Francis nhìn nam tử lạnh giá quỷ quái trước mặt, bỗng nhiên mỉm cười: “Thiên Tuế gia, ngươi cảm thấy ta nhìn thấy cái gì?”
Đôi mắt đen kịt thần bí như nửa đêm của Bách Lý Thanh thoáng qua một tia sáng lạnh âm u: “Mặc kệ ngươi nhìn thấy cái gì, bản tọa tin ngươi không nhìn thấy gì hết.”
Dứt lời, hắn quay người đi về phía trong thành, thậm chí còn không để thời gian cho Francis trả lời.
Francis khẽ nhăn mày, nam nhân kia chỉ dựa vào một ánh mắt của ông đã biết ông nhìn thấy một vài cảnh không nên nhìn thấy, biết một số bí mật không nên biết.
Cố tình lại chắc chắn ông sẽ không tiết lộ bí mật này, sự tự tin đó ở đâu ra?
Francis nhìn bóng lưng hắn, bỗng dưng âu sầu thở dài một hơi, thời gian đã qua lâu vậy sao?
Lâu đến mức những ngôi sao chói mắt vây quanh Lam Linh công chúa năm nào đã dần mất ánh sáng, còn những ngôi sao ảm đạm mờ nhạt nhất nay đã trưởng thành thành hỏa tinh nguy hiểm và uy hiếp xâm chiến thiên hạ.
Khi người kia bước qua, hơi thở tăm tối và máu tanh trên người thật sự nặng đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, trên người hắn tràn đầy hương vị của sự chết chóc.
Nếu không trải qua vô số chuyện vô cùng thảm khốc, nếu hai tay không dính vô số mạng người, nếu tâm tính không cực kỳ tàn nhẫn, thì không thể có loại hơi thở này.
Tiểu tiểu thư ở bên người quá mức nguy hiểm, hỉ nộ vô thường này, thật sự hợp sao?
Francis không thể không nảy sinh lo lắng.
Thế nhưng…
Khóe môi ông nở một nụ cười vui mừng, ít nhất ông không cần lo lắng Lam gia vô hậu nữa, huyết mạch của Lam Đại nguyên soái sẽ vĩnh viễn được kéo dài.
Nam nhân kia cũng đoán không sai, ông sẽ bảo vệ bí mật này vì tiểu tiểu thư.
…
Tây Lương Mạt vội vội vàng vàng đi thẳng về phía phòng mình, gặp có người chào hỏi nàng đều cúi đầu hơi gật một cái rồi mau chóng đi qua, chỉ sợ mình không cẩn thận lộ sơ hở.
Mắt thấy sắp rẽ một cái là tới phòng mình, bỗng không biết làm sao quay đầu liền đụng vào một người.
Tây Lương Mạt lui về sau hai bước, cúi đầu nói tiếng “xin lỗi”, rồi xoay người định đi vòng qua người kia, không ngờ nàng vừa bước qua người kia hai, ba bước, đột nhiên cảm thấy có tiếng gió đột kích phía sau, thân thể nàng lập tức nghiêng đi tránh khỏi tay người nọ, nhưng hành lang quá hẹp, nàng thoáng chốc đã bị ép tới vách tường.
Người kia một tay bắt không trúng, lật cổ tay giật lấy áo choàng trên người nàng xuống.
Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, vẻ nhếch nhác của mình lộ hết ra.
Bởi vì Bách Lý Thanh khi nhã nhặn thì cực kỳ nhã nhặn, khi thô lỗ lại giống tất cả đàn ông khác, thậm chí có thể nói là cố ý khiến quần áo trên người Tây Lương Mạt tả tơi, cố tình khiến nàng không thể không mặc áo choàng của mình về. Trong sa mạc vốn nam nhiều nữ ít, tuy hắn không nhìn thấy bình thường Tây Lương Mạt chung đụng với nam tử khác ở đây thế nào, nhưng một cô gái xen giữa đám đàn ông khó tránh khỏi chọc người ta nhìn ngó, hậu quả là gì hắn đã sớm nhìn tận mắt trên người Lam Linh phu nhân.
Chẳng bằng chiêu cáo thiên hạ đóa hoa bụi gai này do hắn trồng, trước hết trồng một cái cột trên đầu nàng, báo với đàn sói kia là chính chủ đã tới!
Tây Lương Mạt chưa từng nghĩ rằng đại yêu nghiệt nào đó dù nhã nhặn cũng là giống đực, tất cả giống đực đều có bản năng đánh dấu lãnh thổ, cũng giống như chó và sói đều thích tiểu lên thân cây tuyên bố với những kẻ thèm khát khác, đây là địa bàn của nó!
Đương nhiên nàng cũng không biết mình đã biết thành… cái cây kia!
Thế nhưng đàn ông hiểu đàn ông nhất, người kia thấy dáng vẻ chật vật và làn da trắng nõn lộ ra dưới lớp quần áo ướt đẫm rách nát của nàng, hắn nhướng mày, ánh mắt thâm sâu khó hiểu.
Tây Lương Mạt lạnh lùng nhìn hắn: “Chuẩn Sát, ngươi làm gì vậy?”
Chuẩn Sát nheo đôi mắt ánh vàng của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào những vết hồng loang lổ trên đầu vai nàng, đó là tuyên thệ quyền sở hữu của một nam nhân đối với nữ nhân của mình.
Hắn cười khẽ: “Nghe nói chủ nhân A Khắc Lan tới, đúng không? Người Trung Nguyên nói tiểu biệt thắng tân hôn, xem ra Mạt ngươi không giống với bề ngoài lạnh như băng, thật là nhiệt tình nhỉ.”
