Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 158



Bách Lý Thanh nhìn nàng một lát rồi bỗng nói: “Ta tiễn ngươi.”

Tây Lương Mạt dịu dàng cười: “Được.”

Lão Y Chính cười hì hì nói: “Quả là phu thê tân hôn, như keo như sơn.”

Dứt lời, ông còn chớp chớp mắt với Bách Lý Thanh: “Nhưng đừng quá nóng vội, hiện nay thân thể tiểu nha đầu còn chưa thích hợp mang thai.”

Bách Lý Thanh mất kiên nhẫn trả lời: “Được rồi, gặp một lần nói một lần, lão đầu ngươi không thấy phiền à.”

Tây Lương Mạt ho khan hai tiếng, đứng dậy hành lễ với hai vị lão nhân, sao đó cùng Bách Lý Thanh đi ra ngoài.

Hai người đi thẳng không nói chuyện, khi sắp tới thư phòng Bách Lý Thanh mới đột nhiên hỏi: “Ngươi tính khi nào đi?”

“Đã biết là không lừa được ngươi, có điều ta vốn cũng không tính giấu giếm ngươi.” Tây Lương Mạt cười cười, ngày ấy nói với Hoàng Đế Lam thị đã qua đời, nàng muốn mang một phần tro cốt của Lam thị đi biên thành Luật Phương, Liên công công ở ngay bên cạnh, tự nhiên sẽ bẩm báo chi tiết việc này cho Bách Lý Thanh.

Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Chờ một tháng tân hôn qua ta sẽ đi xem, chuyện Lam gia cũng không thể cứ để đấy được.”

Bách Lý Thanh hạ tầm mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng một lát rồi mới nói: “Thật ra mười mấy năm qua luôn có người muốn tìm quỷ quân nhưng vẫn không có kết quả, nhưng ngươi là huyết mạch Lam gia, hẳn là có chút ưu thế, nếu không tìm được thì trở về sớm một chút.”

Hắn thoáng ngừng, xoay ngươi cứng nhắc buông ra một câu: “Đừng để người khác lo lắng.”

Tây Lương Mạt sửng sốt, nhìn Bách Lý Thanh đã xoay người sang chỗ khác giống như câu nói vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Tây Lương Mạt không nhịn được che miệng, khóe môi có một nụ cười ấm áp, vị gia này nhà nàng đại khái nhiều năm chưa nói những lời lo lắng cho người khác thế này, cho nên mới cực kỳ mất tự nhiên.

Hai người đồng thời về phòng, Tây Lương Mạt vốn định thu dọn đơn giản rồi bảo Bạch Ngọc, Bạch Trân đi cùng, thì thấy sắc mặt Bạch Ngọc có chút tái xanh, nàng không khỏi nghi hoặc hỏi: “Bạch Ngọc, ngươi làm sao thế, mấy ngày nay thân thể có vẻ không tốt lắm.”

Bạch Ngọc cúi đầu giấu đi bối rối trong mắt, âm thầm bấm vào lòng bàn tay, trên mặt chỉ có xấu hổ: “Nô tỳ… Nô tỳ không sao, chỉ là gần đây thời tiết nóng bức nên không thoải mái thôi.”

“Thật không?” Tây Lương Mạt dừng một chút, thản nhiên nói: “Bạch Ngọc, nếu thân thể ngươi luôn khó chịu thì đi nghỉ trước đi, sau này cũng không cần theo ta nữa, gần đây con trai của ma ma chưởng quầy Quốc Sắc Lâu mới mua ít hương liệu từ Nam Dương về, ta thấy hắn cũng không tệ, xứng với ngươi còn dư dả, sau khi thành thân tới thôn trang làm nương tử quản sự đi.”

Bạch Ngọc sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu, nàng không thể nào ngờ được Tây Lương Mạt bỗng nói không cần nàng nữa, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Bạch Trân phản ứng lại trước, vội vàng đi lên bắt lấy tay Bạch Ngọc, kéo nàng quỳ xuống nói với Tây Lương Mạt: “Quận Chúa, Bạch Ngọc rất nhanh sẽ khỏe lại thôi, hôm qua Lý thánh thủ Hồi Xuân Đường mới nói nàng ấy không có chuyện gì, uống một hai thang thuốc là được!”

Tây Lương Mạt liếc Bạch Ngọc, hơi nhướng mày: “Thật không?”

Bạch Ngọc nhìn vào đôi mắt gần như có thể xuyên thấu lòng người của Tây Lương Mạt, trong lòng chợt lạnh, lời vốn đến miệng lại nuốt về.

