Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 175: Quỷ quân



“Xoẹt!” Trường kiếm đâm xuống đất, dưới nền đất vang lên tiếng rên cực nhỏ, đang lúc ầm ĩ thế này nếu không lắng nghe hoàn toàn không nghe thấy được.

Thế nhưng Tây Lương Mạt vẫn chú ý tới một giây khác thường kia, nàng vẫn luôn dồn toàn bộ sự chú ý của mình lên đầu kiếm, đương nhiên không bỏ qua.

Sau đó thân thể Mị Lục hơi ngừng lại không bị kéo về sau, nhưng cũng chỉ là trong giây lát, Mị Lục lại bị kéo về phía hầm xương trắng càng nhanh hơn.

Tây Lương Mạt cũng bị kéo xuống theo, một tia sáng lạnh thoáng qua mắt nàng, nàng nhìn về phía Lý Mật đang kéo một chân mình.

Lý Mật sửng sốt, sau đó cắn răng gật đầu, bỗng buông lỏng tay ra, cùng lúc đó rút trường kiếm trên lưng, nhảy lên chém về phía con thiên túc trùng cao bằng nửa người, rồi điểm mũi chân phi thân về phía hố cát, tay thủ kiếm quyết, dùng mười phần chân khí vạch mũi kiếm về phía mặt cát ngay trước mặt Mị Lục, đồng thời hét lớn: “Dưới cát có người, hán vệ nghe lệnh, bày tam thiên kiếm trận – giết!”

Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ vốn là một thể, chỉ do phân công khác nhau, nhưng cách thức huấn luyện không khác nhau là mấy, đều có chỉ huy sứ cấp cao là giáo đầu, lúc này nghe giáo đầu nhà mình hét lớn một tiếng, nhất thời tinh thần lên cao, bọn họ vốn đều là cao thủ nhất đẳng, hôm nay hỗn loạn bại lui là do cảnh tượng và sinh vật kinh khủng đại diện cho lực lượng thần bí nào đó làm rối loạn tâm trí.

Nay nghe có người ẩn nấp dưới cát, đáy mắt bắn ra tia sáng lạnh ác độc. Quỷ thần yêu vật họ sợ, nhưng bọn họ không có mảy may sợ hãi đối với con người!

“Tuân lệnh!”

Tất cả trường kiếm trong tay hán vệ lập tức đều nhịp dồn nội lực cắm mạnh về phía mặt đất, thậm chí còn không để ý độc trùng khổng lồ đang nhào tới từ đằng sau.

Hành động này quả nhiên hiệu nghiệm, không ít người không còn bị kéo xuống nữa, có những chỗ đao kiếm cắm xuống còn ứa máu.

Mùi máu tươi kích thích đám độc trùng, bọn chúng càng thêm điên cuồng nhào về phía con người.

Thế nhưng nhóm hán vệ biết có kẻ quấy phá đã hoàn toàn bình tĩnh tỉnh táo lại, cho dù tay trần cũng không còn hỗn loạn nữa, huống hồ mỗi hán vệ ngoại trừ mang theo vũ khí bình thường còn tự có những loại vũ khí khác nhau tốt hơn, không chỉ nhanh nhẹn tránh được đám độc trùng mà còn lấy ra những loại vũ khí ám khí mà mình am hiểu.

Nhất thời, cục diện hoảng hốt chạy trốn khi gặp độc trùng hoặc nhận lấy cái chết đã được ngăn chặn.

Thế nhưng Tây Lương Mạt sau khi kéo được Mị Lục ra khỏi hố cát cũng không vội hỗ trợ những người không bị rơi vào hố, mà lạnh lùng nhìn cuộc chiến một lúc, để người bên cạnh chém rụng độc trùng đang nhào tới, làm cho Lý Mật bên cạnh nóng ruột đến toát mồ hồi.

Túc Vệ cũng bị rơi vào, đã bị độc trùng cắn, tuy không bị kéo vào cát nữa nhưng không còn sức đấu với độc trùng, mắt thấy sẽ không chống cự được nữa.

Tây Lương Mạt đột nhiên hỏi Lý Mật: “Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ hẳn là có một loại khẩu lệnh nhảy lên thống nhất chứ?”

Lý Mật lập tức gật đầu, ánh mắt bất giác nhìn Tây Lương Mạt có phần chờ đợi: “Có, công tử muốn làm thế nào?”

Tây Lương Mạt thấp giọng dặn dò: “Một lát nữa, sau khi ngươi hô khẩu lệnh…”

Ánh mắt Lý Mật sáng lên, lập tức gật đầu, sau đó vận đủ trung khí hét lớn một tiếng: “Chúng hán vệ nghe lệnh, tề thiên toái địa, lạc lưu hỏa!”

Giọng nói của Lý Mật vốn trầm thấp, hét lớn như tuyên truyền giác ngộc, mệnh lệnh rơi vào tai nhóm hán vệ đang khổ chiến, mặc kệ ở trong hoàn cảnh gì cũng dùng hết sức đề khí nhảy lên, gần như có thể nói đều nhịp nghiêng người giữa không trung, tay móc ra mấy viên thuốc màu đen, hung hăng ném về phía mặt đất, rồi mượn lực này nâng cao thân mình tới cực hạn.

Cùng lúc đó, trên mặt đất lập tức nổ bùng lên mùi thuốc súng nồng nặc, “ầm” một tiếng nổ đến rung cả đất.

Độc trùng bị nổ tung, máu thịt nanh độc bay khắp nơi, ngã ngửa dưới đất, vô số xương trắng cũng bị nổ bay tán loạn.

Thứ hữu hiệu nhất, lực sát thương lớn nhất trên người nhóm hán vệ chính là lôi hỏa đạn.

Loại lôi hỏa đạn này rất nhỏ, mỗi người chỉ có mây viên, thế nhưng uy lực lại cực lớn, thông thường chỉ dùng để bảo mệnh.

Tìm đúng thời cơ, Tây Lương Mạt lập tức rút một đôi đoản kiếm nhỏ sắc nhọn như kiếm nga mi, dẫn đầu đánh về phía hố cát đầy xương trắng kia, lớn tiếng hét: “Lên!”