Cho dù Tây Lương Mạt đã khôi phục thân phận nữ nhi nhưng hắn vẫn cố chấp gọi nàng là Mạt.
Nam nhi sa mạc nói chuyện luôn không biết che giấu, cực kỳ trực tiếp.
Tây Lương Mạt đỏ mặt, sau đó lạnh nhạt nói: “Hắn là phu quân của ta, có vấn đề gì sao?”
Chuẩn Sát nhìn nàng lộ vẻ xấu hổ trong nháy mắt, tuy nàng khôi phục dáng vẻ thường ngày rất nhanh thế nhưng một mạt hồng hồng trên mặt nàng dưới ánh trăng như một đóa tường vi hồng nhạt nở rộ, cực kỳ mê người.
Trong đôi mắt vàng kim của Chuẩn Sát thoáng qua một tia mê muội, giấu đi dã tâm bừng bừng, hắn mỉm cười: “Không có vấn đề gì, chỉ cảm thấy Mạt ngươi không giống nữ tử gượng ép vùng Trung Nguyên mà giống hoa hồng, hoa tường vi trong sa mạc chúng ta.”
Tây Lương Mạt cảm thấy quần áo ướt đẫm hơi lạnh, nàng nhìn về phía Chuẩn Sát lạnh nhạt nói: “Cảm ơn đại đầu lĩnh khen ngợi, nếu ngươi muốn nói chuyện phiếm với ta thì hãy chờ một ngày nào đó mọi người tụ tập một bữa, bây giờ ta muốn về phòng thay quần áo.”
Dứt lời, ngay cả áo choàng trên tay hắn nàng cũng không cầm, lướt thẳng qua hắn đi về phía phòng mình.
Nàng không thích ánh mắt tràn ngập dã tâm của Chuẩn Sát, nhất là khi ánh mắt này còn thường xuyên đảo quanh người mình, hoặc nên nói hắn thậm chí lười che giấu dục vọng muốn đạt được thứ gì đó trên người nàng hay lợi dụng nàng.
Loại người này, nếu có mục đích giống nhau thì sẽ là đồng bọn hợp tác rất tốt, nhưng một ngày lợi ích ngược lại, hắn chắc chắn sẽ là một đối thủ vô cùng đáng ghét.
Chuẩn Sát cũng không ngăn cản nàng, chỉ nhìn nàng đi thẳng về trước rồi mới lạnh lùng nói: “Nữ vương thực thi giả, đừng quên khi đó ngươi đã hứa với bản vương tử và Cáp Tô cái gì, bản vương tử tin ngươi là một người hết lòng tuân thủ lời hứa.”
Bước chân Tây Lương Mạt hơi dừng một chút, nàng lạnh nhạt nói: “Ta không quên.” Dứt lời nàng bỏ đi thẳng.
Nhìn bóng lưng yểu điệu của Tây Lương Mạt biến mất phía đầu kia hành lang, đôi mắt vàng của Chuẩn Sát phủ kín một lớp sương mù lạnh lẽo, khiến người ta không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Hắn nheo mắt lại, cầm lấy chiếc áo choàng kia đặt dưới mũi ngửi một hơi, trên đó còn có mùi hương thoang thoảng từ người Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt trở về phòng tắm rửa một phen, trong nước ấm áp thả dược liệu Hà ma ma đã pha sẵn, hương thuốc bốc lên khiến nàng hoàn toàn bình tĩnh lại, thuận tiện giảm bớt sự mệt mỏi trên cơ thể.
Bạch Trân và Bạch Ngọc nhìn vết hồng loang lổ trên cơ thể Tây Lương Mạt đều đỏ mặt không tự chủ được.
“Quận Chúa, Thiên Tuế gia thật sự rất nhớ ngài đấy, bỏ xuống chính sự triều đình chạy từ thật xa đến đây.” Bạch Trân cầm quần áo tới bỡn cợt nháy mắt với Tây Lương Mạt vài cái.
Gương mặt tuyết trắng của Tây Lương Mạt ửng hồng sau đó giả vờ ung dung: “Đám tiểu nha đầu các ngươi biết cái gì, ta bảo hắn tới đây đương nhiên vì có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Tuy nàng gửi thư cho hắn là có ý đồ riêng, nhưng thật ra khi ở Luật Phương nàng nghe nói Tuyên Văn Đế đang tu tiên, không gặp bất cứ ai, trên thực tế thì Tuyên Văn Đế đang bị Bách Lý Thanh giam lỏng.
Nàng luôn cảm thấy việc này nhất định có nguyên do to lớn gì đó, không biết Bách Lý Thanh đã quyết định chủ ý hay chưa mà đã quyết liệt với Tuyên Văn Đế.
Thế nhưng một mình nàng ở xa, còn không biết có thể tìm thấy quỷ quân hay không, nàng không thể phân tâm, vì vậy cho dù trong lòng lo lắng cũng phải tập trung kết thúc chuyện quan trọng hơn trước.
Nay quỷ quân đã bị nàng tìm thấy, tướng lĩnh quỷ quân thế hệ trước vốn là một nhóm gia thần sống chết trung thành với Lam gia, thậm chí có thể gọi là tử sĩ, tự nhiên cực kỳ quan tâm tới huyết mạch Lam gia là nàng; đám trẻ tuổi tuy kiêu ngạo bất tuân nhưng qua một tháng chung đụng, nàng đã chậm rãi thu phục nhóm hùng ưng trẻ tuổi ngang ngạnh này, một nhóm tinh binh cùng tài phú phú khả địch quốc mà Francis giấu trong tòa thành này cho nàng, mạng lưới tình báo trải rộng các quốc gia, đều sẽ là hậu thuẫn cực mạnh của nàng.
