Tiểu Thắng Tử lắc đầu, trong lòng thầm mắng Lục Tướng gia quá không có mắt, đối nghịch với Cửu Thiên Tuế chẳng phải muốn chết hay sao!
Bách Lý Thanh nhìn sắc trời, sắc mặt không khỏi càng thêm bực bội: “Lại ban đêm rồi, đúng là một ngày không thú vị.”
Tiểu Thắng Tử nhìn Bách Lý Thanh một cái, cười nói: “Gia nhớ Quận Chúa, à không, nhớ phu nhân rồi.”
Bách Lý Thanh lười biếng thở dài một tiếng: “Đúng vậy, nha đầu kia không ở đây, bản tọa không biết phải chơi thế nào mới vui nữa.”
Dứt lời, bốc một nắm hạt dưa từ cái túi gấm bên cạnh, chầm rì rì bắt đầu cắn.
Tiểu Thắng Tử yên lặng phủi một đống vỏ hạt dưa đang bay xuống đầu mình.
Thật ra hắn cũng rất nhớ phu nhân, đã quen hầu hạ một Thiên Tuế gia dễ tính rồi, nay lại đối mặt với gia khó hầu hạ trước kia, thực sự là… thời gian bi thảm.
— Ông đây là đường ranh giới Cửu Thiên Tuế rất ngứa tay —
“Hắt xì!” Tây Lương Mạt thấy mũi ngứa ngứa, không nhịn được hắn xì một cái rõ to.
Bạch Trân thấy Tây Lương Mạt như vậy, vừa lau mồ hôi trên trán mình vừa cười hì hì: “Mặt trời chói chang thế kia mà Quận Chúa còn hắt xì, nhất định là gia ở nhà nhớ ngài đấy.”
Từ khi Tây Lương Mạt nói với ba tỳ nữ mình tự nguyện gả cho Bách Lý Thanh, nàng không cảm thấy có gì tiếc nuối, cộng thêm Bách Lý Thanh đối với Quận Chúa rất tốt, bọn họ đều thấy rõ ràng, nên dần dần kính nể và chậm rãi chấp nhận Bách Lý Thanh từ tận đáy lòng.
Tây Lương Mạt day mũi, hừ một tiếng với Bạch Trân: “Đã bảo các ngươi gọi ta công tử cơ mà, sao vẫn không nhớ!”
Bạch Trân làm cái mặt quỷ: “Công tử, nô tài thấy chỉ có người nhà nên mới nói vậy mà.”
“Nếu ngươi không tập gọi cho quen, sau này rất dễ lộ chân tướng!” Tây Lương Mạt thản nhiên nói.
“Đã biết, công tử.” Bạch Trân vội vàng gật đầu.
Tây Lương Mạt cười lắc đầu, nhìn về phía trước, bầu trời xanh lam, sa mạc vô cùng tận hiện ra trước mắt, cách đó không xa, thành Luật phương sừng sững đứng dưới chân núi Hạ, đó là một tòa thành dùng đá tảng xây nên, dựa núi mà đứng giữa sa mạc, đá nham màu trắng thô ráp phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, giống một con thú lớn yên lặng nằm giữa sa mạc bảo vệ vùng bụng Trung Nguyên.
Trải qua hơn mười ngày đi đường, Tây Lương Mạt cùng “thương đội” của mình cuối cùng cũng tới nơi mà Bách Lý Thanh dẫn nàng tới giữa đêm trăng nửa năm trước.
Đây là một thương đạo đi thông tới thành Luật Phương, không ngừng có tiểu thương lữ hoặc đội lạc đà lớn đi qua bên cạnh bọn họ, có thể xưng là rộn ràng nhốn nháo, cực kỳ náo nhiệt.
“Công tử, công văn thông quan đã chuẩn bị thỏa đáng.” Một nam tử cao lớn gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, đầu đội nón rộng vành giục ngựa đến, cung kính chắp tay với Tây Lương Mạt.
