Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 156: Ai là thế thân của ai?



“Tiểu thư, trăm ngàn lần phải cẩn thận, Lạc công tử phát bệnh điên là mất hết tính người, bình thường có Thiên Tuế gia ở đây còn tốt một chút, nhưng hôm nay gia không ở đây, chúng ta nhất định phải cẩn thận!” Mị Lục nhìn chằm chằm Bách Lý Lạc đứng ngoài cửa, cùng Mị Thất bảo vệ Tây Lương Mạt và mấy cô gái chậm rãi lặng lẽ lui về phía sau.

Bọn họ theo bên cạnh Tây Lương Mạt quá lâu, cũng quen gọi Tây Lương Mạt là tiểu thư như đám Bạch Nhụy, nhất thời chưa sửa lại được.

“Hiện giờ chúng ta còn cách Lạc công tử một khoảng, hắn sẽ không dễ dàng tới gần gian phòng, chỉ cần chúng ta im lặng, rời khỏi phạm vi tầm mắt Lạc công tử là tốt rồi.” Mị Thất cũng thấp giọng nói.

Tây Lương Mạt trông thấy trên trán Mị Thất chậm rãi chảy xuống một giọt mồ hôi, không khỏi hơi nhíu mày, xem ra Bách Lý Lạc là một người rất nguy hiểm, nếu không Mị Lục và Mị Thất sẽ không căng thẳng đến thế.

Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Lạc đứng cạnh cửa không tiến vào, ánh mắt táo bạo đục ngầu, vừa thì thào tự nói vừa nhìn xung quanh, không biết đang tìm cái gì, áo trắng trên người dính đầy vết máu loang lổ, trông đã biết vừa rồi vì ngăn hắn mà có không ít người bị thương, thậm chí chết ngay tại chỗ.

Đây tuyệt đối không đơn giản vì cao thủ Tư Lễ Giám không dám ra tay với Bách Lý Lạc.

Võ nghệ của Bách Lý Lạc nhất định không yếu, cho nên phát điên mới có thể lợi hại đến vậy.

Bạch Trân và Bạch Nhụy bị nhiễm không khí căng thẳng, chậm rãi lùi về sau.

Nhưng Bạch Trân vì quá căng thẳng mà không cẩn thận đá phải giỏ hoa vừa đặt trên đất, giỏ hoa lọc xọc lăn ra thật xa, nàng ta nhất thời biến sắc hoảng hốt nhìn về phía Bách Lý Lạc.

Vốn tiếng đá vào giỏ hoa cũng không lớn, nhưng tiếng động này trong tai cao thủ nhất đẳng thì vang dội như sấm.

Vẻ mặt vốn có vẻ mê man của Bách Lý Lạc sau khi nghe tiếng động nháy mắt như giật mình, rồi gương mặt bỗng trở nên tràn đầy tức giận, hắn hung tợn nhìn vào trong phòng, đột nhiên hét lớn: “Ác nhân nhà ngươi, đừng hòng chạy!” Dứt lời, tay áo rộng phất một cái, mũi chân điểm mặt đất, bay vào trong phòng.

Mị Lục, Mị Thất nghênh đón ngay tức khắc, miệng hét lớn: “Tiểu thư, đi mau!”

Bách Lý Lạc gầm lên: “Đám ác nhân các ngươi, đừng kẻ nào mơ tưởng chạy trốn!” Thân hình Bách Lý Lạc chuyển động đối mặt ngay với Mị Lục và Mị Thất, tay áo rộng phất ra gió mạnh thổi cuộn tung cái bàn, hung hăng ném tới đối phương.

Mị Lục và Mị Thất vận đủ nội lực đón nhận, đập vỡ cái bàn đang bay tới.

Nhưng ngay sau đó, chưởng phong sắc bén của Bách Lý Lạc cũng theo lên, mỗi một chưởng mang theo trận gió cực mạnh, trong thư phòng mỗi chỗ bị quét đến đều tàn phá không chịu nổi.