Lý Mật dẫn tất cả nhóm hán vệ xông lên, ngay cả Chuẩn Sát cũng cầm loan đao của mình, đằng đằng sát khí xung phong liều chết, đám Bạch Trân vốn bị gió cát quật cho chỉ có thể nằm trên lạc đà cũng lấy vũ khí của mình ra canh giữ bên cạnh lạc đà, chém giết những con độc trùng tới đây, tránh cho độc trùng làm bị thương phương tiện di chuyển sống còn của mọi người.

Hơn nữa lạc đà của Chuẩn Sát cực kỳ có linh tính, thấy độc trùng tới gần là phì phì thở ra đằng mũi, dẫn đàn lạc đà tránh né và giẫm lên độc trùng.

Tây Lương Mạt dẫn mọi người lao xuống, sau khi hội hợp với nhóm hán vệ trong hầm cát liền không để ý tới côn trùng ăn xác đầy đất và đám độc trùng đang nhào đến lần thứ hai, chỉ giơ kiếm nga mi lên tàn bạo đâm vào lòng đất, lực mạnh đến mức cả cánh tay cắm hết xuống.

Quả nhiên như nàng dự đoán, kiếm nga mi dường như đâm vào thứ gì đó trong mềm có cứng, thứ kia run run rồi nhảy bật lên, mũi kiếm của Tây Lương Mạt xoay ngang thành móc câu chặn đứng thứ đang nhảy lên, sau đó bắt đầu kéo bật lại.

“Bản cô nương muốn xem rốt cuộc ngươi là người hay quỷ!”

Kiếm nga mi trên tay Tây Lương Mạt cũng do Bách Lý Thanh sai người làm cho nàng, chú trọng vào nhẹ, khéo, lạ, hiểm. Thân kiếm rất mỏng, trên thân kiếm có rất nhiều răng cưa lấy máu cực hiểm, đồng thời sau khi mũi kiếm đâm vào sẽ móc lấy da thịt đối thủ, độc trên thân kiếm cũng trực tiếp tuôn vào cơ thể.

Quả nhiên, thứ bị kiếm đánh trúng kia nhanh chóng mất đi sức lực, thoáng cái đã bị Tây Lương Mạt kéo ra.

Đúng là một người, người kia mặc một bộ quần áo màu rất giống màu cát, mặt mũi che kín chỉ lộ ra hai con mắt, sau khi bị kéo ra khỏi cát, con mắt đầu tiên bị ánh mặt trời hừng hực chiếu cho xây xẩm, rồi hung hăng trợn trừng nhìn Tây Lương Mạt như muốn lột da ăn thịt nàng.

Có điều sau khi trúng độc mất đi khả năng hành động, sát thủ kia nhìn có vẻ giống một con sói bị bẻ mất nanh vuốt.

Tây Lương Mạt nhìn hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy mọi người đang nỗ lực kéo người dưới đất ra hoặc đánh chết đối phương.

Bởi vừa rồi dùng một trận lôi hỏa đạn làm mặt đất chấn động, nhất là sát thủ nằm dưới lòng đất bị ảnh hưởng trực tiếp nên bọn chúng đã mất sự linh hoạt và bí mật ban đầu.

Bí mật bị bại lộ đương nhiên không thể gọi là bí mật.

Nếu là người bình thường sợ rằng đã bị tiêu diệt toàn quân dưới trận mai phục này, nhưng lần này Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ phái tới toàn cao thủ đứng đầu, bây giờ đã bình tĩnh lại tự nhiên phải khiến đám người mai phục nếm thử cái gì gọi là nguy hiểm.

Tây Lương Mạt nhìn tù binh bị giẫm dưới chân, lạnh lùng thốt: “Các ngươi chính là quỷ quân Lam gia phải không, gọi đầu lĩnh của các ngươi ra đây, lệnh bài Lam Đại nguyên soái ở đây, còn không mau dừng tay!”

Dứt lời nàng vung tay giơ lệnh bài Lam gia ra.

Tròng mắt sát thủ kia hơi dừng trên lệnh bài, đôi mắt hơi híp lại, sau đó không rên một tiếng quay mặt đi như không nhìn thấy gì hết.

Thái độ này nhất thời chọc giận Tây Lương Mạt, nàng lặn lội đường xa, nhiều lần trải qua gian nguy, tổn thấy nhiều cao thủ nhất đẳng như vậy, trong lòng đang lúc căm tức, nàng cười lạnh một tiếng: “Kẻ trái lệnh bất tuân, lấy hạ phạm thượng, giết!”

Dứt lời, nàng tàn bạo đá một cước vào bụng của sát thủ sa mạc kia, trực tiếp đá hắn tới trước miệng một thiên túc độc trùng thật lớn.

Mắt thấy độc trùng kia sẽ cắn vào sát thủ sa mạc, ai ngờ răng nanh nó vừa chạm vào sát thủ đã như gặp phải thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, lập tức gào lên “chi” một tiếng rồi chạy trốn.

Ánh mắt Tây Lương Mạt sáng ngời, kiếm nga mi thu lại lần thứ hai ném sát thủ sa mạc kia về phía một thiên túc trùng đang nhào tới nàng, quả nhiên kết quả như nhau, con độc trùng kia lập tức xèo xèo chạy trốn.

Đáy mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia lạnh lẽo, hô lên với những người con đang ra sức khổ chiến với kẻ địch ngầm và tránh né độc trùng tập kích: “Trên người những sát thủ này, hoặc trên quần áo có thứ để chống lại độc trùng!”

Lời này vừa nói ra mọi người lập tức thông suốt, nhóm hán vệ sát thần của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ vốn không phải hạng người nhân từ, một khi ra tay nếu không một kiếm cắt lấy quần áo của đám tù binh khoác lên người thì cũng trực tiếp đánh ngất tù binh đá qua đá lại để ngăn cản độc trùng.

Hành động này đương nhiên chọc giận nhóm tập kích còn trốn trong cát, không ít người trực tiếp nhảy ra khỏi cát chiến đấu với nhóm hán vệ.