“Lý thống lĩnh vất vả!” Tây Lương Mạt mỉm cười với hắn.
Lý Mật gãi đầu hơi xấu hổ: “Công tử không cần khách khí như vậy, gọi ta là Lý Mật là được.”
Thống lĩnh thương đội chính là Kim Lăng đô thống của Cẩm Y Vệ – Lý Mật, Lý Mật vốn là con lai do nữ tử Trung Nguyên bị cướp tới Hách Hách sinh hạ, còn trẻ đã sống giữa Hách Hách và Khuyển Nhung, bởi huyết thống của hắn không tinh khiết nên thời niên thiếu luôn bị người Hách Hách đày đọa như nô lệ, cho đến sau này hắn giết chủ nô ngược đãi mình, chạy trốn tới Khuyển Nhung, bắt đầu đánh cướp những thương đội giữa hai vùng Hách Hách và Khuyển Nhung, còn trở thành bá vương thổ phỉ một phương.
Cho đến một ngày hắn gặp phú thương trẻ “xinh đẹp” dẫn “thương đội” đi Hách Hách – Bách Lý Thanh, từ đó về sau bị Bách Lý Thanh thu về dưới trướng, đổi tên từ Hán Lan Đạt thành Lý Mật. Không biết rốt cuộc Bách Lý Thanh dùng thủ đoạn gì mà một đầu lĩnh thổ phỉ đầy dã tính khó thuần phục như Lý Mật lại chịu cúi đầu làm một hán tướng trung thành tận tâm.
Lúc này, vì chuyện xuất hành của Tây Lương Mạt, Bách Lý Thanh nghĩ hắn cực kỳ tinh tường nơi này nên mới điều hắn từ Kim Lăng trở về.
Đại đội người ngựa đồng loạt đi về phía thành Luật Phương, cửa thành có một nhóm vệ binh mặc giáp đeo đao, ánh mắt lạnh giác cảnh giác dò xét những đoàn thương lữ ra vào.
Tây Lương Mạt dẫn một số đông người ngựa tới gần lập tức khiến giáo úy dẫn đầu chú ý, hắn quay mặt nhìn về phía người của mình, bọn họ gật đầu, sau đó ánh mắt hắn trở nên đề phòng, khi đám Tây Lương Mạt tới gần hắn bỗng hét lớn một tiếng: “Các ngươi là ai, tới làm gì?”
Bạch Trân xuống ngựa trước, cầm văn thư thông quan đi tới, cười nói: “Quan gia, chúng ta là thương lữ từ thượng kinh tới, đang định tới Hách Hách hoặc Khuyển Nhung buôn bán vài thứ?”
Giáo úy kia cúi đầu xem văn thư trong tay, sau đó lạnh lùng liếc nàng: “Các ngươi là thương lữ từ thượng kinh đến, chuẩn bị đi buôn bán?”
Bạch Trân cười, đang định gật đầu thì một thanh kiếm thoáng cái đã gác lên cổ nàng, hơi lạnh khiến Bạch Trân run lên một cái, giáo úy giơ tay lên, chỉ vào đám Tây Lương Mạt lạnh như băng nói: “Bắt!”
Theo một tiếng bắt kia, một đội vệ sĩ cũng mặc giáp đen lập tức ùa từ trong thành ra, bao vây đám Tây Lương Mạt.
Đáy mắt Lý Mật lóe lên tia tàn nhẫn, muốn rút kiếm bên hông mình ra lại bị Tây Lương Mạt vươn một tay ngăn cản nên hắn mới dừng.
“Vị quan gia này, không biết dẫn thương đội thì đắc tội các ngươi ở chỗ nào, hay văn thư thông quan của chúng ta có vấn đề? Ngài không nói nguyên do đã ra tay với chúng ta không khỏi quá không có đạo lý rồi.” Tây Lương Mạt nhìn giáo úy kia, không vội không chậm nói, thản nhiên liếc nhìn vào trong thành.