Hơn nữa, Bạch Lý Lạc giống như không muốn sống nữa, thi triển toàn bộ chiêu thức tấn công hai người, chưởng phong cực lớn lan tới chặt đứt đường lui của ba người Tây Lương Mạt, Bạch Nhụy và Bạch Trân.

Mị Lục và Mị Thất tuy nội lực không tệ, công phu trên tay càng không kém, nhưng dạng đấu pháp tựa hổ điên của đối phương, hoàn toàn không quan tâm an nguy của bản thân ép bọn họ tránh phải tránh trái.

Tây Lương Mạt cũng không muốn làm Bách Lý Lạc bị thương, dù sao xem từ cách mọi người đối xử với Bách Lý Lạc thì Bách Lý Thanh nhất định rất để ý người anh trai này, cho nên nàng chỉ muốn hết sức tránh sự công kích của đối phương, đồng thời tìm một đường ra cho bọn họ, cho nên nàng trực tiếp quay người không quan tâm Bách Lý Lạc nữa, hung hăng bổ trường kiếm vào một cửa sổ phía trước, tính để mọi người rời đi từ cửa sổ.

Nhưng hành động của nàng vào trong mắt Bách Lý Lạc gần như lập tức chọc giận hắn.

“Ác nhân, ngươi đừng hòng chạy!”

Hắn bỗng không muốn sống nữa đánh thẳng vào trường kiếm của Mị Lục và Mị Thất, Mị Lục và Mị Thất hết hồn, theo bản năng nghiêng người đi, vì thế để cho Bách Lý Lạc xông qua hai người.

Đến khi hai người phát hiện thì đã muộn rồi.

“Tiểu thư!”

“Đại tiểu thư, cẩn thận!”

Bạch Nhụy hét lên một tiếng, không quan tâm tất cả bỗng chắn trước mặt Tây Lương Mạt, thẳng mặt đón nhận chưởng phong tàn nhẫn của Bách Lý Lạc, nếu trúng một chưởng như vậy ngay trước ngực thì nàng nhất định sẽ chết ngay tức khắc.

Cũng may Tây Lương Mạt phản ứng cực nhanh, giật mình với biến cố phía sau, cảm giác nguy hiểm đánh úp lại, nàng lập tức xoay người, vừa vặn kéo được Bạch Nhụy ngửa thẳng về phía sau.

Bạch Nhụy sát sạt né qua chưởng phong của Bách Lý Lạc trực tiếp đánh lại, nhưng vẫn bị quét với bả vai, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt kẽo kẹt, đau đến tái mặt, mò lên đầu vai, chỉ sợ xương bả vai đã gãy hết.

Bách Lý Lạc một kích không trúng, khom lưng giữa không trung, vận đủ công lực lại hung hăng chèn ép hai người nằm dưới đất.

Hai người đã không còn đường lui, Mị Lục, Mị Thất cùng Bạch Trân cứu viện không kịp, gần như chỉ có thể xé ruột xé gan nhìn Bách Lý Lạc chớp mắt nữa thôi là lấy mạng của Tây Lương Mạt và Bạch Nhụy.

Một tia tàn nhẫn trong mắt Tây Lương Mạt chợt lóe lên, bất chấp địa vị của Bách Lý Lạc trong lòng Bách Lý Thanh, cổ tay lật ra, nhuyễn kiếm lập tức xuyên qua dưới cánh tay Bạch Nhụy, đâm thẳng vào ngực Bách Lý Lạc.

Còn Bạch Nhụy thì đã sớm nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn những chuyện xảy ra tiếp theo.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bách Lý Lạc đối mặt với Tây Lương Mạt trong khoảng cách gần, ngay trong một giây hắn nhìn rõ gương mặt của Tây Lương Mạt, đôi mắt giận dữ đục ngầu của hắn bỗng sáng lên, giống như một ngôi sao nhỏ chiếu sáng cả bầu trời đêm.