Quận Chúa nhìn bề ngoài luôn có vẻ dịu dàng xinh đẹp, nhưng nàng rất quen thuộc với ánh mắt này của Quận Chúa, khi đối mặt với kẻ địch hoặc người xa lạ, trong đôi mắt nhìn có vẻ ôn hòa của Quận Chúa mới che giấu tia sắc lạnh như thế.

Quận Chúa vậy là…

Vậy là không tin tưởng nàng nữa ư?

Bạch Ngọc cắn môi khẽ run run, nhưng không nói thêm gì nữa.

Bạch Trân ở bên thì vội như kiến bò trên chảo nóng, bao nhiêu ngày qua tình cảm của các nàng đã như tỷ muội, Bạch Ngọc gặp chuyện nàng sao có thể không vội?

Tuy không rõ vì sao thái độ của Quận Chúa đối với Bạch Ngọc lại thay đổi lớn đến vậy, nhưng nàng vẫn muốn bảo vệ Bạch Ngọc.

Hơn nữa Bạch Ngọc… Bạch Ngọc rõ ràng đã có người trong lòng!

Bách Lý Thanh ở bên thấy Tây Lương Mạt bỗng thay đổi sắc mặt xử lý người trong phòng của mình, hắn chỉ hơi nhíu mày, ngồi xuống một chiếc ghế tử đàn khắc hoa, chậm rì rì uống một chén trà nhỏ.

Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói: “Nếu Bạch Ngọc không có ý kiến thì trong ngày mai hãy thu dọn đồ đạc sớm tới thôn trang đi, tối nay Trang ma ma sẽ thông báo với con trai bà ấy một tiếng, để các ngươi thành chuyện tốt.”

Trong đôi mắt trong sáng của Bạch Ngọc tràn lên một tầng nước, sau đó bỗng quỳ rạp dưới đất, cung kính dập đầu ba cái với Tây Lương Mạt: “Vâng, Bạch Ngọc đa tạ ơn tri ngộ của Quận Chúa, Quận Chúa luôn rất tốt với chúng nô tỳ, chỉ tiếc sau này Bạch Ngọc không thể ở bên cạnh hầu hạ Quận Chúa, xin Quận Chúa bảo trọng, Bạch Ngọc… Bạch Ngọc đi đây!”

Dứt lời, nàng đứng thẳng dậy, đờ đẫn đi ra ngoài hướng về phía phòng mình, nhưng nàng vừa bước được hai bước, một bóng đen bỗng xuất hiện, lập tức vươn tay giữ chặt Bạch Ngọc, sau đó hắn quỳ phịch xuống đất cũng đụng đầu trước Tây Lương Mạt ba cái.

Người áo đen quỳ trên mặt đất giật phắt xuống tấm vải đen che mặt, lộ ra gương mặt thiếu niên xinh xắn như nữ tử, chỉ là lúc này trên mặt hắn đã không còn vẻ ngây thơ đáng yêu như xưa, mà chỉ còn hoàn toàn nghiêm túc: “Tiểu thư, xin đừng đuổi Bạch Ngọc đi, nàng… nàng mang thai, cho nên mấy ngày nay thân thể mới không tốt, không hầu hạ tốt tiểu thư… Không, không hầu hạ tốt phu nhân!”

Tây Lương Mạt nhìn hắn, cười lạnh hai tiếng: “Mị Lục, bản Quận Chúa xử trí nha hoàn của mình thì liên quan gì đến ngươi, nha hoàn bất trung với chủ tử như nàng giữ lại cũng có tác dụng gì?”

Mọi ngươi không khỏi đưa mắt nhìn nhau, đáy mắt Mị Lục hiện lên một tia căm tức, sau đó nhìn về phía Tây Lương Mạt lớn tiếng nói: “Đứa bé trong bụng Bạch Ngọc là của ta!”

“Ngươi xác định?” Tây Lương Mạt nhìn hắn, bỗng nhíu mày hỏi.

Mị Lục cắn răng đáp: “Vâng!”

Phu nhân vậy là có ý gì, nhục nhã hắn hay nhục nhã Bạch Ngọc!

Mị Lục theo bản năng nhìn về phía Bạch Ngọc, thấy sắc mặt nàng đã trắng bệch, đứng nơi đó như người gỗ, trong lòng hắn không khỏi càng đau xót.

