Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 154: Cái gì gọi là ngoan độc



Tiếng nổ cực lớn làm cả hoàng thành chấn động, trong số tân khách dù có người vẫn đang lờ đờ say cũng phát hiện có chuyện, tiếng gào thét vang lên liên tiếp, đổ xô chạy ra ngoài, giẫm đạp lẫn nhau, thương vong đếm không xuể.

Người của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám ở ngoại vi thì đều sa sầm mặt, rút kiếm ra khỏi vỏ, tràn vào cung điện phía sau như thủy triều để hỗ trợ đồng bọn trong điện.

Tiếng nổ làm cho Tư Lưu phong cũng phải ngồi xổm xuống, dùng áo choàng che mặt mới ngăn được dòng khí nóng.

“Thành công rồi, gian tặc đó hẳn phải chết!” Giang Niên hưng phấn đứng lên nhìn về Ngọc Tốc Điện, thấy ở kia khói đen cuồn cuộn, gió lửa khôn cùng, cả tòa cung điện phía sau Ngọc Tốc Điện đã chìm trong biển lửa, cung điện hoa mỹ nát vụn dưới lôi hỏa đạn và lửa lớn, có vẻ sắp sụp đổ.

Huyết tích tử vốn phủ bên trên đã không thấy bóng dáng, không ít người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ không chịu được chấn động xung kích đã ngã ngồi xuống, đang cố gắng đứng lên.

Đáy mắt Tư Lưu Phong hiện lên một tia vui mừng, nhìn tình hình này hẳn là…

“Chúc mừng giáo hoàng đại nhân, đại thù đã báo, nghiệp lớn trừ gian đã thành!” Giang Niên kích động quỳ một gối, chắp tay chúc mừng Tư Lưu Phong.

Người của Thiên Lý Giáo ở quanh cũng đều quỳ xuống chúc mừng.

Tư Lưu Phong nhìn đám lửa cháy hừng hừng, trong đó vẫn có vài miếng vải đỏ bị đốt cháy tung bay, giống như làn váy diễm lệ của người kia, ánh mắt hắn thoáng qua một tia buồn bã và đau xót, ngay sau đó hắn bỗng quay người, đè nén cảm xúc trong lòng, lạnh lùng vẫy tay: “Lập tức chuẩn bị rút lui, mọi người đã thay quần áo của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ chưa?”

“Vâng, chúng thuộc hạ đều đã thay xong.” Giang Niên ôm quyền nói.

“Rất tốt, vậy chúng ta chuẩn bị “giết” ra khỏi cung đi, gian tặc Bách Lý Thanh đã chết, nay Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ như rắn mất đầu, chúng ta đóng giả làm bọn chúng, một đường trừ bỏ những kẻ thuộc bè đảng đối nghịch của Bách Lý Thanh, phạm vào “tội lớn tày trời” như thế Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám nào còn mặt mũi tồn tại trong triều đình, Hoàng Đế nhất định sẽ sai người diệt trừ bọn chúng hỏi tội!” Tư Lưu Phong nhếch khóe môi nở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, ngọn lửa bùng cháy phản chiếu giống như trong mắt hắn cũng có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đều không nên tồn tại, hắn nhất định phải xóa bỏ sự tồn tại của tổ chức gợi nhắc đến những nỗi nhục nhã và huyết hải thâm thù của hắn này!

“Tiểu Vương gia, tâm tư xao diệu lắm, có điều có phải hơi lớn chút không.” Một giọng nữ trào phúng dễ nghe bỗng vang lên giữa không trung làm Tư Lưu Phong giật mình, ngẩng đầu đã thấy một bóng người yểu điệu màu đỏ từ trên trời giáng xuống.

Gió đêm thổi tung vạt áo rộng thùng thình của nàng, phiêu phiêu như tiên, trên tay cầm một thanh trường kiếm trừ tà, tuy bộ y phục màu đỏ đã bị đốt cháy đôi chút, lộ ra đôi chân trắng như tuyết, ngược lại tăng thêm vài phần phóng khoáng, mái tóc dài không búi lên mà xõa xuống hai bên má, trang dung trên mặt vẫn diễm lệ như trước, ánh mắt nàng chỉ có một mảnh lạnh lẽo, gương mặt lại quyến rũ mê hoặc, sự tương phản kỳ dị làm cho nàng thêm vài phần yêu kiều, giống như mẫu đơn hóa thành hình người, như yêu tinh hóa từ tinh khí ban đêm, chỉ chờ hút hồn đoạt phách người khác.