“Linh tỷ tỷ!” Bách Lý Lạc phát ra một tiếng hoan hô mừng rỡ, đột nhiên thu chưởng, mặc kệ nội lực bỗng thu hồi có làm hắn nội thương hay không, càng giống như hoàn toàn không nhìn thấy trường kiếm trên tay Tây Lương Mạt đang đâm thẳng về phía mình, mở rộng hai tay ôm chầm lấy Bạch Nhụy và Tây Lương Mạt nằm trên mặt đất.

Tây Lương Mạt làm sao ngờ được hắn đột nhiên biến đổi lớn như thế, phía trước lại có Bạch Nhụy chắn, thu kiếm không kịp, trường kiếm sáng như tuyết lạnh như băng cứ thế đâm vào ngực Bách Lý Lạc.

“Xoẹt…”

Tiếng kiếm sắc xuyên qua thân thể làm cho Tây Lương Mạt hoàn toàn cứng đờ, nhìn Bách Lý Lạc đau đến mức ôm ngực, ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi gương mặt nàng, vươn tay túm lấy Bạch Nhụy ở trên người Tây Lương Mạt liều chết đẩy ra, miệng còn thì thào: “Linh tỷ tỷ, Linh tỷ tỷ…”

Bạch Nhụy bị hắn ném ra thật xa, đầu đụng vào vách tường lập tức hôn mê, Mị Thất nhìn mà đau lòng, nhưng vẫn cảnh giác nhìn Bách Lý Lạc chằm chằm, sợ hắn lại phát điên đả thương người.

Bách Lý Lạc như bỗng khôi phục thành thiếu niên thần trí có sáu tuổi, vỗ ngực, vươn tay đi ôm Tây Lương Mạt: “Linh tỷ tỷ, Linh tỷ tỷ, cuối cùng ngươi cũng về thăm Lạc Nhi!”

Tây Lương Mạt làm gì có chuyện để hắn lại gần mình, lập tức dùng tay phải đẩy, buông kiếm xoay người đứng lên, muốn cách xa khỏi Bách Lý Lạc hỉ nộ vô thường.

Mặc kệ là đời trước hay đời này, người điên làm người khác bị thương là hoàn toàn không có báo trước hay lý lẽ gì.

Giữ khoảng cách là an toàn nhất!

Bách Lý Lạc tựa như chưa bỏ buộc, động tác cực nhanh, không giống người bị thương chút nào, hắn bám lấy cánh tay trái của Tây Lương Mạt, hoảng sợ nhìn nàng: “Linh tỷ tỷ, ngươi định đi đâu, ngươi đừng bỏ Lạc Nhi lại được không, hu hu… Lạc Nhi rất sợ hãi… Lạc Nhi không tìm thấy Thanh Nhi… Thanh Nhi rất sợ hãi, chúng ta đi tìm Thanh Nhi được không?”

Tây Lương Mạt nhìn “thiếu niên” thuần mỹ môi hồng răng trắng trước mặt, miệng lẩm bẩm nói, đôi mắt xinh đẹp trong suốt đầy nước mắt, như một con vật nhỏ trắng như bông cực sợ bị chủ nhân vứt bỏ, nhất là nhìn trước ngực hắn đầy vết máu ghê người, Tây Lương Mạt không kiềm chế được mềm lòng.

Trông thấy dáng vẻ do dự của Tây Lương Mạt, Bách Lý Lạc như hiểu ra cái gì, mở to đôi mắt ngập nước nói: “Có phải Linh tỷ tỷ giận Lạc Nhi cho nên mới dùng kiếm đâm Lạc Nhi không? Linh tỷ tỷ đừng giận, Lạc Nhi xả giận cho Linh tỷ tỷ!”

Dứt lời, hắn không đợi Tây Lương Mạt phản ứng lại, bỗng tự cầm thanh kiếm đang đâm vào ngực phải mình, hung hăng đâm càng sâu hơn.