Mị Lục quay mặt lại, bỗng Tây Lương Mạt đạp một cước thật mạnh lên ngực hắn, Mị Lục muốn tránh theo bản năng nhưng cảm nhận được ánh mắt cực lạnh bắn tới từ phía Bách Lý Thanh đang ngồi, hắn lập tức không dám né, cắn răng nhận lấy một cước này của Tây Lương Mạt.

Võ nghệ và nội lực của Tây Lương Mạt được Bách Lý Thanh chỉ điểm, không tệ chút nào, cho nên một cước này tức khắc đá bay Mị Lục ra ba thước, cổ họng ngọt lịm, khóe môi chảy máu, hắn dùng tay áo lau khóe miệng rồi lại tiếp tục quỳ trước mặt Tây Lương Mạt.

Bạch Ngọc thấy Mị Lục bị thương, tay nắm chặt vạt áo, nét mặt phức tạp, cũng đi tới trước mặt Tây Lương Mạt quỳ xuống nhưng không nói lời nào.

Tây Lương Mạt không nhìn nàng, chỉ lạnh lùng nhìn Mị Lục: “Ngươi làm hộ vệ của bản Quận Chúa như vậy phải không, hộ vệ đến trên giường của nha hoàn thiếp thân của ta, còn làm cho nàng mang thai, nếu bản Quận Chúa không vạch trần việc này, có phải hai các ngươi định giấu giếm ta cả đời, hoặc bỏ đứa trẻ không?”

Mị Lục cố gắng vận khí bình phục huyết khí hỗn loạn trong ngực mình, trầm giọng nói: “Quận Chúa, ta thích Bạch Ngọc, ta muốn lấy nàng!”

“Ta không gả!” Bạch Ngọc lập tức sắc nhọn nói.

“Ngươi muốn lấy nàng?” Tây Lương Mạt không để ý tới Bạch Ngọc, chỉ nhìn Mị Lục, bỗng cười lạnh: “Ngươi dựa vào cái gì muốn lấy nàng? Chỉ bằng bản lĩnh giả ngây giả dại của ngươi lừa nha đầu ngốc này mang thai, ngay cả một lời hứa hẹn hoặc một hôn lễ cho ra dạng cũng không cho nàng? Chỉ bằng ngay cả nàng rối rắm vì đứa bé trong bụng, ngày ngày đau khổ tự trách ngươi cũng không biết?”

Bạch Ngọc nghe vậy ngẩn người, nàng không thể tin nhìn về phía Tây Lương Mạt, thất thanh nói: “Quận Chúa, người… người đã biết từ sớm?”

Tây Lương Mạt nhìn Bạch Ngọc than một tiếng, cúi đầu nâng nàng dậy, thản nhiên nói: “Đúng thế, ta đã biết từ sớm, nhìn em như vậy muốn biết có chuyện gì cũng không khó.”

Bạch Ngọc mang vẻ áy náy cúi đầu: “Quận Chúa, Bạch Ngọc không cố tình lừa gạt, chỉ là vài ngày trước, ngôn luận trong triều không có lợi cho ngài, Bạch Ngọc không muốn làm ngài phiền lòng…”

Sau đó nàng vội ngẩng đầu cam đoan: “Bạch Ngọc tuyệt đối sẽ không làm liên lụy tới thanh danh của tiểu thư, ngày mai, không, ngay hôm nay sẽ đi nhờ Lý thánh thủ giúp ta bỏ đứa bé này, ngài đừng đuổi Bạch Ngọc đi!”

Nàng thật sự không bỏ được Quận Chúa, người chưa từng coi các nàng là hạ nhân, không bỏ được đám tỷ muội Bạch Nhụy, Bạch Trân, bọn họ đã cùng nhau vượt qua bao sóng gió, nàng không muốn rời khỏi bọn họ!

Mị Lục ở bên không nhịn được thất thanh nói: “Bạch Ngọc…!”

“Ngươi câm miệng, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện à?” Tây Lương Mạt lạnh lùng liếc mắt sang, Mị Lục không cam lòng ngậm miệng, chỉ lo lắng nhìn Bạch Ngọc, Bạch Ngọc nhìn hắn một cái, rưng rưng nước mắt rồi quay mặt đi.

Tây Lương Mạt nhìn hết phản ứng của bọn họ vào mắt, sau đó nhìn Bạch Ngọc dịu dàng nói: “Ngọc Nhi, là Mị Lục dỗ dành lừa gạt em phải không? Nếu em không thích hắn thì ta giúp em đuổi Mị Lục đi nhé, dù sao người Mị Bộ không thiếu, đổi người khác đến hầu hạ là được!”

Bạch Ngọc do dự một lát rồi gật đầu như hạ quyết tâm.

