Hoạn Phi Thiên Hạ

Chương 187: Nguy hiểm



Dầu hỏa đậm đặc từ những lỗ hổng trên tường mật đạo tràn ra đang đổ thẳng xuống đầu Tây Lương Mạt.

Động tác của Mị Tinh cũng rất nhanh, lập tức đẩy mạnh Tây Lương Mạt ra, Tây Lương Mạt bị đẩy đập lên tường mới dừng lại, sau lưng đau nhói làm cho nàng không nhịn được kêu một tiếng, còn Mị Tinh thì bị dầu hỏa dội ướt toàn thân.

“Chậc… đáng ghét…”

Trong hỗn loạn, Tây Lương Mạt nghe được tiếng người từ đâu đó trên đỉnh đầu truyền đến, nàng nâng tầm mắt vừa vặn thấy có bóng người thoáng qua một lỗ thông gió trên mật đạo, sau đó từ trên thả xuống vô số mồi lửa.

Mồi lửa gập dầu thoáng chốc bùng lên cháy hừng hực, Tây Lương Mạt kinh hãi: “Mị Tinh!”

Đám Bạch Ngọc, Bạch Trân đều chết điếng người, theo bản năng muốn kéo Mị Tinh ra.

Toàn thân Mị Tinh đầy dầu hỏa, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hét lớn với Tây Lương Mạt: “Đừng tới đây, đi mau!”

Dứt lời, nàng bắt đầu cởi quần áo trên người, tuy động tác của Mị Tinh cực nhanh, chỉ chốc lát đã cởi chỉ còn cái yếm, nhưng tốc độ ngọn lửa lan ra càng nhanh hơi, chỉ chớp mắt đã cháy đến quần nàng, không khí tràn ngập mùi da thịt cháy khét.

Trong mắt Mị Tinh thoáng qua một tia tàn nhẫn, dùng sức xé quần mình ra, giơ tay dùng dao găm trên cổ tay cắt tóc mình xuống.

Nhưng bị dính dầu nào có dễ dàng lau hết như vậy, khóe mắt Tây Lương Mạt liếc thấy ngọn lửa đã theo dầu hỏa lan tới gần, trong không khí tràn ngập mùi khói, tia nhọn trong mắt nàng lóe lên, nàng cởi đai lưng mình xuống quấn về phía eo Mị Tinh, kéo Mị Tinh lên lưng mình, sau đó mũi chân điểm xuống đất phi thân về một con đường khác, đồng thời hét lên: “Đi, đưa quần áo cho Mị Tinh!”

Hai người Bạch Trân, Bạch Ngọc lập tức phản ứng, hai người gần như đồng thời vừa chạy vừa cởi áo khoác mình ra, đồng loạt phủ lên đầu và lưng có vài đốm lửa của Mị Tinh.

Bạch Ngọc tiện tay cầm bình nước sạch bạch ngọc trên bàn tới, đổ nước bên trong lên người Mị Tinh.

Mị Tinh nằm trên người Tây Lương Mạt, nhạy cảm ngửi được mùi vị không bình thường, nàng bỗng hét lớn một tiếng: “Đó không phải nước, là dầu hỏa!”

Bạch Ngọc hoảng hốt, lập tức ném cái bình ra phía sau, quả nhiên thứ bên trong gặp lửa lập tức bốc cháy.

Trong mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia tăm tối và giận dữ, nhưng nàng lập tức bình tĩnh lại, vừa cõng Mị Tinh vận khinh công chạy vội ra ngoài, vừa lớn tiếng nói với Bạch Ngọc và Bạch Trân: “Lấy khăn tay của các em ra, trong đường hầm nhất định sẽ có nguồn nước, nếu nhìn thấy xung quanh có nước lập tức tẩm ướt khăn che mũi.”

Trong lúc hỏa hoạn, hầu hết không chết vì chết cháy mà chết vì sặc khói.

Bạch Trân và Bạch Ngọc đều nghiêm túc đáp: “Vâng.”

Cũng may lúc trước khi Bạch ma ma tuyển hai người vào đã huấn luyện võ nghệ, nhất là trải qua cuộc huyết tẩy Liên Trai của Tây Lương Tiên, bình thường bọn họ đi theo Tây Lương Mạt có rảnh liền tập võ công. Khi ở Kính Hồ cũng được quỷ quân huấn luyện đặc biệt, nay võ nghệ của các nàng tuy kém Mị Tinh và Tây Lương Mạt nhưng đã có tiến bộ vượt bậc, tương đương trình độ cao thủ giang hồ bình thường, tâm tính cũng trầm ổn hơn nhiều.

Vì vậy, một đường chạy theo Tây Lương Mạt hai tỳ nữ còn có thể cẩn thận quan sát xem xung quanh có nguồn nước hay không.