“Xoẹt!” Tiếng đao kiếm xuyên vào thịt, cắt qua cơ bắp huyết mạch, Tây Lương Mạt nghe mà không khỏi sởn gai ốc, kinh ngạc nhìn thiếu niên tay đầy máu tươi trước mặt.

Hắn… Hắn thật sự điên rồi sao?

Sắc mặt Bách Lý Lạc tái nhợt, hắn ngẩng đầu, nhịn đau, cố gắng nở một nụ cười lấy lòng với Tây Lương Mạt: “Tỷ tỷ, ngươi xem, đừng giận Lạc Nhi nữa.”

Dứt lời, hắn sợ sệt giang tay với Tây Lương Mạt, giống một đứa bé xin người lớn ôm.

Tây Lương Mạt nhìn hắn, gần như muốn vươn tay đỡ lấy hắn theo bản năng, nhưng ngay sau đó, Bách Lý Lạc ôm chầm lấy Tây Lương Mạt, đồng thời bỗng cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ và thành kính lên môi Tây Lương Mạt: “Linh tỷ tỷ, Lạc Nhi cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, tốt quá.”

Trong giây lát Tây Lương Mạt đang ngạc nhiên, hắn bỗng ôm chặt lấy nàng, thân thể trượt xuống, Tây Lương Mạt nhanh tay đỡ hắn, cúi đầu thấy sắc mặt Bách Lý Lạc đã trắng bệch, hơi thở mỏng manh, hoàn toàn ngất đi, máu trên người hắn nhiễm đỏ Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt ngẩn ra nhìn người trên người mình, còn chưa biết phải làm sao thì nàng đột nhiên cảm thấy phía trên nhẹ đi, Bách Lý Lạc đã được nâng rời khỏi người nàng.

Nàng nhìn sang mới biết, Bách Lý Thanh đã đứng phía sau Bách Lý Lạc từ bao giờ, đang khom mình ôm ngang Bách Lý Lạc mất máu đến hôn mê lên.

Bách Lý Thanh nhìn Tây Lương Mạt, xác định trên người nàng không bị thương, đáy mắt thoáng qua một tia phức tạp rồi trở lại thành một hồ nước sâu thẳm tĩnh lặng như bình thường, hắn mỉm cười với Tây Lương Mạt: “May mà ngươi không có việc gì, nếu ngươi có việc gì những người trong phòng này đều sẽ phải chôn cùng ngươi.”

Nói đoạn, hắn như hoàn toàn không cảm thấy lời mình vừa nói khiến người trong phòng hết hồn đến nhường nào, dịu dàng dặn Tây Lương Mạt một câu: “Lát nữa bảo Lý thánh thủ của Hồi Xuân đường tới xem cho ngươi đi.”

Rồi hắn ôm Bách Lý Lạc xoay người đi ra ngoài.

Mà Mị Thất từ lúc thấy Bách Lý Thanh xuất hiện, biết Tây Lương Mạt sẽ không còn nguy hiểm đã sớm chạy tới góc tường chỗ Bạch Nhụy bị đánh gãy xương bả vai lại bị quật ngã hôn mê, ôm nàng chạy thẳng ra ngoài.

Bạch Trân thì chỉ huy đám cung nhân phủ Thiên Tuế nhanh chóng dọn dẹp phòng ngủ của chủ tử, chạy tới nhẹ giọng nói với Tây Lương Mạt: “Tiểu thư, hôm nay thật là xui, hôm nay là ngày dọn dẹp nhà đá, sơ sẩy làm cho Lạc thiếu gia thừa cơ chạy ra. Nô tỳ đã sai người chuẩn bị một ít nước nóng đun với dược liệu trừ tà, lát nữa chúng ta đều tắm một lượt đi.”

Lúc này Tây Lương Mạt làm gì còn tâm tư tắm rửa, im lặng một lát rồi nói với Bạch Trân: “Ta mau đến xem vết thương của Bách Lý Lạc đi.”

Bạch Trân sửng sốt nhưng không nói gì, chỉ gật đầu nói: “Vậy nô tỳ đi theo ngài.”