Cũng tốt, không thấy không đau, không thấy không thương, nàng đã hạ quyết tâm phải hầu hạ Quận Chúa cả đời, không nên bị ràng buộc vì việc này.

Mị Lục trợn trừng mắt nhìn Bạch Ngọc không dám tin, trong đôi mắt to hiện lên vẻ đau xót, cắn chặt môi nói: “Bạch Ngọc…”

Đáy mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia sáng, vỗ đầu vai Bạch Ngọc nói: “Được, chờ chủ tử ta trút giận cho em, khi không có kẻ bắt nạt nha hoàn của ta, làm mất mặt ta, nào có chuyện toàn thân trở ra!”

Rồi nàng bỗng giương giọng nói với thị vệ bên ngoài: “Người đâu, bắt lấy Mị Lục, đưa đến đại lao Tư Lễ Giám, xử tử!”

Lời vừa dứt, hai người áo đen khác không biết từ chỗ nào nhảy ra, vươn tay lập tức bắt chặt lấy Mị Lục.

Nhưng Bạch Ngọc kéo Tây Lương Mạt lại, kinh ngạc nói: “Quận Chúa…”

“Không phải em không thích hắn à, không cần vì tình cảm ngày xưa mà cầu xin cho hắn, nếu không người ta lại nghĩ người của bản Quận Chúa dễ ức hiếp.” Tây Lương Mạt vỗ tay nàng nói như trấn an.

Trong mắt Bạch Ngọc có vẻ lo lắng, nhìn Tây Lương Mạt vung tay với ám vệ Mị Bộ khác, Mị Lục bị kéo đi thẳng.

Trong mắt Mị Lục đầy đau xót, không cam lòng nhìn nàng chằm chằm nhưng không nói một câu.

Rốt cuộc Bạch Ngọc không nhịn được, quỳ phịch một cái xuống trước mặt Tây Lương Mạt, run run nói: “Quận Chúa, xin ngài, xin ngài tha cho Mị Lục đi, nô tỳ… nô tỳ…”

Tây Lương Mạt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Em cái gì? Nếu em thích hắn, luyến tiếc hắn thì cứ nói thẳng là được.”

Nét mặt Bạch Ngọc khi trắng khi đỏ, cuối cùng cắn răng nói: “Vâng, Quận Chúa, đều tại Bạch Ngọc không biết kiểm điểm, ngài… tha cho Mị Lục đi, Bạch Ngọc đời này vĩnh viễn không lập gia đình, nhất định sẽ hầu hạ Quận Chúa thật tốt!”

Mị Lục có vẻ vui mừng, sau đó lại tràn đầy đau đớn: “Bạch Ngọc, ngươi…”

“Câm miệng!” Bạch Ngọc lạnh lùng trừng hắn một cái, sau đó cung kính nói với Tây Lương Mạt: “Quận Chúa, Bạch Ngọc xin ngài.”

Tây Lương Mạt nhìn nàng, không nhịn được bật cười, sau đó khoát tay để người ta thả Mị Lục, rồi khom người nâng Bạch Ngọc dậy, oán trách nhìn nàng nói: “Được rồi, ta cũng không cần em làm trâu làm ngựa cả đời, còn chờ em sinh một đứa bé cho ta chơi đùa đây.”

Bạch Ngọc ngẩn ra một lúc, thật sự không hiểu rõ ràng, Bạch Trân cực kỳ thông minh, lập tức bước lên kéo Bạch Ngọc, cười mắng: “Quận Chúa đang đùa các ngươi đấy, ai bảo ngươi không nói gì với chúng ta, còn nhận tỷ muội cơ đấy, chuyện gì cũng giữ trong lòng một mình, đứa bé không sinh trưởng trong bụng ngươi hay sao mà nói không cần là không cần, chẳng biết đau lòng!”

Bạch Ngọc nhìn về phía Tây Lương Mạt, sau đó xấu hổ cúi đầu, mắt ngập nước: “Quận Chúa…”

Tây Lương Mạt vỗ tay nàng trấn an, dịu dàng nói: “Ta biết em chịu ấm ức, một cô gái gặp phải chuyện này trong lòng luôn khó có thể vượt qua được.”

Bạch Ngọc khác với nàng, đối với con gái ở thời đại này, chưa kết hôn đã có thai vốn là một chuyện cực kỳ đáng hổ thẹn, huống hồ Bạch Ngọc thân là nha hoàn còn phải lo lắng cho chủ tử là nàng, trong lòng trùng điệp mâu thuẫn.