Nàng sẽ không còn là đóa hoa bụi gai chỉ có thể nở dưới cánh chim của hắn nữa.
“Được rồi, lát nữa ta còn phải cùng gia gặp đám Samuel.” Tây Lương Mạt phái đám Bạch Ngọc ra ngoài trước, đứng dậy ra khỏi thùng nước tắm, đơn giản lau khô cơ thể, thay một bộ thường phục kim ưng cẩm tú cấp thống lĩnh của quỷ quân hình thức đơn giản, tóc dài buộc lên đỉnh đầu rồi đi xuống lầu tìm Bách Lý Thanh.
Vẫn tại phòng ăn, trên bàn gỗ rất dài, bày đủ loại bầu rượu bằng bạc, giá nến tinh xảo, bình hoa cắm các loại hoa tươi rực rỡ, món ăn các kiểu đã được bày ra.
Khi Tây Lương Mạt thấy Bách Lý Thanh ngồi ở vị trí thứ hai không khỏi sửng sốt, người đàn ông này ngay cả ngự tọa của Hoàng Đế cũng an vị mà ngồi, hôm nay thấy hắn ngồi ở vị trí này thật sự có phần không quen.
Nhưng Bách Lý Thanh lại rất ung dung bình thản, không hề thấy mình ngồi ở vị trí phó tọa có vấn đề gì, thấy Tây Lương Mạt đi xuống liền ngừng nói chuyện câu được câu không với Francis, nhìn nàng khóe môi tinh xảo nhếch lên một nụ cười âm mị.
Nụ cười kiểu này không khỏi khiến vành tai Tây Lương Mạt nóng lên, có chút mất tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó vẻ mặt coi như bình thản chào hỏi người khác, ngồi xuống chủ vị.
Bạn cũ gặp nhau, mọi người khó tránh nhắc đến chuyện cũ, cảm thán nghìn vạn, bầu không khí cũng hòa hợp. Bách Lý Thanh lười biếng ngồi đó, không vì nhìn thấy cố nhân mà nhiệt tình, cũng không thể gọi là lạnh lùng, vẻ mặt luôn nhàn nhạt.
Người nơi này phần lớn đều biết quan hệ giữa Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh, tuy rằng có thể nhận thấy quan hệ giữa tiểu tiểu thư nhà mình và Bách Lý Thanh vô cùng tốt, thế nhưng ngoại trừ Francis biết chân tướng, mọi người đều chỉ biết thân phận hoạn quan của Bách Lý Thanh, vô thức cho rằng Bách Lý Thanh đang lấy thân phận thúc thúc và sư phụ để chăm sóc Tây Lương Mạt, ngược lại không cảm thấy quan hệ của bọn họ tốt đẹp là có gì sai trái.
Vì vậy không có mấy ai hoài nghi về chuyện sáng nay.
Tây Lương Mạt không hiểu suy nghĩ của mọi người, cho tới khi Hồ Hổ cười tủm tỉm trêu ghẹo năm đó Lam Linh phu nhân chăm sóc Bách Lý Thanh, hôm nay Bách Lý Thanh lại chăm sóc cháu gái, lúc này nàng mới phản ứng lại mọi người đã tự động coi quan hệ giữa Bách Lý Thanh và nàng là trưởng bối yêu thương vãn bối.
Nàng nhất thời thầm chột dạ, không biết mình nên âm thầm may mắn vì nhận thức lệch lạc của mọi người hay nên phiền muộn nữa.
Có điều nàng vô thức biết người nào đó ở trên giường rất thích loại quan hệ có chút cấm kỵ này nhưng tuyệt đối không có nghĩa ở dưới giường hắn sẽ hài lòng loại nhận thức này của người khác đối với quan hệ của bọn họ.
Tây Lương Mạt len lén liếc nhìn Bách Lý Thanh, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, ánh mắt xa xôi, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, giống như không hề ảnh hưởng khi mọi người trêu ghẹo, thậm chí hắn còn thỉnh thoảng đáp một câu: “Mạt nha đầu ngoan ngoãn đáng yêu, rất hợp ý bản tọa, coi như báo đáp Lam Linh năm đó đã chăm sóc.”
Ví dụ như, hắn luôn rất có hứng thú chăm sóc tiểu nha đầu trên giường.
Tuy mọi người cảm thấy hình tượng của Tây Lương Mạt hoàn toàn không hợp với bốn từ ngoan ngoãn đáng yêu, thế nhưng có thể thấy Bách Lý Thanh thật sự vẫn rất chăm nom con gái của cố nhân, tri ân báo đáp.
Chỉ có Tây Lương Mạt vừa uống rượu trái cây ngọt ngào vừa khinh khỉnh liếc nhìn Bách Lý Thanh ưu nhã ở kia tỏ vẻ hắn là trưởng bối “từ ái” cỡ nào, trong lòng thầm oán, sở thích của vị gia này càng ngày càng không tưởng tượng nổi, càng ngày càng vô liêm sỉ.
Khi đó nếu nàng không cược cả chì lẫn chài, ôm ý định bán thân thì hắn sẽ ngó ngàng đến nàng? Hoặc nhiều nhất cũng chỉ coi nàng là món đồ chơi tầm thường mà thôi, hôm nay còn không biết xấu hổ ra vẻ “cao thượng đại nghĩa”, làm như ngay từ đầu hắn đã nhận sự gửi gắm của mẹ nàng ấy!