Giáo úy lạnh lùng nhìn nàng: “Các ngươi không đắc tội bản giáo úy, công văn thông quan cũng không có vấn đề, về phần vì sao phải ra tay với các ngươi, lát nữa các ngươi tới nhà lao Luật Phương tự nhiên sẽ có người nói cho các ngươi, nếu điều tra ra các ngươi không có vấn đề, trong ba ngày sẽ thả các ngươi ra ngoài.”
Dứt lời, hắn vung tay lên, đám vệ sĩ mặc áo giáp cầm trường kiếm chậm rãi tới gần đám Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt hơi nhăn mày nhìn xung quanh, phát hiện những đoàn thương lữ khác và người qua lại dường như không quá quan tâm tới chuyện đang xảy ra ở chỗ bọn họ, chỉ thương hại nhìn bọn họ vài lần trong khi kiểm tra công văn như đang xem trò vui.
Lẽ nào, nơi này thường phát sinh chuyện thương lữ bị bắt trong khi giấy tờ hợp lệ, thế nhưng vì sao?
Trong mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia lạnh giá, lẽ nào vì thấy bọn họ lạ mặt nên muốn chèn ép bọn họ một phen?
“Công tử, chúng ta có cần lấy kim bài bệ hạ cho, hay lệnh bài Cẩm Y Vệ hoặc Tư Lễ Giám ra không?” Lý Mật ghé vào tai nàng nhẹ giọng hỏi.
Tây Lương Mạt lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi theo xem đi, xem trong hồ lô của bọn chúng bán loại thuốc cao bôi trên da chó gì, nếu chèn ép vơ vét tài sản của lương dân, thành chủ thành Luật Phương này không cần làm tiếp nữa.”
Lý Mật cung kính thấp giọng nói: “Vâng.”
“Giao toàn bộ vũ khí ra!” Nhóm vệ sĩ áo giáp đen bỗng hét lớn với bọn họ.
Tây Lương Mạt nhìn về phía người của mình khẽ gật đầu, vì vậy mọi người đồng loạt giao kiếm trên lưng mình ra, thế nhưng trên mặt không có bất cứ vẻ gì căng thẳng. Người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ, ngoại trừ đao kiếm trên tay, không ít người càng am hiểu dùng công cụ bí mật để giết người, ví dụ như trong đó có một người thích dùng hạt gạo và chiếc đũa nhất, cho nên đối với bọn họ mà nói, giao đao kiếm bọn họ không thấy căng thẳng chút nào.
Giáo úy kia vốn thấy thương đội này nhìn có vẻ binh hùng tướng mạnh, sợ là không ngoan ngoãn chịu trói, không ngờ bọn họ thẳng thắn như thế, trong lòng ngược lại có chút kinh ngạc, nhưng sau đó vẫn sai người đưa hết bọn họ về nhà tù của thành Luật Phương.
Tây Lương Mạt chậm rì rì dắt ngựa, vừa đi vừa đánh giá thành Luật Phương. Thành Luật Phương này quả nhiên không hổ là đệ nhất thành biên quan, là thành lớn phồn hoa và kiến trúc khoáng đạt nhất mà bọn họ từng gặp trên đường từ kinh thành tới biên quan, đường phố rộng lớn, nhiều tộc người rộn ràng, hai bên đường lớn bày đầy các quán nhỏ, đồng thời người quản lý thành Luật Phương cực kỳ có quy củ, phần lớn hàng quán đều nằm trong một khu vực kẻ sẵn, phố chợ thành hàng. Ví dụ như chợ gia súc buôn bán lạc đà, ngựa, lừa, dê, bò; chợ đá quý bán châu báu ngọc khí, những loại đồ chơi quý giá; chợ hương bán các loại hương liệu, chợ vải bán vải vóc, thuốc nhuộm.
Tây Lương Mạt cảm thấy hứng thú với hương liệu và lạc đà nhất nên luôn để tâm chú ý tới hai vị trí này, đồng thời nàng cũng phát hiện ở đây còn có vệ sĩ tay cầm đao không người tuần tra, giữ gìn trật tự trong chợ.