Tây Lương Mạt như vậy Tư Lưu Phong chưa bao giờ nhìn thấy, ánh mắt hắn hiện lên một nét ngạc nhiên ái mộ, trong lòng không nhịn được thở phào một hơi.

Thấy Tây Lương Mạt bình yên vô sự, trong lòng hắn vô cùng phức tạp, không biết là vui, hay là giận.

Nhưng nghĩ đến mình và nàng thành thân lâu như vậy mà chưa bao giờ biết người bên gối có diện mạo thế này, ngày thường khi cùng hắn đọc sách kính cẩn nghe lời; khi quyết liệt với hắn, lần đầu tiên phát hiện nàng biết võ, vì Tư Hàm Hương mà quyết liệt với hắn, bén nhọn lạnh thấu xương; rồi đến hôm nay yêu kiều quyến rũ, rốt cuộc nàng còn bao nhiêu bí mật mà hắn chưa biết đến nữa?

Hay là cho tới bây giờ hắn vốn chưa từng hiểu Tây Lương Mạt là nữ tử như thế nào, chỉ nhìn thấy một mặt mà nàng muốn cho hắn thấy, hay là hắn đã tự cho là mình nhìn rõ toàn bộ của nàng.

Vừa nghĩ đến hôm nay Tây Lương Mạt xinh đẹp quyến rũ như vậy không phải vì hắn, hoặc là nàng chưa từng bộc lộ phương diện mê người của mình trước mặt hắn, đáy mắt Tư Lưu Phong không nhịn được thoáng qua một tia phẫn nộ.

Cơn tức giận vì bị lừa gạt làm cho hắn cười lạnh: “Trinh Mẫn, mạng ngươi cũng lớn đấy, vậy mà vẫn còn sống đi ra, thế nào, cảm giác thành thân với một thái giám không tệ chứ.”

Biết Tây Lương Mạt bị “ép” gả cho Cửu Thiên Tuế, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hỗn loạn.

Cảm thấy một tia vui sướng vì Tây Lương Mạt gặp “kết cục” này, nhưng càng nhiều là tức giận – ngay cả thê tử của hắn Bách Lý Thanh cũng cướp đi rồi.

Hắn bỗng vung tay lên hạ lệnh: “Bắt nàng cho bản tọa!”

Giáo đồ Thiên Lý Giáo lập tức cầm đao nhào về về phía Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt không có bất cứ động tác gì, chỉ nhếch khóe môi nở nụ cười trào phúng, lạnh lùng nhìn giáo đồ Thiên Lý Giáo xông lên.

Mắt thấy giáo đồ của mình sẽ bắt lấy Tây Lương Mạt mà nàng vẫn không có bất cứ cử động gì, Tư Lưu Phong không khỏi hoài nghi, sau đó hắn bỗng cảm nhận được một tia nguy hiểm khác thường.

Hắn đột nhiên nghĩ tới có chỗ nào không đúng, nếu Tây Lương Mạt có thể chạy khỏi lôi hỏa đoạn, chỉ cháy chút quần áo và tóc, thì…

Trong mắt Tư Lưu Phong hiện lên một tia kỳ dị, bỗng hét lớn: “Khoan đã!”

Nhưng không còn kịp nữa, giáo đồ đang tiến lên trong nháy mắt như bị thứ gì đó cố định, rồi thân thể không tự chủ được bắt đầu run run, nhìn kỹ lại giống như bọn họ muốn cử động mà bị thứ gì đó trói chặt nên không thể cử động, trên mặt dần có vẻ sợ hãi.

Bóng người cũng đỏ sẫm buông xuống che trước mặt Tây Lương Mạt.

Nếu nói Tây Lương Mạt mặc một thân màu đỏ khi hạ xuống làm cho người ta kinh diễm, thì nam tử cũng một thân đỏ thẫm xuất hiện, tuy ngũ quan tinh xảo không phân giới tính, nam nữ khó phân biệt, lại chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Trong đôi mắt sâu thẳm đen nhánh của hắn không có một tia sáng, nhìn lâu giống như cả hồn phách cũng bị hút vào địa ngục. Nhưng giờ phút này, trong đó cũng có hình ảnh phản chiếu của ánh lửa thiêu đốt Ngọc Tốc Điện, có điều ở trong con ngươi kia lại biến thành lửa ma trơi chốn địa ngục – âm trầm máu tanh, khiến người ta nhìn mà rùng mình.