Nếu nàng không đoán sai…

“Trước nay Mị Lục chưa từng nhắc tới sẽ lấy ngươi sao?” Tây Lương Mạt vỗ về tay nàng nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt bạch Ngọc trắng bệch, liếc nhìn Mị Lục một cái, sau đó gượng ép quay đầu đi: “Cho dù Bạch Ngọc xuất thân là con gái người bị sung quân doanh kỹ biên quan, cũng không muốn ép bất cứ ai làm chuyện hắn không muốn!”

Từ nhỏ Bạch Ngọc đã nhìn quen, các doanh kỹ vô tình mang thai, hoặc vì có quan hệ tốt với quan quân mà mang thai, cuối cùng chẳng có mấy đứa trẻ chào đời, hơn phân nửa đều bị tú bà ép uống một bát thuốc phá thai, cuối cùng hoặc là một xác hai mệnh hoặc là hạ thân còn chảy máu vẫn tiếp tục bị bắt tiếp khách, chẳng mấy người có kết cục tốt, ngay cả mẫu thân nàng may mắn sinh ra nàng cũng không thích cô con gái này, muốn bán nàng đi.

Nàng luôn nghĩ nàng đã nếm trải trăm vị nhân gian, sẽ không rơi vào kết cục này, ai ngờ…

“Bạch Ngọc, ta không miễn cưỡng, ta… ta thật sự muốn lấy nàng!” Mị Lục không hiểu tâm lý của Bạch Ngọc, ban đầu quả thật hắn chỉ có ý định đùa nàng chút thôi, thậm chí còn rất khinh thường điệu bộ quấn lấy Bạch Nhụy của Mị Thất, nhất là vì Bạch Nhụy mà Mị Thất còn tính đi cầu xin Thiên Tuế gia thả hắn ra khỏi Mị Bộ, chỉ hầu hạ bên cạnh tiểu thư.

Điều này khiến Mị Lục vô cùng khó hiểu, bọn họ từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành vũ khí giết người mạnh mẽ nhất, thân là thích khách của Mị Bộ, toàn bộ ý nghĩa chính là trở thành thích khách cao nhất!

Mị Lục thích cuộc sống đao kiếm liếm máu này, hưởng thụ cuộc sống qua lại giữa giết chóc máu tanh và giai nhân phấn son này.

Mị Lục có một gương mặt xinh xắn như trẻ con, dáng vẻ ngây thơ vộ tội rất được đám nữ tử hoan nghênh, bình thường khi rảnh rỗi, không phải luyện tập và giết người, hắn luôn trà trộn trong đám phấn son kia.

Nhìn quen danh kỹ thanh lâu yêu kiều hoặc thanh quan cao ngạo, Bạch Ngọc chỉ coi hắn là một tiểu đệ đệ không hiểu gì, trong lòng hắn cảm thấy hứng thú nên chỉ muốn đùa nàng chơi thôi.

Nhưng thời gian càng dài, cho đến khi Bạch Ngọc lạnh mặt đối diện với hắn ngày ấy, hắn mới phát hiện bản thân đã để Bạch Ngọc vào trong lòng từ lúc nào không hay, thậm chí có ý định cưới vợ sinh con, điều này từng khiến hắn cảm thấy kinh hãi và xấu hổ.

Cho nên đối với sự khác lạ của Bạch Ngọc, thậm chí hắn không biết phải phản ứng thế nào mới tốt, hắn muốn giữ lấy Bạch Ngọc, lại cảm thấy mông lung với tương lai của mình.

Cho tới tận hôm nay, nghe nói tiểu thư muốn gả Bạch Ngọc cho người khác hắn mới đột nhiên phát hiện Bạch Ngọc đã chiếm một khoảng lớn trong trái tim hắn, không thể buông tay.

Bạch Ngọc hạ tầm mắt không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nhỏ xuống.

Giọt nước mắt kia dường như nóng rực, thiêu đốt trong lòng Mị Lục, hai tay hắn bỗng chấn động, dùng hết nội lực hất văng hai đồng nghiệp của mình ra, tiếp lên cầm lấy tay Bạch Ngọc, vội la lên: “Bạch Ngọc, ta biết nàng không tin ta, nhưng ta nói thật lòng!”

Bạch Ngọc nhìn hắn một cái, buồn bã rút tay về, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lục Tử, ta không biết người nào mới thật là ngươi.”

Tây Lương Mạt nhìn một đôi tiểu tình nhân không hợp phách trước mặt, lắc đầu nói với Bạch Ngọc: “Em về nghỉ ngơi trước đi.”