Nếu có tiểu thương xuất hiện tranh chấp sẽ bị mang đi rất nhanh, rất ít khi ồn ào lên.
Tây Lương Mạt không khỏi khen ngợi: “Tiết Độ Sứ của Luật Phương quả là một nhân tài, có thể quản lý trật tự một nơi hỗn tạp nhiều dân tộc như vậy.”
Giáo úy kia vốn luôn để mắt đến Tây Lương Mạt, dù sao thiếu niên tướng mạo tuấn mỹ này lại là người lãnh đạo của một thương đội vốn rất đáng hoài nghi, nghe “thiếu niên” nói vậy giáo úy lạnh lùng thốt: “Đương nhiên rồi, Luật Phương vốn là trọng địa biên quan, lại là nơi giao thương mà Cửu Thiên Đế chỉ định, một khi xảy ra chuyện gì phiền phức chẳng phải kích động chiến sự biên quan hay sao?”
Tây Lương Mạt nghe được xưng hô quen thuộc kia, khóe môi không khỏi hơi cong lên, nhìn về phía giáo úy: “Người người nói Cửu Thiên Tuế sợ những man tộc như Khuyển Nhung, Hách Hách, xem ra là thật nhỉ, đường đường Thiên Triều sợ gì đám tộc man di này, nếu đánh lên thì cứ việc phái binh trấn áp là được.”
Giáo úy kia cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nhìn Tây Lương Mạt: “Đám người đọc sách các ngươi, ngoại trừ cổ hù đầy đầu thì chưa từng thực sự hiểu dân tình biên quan, hành binh bố trận dễ dàng thế sao, dân chúng khó khăn lắm mới được an cư lạc nghiệp, một nhà già trẻ mấy năm nay mới có chút hy vọng, các ngươi nóng đầu lên là hô Thiên Triều thượng quốc có thể tiêu diệt man di gì đấy, coi thể diện còn quan trọng hơn cả mạng sống.”
Tây Lương Mạt nhướng mày: “Thế nào, xem ra các ngươi rất tán thành Cửu Thiên Tuế, nam nhân không phải nên bình thiên hạ trên lưng ngựa hay sao?”
Giáo úy kia khinh thường chửi bậy một tiếng: “Ông đây mặc kệ ai cầm quyền trong triều, cầm quyền có phải hoạn quan hay không, chỉ cần có thể để thành Luật Phương bình an, già trẻ an cư lạc nghiệp thì lão tử ủng hộ người đấy.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, nụ cười trên môi ngày càng rõ ràng, thầm nghĩ, không ngờ lão yêu nghìn năm kia lại rất được ủng hộ bởi quan binh chốn biên thành.
Hoàn toàn khác với những lời nàng nghe được ở kinh thành.
Nàng còn tưởng tiếng tăm của Cửu Thiên Tuế đã không thể tệ hơn được nữa!
Thấy khóe môi Tây Lương Mạt cười cười, giáo úy kia cho rằng Tây Lương Mạt cười nhạo mình, sắc mặt giận dữ nhìn nàng cười khẩy: “Cười cái gì, chờ xử lý hết đám gian tế các ngươi xem các ngươi còn cười được không, chính vì có đám sâu mọt người Hán vô liêm sỉ các ngươi đốt lửa nên thiên hạ mới đại loạn!”
Khi đang nói chuyện, Tây Lương Mạt đã nhìn thấy nha môn và nhà giam Luật Phương cách đó không xa.
Nàng mới biết thì ra nha môn và nhà giam Luật Phương nằm cạnh nhau, hơn nữa nhà tù nhìn có vẻ mất rất nhiều công sức để tu kiến.
Ngoài cửa nhà tù có một loạt giá treo cổ, hiện nay phía trên đang treo hơn mười thi thể, các tộc đều có, có cái đã hư thối lộ xương trắng, mùi tanh tưởi có thể ngửi thấy từ rất xa, còn có vài con kền kền bay tròn trên bầu trời, nhìn xem mình có thể cắn một miếng hay không.