Bách Lý Thanh khẽ nở nụ cười: “Chất nhi giỏi lắm, thì ra nhớ thương thúc thúc ta đến thế, tặng một phần lễ lớn cho bản tọa, thật sự khiến bản tọa cảm động rơi nước mắt.”

Son màu tím dọc theo một phần ba khóe mắt hắn đâm thẳng vào tóc mai, giống như một bông mạn đà la cánh kép nở trên thái dương trắng nõn, đuôi mắt hắn nhếch lên vừa đẹp vừa giảo hoạt như hồ ly, còn vẽ thêm bằng trọng tử thạch càng có vẻ hắn là yêu ma đáng sợ và lớn mạnh nhất trong dị giới, làm cho người ta trông thấy là sợ.

Tư Lưu Phong nhìn thuộc hạ mình như bị trúng tà, đáy mắt hiện lên một tia tức giận và một chút sợ hãi mà chính hắn cũng không phát hiện, nếu vừa rồi không thể một kích giết chết yêu ma này, để cho đối phương thoát thân, thì có nghĩa hành động tối nay đã hoàn toàn thất bại!

Bách Lý Thanh võ nghệ bí hiểm, không biết có còn biết dùng tà pháp gì hay không.

Nhưng mà, vì mối thù của cha ruột, dù thế nào hắn cũng sẽ không sợ yêu ma này!

Tư Lưu Phong nhìn hắn cười lạnh một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ vào Bách Lý Thanh nói: “Chỉ bằng tên hoạn quan như ngươi cũng dám tự xưng là thúc thúc của bản vương? Cho dù ngươi thực sự là thúc thúc của bản vương, ngươi và bản vương có mối thù giết cha, đoạt thê tử, bản vương muốn lấy đầu cua ngươi để tế phụ vương của bản vương, giải mối hận của bản vương!”

Bách Lý Thanh mỉa mai xì một tiếng, bỗng vung cánh tay dài lên ôm Tây Lương Mạt vào trong lòng, ác độc nói: “Tiểu tử, ngươi nhìn cho kỹ, chỉ bằng bộ dạng xấu xí còn ra vẻ phong lưu của ngươi, cộng thêm vài món võ công mèo cào, Mạt Nhi sẽ để ý đến ngươi? Cho dù bản tọa là thái giám cũng có thể làm Mạt Nhi vừa lòng hơn ngươi!”

Tây Lương Mạt nhướng mày, mỉm cười lặng lẽ thò tay ra, đặt bên lưng hắn, nhéo, hung hăn vặn.

Vừa lòng cái đầu ngươi!

Vẻ mặt Bách Lý Thanh hơi lệch đi một chút, nhưng nhìn gương mặt tuấn tú xám ngắt của Tư Lưu Phong hắn lại cảm thấy trong lòng cực thích, âm trầm cười nói: “Đúng rồi, không phải ngươi luôn muốn biết lão cha ma quỷ của ngươi chết thế nào à? Bản tọa nói cho ngươi biết, một lão phản tặc ý đồ mưu phản cũng dám chống lại lệnh bắt, còn dám đặt bẫy làm bị thương người của bản tọa, sau khi bản tọa bắt được hắn đã ném hắn vào lồng làm thức ăn cho loại cá sấu cực hiếm Xiêm La tiến cống. Ngươi không biết đấy thôi, bộ dạng lão tặc như phụ thân ngươi, đút cho cá sấu cá sấu còn chê, chia nhau ăn trong ao cả nửa ngày phụ thân ngươi còn chưa tắt thở, ngược lại tiếng kêu nghe xúi quẩy cực kỳ.”

Mỗi một câu một chữ đều tàn nhẫn, ác độc hết sức có thể.

Đối với thứ vô liêm sỉ dám nhổ râu hổ, đốt động phòng của hắn, phá hỏng đêm tân hôn của hắn, nên nhận cảm giác đau điếng gấp trăm ngàn lần!

Tất cả mọi người ở đây đều hít một hơi khí lạnh, toàn thân lạnh toát nhìn Bách Lý Thanh nói những lời này cực kỳ tự nhiên.

Ngay cả Tây Lương Mạt cũng phải ứa khí lạnh trong lòng, thầm thở dài, thằng nhãi này quả là Cửu Thiên Tuế nổi danh tâm địa ngoan độc trong cả triều đình lẫn dân gian!