Nàng biết Tây Lương Mạt đâm bị thương Bách Lý Lạc, tuy vì tự bảo vệ mình nhưng dù sao Bách Lý Lạc cũng là huynh đệ của Cửu Thiên Tuế, khó tránh khỏi… Hơn nữa, vừa rồi Cửu Thiên Tuế còn tận mắt thấy Bách Lý Lạc sàm sỡ tiểu thư nữa.

Bạch Trân nhớ tới hình ảnh vừa rồi cũng hơi đỏ mặt.

Tây Lương Mạt cùng Bạch Trân ra khỏi cửa thư phòng mới biết sức phá hoại của Bách Lý Lạc lớn đến nhường nào, bên ngoài cây cối hoa cỏ đã bị hất tung tán, một con sư tử bằng bạch ngọc ngã trên cầu chín khúc, vỡ thành vài mảnh, không ít nơi còn có vết máu.

Thỉnh thoảng lại nhìn thấy nhóm hộ vệ Tư Lễ Giám bị nâng đi, tiếng rên rỉ đau đớn văng vẳng, thấy Tây Lương Mạt bọn họ đều hành lễ, Tây Lương Mạt khoát tay để bọn họ đi trị liệu, bản thân thì đi về hướng Bách Lý Thanh đã đi.

Đi đã lâu mới tới một tới một tòa sân ở hậu viện, nàng nhìn biển tên của viện đó, Sương Huyết Viện, cổng lớn màu đỏ nhìn có chút áp lực.

Tiểu thái giám ngoài cửa thấy Tây Lương Mạt đến chỉ nghĩ nàng là phu nhân trong viện nào, tức giận phất tay với nàng: “Đi mau đi, chỗ này không phải chỗ các ngươi nên tới, Thiên Tuế gia đang bận rộn ở trong kìa.”

Một bóng đen không biết xuất hiện từ bao giờ, quát lớn tiểu thái giám: “Không được vô lễ, đây là Vương Phi!”

Bách Lý Thanh được phong là Cửu Thiên Tuế Vương, là phong hào thân vương, cho nên Tây Lương Mạt nên được gọi là Vương Phi, phu nhân là do Bách Lý Thanh bảo đám đầy tớ hô vậy thôi, cho nên tiểu thái giám nghe vậy, ngẩn ra một lúc rồi lập tức phản ứng lại, vội vàng tát chính mình một cái: “Tiểu nhân có mắt như mù, Vương Phi nương nương trăm ngàn lần tha thứ.”

Lúc này Tây Lương Mạt không có lòng so đo chuyện này, vội vàng ném cho hắn một cái hà bao nhỏ để thưởng rồi đi vào trong viện: “Được rồi, người không biết không có tội.”

Nhưng tiểu thái giám vẫn nhấc chân chắn trước mặt nàng, túm ống tay áo nàng vẻ mặt vừa lấy lòng vừa khó xử: “Vương Phi… À… Phu nhân, lúc này Thiên Tuế gia đang bận cứu chữa cho Lạc công tử, ngài về phòng chờ trước đi, muộn chút gia sẽ qua.”

Khi Bách Lý Thanh cứu chữa cho Bách Lý Lạc cũng là lúc tâm trạng tệ nhất, bây giờ đi vào là cực rủi ro!

Tây Lương mạt nhăn mày muốn nói gì, phía sau bỗng vang lên giọng nói già nua: “Được rồi, cho phu nhân nhà ngươi vào đi, Thiên Tuế gia sẽ không trách tội.”

Tây Lương Mạt nghe giọng nói quen tai này là biết lão Y Chính đến, vội vàng quay đầu chào lão Y Chính: “Lão Y Chính…”

Lão Y Chính dẫn một dược đồng cõng hòm thuốc, khoát tay với nàng: “Được rồi, không vội hỏi, đi vào nói sau.”