Nhìn qua có vẻ rất kinh khủng và chấn động.
Ngoại trừ thương đội đang bị quan binh nha môn áp giải tới, đang chờ đi vào thẩm tra và một ít người, hoàn toàn không có ai dám tới gần nơi này.
Tây Lương Mạt không khỏi nhướng mày: “Thế nào? Mật thám người Hán nhiều lắm à, các ngươi xử tử phạm nhân ở đây cũng không có ai nhặt xác?”
Giáo úy kia khinh khỉnh nói: “Ngươi tốt nhất cầu mong người đừng bị treo ở đây đi.”
Tây Lương Mạt mỉm cười: “Ta cảm thấy ta sẽ không bị treo ở chỗ này.”
Giáo úy lại muốn châm chọc vài câu, khi nhìn thấy lệnh bài trên tay nàng, ánh mắt cứng lại, nhìn về phía nàng một cách không dám tin: “Ngươi là đốc tra của Tư Lễ Giám?”
Tây Lương Mạt cười khẽ: “Thế nào, không tin à?”
Lúc này, Lý Mật và phó thống lĩnh của hắn đã đi lên, lật cổ tay của mình ra cho giáo úy kia xem, trong tay áo thêu hoa sen máu của Tư Lễ Giám, còn nở ra bốn cánh, biểu hiện thân phận cao của họ tại Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ.
Sắc mặt giáo úy nhất thời trắng bệch, lập tức dừng bước, đang định quỳ phịch xuống thì bị Tây Lương Mạt nâng lên.
Giáo úy lập tức cảm thấy đầu gối mình giống như có vật gì đó chống vào, không cách nào quỳ xuống được.
Tây Lương Mạt mỉm cười với hắn: “Giáo úy đại nhân nghìn vạn lần đừng tiết lộ hành tung của chúng ta tại đây.”
Giáo úy ngầm hiểu, đứng lên, vẻ mặt nhìn Tây Lương Mạt cung kính hơn rất nhiều, dù sao cái nâng kia khiến hắn cảm nhận được thực lực của đối phương, tuổi trẻ đã có võ công và nội lực như vậy quả thật không nhiều, chẳng trách thiếu niên xinh đẹp này có thể trở thành đốc tra của Tư Lễ Giám, dẫn theo một chính một phó chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ.
Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ có quyền tra xét và tiền trảm hậu tấu đủ loại quan lại, vì vậy không quan viên nào không sợ.
“Tại hạ Uất Trì Kính, là giáo úy Hổ Khiếu doanh thuộc biên quân Luật Phương, bái kiến đốc tra đại nhân.” Giáo úy kia cung kính thấp giọng nói.
Tây Lương Mạt thản nhiên đáp: “Ừ, sau này ở trước mặt mọi người gọi ta là Mạt công tử là được rồi, lát nữa dẫn ta đi gặp thành chủ đại nhân của các ngươi, hoặc nên nói là Tiết Độ Sứ đại nhân.”
Đây là cửa đầu tiên của trạm đầu tiên mà nàng phải qua khi đến dây, hoặc nên nói là người đầu tiên cần gặp.
Giáo úy gật đầu đáp vâng.
Tây Lương Mạt thoáng dừng, lại nhìn những người bị thẩm tra, có chút khó hiểu hỏi: “Vì sao các ngươi lại mang những thương đội có công văn hợp pháp tới đây thẩm tra, hơn nữa ta thấy dáng vẻ của ngươi có vẻ rất cảnh giác với người Hán?”