Có điều, một người có thể dùng gỗ cháy đốt da thịt mình, dùng roi nhúng nước muối quất lên người mình, đối với bản thân còn tàn nhẫn như thế, đối với kẻ địch chỉ e sẽ càng tàn khốc!

“Bách… Lý… Thanh…!” Tư Lưu Phong cuối cùng cũng biết được chân tướng mà mình muốn biết, nhưng chân tướng xé ruột xé gan làm hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng, toàn thân rét run, chỉ có thể nghiến răng phun ra tên Bách Lý Thanh từng chữ một, bàn tay cầm kiếm vì quá dùng lực mà hơi nứt ra chảy máu.

Bách Lý Thanh tiếp tục mỉm cười tàn nhẫn: “Chất nhi ngoan, làm sao thế? Không phải ngươi luôn muốn biết phụ thân ngươi chết thế nào à? Ngươi cho là ngươi vụng trộm mang tro cốt của phụ thân ngươi về bản tọa sẽ không biết sao? Bản tọa chỉ thấy ngươi đáng thương nên không nói với ngươi thôi, phụ thân ngươi bị đút cho cá sấu ăn dưới đầm lầy, ai còn nghĩ tới chuyện đi nhặt mấy khúc xương thừa của lão về nữa, nên tùy tiện lấy ít xương heo đốt cháy rồi chôn một cái thôi.”

Tây Lương Mạt nhìn Tư Lưu Phong, trong mắt hiện lên một tia u ám.

Tuy người người đều biết loạn thần tặc tử phải bị truy sát, nhưng mặc kệ phụ thân mình đã phạm lỗi gì hoặc có phải tặc tử mưu nghịch hay không thì vẫn là phụ thân mình, huống hồ bản thân Tư Lưu Phong còn cực có dã tâm giành thiên hạ, cho nên tự nhiên không cảm thấy phụ thân hắn có gì sai lầm, chỉ biết Bách Lý Thanh tàn bạo bất nhân, tâm ngoan thủ lạt.

Được rồi… Tây Lương Mạt im lặng một lát, không thể phủ nhận là vị sư phụ kiêm tân phu quân này của nàng quả thật vô cùng tàn bạo, thiếu nữ bình thường nghe thấy những lời này chỉ sợ đã sợ tới ngất xỉu, nhưng nàng không thấy sợ.

Có lẽ là vì… sự tàn bạo và tàn nhẫn của hắn, trước nay không phải đối với nàng.

Mà sự dịu dàng kỳ dị của người có thể được xưng là bạo quân này làm cho nàng cảm thấy… quá tốt.

Bách Lý Thanh chậm rãi kích thích Tư Lưu Phong đã lạnh toát toàn thân, giống như không nói nên lời: “Có phải ngươi rất tức giận không? Chất nhi ngoan, vậy ngươi đi chết đi, tốt nhất lục phủ thất khiếu đổ máu mà chết, miễn cho bản tọa phải ra tay giúp ngươi, cũng tiện để ngươi gặp lại lão cha ma quỷ mưu toan soán vị của ngươi dưới suối vàng.”

“Bách Lý Thanh, đời này kiếp này, nếu bản vương không mang ngươi ra thiên đao vạn quả, cướp đi tất cả những thứ quan trọng nhất của ngươi, bản vương thề không làm người!” Gương mặt tuấn mỹ tao nhã của Tư Lưu Phong bị hận ý biến thành vặn vẹo dữ tợn, trường kiếm chỉ thẳng vào Bách Lý Thanh điên cuồng gào lên: “Lên, giết hắn!”

Giáo chúng còn lại vốn thấy đồng bọn quỷ dị thế kia, trong lòng đều sợ hãi, nhưng thói quen nghe theo mệnh lệnh khiến bọn họ lập tức vung đao lên.

Ánh mắt Bách Lý Thanh có vẻ khinh miệt, khóe môi lại nở nụ cười giả tạo, hai tay bỗng giơ ngang, gió đêm nháy mắt thổi phồng tay áo rộng của hắn, giống cánh chim đoạt mệnh từ địa ngục bay ra.