Dứt lời, nàng sai nha hoàn Bạch Thược nhị đẳng mới thêm vào đỡ Bạch Ngọc về phòng.

Mị Lục nhìn bóng lưng Bạch Ngọc, vừa vội vừa giận vừa xấu hổ, đáng thương nhìn Tây Lương Mạt nói: “Tiểu thư, không, phu nhân, ta biết sai rồi, ngài bỏ qua cho ta đi, nếu Tiểu Lục Tử có thể lấy được Bạch Ngọc tỷ tỷ, nhất định sẽ tốt với nàng!”

Tây Lương Mạt nhìn gương mặt thanh tú như ngọc trước mặt, dáng vẻ lã chã muốn khóc, quả thật làm người ta nhìn mà phải mềm lòng, chẳng trách Bạch Ngọc bị hắn lừa.

Bạch Ngọc vốn là một cô gái trưởng thành sớm, trong mấy đại nha hoàn cũng là người có phong cách quản lý nhất, suy nghĩ chu đáo nhất.

Không có sức chống cự với gương mặt trẻ con của Mị Lục cũng là điều có thể hiểu được.

Huống hồ Tiểu Lục Tử này còn là tay chơi.

Đây cũng là lý do vì sao Tây Lương Mạt muốn mượn chuyện hôm nay để nổi giận.

Bản tính của Mị Lục không xấu, thật ra chỉ là một đứa bé lớn thích chơi đùa, tuy nhìn có vẻ là lão luyện với trò chơi thế gian nhưng kiếp sống đao kiếm liếm máu trường kỳ khiến hắn không dám dễ dàng bỏ qua hy vọng, trong vô thức luôn tìm kiếm nơi có thể cho hắn ấm áp, cho nên trong nhiều nha đầu thế này hắn chỉ coi trọng Bạch Ngọc.

Còn Bạch Ngọc thì bình tĩnh có thừa, hoạt bát không đủ, không dám gửi gắm kỳ vọng vào tình yêu nam nữ, chỉ có dụ dỗ lừa gạt từ “đệ đệ” làm lên như Mị Lục mới có thể mở ra trái tim Bạch Ngọc. Hai người này ở bên nhau vốn là trời sinh, có điều không nên chung sống thế này, nếu không sớm hay muộn sẽ khiến cho cả hai cùng đau lòng. Hôm nay, Tây Lương Mạt vạch ra tất cả mẫu thuẫn chính vì hy vọng hai người có thể thật sự đối mặt với vướng mắc của mình.

Nhìn dáng vẻ Mị Lục, khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên một nụ cười nhạt: “Trời tạo nghiệt không thể tránh, mình tạo nghiệt không thể sống, ngươi lại tiếp tục dùng bản mặt lừa hết người trong thiên hạ của ngươi để đi lừa nàng dâu đi.”

“Quận Chúa, hôm nay ngài diễn một hồi tuồng thế này không phải vì dạy dỗ Tiểu Lục Tử sao, Tiểu Lục Tử thực sự biết sai rồi!” Thiếu niên xị gương mặt tuấn tú, cầu xin Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt nhíu mày: “Ngươi vậy mà thông minh, có điều bây giờ bản Quận Chúa phải vào cung, ngươi thông minh như thế thì tự mình nghĩ cách níu kéo thê tử tương lai và trái tim của mẹ đứa bé đi.”

Dứt lời, nàng xua tay như đuổi ruồi, xoay người vào phòng trong thay quần áo, để lại Mị Lục với vẻ mặt sầu thảm.

Bách Lý Thanh liếc nhìn hắn, ánh mắt âm trầm hừ lạnh một tiếng, xoay người cũng theo Tây Lương Mạt vào phòng.

Mấy nha hoàn tin cậy của Tây Lương Mạt hiện giờ người thì bị thương, người thì bị bệnh, Tây Lương Mạt thì không tính thêm người vào bên cạnh mình, nên tự mình thay quần áo.

Bách Lý Thanh đứng bên cạnh chiếc gương thủy tinh phương tây khắc hoa nhìn Tây Lương Mạt ngồi trước gương chải đầu và thay cung trang, cười như có như không nói: “Ngươi rất để bụng mấy nha hoàn của ngươi, chỉ không biết khi nào ngươi cũng để bụng phu quân ta đây như thế?”