Giáo úy kia lạnh mặt, khi nói có cảm giác nghiến răng nghiến lợi: “Đúng thế, bắt đầu từ vài năm trước, có một vài nhóm “thương lữ” từ Trung Nguyên chúng ta chuyên môn gây chuyện ở Luật Phương, công kích người Hách Hách, Khuyển Nhung và Tây Địch; còn có một số tiểu thương bán hàng rong của các nước nhỏ khác khơi chuyện, bịa đặt sinh sự ở quán rượu, gây xích mích quan hệ giữa các tộc trong thành, công kích binh sĩ, suýt chút nữa tạo thành dân biến trong thành, dẫn tới Khuyển Nhung và Hách Hách vây công, còn không chỉ một lần. Vì vậy sau đó thành chủ đại nhân tăng số trọng binh tuần tra, mỗi khi có người tranh chấp võ miệng thì bắt người đi trước, đồng thời dẫn toàn bộ những người khả nghi tới nha môn thẩm tra, một khi phát hiện có vấn đề lập tức treo cổ đám thám tử và kẻ gây xích mích trước nhà giam, lấy làm răn đe.”
Hắn dừng một chút, xấu hổ nhìn Tây Lương Mạt nói: “Hôm nay thấy đốc tra, à, Mạt công tử dẫn nhiều người ngựa như vậy, hơn nữa chúng ta ở biên thành đã lâu, ai là thương lữ thật ai là thương lữ giả vừa nhìn là biết, dáng vẻ sạch sẽ của các ngươi nào giống như đi xuyên qua sa mạc, hơn nữa bọn họ đều là người được huấn luyện.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, không khỏi cười tự giễu: “Xem ra bản công tử tự cho là mình cải trang rất giống, thì ra còn kém nhiều!”
Có người Hán làm loạn?
Đó là những ai? Muốn khơi dậy chiến sự biên quan chắc chắn vì liên quan tới lợi ích của những người này, không biết Lục Thừa Tướng hoặc cha già của nàng đã điên đến mức này chưa, định dùng sự bình an của quốc gia để đổi lấy quyền thế vững chắc.
Uất Trì Kính ngại ngùng nói: “Mạt công tử chỉ vì không biết tình hình chỗ chúng ta thôi.”
Tây Lương Mạt cười cười không nói gì thêm, một đoàn người ngựa theo giáo úy và đám lính canh vào nha môn.
Thành chủ của nơi như Luật Phương chính là quan lớn, được triều đình phong làm Tiết Độ Sứ, có điều nơi này luôn là củ khoai lang bỏng tay, các tộc ở đây cả ngày tranh cãi không ngừng, động cái là tai nạn chết người, chọc giận bộ lạc Hách Hách và Khuyển Nhung xung quanh, cầu bên nọ xin bên kia chưa chắc đã trấn an được bất cứ kẻ nào. Tuy đây là một công việc béo bở nhưng Tiết Độ Sứ mỗi kỳ đều làm không dài, còn có ba Tiết Độ Sứ chết ở đây – bị người ám sát.
Cho đến sáu năm trước, có một vị Tiết Độ Sứ mới, thi hành đủ loại luật pháp mềm mỏng và cứng rắn, diện mạo của thành Luật Phương mới chuyển biến tốt hơn.
Những tư liệu được thu thập tới khiến Tây Lương Mạt cảm thấy vô cùng hứng thú với vị Tiết Độ Sứ này.
Giáo úy kia bảo Tây Lương Mạt ngồi chờ ở phòng khách, hắn lập tức xoay người đi hậu viện.
Tây Lương Mạt nhìn phòng khách của nha môn này, thấy ra vị Tiết Độ Sứ kia không phải người liêm khiết chính trực, ngay thẳng công bằng như nàng tưởng tượng, chỉ nhìn phòng khách nha môn trang hoàng bằng đủ loại gấm vóc tinh xảo trang nhã là có thể đoán được.
Bồn cây lục trúc này nếu sinh trưởng tại nơi ẩm ướt như Thục thì rất dễ dàng, thế nhưng ở đây… tuyệt đối là “thứ tốt” đáng ngạc nhiên và tiêu hao tinh thần cùng tiền tài của người ta.
“Nghe nói đốc tra của Tư Lễ Giám tới, hạ quan không đón tiếp từ xa, xin thứ lỗi nhiều hơn… Khụ khụ.” Một bóng người cao gầy chậm rãi từ sau màn đi ra.