Mà đám giáo chúng thứ hai xông lên này đột nhiên trông thấy đồng bọn mình ở phía trước xoay người, lộ ra biểu cảm vặn vẹo đáng sợ với bọn họ, giáo đồ Thiên Lý Giáo liều chết xông lên lần thứ hai còn chưa phản ứng lại đã thấy trường đao lóe lên ánh sáng lạnh dưới ánh trăng, sau đó máu văng khắp nơi!

Bọn họ hoảng sợ phát hiện, cổ mình lành lạnh, ảnh phản chiếu cuối cùng trong mắt chính là đồng bọn bỗng giơ trường đao hung hăng bổ vào mình, rồi đầu bọn họ rời khỏi cổ, hoặc chỉ còn một nửa, óc trắng, máu đỏ sền sệt lập tức bắn tóe ra.

Không ai ngờ đồng bọn mình đột nhiên phản chiến, hơn nữa lại ở khoảng cách gần như vậy, căn bản không có bất cứ đề phòng gì, cho nên nhóm giáo đồ trong đợt công kích thứ hai đã bị giết gần hết trong thoáng chốc, những người còn lại thật ra cũng sắp làm vong hồn dưới kiếm của đồng bọn.

Giáo đồ Thiên Lý Giáo động tác hơi chậm chút đã phản ứng lại, kinh ngạc lập tức thối lui, đề phòng nhìn chằm chằm một đám đồng bọn tay cầm đao kiếm nhuốm máu.

Bọn họ không cách nào hiểu được, vì sao đồng bọn mình lại lâm trận phản chiến!

Ngay cả Tư Lưu Phong cũng bị tình hình này làm cho giật mình.

Giang Niên tức giận rít gào với những người kia: “Được lắm, đám phản đồ các ngươi, dám bán đứng huynh đệ mình, giết đám phản đồ này cho ta!”

Nhóm giáo đồ cũng vì phản bội mà tức giận lập tức giơ đao lên, chém giết đám giáo đồ huynh đệ của mình ở nhóm đầu tiên.

Nhưng ánh mắt Tư Lưu Phong đột nhiên đối diện với ánh mắt tàn nhẫn lạnh như băng của Bách Lý Thanh, sau đó trong lòng cảm thấy mơ hồ không hợp lý, hắn lại cẩn thận nhìn nhóm người thứ nhất được phái ra, phát hiện những người này có điểm khác thường, sắc mặt nhóm giáo đồ này đều cực kỳ mất tự nhiên, trên mặt cũng đầy kinh hoàng và sợ hãi, miệng há hốc như muốn nói gì lại nói không ra lời, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ.

Hắn bỗng lớn tiếng nói: “Khoan đã, dừng tay!”

Nhưng chúng giáo đồ đã giết đỏ cả mắt, làm sao dễ dàng có thể nghe hắn gọi mà dừng tay được. Mắt thấy người của mình đang chém giết lẫn nhau, số người chết không ngừng tăng lên, Tư Lưu Phong vừa vội vừa giận, đành run cổ tay lên lấy ra một cái trống hình thù rất kỳ lạ, hắn tay phải cầm trống, hai ngón tay phải cầm một cái dùi nhỏ hình con rắn bằng vàng, đánh mạnh vào mặt trống, tạo ra một tiếng trống âm lãnh lạ thường mà cực kỳ rung động.

Tiếng trống kia gần như có thể so với sư tử hống của phật môn, làm người ở đây đều cảm thấy màng nhĩ đau nhói, ngay cả Tây Lương Mạt cũng phải vận công mới ngăn cản được ảnh hưởng của tiếng trống.

Tất cả giáo đồ Thiên Lý Giáo đều tạm thời dừng tay, Tư Lưu Phong lập tức hạ lệnh: “Rút về!”

Bách Lý Thanh dường như hoàn toàn không bị tiếng trống kia ảnh hưởng, hắn chỉ hơi nghiêng đầu xác nhận Tây Lương Mạt bình yên, sau đó lại nhìn về phía Tư Lưu Phong, không ngăn cản hắn tách hai đội người của hắn ra.

“Bách Lý Thanh, ngươi dùng phương pháp gì khống chế người của ta, thật là ti bỉ tàn nhẫn!” Tư Lưu Phong ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn về phía Bách Lý Thanh, hung tợn nói, đáy mắt đầy oán độc, trong đó tựa như có dã thú muốn xông ra xé nát Bách Lý Thanh.