Tây Lương Mạt nhìn thật kỹ, võ nghệ của bọn họ cực kỳ lạ, tuy từng binh sĩ tác chiến không bằng nhóm hán vệ nhưng bọn họ thường xuyên phối hợp mấy người một cực kỳ nhuần nhuyễn, thậm chí còn không cần giao lưu bằng mắt, tốc độ công kích kẻ địch cực nhanh, góc độ cũng cực kỳ xảo quyệt, hơn nữa giống như có thể phối hợp với đồng bọn công kích cùng một kẻ địch bất cứ lúc nào. Nếu không bắt được kẻ địch mạnh này, sau khi chiêu thức bị phá cũng không nóng không vội, trực tiếp xoay người đánh về phía kẻ địch dễ đánh chết hơn kế tiếp, rồi tức khắc lại có người khác công kích hán vệ lúc trước. Bọn họ phối hợp gần như có thể gọi là thiên y vô phùng, không có kẽ hở.

Như vậy, bọn họ không chỉ có thể đánh ngang tay với nhóm hán vệ, thậm chí khiến nhóm hán vệ không quen thuộc với cách đấu này trúng chiêu.

Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại, sau đó bỗng xoay người nhảy ra khỏi hố cát, phóng thẳng về phía lạc đà của Mị Thất, kéo một người nhếch nhác trong bao tải phía sau lạc đà ra.

Tóc vàng mắt xanh, chính là thành chủ thành Luật Phương bị Tây Lương Mạt lăn qua lăn lại gần chết – Chu Vân Sinh.

Sau đó nàng kéo Chu Vân Sinh đang lảo đảo đi thẳng tới bên hố cát, lạnh lùng hô: “Thành chủ thành Luật Phương Chu Vân Sinh, lấy hạ phạm thượng, tội đáng chết, ngay tại chỗ hành hình chém đầu!”

Dứt lời, nàng một cước đạp lên ngực Chu Vân Sinh, sau đó trực tiếp rút kiếm trên người Mị Thất luôn theo bên cạnh nàng bảo vệ ra, không chút nể tình chém về phía cần cổ của Chu Vân Sinh.

Chu Vân Sinh thật sự không ngờ nàng nói giết là giết, đôi mắt xanh mở thật to, oán độc trợn trừng nhìn Tây Lương Mạt, nhìn ánh sáng lạnh lóe lên từ thanh trường kiếm, trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Thế nhưng ngay một giây thân kiếm chặt xuống, kiếm bỗng khựng lại giữa không trung giống như có vật gì chặn ngang đường kiếm.

Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy hình như có thứ gì đó xuyên qua kiếm của mình, thế nhưng mặc kệ nhìn thế nào cũng không thấy bất cứ thứ gì.

Nàng siết chặt thanh kiếm, cố gắng rút kiếm về lại không cách nào nhúc nhích nửa phần.

Thậm chí nàng còn nghe thấy một tiếng hừ lạnh khinh miệt không biết từ đâu vọng đến, văng vẳng bên tai nàng.

Tia sáng lạnh tàn khốc trong mắt Tây Lương Mạt lóe lên, nàng bỗng buông tay ra, trở tay liền lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai rút kiếm nga mi trên lưng mình ra đâm về phía mặt của Chu Vân Sinh.

Có lẽ người khống chế trường kiếm của nàng không ngờ rằng nàng nói buông tay là buông tay, kiếm kia lập tức bay về phía hố cát, đến khi người nấp ở chỗ nào đó kia phát hiện nàng đã rút kiếm nga mi trên lưng thì đành vội vàng kêu một tiếng: “Anthony!”

Chu Vân Sinh bị nàng giẫm dưới chân, chờ đợi sự lạnh giá và cơn đau nhói trên cổ mình, thế nhưng một lúc lâu không có phản ứng, hắn không khỏi mở mắt ra, cũng chính trong nháy mắt này hắn nghe có người gọi hắn, mà mũi nhọn của thanh đoản kiếm đầy sát khí kia đã gần như cắm vào giữa hai mắt hắn.

Hắn phản ứng cực nhanh, lập tức vươn tay nắm chặt, dùng hết sức toàn thân dời mũi kiếm nhọn kia cách xa khỏi đôi mắt mỹ lệ của mình một chút.

Máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống theo bàn tay cầm kiếm của hắn, giống như mồ hôi lạnh đang thấm ra khỏi trán hắn.

Tây Lương Mạt quỳ gối bên cạnh hắn, tay chậm rãi tạo áp lực, cười lạnh nói: “Chu thành chủ, còn không bảo người của ngươi bước ra à, hay muốn để bọn họ nhìn thấy đôi mắt như ngọc bích này của người rốt cuộc tròn méo thế nào?”

Chu Vân Sinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Gian tặc, ngươi đừng mơ, bản thành chủ cho dù chết cũng sẽ kéo ngươi cùng xuống địa ngục, bọn họ sẽ báo thù cho ta!”

Sức của nam tử vốn lớn hơn nữ tử, nhưng Chu Vân Sinh bị hành hạ mấy ngày, đã sớm suy yếu đến mức không chịu nổi, hôm nay chỉ còn phần mặc người khác xâm lược.

“Báo thù? Ngươi nói giống bây giờ, ở phía sau chúng ta nhảy nhót như khỉ cố gắng nghĩ cách cứu viện ngươi à?” Tây Lương Mạt cười khẽ, tàn nhẫn xoay tròn thanh kiếm nga mi trong tay, thân kiến sắc bén gần như cắt đứt gân tay Chu Vân Sinh, máu chảy như suối.

Mà lúc này, nàng không cần quay đầu lại cũng biết đám tập kích sa mạc đang lăn xả với nhóm hán vệ, chính vì muốn nghĩ cách cứu viện nam tử phía dưới.

Chu Vân Sinh nghe tiếng kêu thảm thiết, hắn rất muốn nhìn xem tình hình thế nào, nơi đó còn có người lo lắng cho hắn. Thế nhưng hiện giờ tròng mắt và đầu của mình sắp khó giữ được, dưới tình hình này hắn hoàn toàn không cách nào ngẩng đầu.