Bách Lý Thanh dường như phát hiện vẻ khinh bỉ của người bên cạnh, hơi quay mặt nhìn về phía Tây Lương Mạt mỉm cười: “Mạt Nhi, vẻ mặt này của ngươi là quá cảm động với sự ôn hòa chăm sóc của bản tọa sao? Thật ra ngươi không cần quá cảm động đâu.”
Tây Lương Mạt suýt chút nữa cắn phải lưỡi, nhìn về phía Bách Lý Thanh nở nụ cười dối trá: “Đúng vậy, sư phụ, sự chăm sóc của người đối với Mạt Nhi đương nhiên chu đáo, Mạt Nhi vô cùng cảm kích.”
Nhìn sự buồn bực trong mắt Tây Lương Mạt, Bách Lý Thanh rất hài lòng nhã nhặn gật đầu: “Không cần quá cảm kích bản tọa.”
Tây Lương Mạt thật sự không nhìn nổi sự vô sỉ của yêu nghiệt này nữa, lại không dám trêu chọc hắn, miễn cho ban đêm hắn lại thủ đoạn chồng chất, hành hạ nàng muốn chết muốn sống, hoặc trước mặt mọi người phun ra câu gì đấy kinh hãi thế tục.
Nàng ho khan một tiếng, vừa dùng bữa vừa nói: “Gia, nếu ngươi đã tới nơi này chi bằng thừa dịp mọi ngươi đều ở đây, bàn bạc chút việc trong triều đi.”
Hôm nay ở đây đều là nguyên lão quỷ quân, hận thấu xương hoàng gia, vì vậy nếu Bách Lý Thanh thật sự có dự định khác bọn họ cũng sẽ hỗ trợ.
Francis nghe vậy mỉm cười: “Nghe nói Thiêu Tuế gia đã giam lỏng tên cẩu Hoàng Đế kia?”
Lời này vừa nói ra ngay cả Tây Lương Mạt cũng sửng sốt, Bách Lý Thanh chỉ liếc nhìn Francis một cái, lười biếng nhấm nháp rượu nho: “Anh hùng dù không ở giang hồ nhưng giang hồ vẫn có truyền thuyết về anh hùng, xem ra quỷ quân hôm nay vẫn danh bất hư truyền, uy lực của chín bộ Lam, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại Tiền chưa hề giảm, kiếm phong như trước.
Một câu nói của hắn thể hiện sự hiểu biết đối với quỷ quân, hoặc nên nói trình độ của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ vẫn tương đương quỷ quân, năm đó Bách Lý Thanh đã vận dụng cơ cấu của quỷ quân để kiến lập hai bộ Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ.
Francis than nhẹ: “Hôm nay quỷ quân đã không bộc lộ tài năng như năm đó, có điều nếu ngay cả đại sự như cục diện thiên hạ mà quỷ quân cũng không biết, lẽ nào không phải thẹn với sự dạy dỗ của nguyên soái năm đó sao?”
Nhắc tới Lam Đại nguyên soái, vẻ mặt Bách Lý Thanh ôn hòa hơn chút ít, năm đó nếu nhắc đến người duy nhất hắn kính phục thì chính là Lam Đại nguyên soái.
Dám thu nhận huynh đệ bọn họ khi bọn họ cùng đường, dám mạo hiểm đối nghịch với quyền phi hậu cung, đồng thời thật lòng đối xử với huynh đệ bọn họ cũng chỉ có nam nhân đỉnh thiên lập địa kia.
Thế nhưng nam nhân tài khuynh thiên hạ kia đau đớn mất đi ái thê, nữ nhi duy nhất lại là một kẻ vô dụng, trời xanh cho ông vinh quang vô thượng, để ông leo lên vị trí mà tất cả võ tướng phải tôn sùng, cuối cùng vẫn cướp đi mọi thứ mà ông quan tâm nhất.
“Đại nguyên soái cả đời quang minh lỗi lạc, kinh tài tuyệt diễm, thủ hạ đương nhiên cũng không phải hạng người hời hợt.” Bách Lý Thanh thản nhiên nói.
Sau đó, hắn dừng một chút, nhìn về phía Francis: “Không biết tướng quân Francis muốn hỏi cái gì?”
Francis nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc: “Ta chỉ muốn biết Thiên Tuế gia dự định lập thiên tử mới, tiếp tục ép thiên tử lệnh chư hầu, hay dự định niết bàn trọng sinh, gió cuốn mây tan, tái tạo cục diện thiên hạ, thi triển kế hoạch lớn dựng bá nghiệp?”
Mọi người sửng sốt, có chút khó hiểu vì sao Francis lại hỏi như vậy, Bách Lý Thanh là một hoạn quan, làm sao có thể ý đồ chiếm thiên hạ?
Tây Lương Mạt cũng hơi nhăn mày, nhìn về phía Francis luôn cảm thấy lời Francis ý tứ sâu xa, dường như ông ấy đã biết cái gì.
Khóe môi tinh xảo của Bách Lý Thanh hơi nhếch lên: “Tướng quân Francis, ngài không nhớ năm đó Lam Đại nguyên soái từng nói, ông ấy quyết sẽ không làm chuyện có lỗi với hoàng gia họ Tư sao?”
Nếu không bằng uy vọng của Lam Đại nguyên soái năm đó, cho dù bị tước đoạt quân quyền, ông muốn làm phản cũng không khó, có điều ông đã chọn ngăn gió dập lửa, thành toàn đại nghĩa vì người trong thiên hạ.