Bách Lý Thanh không thèm để ý hắn có phản ứng gì, chỉ thản nhiên tao nhã liếm giọt máu bắn lên môi mình: “Chất nhi ngoạn, không cần khen tặng bản tọa như thế, hơn nữa, chẳng phải chúng ngươi cũng dùng trống ma cốt đấy thôi.”

Ti bỉ gì đó, đối với hắn mà nói là lời khen tặng tốt nhất.

Còn tàn nhẫn, hôm nay, hắn sẽ cho những kẻ to gan dám chạm vào ranh giới của hắn cảm nhận rõ ràng, thế nào gọi là tàn nhẫn!

Dứt lời, đầu ngón tay hắn khẽ động, ngón giữa và ngón trỏ trắng nõn như ngọc chụm vào tạo thành một thủ thế lan hoa chỉ hơi giống chúc phúc, cười nhạo nói: “Hình nhân tơ nhện là một thuật khống chế rất thú vị đấy, chi bằng để tiểu tử nông cạn nhà ngươi mở rộng tầm mắt một phen, bản tọa muốn nhìn xem trống ma cốt của ngươi lợi hại, hay hình nhân tơ nhện của bản tọa lợi hại.”

Theo thủ thế của hắn di động, những giáo đồ Thiên Lý Giáo không biết tên kia liền cầm lấy đao giết về phía đồng bọn mình, người của Tư Lưu Phong bên này đánh cầm đao ứng chến, chém giết người một nhà, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía.

Tây Lương Mạt nghe vậy ánh mắt tập trung nhìn, quả nhiên phát hiện trên năm ngón tay thon dài của Bách Lý Thanh có những sợi dây nhỏ trong suốt như tơ nhện gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cũng không biết sợi chỉ này làm bằng gì mà cực kỳ mềm dẻo, đao kiếm chạm vào chỉ phát ra tiếng động như mài dao mà không chặt đứt nổi, tơ nhện xuyên thẳng vào giữa trán và các đốt xương trên tứ chi của nhóm giáo đồ thứ nhất, biến bọn họ thành con rối trong tay Bách Lý Thanh.

Võ công tàn nhẫn bực này gần như có thể sánh với tà thuật, Tây Lương Mạt bỗng nhớ tới ở đại hội võ lâm tại Lạc Dương lúc ấy, Bách Lý Thanh dùng chỉ thêu khống chế người khác, chỉ là lúc này phương pháp hắn sử dụng càng quỷ dị và tàn khốc hơn, sợi tơ nhập não, những người này căn bản không sống nổi, nhưng tạm thời vẫn giữ được ý thức, cho nên biểu cảm mới thống khổ co giật như thế.

Khi một hình nhân đã chết, sợi tơ này lại như có sinh mệnh, biết cảm nhận nhiệt độ cơ thể, lập tức rút về rồi chui vào cơ thể người vừa giết ký chủ của mình, lại khống chế đối phương.

Đôi khi, sợi tơ này thậm chí xuyên ra từ miệng hình nhân, sau đó trực tiếp xuyên vào mắt người đang giao thủ với đồng bọn Thiên Lý Giáo của mình, giống như chuỗi kẹo hồ lô, nhìn mà khiến người ta lạnh gáy.

Tư Lưu Phong và Giang Niên võ công rất tốt, đương nhiên cũng phát hiện sự quỷ dị này, không khỏi đều xanh mặt.

“Giáo hoàng đại nhân, trống ma cốt của ngài hẳn là có chút tác dụng…” Giang Niên không nhịn được thấp giọng nói, nhân tiện hung hăng đá văng một hình nhân tới gần mình, sợ dính phải sợi tơ kia.

“Không… tu vi nội lực của bản tọa còn chưa đến mức phát huy được uy lực của trống ma cốt.” Tư Lưu Phong nhìn người của mình càng ngày càng ít, ánh mắt hắn quét xung quanh Cảnh Ninh Cung, phát hiện cách đó không xa đã có số đông người của Tư Lễ Giám đang chạy về phía bên này.

Giang Niên cũng thấy, đáy mắt hiện lên một tia nhẫn tâm, lập tức nói với Tư Lưu Phong: “Giáo hoàng, lần này chúng ta sắp thành lại bại, phải rút thôi, các huynh đệ không chống đỡ được bao lâu nữa, chúng ta rút rồi lại tính đường lui sau!”

Tư Lưu Phong nhìn Bách Lý Thanh cách đó không xa và bóng người yểu điệu đỏ thẫm thấp thoáng sau lưng hắn, trong mắt tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ.