Tây Lương Mạt lại phát hiện ra cử động của hắn, nàng nhướng mày cười: “Thế nào, rất muốn xem tình hình phía sau à, cũng không phải không thể thành toàn cho ngươi.”

Trong mắt Chu Vân Sinh thoáng qua một tia hoài nghi, đã thấy Tây Lương Mạt bỗng nhấc mũi kiếm lên, Chu Vân Sinh đột nhiên cảm thấy bàn tay mát lạnh, hắn mới sửng sốt không biết nàng định làm gì thì trước mắt có ánh sáng lóe lên, đầu vai đau nhói.

Hắn không nhịn được kêu lên một tiếng: “A!”

Tây Lương Mạt đã không chút khách khí đâm hai lỗ thủng trên đầu vai hắn, thân kiếm hình chữ thập mỏng dài tạo thành vết thương có vẻ không lớn, thế nhưng máu lại không ngừng trào ra từ đó, vết thương do kiếm chữ thập tạo ra không thể đè xuống hoặc băng bó là có thể cầm máu.

Tây Lương Mạt quay người lại, nhìn về phía nhóm sát thần Tư Lễ Giám đang cố gắng chắn trước mặt đám tập kích, lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Gọi đầu lĩnh của các ngươi tới, tất cả các ngươi thối lui, vết thương trên vai Chu Vân Sinh không thể cầm máu nếu không khâu lại, hắn còn thời gian nửa khắc, hoặc cứ chờ Chu thành chủ trở thành thây khô cạn máu đi!”

Đối với những kẻ hại chết nhiều đồng bọn của nàng, nàng không bố thí một chút lòng thương hại nào.

Thế công của đám tập kích lập tức yếu đi một chút, bọn họ không phải không giật mình vì lần này gặp phải đối thủ mạnh, càng hiểu mình không cách nào công phá phòng tuyến, cứu Chu Vân Sinh trở về trong nửa khắc ngắn ngủi.

Chu Vân Sinh ôm đầu vai của mình, máu tươi tuôn ra đối lập rõ ràng với sắc mặt tái nhợt của hắn, hắn cố gắng đứng dậy muốn nói cái gì: “Đừng…”

Thế nhưng lời còn chưa dứt Tây Lương Mạt đã không chút khách khí tát một cái lên mặt hắn, đánh cho Chu Vân Sinh quỳ rạp dưới đất, gương mặt trắng nõn tinh tế đỏ thũng, ánh mắt hắn rưng rưng mang theo oán hận, rất có hương vị của mỹ nhân như hoa rơi bị sương tuyết tàn phá, không chỗ nào không đáng thương.

Có điều Tây Lương Mạt đã sớm nhìn quen vẻ tuyệt sắc thế gian của Bách Lý Thanh, làm gì có chuyện thương tiếc hắn, nàng cười lạnh một tiếng, vươn tay lại muốn cho gương mặt hắn một bạt tai: “Nhìn cái gì?”

“Ngừng tay!” Một giọng nói nam tử lạnh lùng nghiêm nghị quát lên mang theo tức giận, đám tập kích che mặt lập tức răm rắp thối lui, chỉ thấy một gã nam tử vóc người cao lớn, mặc quần áo màu cát sa mạc đột nhiên trồi lên từ trong cát giống như hiện ra từ hư vô, sau đó hắn đi về phía Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt hạ tầm mắt liếc nhìn mỹ nhân tóc vàng dưới chân, tiện tay xé một miếng vải trên người hắn nhét vào trong miệng hắn, ghé vào lỗ tai hắn cười khẽ nói: “Chậc, bản công tử quả nhiên đoán không sai, ngươi thật sự là một quân cờ hữu dụng, không uổng phí ta tốn nhiều công sức bắt ngươi tới đây.”

“Thả hắn!” Người kia đứng bên hố cát lạnh lùng nói với Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt mặc kệ bộ dạng giận đến run rẩy của Chu Vân Sinh, chỉ lãnh đạm nhìn về phía người vừa tới: “Các hạ đang nói chuyện với bản công tử đấy à? Nhưng bản công tử hy vọng trước khi đàm phán ngài phải hiểu rõ hai chuyện, thứ nhất, ngươi là ai mà ra lệnh ở đây? Thứ hai, con tin và lệnh bài đều nằm trong tay ta, nếu các ngươi là quỷ quân Lam gia thì chúng ta còn có chuyện để bàn, nếu các ngươi không phải thì chúng ta tử chiến một trận, không có gì phải nói.”

Lời này vừa nói ra, không riêng gì đám tập kích sa mạc nhìn nhau, ngay cả Chu Vân Sinh và người kia cũng khó hiểu nhìn nhau một cái, đều thấy trong mắt nhau sự ngạc nhiên.

Chuyện thế này, nếu thừa nhận bọn họ là quỷ quân, vậy vừa rồi sau khi Tây Lương Mạt lấy lệnh bài ra bọn họ vẫn công kích, chẳng khác nào lấy hạ phạm thượng, bội bạc.

Nếu không thừa nhận, cho dù giết hết đám người của Tư Lễ Giám bọn họ cũng tổn thất nặng nề, không còn mấy người sống.

Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: “Các ngươi có thể tiếp tục suy nghĩ sau khi Chu thành chủ chảy hết máu.”

Người kia nhìn Chu Vân Sinh không ngừng lắc đầu với mình, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, sau đó trong mắt hiện lên vẻ đau xót, nhìn về phía Tây Lương Mạt nói: “Ngươi cầm máu cho hắn trước.”

“Bản công tử chỉ biết lấy máu, xin lỗi.” Dứt lời, nàng giơ tay lên, người kia trợn trừng mắt rồi lạnh lùng nói: “Chúng ta là… là quỷ quân Lam gia!”

Tây Lương Mạt dừng tay, chỉ nhướng mày: “Các hạ không cảm thấy che mặt nói chuyện với khách là một chuyện cực kỳ không lễ phép à?”

Người kia im lặng một lát, ánh mắt thoáng qua thanh kiếm nga mi đang nhỏ máu trên tay Tây Lương Mạt, vung tay giật khăn che mặt của mình xuống.