Đáy mắt Francis hiện lên một tia phẫn nộ kìm nén, ông cười khẩy một tiếng: “Tên cẩu tặc Tuyên Văn Đế kia chỉ vì một lời hứa hẹn mà cha hắn cầu xin nguyên soái mới dám ép nguyên soái đến nước cửa nát nhà tan, quỷ quân rời nhà xa nước, ẩn cư nơi đại mạc. Nay nguyên soái đã qua đời, Lam Linh công chúa lại bị hắn bức tử, còn muốn nhúng chàm tiểu tiểu thư, ác tặc này không bị thiên đao vạn quả không đủ để giải mối hận trong lòng chúng ta, về phần lê dân bách tính…”
Ông thoáng dừng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Hiện nay Hoàng Đế vô đạo, quan lại các nơi ăn hối lộ trái pháp luật, lưu dân bốn phía, ngoại tộc xâm phạm, Thiên Lý Giáo còn trực tiếp giơ cờ phản, nạn hạn hán nhiều nơi tiếp diễn, gian thương đầu cơ tích trữ chính là dị tượng từ trên trời giáng xuống, trời muốn tiêu diệt hôn quân vô đạo, nếu không có người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ các ngươi thủ đoạn cứng rắn, mạnh mẽ trấn áp, sợ rằng vị trí của cẩu Hoàng Đế kia đã sớm bất ổn, hoàng tộc họ Tư đã sớm mất nước!”
Ông dừng lại, nhìn về phía Bách Lý Thanh, bỗng hơi nhướng mày ánh mắt khó lường: “À, ta cũng quên mất, Thiên Tuế gia ngươi tuy có mối thù không đội trời chung với cẩu tặc Tuyên Văn Đế, thế nhưng ngài cũng là hoàng tộc họ Tư chân chính, nếu luận huyết mạch còn là hậu nhân của hoàng tộc hai nước, vô cùng cao quý đấy, không đành lòng để hoàng tộc xuống dốc cũng là điều đương nhiên.”
Tây Lương Mạt hơi nhăn mày nhìn Francis, lời này của Francis nghe thế nào cũng thấy ý tại ngôn ngoại, thế nhưng nhất thời nàng không cách nào đoán ra được Francis muốn làm gì, liền lẳng lặng ăn cơm không xen mồm.
Bách Lý Thanh nhìn Francis một cái, vừa chậm rãi gắp một đũa thịt thằn lằn vào bát của Tây Lương Mạt vừa nói: “Tướng quân Francis, ông không cần kích bản tọa, dù bản tọa là người hoàng tộc thì sao, trong hoàng thất phụ tử tướng tàn là chuyện bình thường, nói gì đến huynh đệ tranh chấp? Rốt cuộc ông muốn bản tọa nói cái gì, không ngại nói thẳng ra.”
Francis nhìn hắn, ánh mắt sáng quắc: “Ta chỉ cảm thấy phong vân thiên hạ dần nổi lên, nhiều đời nay hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, ngài cần gì cố chấp vì một dòng họ đã từ bỏ ngài?”
Tây Lương Mạt dừng lại, nhìn Bách Lý Thanh lại gắp một miếng thịt heo nướng vào bát mình không khỏi nhướng mày, Francis đang kích Bách Lý Thanh phản bội Thiên Triều?
Không, lời này nghe giống như khuyên Bách Lý Thanh đừng ngăn cản thiên hạ lật úp nữa…
Bách Lý Thanh nhếch khóe môi nhìn ông ta, ưu nhã gắp một cái đùi gà để trước mặt Tây Lương Mạt: “Tướng quân Francis, xem ý của ngài thì muốn để quỷ quân xuất thế, tranh giành Trung Nguyên, vì vậy đang cầu xin bản tọa hợp tác sao? Nhìn không ra tướng quân Francis còn có dã tâm không nhỏ, có điều dù sao ngài cũng là ngoại tộc, sợ rằng người Hán trong thiên hạ này chưa chắc sẽ nể phục.”
Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Thanh vừa mới gắp một đũa thịt thỏ đặt tới trước mặt nàng, cúi đầu ho nhẹ một tiếng, hai người này đấu võ mồm, ngấm ngầm khích bác, ngươi tới ta đi, thật sự khiến người ta rất áp lực.
Tất cả mọi người trên bàn ăn cũng cảm nhận được bầu không khí giơ đao rút kiếm, cho nên đều im lặng vùi đầu ăn cơm, không quấy rầy hai vị lãnh đạo lớn phía trên “thân thiết” trò chuyện.
“Thiên Tuế gia nói đùa, quỷ quân vốn là gia thần Lam gia, cho dù tranh giành Trung Nguyên cũng nên giơ đại kỳ kim ưng của Lam gia, chủ tử cung phụng vĩnh viễn chỉ có thể là huyết mạch Lam gia, một mình tiểu tiểu thư. Năm đó Lam gia đã xuất hiện một con sói mắt trắng là Thập Hoàng Tử nhà họ Tư, tuyệt đối không thể lại có kẻ thứ hai.” Francis khẽ xì một tiếng, lạnh lùng thốt.
Tây Lương Mạt sửng sốt, thì ra Francis đang lo lắng Bách Lý Thanh sẽ là Tuyên Văn Đế thứ hai, lợi dụng nàng xong sẽ qua sông đoạn cậu, có mới nới cũ.
Đôi mi thanh tú của nàng nhăn lại, muốn nói gì, thế nhưng nhìn vào đôi mắt xanh lam như biển của Francis nàng đành im lặng.
Đó là ánh mắt thương yêu của một trưởng bối nhìn một vãn bối sau quá nhiều bi kịch mà không cách nào cứu vãn.
Thậm chí nàng còn tìm thấy sự lo lắng của một người cha đối với con gái trong ánh mắt của Francis.