Huyết hải thâm thù, cuối cùng hôm nay vẫn chưa thể báo!

“Rút!” Tư Lưu Phong nhiến răng nghiến lợi phun ra một chữ từ cổ họng, sau đó đột nhiên gõ trống, vận đủ nội lực, điểm mũi chân phi thân rời đi.

Giang Niên lập tức tổ chức những giáo chúng khác che chắn cho Tư Lưu Phong, giết về phía Bách Lý Thanh.

Bách Lý Thanh cười lạnh: “Đã đi rồi à, không dễ vậy đây, chất nhi ngoan, để mạng lại đi.”

Dứt lời, tay phải hắn đột nhiên bắn ra vài sợi tơ nhện nhanh chóng phi về phía Tư Lưu Phong, tốc độ cực nhanh, gần như không kém chút nào so với tốc độ cường cung bắn ra.

Mắt thấy tơ nhện sắp như quỷ mị quấn lên tay Tư Lưu Phong, Tư Lưu Phong đột nhiên quay người lại kéo một hộ vệ bên cạnh mình tới, làm cho tơ nhện lập tức bắn thủng thân thể hộ vệ kia, hộ vệ kêu lên một tiếng thê lương không giống tiếng người.

Nhưng một sợi tơ xuyên qua ngực hộ vệ rồi vẫn tiếp tục xuyên qua bả vai Tư Lưu Phong, Tư Lưu Phong bị đau, cắn răng dùng hết nội lực cũng không cách nào đánh gãy sợi tơ nhện kia, cảm giác tơ nhện nhanh chóng chạy trong người mình, trong lòng hắn lạnh ngắt, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Hắn bỗng ra tay ném ra vài viên lôi hỏa đạn, lôi hỏa đạn đập lên người Giang Niên vẫn đi theo hắn, lập tức nổ tung, chặt đứt tơ nhện của Bách Lý Thanh.

“Giáo hoàng đại nhân…” Giang Niên không thể tin nhìn cái lỗ lớn bị nổ tung trên ngực mình, sau đó ngã xuống.

Khi khói bụi tan hết, chỉ còn một đống hỗn loạn.

“Hừ, để bản tọa xem ngươi còn chạy trốn được bao lâu.” Bách Lý Thanh không vội đuổi theo, chỉ khinh miệt hừ lạnh một cái, hai tay tạo thành một thủ thế hoa lệ, tơ nhện nháy mắt rút ngắn, biến mất tại đầu ngón tay hắn.

Hầu hết giáo đồ Thiên Lý Giáo thấy chủ tử nhà mình đã chạy, thoáng chốc không còn dũng khí đánh tiếp, lập tức bò xuống khỏi Ninh Cảnh Cung, chạy tứ tán, lại bị người của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám lần lượt bắt gọn.

Lúc này Tây Lương Mạt mới đi ra từ phía sau Bách Lý Thanh, hơi nhướng mày: “Thế này không giống tác phong của Cửu Thiên Tuế.”

Cửu Thiên Tuế thích đuổi tận giết tuyệt, lần này Tư Lưu Phong vốn không trốn được vào đâu.

Bách Lý Thanh buông tầm mắt cười khẽ, nụ cười kia diễm lệ và ác độc: “Trúng tơ nhện của bản tọa, tơ nhện sẽ đúng giờ chạy trong cơ thể, xé rách gân mạch, làm người ta đau đớn phát điên, nếu dễ dàng bắt được tiểu tặc kia để Hoàng Đế bệ hạ trị tội mưu nghịch, chẳng phải dễ dàng cho hắn quá sao? Dám đốt động phòng của bản tọa, còn muốn động vào nương tử của bản tọa, bản tọa nhất định phải khiến hắn thấy Đức Vương phủ hoàn toàn suy bại, có nhà mà không thể về, như chó nhà có tang, ngày ngày sợ hãi, chịu hết mọi khổ sở mới giải hận!”

Nói xong, hắn bỗng nhớ tới cái gì, cúi đầu liếc Tây Lương Mạt, vươn tay giữ cằm nàng: “Nha đầu, động phòng không còn, đều tại nam nhân ngươi trêu chọc tới gây ra, vi phu nên phạt ngươi thế nào đây?”

Tây Lương Mạt nhìn ánh mắt không có ý tốt của hắn, khóe môi giật giật: “Liên quan gì đến ta?”