Tây Lương Mạt nghe vậy không nhiều lời nữa, đi theo lão Y Chính vào phòng.

Bách Lý Thanh đã đặt Bách Lý Lạc lên giường, nhìn ra được hắn đã điểm mấy chỗ đại huyệt của Bách Lý Lạc, cho nên tốc độ máu chảy đã chậm hơn nhiều. Nhưng mất một lượng máu lớn vẫn khiến sắc mặt Bách Lý Lạc trắng một cách kỳ dị, kết hợp với dung nhan thuần khiết của hắn, hệt như một hình nhân bằng ngọc có thể vỡ nát bất cứ lúc nào, làm cho người ta không nhịn được sinh lòng thương tiếc và thổn thức.

Một lão phu nhân mặc y phục đỏ thẫm đã ngồi ở đây, giúp Bách Lý Lạc bắt mạch, sắc mặt có phần nghiêm trọng.

Bách Lý Thanh phát hiện có người vào trước, trông thấy Tây Lương Mạt hắn không ngạc nhiên, chỉ thở dài một tiếng: “Thật là một nha đầu không nghe lời.”

Tây Lương Mạt không quan tâm đến hắn, chỉ nhìn về phía lão Y Chính, rồi lại nhìn Bách Lý Lạc đang hôn mê, sau đó lui sang một bên.

Lão Y Chính bảo dược đồng đặt hòm thuốc xuống giường, tức giận liếc nhìn lão phu nhân đang ngồi xổm bên giường: “Bà già kia, cút sang một bên cho ta, thứ chuyên môn nghiên cứu độc thuật như ngươi biết cái gì mà cứu người.”

Mặt lão phu nhân đầy nếp nhăn, quay đầu lại, không biết vì sao gần như không thể nhìn thấy ngũ quan của bà, lưng cong gập như đang nằm trên cái gì, cho nên có vẻ cực kỳ kỳ quái, làm cho Tây Lương Mạt đột nhiên nghĩ đến con nhện già trong hang động âm u ẩm ướt.

Bà ta cũng trừng mắt với lão Y Chính, dùng giọng nói khàn khàn khó nghe hừ một tiếng: “Hừ, ngươi không phải tiên y thánh thủ à, nhiều năm qua nếu không nhờ vào độc và cổ của ta thì Lạc Nhi có thể chống đỡ đến bây giờ không? Thanh Nhi có thể chống đỡ đến lúc lấy được vợ không?”

Lão Y Chính mặc kệ bà ta, trực tiếp dùng đầu ngón tay vạch trên quần áo đầy máu của Bách Lý Lạc, quần áo hắn nhanh chóng vỡ thành mấy mảnh, lão Y Chính lại dùng ngân châm đâm sâu vào mấy địa huyệt trên người Bách Lý Lạc.

Lão phu nhân áo đỏ ở bên không cãi nhau với lão Y Chính nữa, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Bách Lý Lạc nằm trên giường: “Kiếm trên ngực đứa bé này đâm rất sâu, nay phế mạch bị hao tổn, hắn lại ngang ngạnh không chịu nhổ máu trong miệng ra, tất cả chặn trong phổi, phải lấy được máu ra trước, nếu không hắn sẽ sặc chết…”

“Thị huyết cổ của ngươi đâu, lúc này không lấy ra còn chờ tới lúc hại người à?” Lão Y Chính tức giận ngắt lời bà ta.

Lão phu nhân sa sầm mặt nhìn lão, tức giận vặc lại một câu: “Còn cần lão bất tử ngươi nói à, ta đã sớm thả cổ vào rồi, nếu không chờ lão bất tử ngươi bò tới đây thì Lạc Nhi đã đi gặp Diêm Vương rồi!”

Lão Y Chính tức, quay mặt đi không nói chuyện với lão phu nhân nữa mà dặn Bách Lý Thanh: “Thanh Nhi, ngươi giữ Lạc Nhi, lát nữa ta rút kiếm chỉ sợ hắn vì đau đớn mà phá cấm chế huyệt đạo.”