Đó là tình cảm chân thành tha thiết mà nàng chưa từng càm nhận được trên người Tĩnh Quốc Công.
Bách Lý Thanh cười khẩy một tiếng, trên gương mặt mị hoặc tràn đầy khinh miệt: “Nếu bản tọa muốn lật úp thiên hạ, đoạt quyền soán vị còn cần lực lượng khác à? Đừng so bản tọa với thứ đồ chơi như Hoàng Đế, Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ tuy đều thuộc nội vệ đế quốc, thế nhưng muốn khống chế văn võ cả triều, môn phiệt đại gia cũng không phải chuyện gì khó. So với đoạt quyền soán vị, bản tọa càng thích cảnh tượng đặc sắc và thảm thiết như đầy trời gió lửa, máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi.”
Mọi người nghe vậy đều giật mình, ánh mắt nhìn về phía Bách Lý Thanh thêm một tia kinh ngạc và bất an.
Francis dừng lại, cầm bầu rượu rót cho hắn một chén, mỉm cười nói: “Thiên Tuế gia đương nhiên không giống người thường, nếu đã vậy Thiên Tuế gia nhất định sẽ suy tính cho tiểu tiểu thư, cẩu Hoàng Đế kia trước nay giả dối đê tiện, luôn thề không bỏ qua những gì mình muốn mà không chiếm được tới tay, hôm nay nếu ngài đã đi tới một bước này thì việc gì không tiễn hắn một đoạn đường?”
Đây là đang rõ ràng xúi Bách Lý Thanh hành thích vua.
Bách Lý Thanh tiếp nhận rượu của ông, đôi mắt lạnh giá nhìn Francis: “Từng ấy năm qua, tất cả những kẻ mơ ước người và vật của bản tọa đều không được chết tử tế, thế nhưng người cố gắng can thiệp chuyện của bản tọa cũng không có kết cục tốt. Tướng quân Francis, nếu sau này chúng ta hợp tác, bản tọa hy vọng ông có thể thích ứng với cách hành sự của bản tọa.”
Người quỷ quân nghe vậy sắc mặt đều có chút không tốt, chỉ thầm tự hiểu là Cửu Thiên Tuế này thật sự là thiên hạ đệ nhất kiêu ngạo.
Đám thống lĩnh trẻ tuổi như Samuel ngồi cuối bàn đều mang vẻ mặt giận dữ, đáy mắt Samuel càng có vẻ kiêu ngạo và ngang ngạnh, muốn vỗ bàn nhảy dựng lên.
Hắn còn nhớ sáng này, dáng vẻ ghê tởm của tên yêu nhân này trừng mắt quát bọn họ “Cút!”.
Ngược lại, Chu Vân Sinh ở bên lập tức đè Samuel lại, nhăn mày lắc đầu với ca ca nhà mình.
Đám Samuel tuy thường xuyên được phụ thân và các thúc thúc sắp xếp đến các quốc gia xung quanh vùng Trung Nguyên để lịch lãm, từng nghe nói danh tiếng khiến trẻ con phải ngừng khóc của Cửu Thiên Tuế, thế nhưng bọn họ chưa từng làm việc cho Cửu Thiên Tuế trong thời gian dài như Chu Vân Sinh, hắn đã thật sự nếm trải sự kinh khủng của nam nhân kia.
Samuel nhìn một tia cầu xin trong đôi mắt xanh lam của Chu Vân Sinh, sau đó căm giận ngồi xuống, đôi mắt xanh như phỉ thúy hiện lên một tia lo lắng.
Ngược lại Francis không buồn không giận, chỉ mỉm cười nói: “Như nhau, như nhau thôi, Thiên Tuế gia chăm sóc tiểu tiểu thư như thế, quỷ quân đương nhiên sẽ có trợ giúp lớn cho ngài.”
Nói cách khác, nếu có một ngày Bách Lý Thanh dám làm chuyện gì bất lợi với Tây Lương Mạt, quỷ quân tức khắc sẽ đổi hướng trường thương, nhắm mũi kiếm sắc bén về phía hắn. Có tiền lệ của Lam Linh, quỷ quân vĩnh viễn sẽ không tin tưởng bất cứ kẻ nào ngoài người nhà, có thể hợp tác, có thể kề vai chiến đấu, nhưng tuyệt đối không buông kiếm trên tay với bất cứ kẻ nào ngoại trừ Tây Lương Mạt!
Bách Lý Thanh nhếch khóe môi trào phúng: “Tướng quân Francis, ngươi vẫn nên quản lý đám tiểu ưng rục rịch của các ngươi đi, nếu bọn họ có gì bất kính với nha đầu thì đừng trách bản tọa không khách khí giương cung bắn trường ưng.”
Francis sửng sốt, Bách Lý Thanh này mới tới chưa được nửa ngày đã hiểu tình hình quỷ quân đến vậy.
Sau đó ông cười bất đắc dĩ: “Thiên Tuế gia quả là Thiên Tuế gia, ngài yên tâm, Francis lấy đầu ra đảm bảo ai dám bất kính với tiểu tiểu thư ta sẽ tự tay lấy đầu hắn.”
Tây Lương Mạt nhìn bọn họ nói gần xong rồi, nói thêm nữa chỉ sợ mọi người sẽ càng ăn không vô, liền giảng hòa cười với Francis: “Francis thúc thúc, hai người đừng nói nữa, mọi người đều đói bụng rồi mau ăn đi.”
Nàng thầm thở dài, nam nhân ở cùng một chỗ đều như một đám thú đang đọ sức vậy.
