám hạ nhân lập tức xông tới chỗ Tô Phi Sắc.
Trong mắt Tô Phi Sắc lóe qua một tia sáng lạnh, hay cho đám mắt chó chỉ thấy danh lợi các ngươi, sẽ có lúc cho các ngươi nếm mùi dễ chịu thôi.
Nàng nhanh chóng đứng dậy tránh khỏi tay đám hạ nhân, lại cố ý ném một bên góc áo qua, không để cho bọn họ bắt được nàng nhưng cũng không phải không tóm được gì.
Cứ giằng co như thế một hồi, Tô Phi Sắc đã đầu tóc tán loạn, quần áo xộc xệch, cả người nhìn qua vô cùng chật vật.

Đừng nói là Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, có khi ăn mày trên đường cái còn không thảm hại bằng nàng.
Không tệ lắm, khóe môi Tô Phi Sắc gợi lên ý cười lơ đãng khó phát hiện, nhanh chóng tránh thoát khỏi đám hạ nhân, xoay người chạy thẳng ra ngoài sân.

.