Mái tóc vàng chói mắt uốn thành một độ cong rực rỡ trong không trung, phản chiếu ánh mặt trời tỏa ra tia sáng mỹ lệ.

Ánh mắt Tây Lương Mạt lướt qua đôi mắt xanh như lục bích, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, cái cằm kiên nghị của hắn.

Nếu Chu Vân Sinh là thánh nhân trẻ tuổi dịu dàng tuấn mỹ trong tranh thì người đàn ông điển trai trước mặt có bảy phần tương tự chính là thần mặt trời Apolo trong thần thoại Hy Lạp, uy nghiêm, tuấn mỹ, lạnh lùng tàn nhẫn.

Khóe môi Tây Lương Mạt cong lên một độ cong đầy suy ngẫm: “Thật là khiến người ta kinh ngạc, lẽ nào quỷ quân đều là nhân tài khác người, chẳng lẽ đều đến từ Đại Thực Tây Vực hết hay sao?”

Thanh niên điển trai cao lớn dẫn đầu cong tay lên, tất cả đám tập kích tháo mặt nạ bảo hộ của mình xuống, trong đó quả thật có một phần nhỏ là người phương tây mắt sâu mũi cao, thế nhưng hầu hết vẫn là người Hán thuần chủng.

“Thỏa mãn chưa, lập tức cầm máu cho hắn!” Người kia lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn Tây Lương Mạt chòng chọc như muốn khoét một miếng thịt trên người nàng.

Tây Lương Mạt rất bình thản, tiện tay điểm mấy đại huyệt trên người Chu Vân Sinh mới làm cho hắn miễng cưỡng ngừng chảy máu, thế nhưng ngay cả sức để đứng lên cũng không có.

Tây Lương Mạt mỉm cười: “Ngươi tên là gì?”

Thấy được vị “Apolo” điển trai này cực kỳ căm hận sự đê tiện của Tây Lương Mạt, nhưng hắn không thể không trả lời: “Chu Vân Tử.”

“Xem ra các ngươi là một đôi huynh đệ tình cảm rất tốt, nếu vậy, Vân Tử huynh, ta nghĩ các ngơi nhất định sẽ đồng ý để chúng ta tới doanh địa của cả ngươi khâu và băng bó cho Vân Sinh, ngươi xem Vân Sinh huynh này, khiến người ta đau lòng quá đi.” Tây Lương Mạt nhếch môi cười cợt.

Vô liêm sỉ!

Người của quỷ quân oán hận trừng mắt nhìn Tây Lương Mạt, trong mắt đều hiện lên mấy chữ này.

Cả người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ cũng yên lặng nghĩ, “công tử” quả là càng ngày càng giống Thiên Tuế gia, đây chính là thứ gọi là tướng vợ chồng sao?

Gân xanh trên trán Chu Vân Tử bật ra, hắn im lặng xoay người đi về phía hố cát.

Tây Lương Mạt ý bảo Mị Thất cõng Chu Vân Sinh, đi theo Chu Vân Tử, nàng cảnh giác nắm chặt kiếm nga mi trên tay, Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ cấp tốc bày ra tư thế phòng ngự vây Tây Lương Mạt và Chu Vân Sinh vào chính giữa, Chuẩn Sát thì xách theo Cáp Tô đang run rẩy trốn dưới lạc đà đi xuống.

Một đường đi theo Chu Vân Tử thật sự khiến đám Tây Lương Mạt không thể không cảm thấy than thở.

Bên dưới hố cát có vài con đường rất sâu, cùng lúc đó Tây Lương Mạt còn nhận ra phía dưới nghìn vạn xương trắng và đám độc trùng này có trận pháp kỳ môn độn giáp, chỉ có đi theo những bước nhất định mới qua được trận pháp này, chân chính gọi là đi qua một biển xương trắng chết chóc.

Khi Tây Lương Mạt nhìn thấy cảnh trí trước mặt, cho dù kiếp trước đã nhìn hết núi cao vực tuyết, biển xanh cát vàng, cũng không thể không bị cảnh đẹp kỳ dị thánh khiết trước mắt chinh phục.

Ai có thể ngờ rằng trong sa mạc biển chết thật sự có… biển.

Hoặc nên nói là một hồ nước nhìn không tới điểm cuối rộng như biển, hồ nước trong vắt phản chiếu bầu trời xanh lam, giống như một tấm kính lớn, khiến người ta không nhận ra rốt cuộc nơi nào là hồ, nơi nào là bầu trời, đẹp đến chấn động lòng người.

Người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ cũng bị sự điêu luyện và sắc sảo của thiên nhiên làm cho giật mình, thế nhưng bọn họ tỉnh táo lại rất nhanh, vẫn cảnh giác vây xung quanh Tây Lương Mạt.

Ánh mắt Tây Lương Mạt lướt qua mặt hồ rộng lớn rơi vào một ốc đảo lớn ven hồ, so với nói kia là ốc đảo chẳng bằng gọi là một vùng thảo nguyên, cây cỏ xanh biếc, hoa tươi nở rộ, con ngựa bóng bẩy béo tốt ăn cỏ bên hồ nước thành đàn, cách đó không xa là một tòa kiến trúc như lâu đài.

Ai có thể ngờ rằng giải đất trung tâm của sa mạc biển chết cực kỳ kinh khủng lại không có cơn lốc đen, cát lún, nóng bức, khô lạnh và các loại độc vật khủng khiếp, chỉ có cảnh đẹp thế này.

Dưới sự dẫn dắt của Chu Vân Tử, mọi người thuận lợi tiến vào tòa thành.

Dọc đường đi không ít người mặt trang phục màu xanh lục nhìn chằm chằm, ánh mắt tràn đầy địch ý và cảm xúc không rõ dõi theo bọn họ không ngừng nghỉ.

Cho đến khi bọn họ tới một phòng khách lớn mới dừng lại.

“Có thể để ta khâu vết thương cho đệ đệ của ta chưa?” Chu Vân Tử lạnh lùng nhìn Tây Lương Mạt nói.

Tây Lương Mạt nhếch khóe môi: “Đương nhiên có thể, có điều phải do người của ta trị liệu cho hắn, mời cầm dược liệu, một thùng nước sạch và giải dược của độc trùng tới.”