Francis cười cười: “Được…” Sau đó ánh mắt ông dừng lại trên bàn ăn trước mặt Tây Lương Mạt, nhất thời có vẻ buồn cười, ho khẽ một tiếng: “Tiểu tiểu thư, ngài dùng trước đi, ta nghĩ ngài sẽ không bị đói đâu.”
Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn nhất thời… 囧.
Đây là thế quái nào?
Trước mặt mình không biết từ lúc nào chất một núi thịt – thịt thằn lăn nướng, thịt thỏ nướng, xiên thịt lợn rừng nướng, thịt diều hâu nướng, thịt sói nướng, chân gà nướng…
Bách Lý Thanh còn đang cực kỳ ưu nhã góp một viên gạch… à không, thêm thịt cho nàng.
Khiến mọi người ghé mắt, nhìn núi thịt trước mặt nàng đều có vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Tây Lương Mạt ho khan một tiếng, vươn tay ra lặng lẽ kéo Bách Lý Thanh: “A Cửu, ta ăn không hết…”
Bách Lý Thanh nhìn nàng, dịu dàng mỉm cười, tiện tay gắp thêm một con nhện nướng vào trong bát nàng, giọng nói lành lạnh đáp: “Ngoan, đừng không lớn không nhỏ như thế, phải gọi Cửu thúc, ngươi xem ngươi gầy thế kia, không ăn nhiều một chút thì làm thế nào bây giờ?”
Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Thanh nhất thời toát mồ hôi toàn thân, vẻ “từ ái” kia là thế quái nào?
Cửu thúc?
Hắn lại muốn làm gì?
Không phải hắn không thích nàng gọi hắn già đi à?
Tây Lương Mạt nhìn biểu cảm quỷ dị của Bách Lý Thanh khóe một giật giật: “Cửu… Cửu thúc, ta ăn không hết.”
Nàng lại phải tội đại yêu nghiệt bụng dạ hẹp hòi này chỗ nào rồi?
Bách Lý Thanh dùng tay áo che miệng, thở dài nhìn mọi người giống như cực kỳ bất đắc dĩ: “Lớn vậy rồi còn kén ăn, thế này phải làm sao?”
Dáng vẻ vừa nuông chiều vừa bất đắc dĩ của trưởng bối trêu đùa vãn bối nhà mình khiến mọi người nở nụ cười, còn khuyên Tây Lương Mạt đừng kén ăn.
Chỉ có Tây Lương Mạt luôn cảm thấy quỷ quái, lặng lẽ hơi nghiêng mình dời đồ trong bát mình tới trước mặt Bách Lý Thanh: “Cửu thúc, ngài bôn ba nghìn dặm tới đây, cần phải bồi bổ mới đúng, ta thực sự ăn không vô.”
Bách Lý Thanh nhìn mọi người bình tĩnh lại, náo nhiệt ăn cơm, đôi mắt hẹp dài âm mị của hắn thoáng qua một tia cười nhạt, ưu nhã nghiêng người ghé sát vào tai Tây Lương Mạt, giống như thấp giọng nói đùa, giọng nói lại cực kỳ lạnh lẽo: “Cái miệng bên trên ăn không vô thì tối nay dùng cái miệng nhỏ nhắn bên dưới ăn hết cho bản tọa!”
Vành tai Tây Lương Mạt nóng lên, nói nhỏ: “A Cửu, ngươi tức giận sao?”
Bách Lý Thanh cười nhạt: “Ai là A Cửu của ngươi, bản tọa là Cửu thúc của ngươi, vừa rồi khi Francis thúc thúc của ngươi nói những lời kia ngươi còn rất nghe lời, không nói một câu, thế nào, tìm được chỗ dựa vững chắc rồi hử?”
Tây Lương Mạt cảm giác một bàn tay thon dài cực lạnh giống như lơ đang đặt trên đùi nàng, khiến nàng cảm thấy cực kỳ bị uy hiếp, đầu ngón tay hắn chậm rì rì lướt qua chân nàng, sau đó dừng trên bụng nàng, chậm rãi vẽ vòng tròn: “Tiểu nha đầu, đừng tưởng rằng giờ cánh ngươi cứng rồi là muốn chạy.”
Francis kia rõ ràng đang cảnh cáo hắn, nếu hắn chỉ muốn lợi dụng nha đầu Tây Lương Mạt này để đối phó hoàng tộc họ Tư, mưu đoạt thiên hạ, ông ta sẽ mang tiểu nha đầu đi.
Nàng không khỏi dở khóc dở cười, thằng nhãi này xem ra giận mình rồi, nàng đã quên từ lâu hắn đã thu nàng vào lòng bàn tay hắn, hôm nay thấy Francis lấy thân phận người nhà nói những lời kia, đại khái làm hắn cảm thấy trong lòng khó chịu, giống như hắn mới là người ngoài.
Nàng nên biết thật ra trong lòng hắn đặc biệt để ý loại chuyện này, khi đó thả nàng đi tìm quỷ quân đã là sự nuông chiều và phóng túng lớn nhất mà hắn cho nàng.
Tây Lương Mạt lặng lẽ vươn tay cầm lấy ngón tay hắn, mềm giọng nói: “Ta không đi đâu hết, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”
Cảm thấy bàn tay mềm mại của nàng ôm lấy lòng bàn tay mình, chậm rãi nắm lấy, sắc mặt hắn mới tốt hơn một chút, lười biếng dựa lưng vào ghế.
Tây Lương Mạt thấy sắc mặt hắn thả lỏng nghĩ rằng không còn việc gì, vừa lúc Chu Vân Sinh tới đây gặp Bách Lý Thanh, nàng liền dời vị trí đi một chút chuyển sang phía càng gần Bách Lý Thanh, nhường lại một chỗ. Khi nàng ngồi xuống, Bách Lý Thanh vẫn mượn khăn trải bàn thật dài che lấp mà đặt tay lên bụng và eo nàng.