Vì đã giải quyết xong chuyện Bạch Ngọc nên tâm trạng hiện thời của Tây Lương Mạt không tệ, thay quần áo xong, nàng cười giao một chiếc trâm cài lục tuyết hàm phương cho Bách Lý Thanh, ý bảo hắn cài lên giúp mình, vừa cười nói: “Thế não, lẽ nào ta không phải luôn vô cùng để bụng phu quân à?”

Bách Lý Thanh thuận tay giúp nàng cài trâm, cúi đầu tà mị cắn một cái lên vành tai nàng: “Vi phu chờ ngươi ban đêm quan tâm vi phu.”

Trên gương mặt tuyết trắng của Tây Lương Mạt nôi lên rặng mây đỏ, tức giận mắng hắn một tiếng: “Được rồi, ta tiến cung đây.”

— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch đi ra cướp bộ ngực lớn —

Bầu trời đêm hè đen như nhung hiện lên vầng trăng lạnh, gió đêm thổi qua cung cấm sâu thẳm, thổi đi ưu thương và tịch mịch khôn cùng.

“Vừa nghe cung quan nói, biết quân sủng còn đây. Chưa kịp nở nụ cười, trước đã thấy ưu sầu. Bảo kính soi bóng ảnh, hồng sam thấm nước măt. Thái dương nay lại mọc, nào dám hận dài lâu.”

Tiếng đàn cô đơn và tiếng hát như khóc như kể xa xôi phiêu đãng giữa đình đài trống trải, như một linh hồn bi thương vương vất trong cung đình hoa lệ.

Khiến người ta nghe mà không khỏi thổn thức.

Một tiểu cung nữ cầm đèn lồng nghe được không nhịn nổi than thở: “Vị nương nương nào mà đáng thương quá.”

Đại cung nữ dẫn đường phía trước tức giận kéo nàng ta quát lớn: “Lắm chuyện cái gì, còn không đi mau, vị nương nương nào thì ngươi có thể bàn luận được à, không muốn sống nữa chắc?”

Tiểu cung nữ nghe vậy choáng váng một lúc, bỗng nhớ tới cái gì, theo bản năng nói: “Chỉ có Hoàng Hậu nương nương ở Trường Môn cung khi đánh đàn không cho người hầu hạ xung quanh, hay là…”

Đại cung nữ hổn hển trừng mắt lườm nàng ta một cái, tiểu cung nữ vội vàng che miệng, nhìn trái nhìn phải rồi cúi đầu ngoan ngoãn đi theo đại cung nữ.

Nhưng mà, có người sợ, đương nhiên có người không sợ.

“Nương nương, đêm đã khuya, một mình ở đây không sợ sao?” Giọng nam tử êm tai bỗng vang lên trong một đình giả sơn trong Trường Môn Cung, làm Lục Hoàng Hậu đang gảy đàn đột nhiên dừng tay, giận dữ quay đầu trách mắng: “Không phải đã nói khi bản cung đánh đàn không có phép ai…”

Nhưng sau khi Lục Hoàng Hậu nhìn người kia, tức giận như đá chìm vào đáy biển.

“Là ngươi à, Tiểu Phương Tử?” Lục Hoàng Hậu thản nhiên gật đầu với thái giảm trẻ đứng sau lưng mình, sau đó quay mặt đi nói: “Không phải đã nói với ngươi sau này đừng tới tìm bản cung nữa sao?”

Tiểu Phương Tử mỉm cười: “Nương nương, người xem, ánh trăng đẹp thế này, có câu đối ảnh thành tam nhân, nếu nơi này không còn ai khác, vì sao chúng ta không uống rượu ngắm trăng, dù sao tốt hơn một mình buồn bã dưới ánh trăng, mặc kệ bản thân đau buồn thế này, người mà mình để ý cũng không thấy.”

Lời Tiểu Phương Tử nói làm cho Lục Hoàng Hậu ngẩn ngơ, sau đó cúi đầu cười khổ: “Đúng vậy, đối phương nhìn không thấy, cuối cùng chỉ có bản thân làm khó bản thân thôi.”

Dứt lời, nàng đặt đàn xuống, nói với Tiểu Phương Tử: “Nếu đã mang rượu đến rồi thì ngồi xuống đây với bản cung đi.”

Tiểu Phương Tử đáp lời, ngồi xuống trước mặt nàng, bắt đầu đặt rượu ngon, hoa quả trong tay mình lên.

Lục Hoàng Hậu nhìn thái giám trẻ tuổi trước mặt, hắn có một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, dáng người cao lớn, hành động cử chỉ đều rất phong lưu tao nhã, cho dù đối mặt với Hoàng Hậu như nàng cũng không kiêu không nịnh.