Nói xong, lão Y Chính hơi dừng, than một tiếng: “Hai người các ngươi đều là kỳ tài học võ, căn cốt rất tốt, đôi khi cũng không phải chuyện tốt.”

Giống như hôm nay, nếu không phải Bách Lý Thanh còn có thể chế phục được Bách Lý Lạc thì chỉ sợ Bách Lý Lạc đã huyết tẩy kinh thành, nay ngay cả rút kiếm cũng thành phiền toái.

Bách Lý Thanh lập tức nghe lời đè Bách Lý Lạc lại, gật đầu: “Được, lão đầu, lão cứ rút là đi.”

Khi lão Y Chính đang chuẩn bị thì lão phu nhân áo đỏ bỗng nhớ tới cái gì, cả giận nói với Bách Lý Thanh: “Không phải đã bảo ngươi sao, Lạc Nhi muốn giết người thì để cho hắn giết chơi vài người, dù sao đám thuộc hạ của ngươi chẳng mấy kẻ thực sự có tác dụng, ngay cả phòng thủ nghiêm ngặt cũng để Lạc Nhi chạy ra được, ngày ngày nhốt trong phòng đá cũng đã bí bách đến chết rồi, là kẻ nào dám làm tâm can bảo bối của lão bà tử ta bị thương!”

Bách Lý Thanh còn chưa kịp trả lời, lão phu nhân bỗng xoay người lại, lạnh lùng âm u nói với Tây Lương mạt: “Có phải ả điếm nhà ngươi…”

Nói đến một nửa, bà ta đột nhiên nhìn thấy rõ mặt mũi Tây Lương Mạt, nửa câu còn lại hoàn toàn nghẹn trong họng, lão phu nhân trợn trừng đôi mắt gần như bị mí mắt che kín kia: “Nha đầu Lam Linh?”

Tây Lương Mạt liếc nhìn Bách Lý Thanh một cái, thấy hắn gật đầu với mình mới cung kính nói với lão phu nhân: “Tiền bối, gia mẫu mới là Lam Linh, vãn bối là con gái của Lam Linh và Tĩnh Quốc Công Tây Lương Vô Ngôn, Tây Lương Mạt, ngài có thể gọi ta Mạt Nhi.”

Nàng có ngốc cũng nhận ra lão phu nhân này và lão Y Chính đều là người cực kỳ thân cận của Bách Lý Thanh, cho nên khi thỉnh an nàng không có nửa phần giả dối.

Lão phu nhân nhìn nàng một lúc, rồi đột nhiên như hiểu ra cái gì, liếc nhìn Bách Lý Thanh, lại nhìn Bách Lý Lạc trên giường sắc mặt trắng như tờ giấy, lắc đầu thở dài: “Thật sự là… Thật là oan nghiệt, món nợ mười mấy năm rốt cuộc vẫn phải trả!”

Lời này nói không đầu không đuôi, Tây Lương Mạt như mơ hồ hiểu được một ít, nàng chỉ nhìn về phía Bách Lý Lạc nhưng không nói gì.

Lúc này, dường như sắp gặp phải nguy hiểm rút kiếm nên Bách Lý Lạc đang hôn mê cảm thấy bất an, hai tay giơ lên quơ trong không trung, trán thấm mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt không ngừng lẩm bẩm: “Linh tỷ tỷ… Linh tỷ tỷ…”

Bởi sự chú ý của Bách Lý Thanh đặt hết ở chỗ Tây Lương Mạt nên không tức khắc bắt được Bách Lý Lạc, suýt nữa để cho hắn đâm kiếm sâu hơn một chút, may mà lão Y Chính ở bên nhanh tay tinh mắt, lập tức bắt được tay hắn, nhanh chóng châm một cây kim dài vào giữa hai hàng lông mày hắn mới miễn cưỡng chế trụ Bách Lý Lạc, nhưng hắn vẫn không cam lòng vặn vẹo thân thể.