“Thiên Tuế gia.” Trong đôi mắt lục bích của Chu Vân Sinh hiện lên một tia mất tự nhiên, hắn nhìn về phía Bách Lý Thanh sau đó hơi buông tầm mắt.
Dù sao ẩn núp trong Tư Lễ Giám làm gián điệp, đối mặt với “chủ tử” thật sự dù sao cũng có chút gượng gạo.
“Ừ.” Bách Lý Thanh lười biếng gật đầu, ánh mắt thản nhiên, lông mi dài như cánh bướm hạ xuống bóng mờ trên làn da nhẵn mịn như ngọc của hắn, khiến người ta không nhìn rõ đôi mắt hắn.
Chu Vân Sinh ho nhẹ một tiếng: “Mấy năm nay đa tạ Thiên Tuế gia chiếu cố.”
Tây Lương Mạt thấy hắn không được tự nhiên, có ý giảng hòa, dù sao sau này còn qua lại nhiều, nàng muốn nói gì đó: “Vân Sinh…”
Thế nhưng nói tới phân nửa nàng cảm giác bàn tay đặt trên eo nàng bỗng lật quần áo nàng lên thò vào trong, trực tiếp đặt lên cái bụng nhỏ bằng phẳng ấm áp của nàng.
Tây Lương Mạt cứng đờ, Chu Vân Sinh nhìn nàng không khỏi có chút nghi hoặc: “Tiểu tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”
Tây Lương Mạt thoáng dừng, ngẩng mặt lên, âm thầm đổi một tư thế khác, với tay xuống dưới khăn trải bàn nắm mu bàn tay của Bách Lý Thanh, hung hăng nhéo một cái, sau đó mỉm cười tiếp tục nói cho hết lời: “Không có gì, ta chỉ muốn nói, Vân Sinh người không cần để ý, Thiên Tuế gia không phải loại người vô sỉ đê tiện hẹp hòi, khi đó chỉ vì mỗi người một chủ thôi…”
Lời của nàng nghẹn trong cổ họng, nàng xấu hổ và bực bội quay đầu nhìn về phía nam nhân đang chậm rì rì nhấp rượu.
Nàng càng cố gắng nhéo đau tay hắn, tay hắn càng làm càn. Tên biến thái kia vậy mà… vậy mà dám thò tay vào chỗ bí mật của nàng!
Bách Lý Thanh giống như không hề chú ý tới ánh mắt vừa ngượng ngùng vừa đầy lửa giận của nàng, chỉ thản nhiên ưu nhã nhìn về phía Chu Vân Sinh: “Chu thành chủ, không cần để ý, có thể làm việc dưới tay bản tọa nhiều năm mà không bị phát hiện cũng là bản lĩnh của ngươi.”
Chu Vân Sinh nghe vậy trên mặt càng có vẻ xấu hổ, hắn có thể nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của Bách Lý Thanh, vị Cửu Thiên Tuế này trước nay không phải loại người tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
Sau đó hắn nhìn Tây Lương Mạt một cái, vốn hy vọng tiểu tiểu thư có thể nói gì đó để hòa giải bầu không khí, không ngờ thấy Tây Lương Mạt cúi đầu như đang nhẫn nại cái gì, trên vầng trán tuyết trắng chảy ra mồ hôi hột, mặt khi đỏ khi trắng.
Chu Vân Sinh không khỏi giật mình, lo lắng nói: “Tiểu tiểu thư, ngài làm sao vậy, trên người khó chịu sao?”
Tây Lương Mạt ngẩng đầu, bình thản nói: “Không có gì, chỉ vì giữa trưa quá nóng thôi.”
Không ai nhìn thấy, bên dưới khăn trải bàn, nàng đang túm chặt cánh tay Bách Lý Thanh kéo ra ngoài, sắp nhéo rớt thịt trên tay đại yêu nghiệt này xuống, tên khốn kiếp kia lại không chút sứt mẻ, thậm chí còn càng làm càn đùa giỡn giữa cánh hoa của nàng.
Chu Vân Sinh gật đầu, ngũ quan thâm thúy hơi trầm tĩnh lại nhưng vẫn có chút lo lắng: “Ngày ấy khi A Lộc bắt mạch cho tiểu tiểu thư thấy mạch tượng của ngài có chút suy yếu, nói là trước đây bị thương căn cơ, ngay cả gân mạch cũng có chút thương tổn, tuy sau này có cao nhân tỉ mỉ điều dưỡng thế nhưng vẫn phải cẩn thận điều dưỡng mới được.”
A Lộc chính là thống lĩnh trẻ tuổi của bộ Tự, y thuật và độc thuật đều nhất đẳng, năm đó còn từng học tập trong môn của Huyết bà bà.
Tuy Chu Vân Sinh ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên nhưng sinh ra ở Tây Vực, bên đó dân phong cởi mở, không để ý nhiều chuyện nam nữ đại phòng, hắn coi như là người bộ Tự, nên vươn tay cầm mạch Tây Lương Mạt muốn chẩn mạch cho nàng.
Không ngờ hắn vừa chạm vào cổ tay Tây Lương Mạt thì đôi mắt Tây Lương Mạt đột nhiên mở to, mặt mày ửng đỏ như bị côn trùng cắn một cái, vội vàng kêu một tiếng: “A!”
Tên khốn kiếp kia, ngay khi Chu Vân Sinh bắt mạch cho nàng lại dám thò ngón tay của hắn vào!