“Ngươi…” Sự giận dữ lóe lên trong mắt Chu Vân Tử, hắn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy Chu Vân Sinh đã hoàn toàn hôn mê, hơi thở mỏng manh chỉ có thể sai người đi chuẩn bị những thứ Tây Lương Mạt cần.

Nước và mọi thứ đã được đưa đến, Tây Lương Mạt múc một chén nước giải dược đút cho Chu Vân Sinh, xác nhận không có vấn đề gì mới gọi những người khác tới uống nước. Nàng bảo Túc Vệ dùng giải dược rồi tới giúp Chu Vân Sinh khâu vết thương, không cho người của quỷ quân tới gần.

Tây Lương Mạt đùa nghịch đoản kiếm nga mi trên tay, không âm không dương nói: “Để tốt cho Chu thành chủ, ta hy vọng các ngươi tốt nhất đừng sử dụng huyễn thuật gì đó, bằng không rất dễ khiến một bước sai thành mối hận thiên cổ. Chu thành chủ vốn không sa sút đến hoàn cảnh hôm nay, chỉ tại hắn không thức thời dùng huyễn thuật với bản công tử, đáng tiếc tài nghệ không tinh, bị bản công tử phát hiện nên mới cho hắn một chút dạy dỗ.”

Lời này vừa nói ra, người của quỷ quân không khỏi tỏ ra vẻ khó tin.

Tây Lương Mạt nhìn trong mắt, trong lòng thầm nghĩ, xem ra huyễn thuật của Chu Vân Sinh này là nhân tài kiệt xuất trong số bọn họ.

Chu Vân Tử ngồi trên vị trí trên cùng, nhìn Tây Lương Mạt một lát mới lạnh lùng nói: “Hậu nhân của Lam gia, nữ nhi của Lam Linh phu nhân quả nhiên không giống người thường.”

Tây Lương Mạt dừng lại, bỗng ngẩng đầu nhướng mày, có chút ngạc nhiên nói: “Ngươi biết ta là ai?”

Chu Vân Tử cười nhạt: “Ngay từ khi các ngươi bước vào sa mạc chết chúng ta đã luôn giám sát các ngươi, không thể không nói Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ tuy đều là tay sai của triều đình nhưng thật sự có bản lĩnh, đường người khác đi mười ngày các ngươi có thể rút ngắn thành ba ngày.”

Nếu không có địa đồ, muốn đi tới giải đất trung tâm của biển chết phải đi gần một tháng, có địa đồ thật sự có thể rút ngắn lộ trình, thế nhưng đủ loại uy hiếp tính mạng trên đường đi có thể kéo dài lộ trình ba ngày thành mười ngày.

Mà Tây Lương Mạt dẫn đầu một đội lạc đà, có thể chạm tới trạm cuối cùng của giải đất trung tâm biển chết – địa ngục xương khô, vừa khiến người quỷ quân bội phục, đồng thời cảm thấy uy hiếp nghiêm trọng, trên đường đi bọn họ lại không thể bại lộ thân phận của mình, chỉ có thể cố gắng đả kích và tiêu diệt đội lạc đà này từ bên cạnh, nghĩ cách cứu Chu Vân Sinh. Thế nhưng võ nghệ của đối phương thật sự rất cao, một khi bọn họ tới quá gần sẽ bị phát hiện, hơn nữa đội phương tự có cách phòng ngự, không người nào vì mất tích hoặc chết chóc mà sợ hãi, rất ít khi để cho bọn họ thừa cơ hội.

Có thể thấy những người này đã từng được huấn luyện một cách khốc liệt, quanh năm lăn lộn ở biên giới giữa sự sống và cái chết.

Nhưng bọn họ vẫn thám thính ra vài chuyện từ đôi câu nói giữa những người này.

Ví dụ như Tây Lương Mạt thật ra là hậu nhân cuối cùng của Lam gia, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với Tư Lễ Giám.

Tây Lương Mạt nhìn hắn, nguy hiểm nheo mắt lại: “Ngươi biết ta là ai còn một đường mai phục muốn giết ta?”

Chu Vân Tử chế nhạo, trong đôi mắt xanh ngọc bích đầy vẻ khinh bỉ: “Chúng ta quả thật là quỷ quân Lam gia, nhưng chúng ta chỉ nghe lệnh Lam Đại nguyên soái. Loại hậu nhân Lam gia phản bội tổ tông, thủ đoạn độc ác, thuần phục kẻ thù như ngươi đáng bị thiên đao vạn quả trước bài vị của tổ tông Lam gia, chuộc lỗi với liệt tổ liệt tông Lam gia!”

Tây Lương Mạt cười nhạt: “Phản bội? Các ngươi thấy các ngươi có tư cách nói ra từ này à? Kỷ luật nghiêm minh, hổ phù xuất hiện, vạn quân nghe lệnh. Nay các ngươi gặp hổ phù mà không quỳ, nghe quân lệnh mà không theo, tội đáng chém đầu trước quân doanh! Khi đó ngoại tổ phụ của ta đưa các ngươi tới Tây Vực có mục đích gì, là vì bảo vệ huyết mạch cuối cùng của Lam gia. Hôm nay các ngươi không nghe phân trần, giương đao rút kiếm với hậu nhân Lam gia, chính là phản chủ!”

Nàng thoáng dừng, âm trầm nhìn về phía Chu Vân Tử: “Xem ra quỷ quân trong vài chục năm rời đi đã không còn là quỷ quân Lam gia khi đó nữa. Thế nào, muốn tru sát hậu nhân duy nhất của Lam gia, chiếm thứ của Lam gia làm của mình, tự lập làm vương à?”

Lời Tây Lương Mạt nói từng câu đâm vào tim, khiến sắc mặt Chu Vân Tử và đám quỷ quân ở đây khi xanh khi đỏ, tức giận không thôi lại không tìm được lời để phản bác, bầu không khí nhất thời lại trở nên giương cung rút kiếm.

Chu Vân Tử tức giận vỗ bàn nhảy dựng lên, “Nói bậy, rõ ràng là tiện nhân đê tiện nhà ngươi phản tổ bội tông…”

“Im miệng!” Một tiếng quát chói tai vang lên phía sau mọi người.