Tây Lương Mạt thầm giật mình, trong lúc trọng thương hôn mê còn dễ dàng phá tan cấm chế huyệt đạo mà Bách Lý Thanh và lão Y Chính liên thủ, chiêu thức và thủ đoạn chế phục người khác của Bách Lý Lạc có lẽ không so được với Bách Lý Thanh nhưng tu vi nội lực tuyệt đối không ở dưới Bách Lý Thanh, nói không chừng nội lực còn hùng hậu hơn cả Bách Lý Thanh!

Nhìn hắn không ngừng giãy dụa, không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà Tây Lương Mạt bỗng tiến lên, cầm đôi tay cũng lạnh lẽo như của Bách Lý Thanh, nhẹ giọng trấn an: “Linh tỷ tỷ ở đây, Lạc Nhi ngoan, lát nữa sẽ không đau nữa.”

Giọng nói ôn tồn của Tây Lương Mạt như có ma lực, lập tức làm cho Bách Lý Lạc im lặng.

Lão Y Chính liếc Tây Lương Mạt một cái, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng: “Ngươi nắm chặt tay hắn, ta rút kiếm đây!”

Tây Lương Mạt gật đầu, Bách Lý Thanh cũng gật đầu, dồn chân khí vào đầu ngón tay, chuẩn bị điểm lại cấm chế huyệt đạo có thể bị Bách Lý Lạc phá tan bất cứ lúc nào.

Lão Y Chính quay đầu lại, ngay cả nhắc một tiếng cũng không, bỗng dùng một tay giật mạnh trường kiếm ra khỏi ngực Bách Lý Lạc.

“Xoẹt!”

Cùng với tiếng kêu thê lương là dòng máu đỏ tươi nóng bỏng bắn tóe lên.



Tây Lương Mạt cầm khăn tay ẩm lau khô vết máu trên mặt, đang định quay lại phòng, quay đầu thì suýt nữa đụng phải một gương mặt âm trầm quái dị, giống như trông thấy một con nhện to khủng bố từ trên trời giáng xuống, Tây Lương Mạt không nhịn được lùi một bước, hít sâu một hơi mới ngăn cho mình đừng hét lên.

“Tiền bối…”

“Lão bà tử hỏi ngươi, nha đầu thối, vì sao ngươi phải gả cho Thanh Nhi? Ngươi thích làm thế thân của mẹ ngươi, bò lên giường của Thanh Nhi đến thế à?” Lão phu nhân đứng trước mặt Tây Lương Mạt, âm u lạnh lẽo nhìn nàng.

Tuy lão phu nhân nhìn đầy nếp nhăn, có vẻ già nua vô lực, nhưng nghe những lời bà ta nói khi trị liệu cho Bách Lý Lạc, và cả hơi thở tăm tối máu tanh trên người bà ta, hơi thở khiến người ta nhìn thôi đã thấy lạnh ngắt, Tây Lương Mạt biết bà ấy tuyệt đối không phải người lương thiện gì.

Tây Lương Mạt nhướng mày nhìn lão phu nhân: “Ta không phải thế thân của bất cứ kẻ nào, hắn cũng không coi ta là thế thân của bất cứ ai.”

“Câm miệng, lão bà tử chỉ nói với ngươi một lần, rời khỏi Thanh Nhi, nếu không…” Lão phu nhân bỗng nở một nụ cười đủ để người ta không rét mà run.

— Lời của tác giả —

Tác giả nói thế này: Phúc lợi về lần đầu tiên ox của Mạt Lỵ và A Cửu đã được đăng trong diễn đàn VIP, cả động phòng lần này cũng được đăng, thời gian cụ thể vẫn là một tuần sau, ta đây sẽ thông báo với người quản lý của ta, các gái chú ý xem thông báo là được

Bạn Sâu cực muốn đoạn này, nhưng mà tìm mãi không ra, gái nào thần thông quảng đại tìm về bạn Sâu ê đít choa mà đọc, hí hí.