Một thời gian trước, tâm trạng của nàng luôn không tốt, ban đêm ngồi trên đình giả sơn đánh đàn, suýt chút nữa ngã từ trên hòn giả sơn xuống, may có Tiểu Phương Tử đi ngang qua cứu nàng, thế nên dù Tiểu Phương Tử không kính sợ nàng hoặc cung kính nàng như những thái giám bình thường khác, nàng luôn có thể dễ dàng tha thứ, huống hồ Tiểu Phương Tử thiên văn địa lý không gì không biết, học thức uyên bác, nghe nói nếu không phải người nhà phạm tội thì hắn sẽ không bị đưa vào cung.

Trong những ngày quen biết này, Lục Hoàng Hậu dần cảm thấy ở cạnh hắn không có gánh nặng gì, thậm chí còn là lúc nàng thả lỏng nhất.

Tuy không muốn bị người ta nhìn thấy nàng tại thời điểm lòng đầy chua xót và cô đơn này, nhưng Lục Hoàng Hậu vẫn có chút mong đợi có người có thể im lặng bầu bạn, giải buồn giải khổ cho nàng.

Có điều Tiểu Phương Tử dù làm việc ở phủ Ngự Tạo nhưng là làm chân chạy bên ngoài, phải thường xuyên ra ngoài nên không thể thường xuyên bầu bạn với nàng.

Tiểu Phương Tử rót một chén rượu cho Lục Hoàng Hậu, mỉm cười kính rượu nàng: “Nương nương, một lần say giải ngàn sầu, Tiểu Phương Tử kính người.”

Lục Hoàng Hậu nhận lấy, do dự chốc lát rồi uống cạn.

Tiểu Phương Tử mỉm cười, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên một tia tà mị, sau đó tiếp tục rót rượu vào chén của Lục Hoàng Hậu: “Nương nương, rượu này Tiểu Phương Tử trộm được từ chỗ ngự trù, tên là nữ nhi túy, nương nương có muốn biết rượu này bắt nguồn từ câu chuyện gì không?”

Lục Hoàng Hậu lại uống một chén, hơi có chút hứng trí cười nói: “Ngươi tinh quái như khỉ, trong bụng tràn đầy câu chuyện, nói nghe thử xem…”

Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện, trong thoáng chốc đã là đêm khuya.

Uống đến cùng, Lục Hoàng Hậu chuếnh choáng say, lắc lư đứng dậy, nhìn trăng sáng phía chân trời bỗng chảy ước mắt, đau thương nói: “Người ta nói trăng tròn là lúc đoàn viên, ngàn dặm cộng thiền quyên. Hôm nay là đêm trăng tròn, không biết hắn đang ở bên ả lẳng lơ nào, nhiều năm như vậy, lẽ nào ta đối với hắn chưa đủ tận tâm tận sức? Vì sao… Vì sao không thể so với tiện nhân Lam Linh kia, vì sao… sớm biết vậy lúc trước ta không nên gả làm thê tử đế vương!”

Hoàng Hậu lảo đảo một cái, bỗng ngả về sau, nhưng đau đớn dự kiến không đến, một lồng ngực rộng lớn bỗng đón lấy nàng, hơi thở ấm nóng mang theo mùi rượu mê hoặc của Tiểu Phương Tử phả lên bên tai nàng, khiến toàn thân nàng run rẩy khó hiểu: “Nương nương, cần gì vì người không hiểu tâm ý ngươi mà khổ sổ như thế, cuối cùng sẽ có người bằng lòng ở bên ngươi.”

Hoàng Hậu giật giật mới phát hiện tay Tiểu Phương Tử đã đặt lên ngực nàng, nàng đỏ mặt xấu hổ quát: “Làm càn, ngươi… thật to gan!”

Nhưng tiếng quát lớn như vậy trong tai Tiểu Phương Tử lại giống như tiếng hờn dỗi, không có bất cứ sức mạnh nào.

Năm ngón tay Tiểu Phương Tử nắm lấy mặt Hoàng Hậu, bắt nàng quay sang, cười tà tứ: “Thế này mới gọi là làm càn và to gan.” Dứt lời, hắn bỗng cúi đầu hôn lên môi Hoàng Hậu.

Lục Hoàng Hậu hoàn toàn ngẩn ra, nhưng không biết do uống rượu say hay do hơi thở nam tử quá mê hoặc, nàng chỉ cảm thấy tay chân mình như nhũn ra, thủy triều nóng trong thân thể không ngừng trào lên, hoàn toàn kéo lý trí nàng vào sâu trong lòng nó.