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn, thấy một đám nam tử trung niên đầu đội mũ mạo, thân mặc trường bào đang đều bước đi đến.

Chu Vân Tử nhìn thấy người dẫn đầu lập tức gọi một tiếng: “Phụ thân, Anthony đệ ấy…”

Lời còn chưa dứt mặt đã bị tát mạnh một chưởng: “Nghịch tử!”

Chu Vân Tử ôm mặt, đôi mắt như phỉ thúy hiện lên một tia không cam lòng, nhưng vẫn im lặng quỳ một gối xuống.

Người đội mũ mạo cầm đầu kia không nhìn hắn mà đi thẳng qua, tới trước mặt Tây Lương Mạt, cởi mũ trên đầu ra, cung kính quỳ một gối hành lễ: “Thủ hạ Lam Đại nguyên soái, Phiêu Kỵ tướng quân Francis, bái kiến tiểu tiểu thư.”

Người theo hắn tới đồng loạt ngả mũ, quỳ một gối xuống: “Bái kiến tiểu tiểu thư!”

Không ít người trên mặt còn có vẻ cực kỳ kích động, lén lút liếc nhìn Tây Lương Mạt.

Có thể nhận ra bọn họ phần lớn là tướng lĩnh các cấp của quỷ quân năm đó.

Bởi các trưởng bối đều quỳ xuống nên những vãn bối như Chu Vân Tử dù không cam lòng cũng đành phải quỳ một gối.

Tây Lương Mạt nhìn người đàn ông trung niên tóc vàng trước mặt, đường nét của ông ta rất sâu, nếu nói đôi mắt xanh lam của Chu Vân Sinh khiến người ta nghĩ đến bầu trời trong vắt mỹ lệ thì đôi mắt xanh của người đàn ông trung niên điển trai trước mặt như biển rộng không rõ nông sâu.

Huynh đệ Chu thị có vẻ như theo họ mẹ, không theo họ cha, có điều bọn họ di truyền tướng mạo của phụ thân nhiều hơn, con lai nên lại càng tuấn mỹ.

Tây Lương Mạt mỉm cười, ánh mắt lại lạnh lùng dị thường: “Không dám nhận lễ của Phiêu Kỵ đại tướng quân, quỷ quân đã không còn họ Lam, mà là họ Chu, chỉ mong đại tướng quân nể mặt ngoại tổ phụ, nể mặt ít nhất ta không đuổi tận giết tuyệt con trai cưng của ngài, mà đừng đuổi tận giết tuyệt chúng ta.”

Lời này vừa nói ra, tướng lĩnh các cấp của quỷ quân đều nhìn nhau, ánh mắt mang chút ý tứ nhìn về phía Francis.

Francis quỳ một gối ở đó, bình thản nói: “Tiểu tiểu thư thật khéo mồm khóe miệng, Francis làm sao dám nhận tội lớn này.”

Vị tiểu tiểu thư này quả thật là nhân vật lợi hại, hai ba câu đã gây nghi kỵ xích mích giữa các huynh đệ đỡ đần nhau nhiều năm.

Nàng không giống Lam Linh Công Chúa kiêu ngạo thông minh, tính tình lại hồn nhiên cố chấp năm đó chút nào, rất có thủ đoạn và tâm tư, đúng như nhóm thám tử hồi báo – là một người thủ đoạn độc ác.

“Thật không, vậy xin Đại tướng quân giải thích vì sao ái tử của ngài lại nhiều lần bố trí mai phục cố gắng giết chúng ta trên đường tới đây, cho dù biết ta là hậu nhân duy nhất của Lam gia, mà vẫn tàn nhẫn hạ sát thủ, ta chỉ có thể nghĩ tới bốn chữ, giết chủ đoạt quyền.” Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng.

Francis hơi nhăn mày, tội lớn như vậy chụp xuống thật sự khiến ông không thừa nhận nổi.

Khóe môi Francis không khỏi nở nụ cười khổ, chỉ có thể nói: “Đều tại khuyển tử lỗ mãng, bọn họ cho rằng ngài đã đầu phục triều đình, nay đang giúp triều đình tìm chúng ta, nhưng chúng ta đã sớm tuyên thệ quỷ quân vĩnh viễn chỉ thuần phục Lam gia, vì vậy…”

“Vì vậy coi ta là kẻ phản bội à?” Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói: “Nếu ta tìm quỷ quân không phải vì giúp đỡ triều đình, mà muốn đối nghịch với triều đình, báo thù cho Lam gia ta thì sao?”

Trong đôi mắt xanh của Francis hiện lên một tia kiên quyết, nhấn mạnh từng chữ: “Mạt tướng, nhất định sẽ dẫn quỷ quân thề sống chết đi theo! Thế nhưng…”

Ông thoáng ngừng, nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Nếu tiểu tiểu thư muốn làm việc cho triều đình, xin thứ cho mạt tướng không thể theo tiểu tiểu thư, cho dù ngài là hậu nhân duy nhất của Lam gia, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục cung phụng nguyên soái tại biển chết này.”

Tây Lương Mạt nhìn thật sâu vào mắt ông ta, Francis cũng không lảng tránh ánh mắt nàng, thẳng thắn nhìn nàng.

Ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát vẻ mặt Tây Lương Mạt mới dịu đi, vươn tay đỡ Francis lên, thản nhiên cười: “Ta tin ngài, Francis thúc thúc.”

Francis nhìn gương mặt nàng, nụ cười thản nhiên trên khóe môi nàng, ánh mắt không khỏi có chút mê man, giống như nhìn thấy thiếu nữ mỹ lệ kiêu ngạo trong ký ức đã lâu kia.

Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt ông là biết khuôn mặt mình khiến ông nhớ lại chuyện cũ.

Nàng cũng không nói gì thêm, chỉ chờ mọi người đứng dậy nàng mới khom mình thật sâu trước bọn họ, nhẹ giọng nói: “Ngoại tôn nữ của Lam Đại nguyên soái, nữ nhi của Lam Linh, ra mắt các vị thúc thúc, bá bá.”

Mọi người thấy thiếu nữ vốn mang vẻ mặt lạnh giá như băng thoáng cái trở nên uyển chuyển ưu nhã đều có phần sửng sốt. Nhưng sau đó một tiếng thúc thúc bà bá kia khiến thế hệ trước vốn kìm nén tâm tình kích động lập tức đỏ vành mắt, chỉ thiếu nước nước mắt tuôn trào.

“Không dám, mau đứng dậy đi, tiểu tiểu thư.”

“Tiểu tiểu thư…”

Bầu không khí vốn lạnh lùng cứng nhắc thoáng cái hài hòa hơn nhiều, các tướng lĩnh thế hệ trước đều từng có thâm giao với Lam Đại nguyên soái, sự trung thành đến chết này không giải vờ được.

Nhìn bọn họ vây xung quanh Tây Lương Mạt hỏi han, mọi người của Cẩm Y Vệ và Tư Lễ Giám trao đổi một ánh mắt, thở phào một hơi, cuối cùng cũng sống sót.

Tây Lương Mạt đơn giản trả lời một ít vấn đề xong bỗng nghiêm mặt nói: “Nay ta đứng ở đây chỉ muốn nói cho các vị tiền bối hai việc, thứ nhất, mẫu thân của ta đã bị Hoàng Đế và Lục Thừa Tướng bức tử, ta tìm kiếm quỷ quân chính vì báo thù cho Lam gia và mẫu thân ta; thứ hai, ta đã gả cho Cửu Thiên Tuế, vì vậy người của hắn cũng là người của ta, Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ đều là người của ta.”

Lời này nói ra giống như một viên đá lớn quăng vào hồ nước tĩnh lặng, tạo nên sóng lớn trong nháy mắt.

— Ông đây là đường ranh giới Cửu Thiên Tuế đã lâu không xuất hiện —

Ánh trăng dịu dàng, Tây Lương Mạt đã rửa mặt tắm rửa một phen, mặc một bộ trường bào mỏng nhẹ mà thiếu nữ dân tộc sa mạc thường mặc, thắt chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, tóc dài còn hơi ướt dùng chuông vàng buộc sau đầu.

Buổi tới ở vùng trung tâm biển chết này không lạnh giá, chỉ hơi se lạnh.

Phòng của nàng rất lớn, có lẽ do Francis đến từ Đại Thực nên kiến trúc nhìn có vẻ giống phong cách phương tây, ban công cực lớn, bày đủ bộ ghế mây, giường mây sa mạc, còn có tầm nhìn ra tới Kính Hồ.

Cái hồ mỹ lệ mênh mông kia được gọi là Kính Hồ.

Tây Lương Mạt đi ra ban công, muốn ngắm nhìn cảnh đêm mỹ lệ này, bỗng phát hiện trên ban công còn có một bóng người cao lớn mạnh mẽ khác, gió đêm thổi bay vạt áo choàng của hắn, tung bay phía sau giống cánh chim.

Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: “Thế nào, hôm nay Chu thống lĩnh và Francis tướng quân diễn một vở từ phụ nghịch tử còn chưa đủ à?”

Chu Vân Tử quay sang, lạnh nhạt nhìn nàng một cái: “Ngươi cũng thông minh đấy, kẻ muốn trở thành chủ nhân của quỷ quân mà ngay cả biển chết cũng không vượt qua được không xứng trở thành chủ nhân của quỷ quân, cho dù ngươi là hậu nhân duy nhất của Lam gia, dù sao kiếm tốt mà đặt trên tay người không hiểu kiếm thì chẳng bằng để nó luôn yên lặng ở trong vỏ, tế điện cho huy hoàng của chủ nhân trước kia.”

Tây Lương Mạt mỉm cười, ánh mắt âm u lạnh lẽo: “Biểu hiện của ta thế nào? Không chỉ tìm được các ngươi mà còn đánh bại các ngươi.”

Gương mặt tuấn tú của Chu Vân Tử dâng lên một tia đỏ ửng buồn cười, sau đó hắn hừ lạnh: “Đó là do ngươi dùng thủ đoạn đê tiện, uy hiếp tổn thương Vân Sinh!”

Những lời này tới cuối câu không khỏi có chút tức giận, có thể thấy Chu Vân Sinh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.

Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói: “Đây gọi là binh hành quỷ đạo dã, chiến tranh chỉ hỏi kết quả không hỏi quá trình. Lẽ nào các ngươi còn chờ kẻ địch dịu dàng, nhân nghĩa với các ngươi à, hơn nữa thủ đoạn của Chu Vân Sinh cũng không tính là quang minh lỗi lạc.”

“Ngươi…” Chu Vân Tử còn muốn nói gì.

Tây Lương Mạt đã ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi đến lấy lại công bằng cho Chu Vân Sinh thì ngày khác chúng ta có thể đấu một trận, hiện giờ ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đi mạnh khỏe.”

“Được, ta nhớ kỹ!” Chu Vân Tử nhìn thiếu nữ mỹ lệ ngồi trên ghế mây, gió đêm thổi bay làn tóc mềm mại của nàng, trong mắt hắn thoáng qua một tia kỳ lạ, sau đó hừ lạnh một tiếng xoay người nhẹ nhàng rời khỏi ban công.

Tây Lương Mạt lười biếng ngả người trên ghế mây, nàng nhìn vầng trăng thật lớn trên đầu, nhẹ giọng thì thầm: “A Cửu… A Cửu… Ngươi không phải lão yêu nghìn năm sao, cảnh trí đẹp thế này vì sao ngươi không thể cưỡi mây đạp gió tới đây với ta?”

Phải trở về rồi, tất cả đã tạm kết thúc, nhưng nàng không vui sướng, chỉ cảm thấy bỗng dưng rất muốn, rất muốn gặp hắn.



“Hắt xì!” Bách Lý Thanh dừng bút đang phê tấu chương, không nhịn được hắt xì một cái, hắn ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, cắn răng cười lạnh một tiếng: “Tiểu vô lại này, lâu vậy còn không trở về, chờ xem bản tọa trừng trị ngươi thế nào!”