Không lâu sau, quả nhiên Bạch Trân tìm thấy, ánh mắt nàng dừng ở một căn phòng bị dầu hỏa thiêu đốt, tập trung nhìn lại, nàng dừng bước hét lớn với người ở trước: “Quận Chúa, nơi này hẳn là có nước!”

Nàng nhìn trái nhìn phải một phen sau đó hất mũi chân, đá mạnh một cái tủ để binh khí vào trong căn phòng kia.

Ngăn tủ lập tức tạo thành một con đường giữa đám cháy, Bạch Trân dẫn đầu phi thân vào xem, Bạch Ngọc và Tây Lương Mạt cõng Mị Tinh lập tức đuổi theo, thấy Bạch Trân ở trong phòng, vẻ mặt vui mừng nói: “Quận Chúa, người xem, quả nhiên có nước chảy!”

Tây Lương Mạt nhìn gian phòng này, tuy trong phòng bị hắt không ít dầu hỏa, cả căn phòng đang bị lửa nướng nóng rực, nhưng bên trong thật sự có vài dòng nước đang chảy, hoặc nên nói… nơi này vốn là một cái ao.

Có người vì ngăn các nàng phát hiện chỗ này cố ý đổ càng nhiều dầu ở đây, làm cho nơi này nhìn có vẻ giống một nơi không thể xông vào.

Đám Tây Lương Mạt lập tức làm ướt toàn thân.

“Quận Chúa, chúng ta phải làm sao bây giờ, vừa rồi em thấy dường như phía trước cũng hắt đầy dầu hỏa, mật đạo này người từng tới chưa, còn đường nào khác để ra ngoài không?” Bạch Ngọc vừa tưới nước lên người Mị Tinh vừa hỏi.

Tây Lương Mạt lắc đầu cười lạnh: “Chưa nói đến lúc trước ta chưa từng vào sâu thế này, mới chỉ tới một lần, chỉ sợ hiện giờ đường phía trước đã bị người dùng dầu hỏa che kín.”

Có người muốn thiêu sống nàng, phí tâm phí sức như vậy đúng là… hừ!

“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Mị Tinh mặc quần áo mà đám Bạch Ngọc vừa phủ lên người mình vào, nước lạnh như băng chạm vào vêt bỏng, đau đớn kịch liệt chỉ làm cho nàng hơi nhăn mày.

Tây Lương Mạt suy nghĩ, trầm ngâm nói: “Mật đạo này năm đó do quỷ quân thi công, nay người của chúng ta hẳn đều ở trên mặt đất, nếu nghĩ cách có thể báo với bọn họ thì có lẽ chúng ta sẽ thuận lợi thoát hiểm.”

Dứt lời, nàng lấy ra khỏi áo mình một cái còi xương tạo hình cực kỳ kỳ lạ, nhắm mắt lại, vận nội lực thổi.

Tiếng còi nặng nề mang theo sắc nhọn kỳ dị, quanh quẩn trong căn phòng ngầm dưới lòng đất nhỏ hẹp làm cho người ta cảm thấy đặc biệt khó chịu, gần như muốn xuyên thấu màng tai, ngay cả nội tạng cũng chấn động đau nhói, đám Bạch Trân lập tức vận công ngăn cản ma âm này.

Một lát sau, Tây Lương Mạt buông chiếc còi xương, dùng nước lau mặt, nhìn đám Bạch Trân trầm giọng nói: “Chúng ta không thể chỉ chờ người bên ngoài vào cứu chúng ta, nay dù ở cạnh nguồn nước có thể bảo vệ tính mạng nhất thời, nếu lát nữa ngọn lửa bốc mạnh lên, nhiệt độ quá cao, hoặc đốt cháy không khí thì chưa chắc chúng ta có thể sống sót ra ngoài.”

Dứt lời, nàng nhìn về phía Bạch Ngọc: “Bạch Ngọc, ngươi ở đây chăm sóc Mị Tinh, ta và Bạch Trân tới phía trước thăm dò xem sao.”

So với Bạch Ngọc chững chạc, Bạch Trân càng thông minh, giỏi ứng biến hơn.

Ba tỳ nữ gần như đồng thanh phản đối: “Không được, nếu đi chúng ta cùng đi!”

Giống như biết Tây Lương Mạt sẽ phản đối, ba tỳ nữ gần như phối hợp ăn ý, Mị Tinh đi lên đè chặt Tây Lương Mạt kéo vào trong nước, Bạch Ngọc và Bạch Trân thì đồng loạt xông ra ngoài cửa.

Tây Lương Mạt bị Mị Tinh kéo xuống, trực tiếp uống vài ngụm mới vùng được ra khỏi mặt nước.

Mị Tinh nhìn Tây Lương Mạt nhẹ giọng nói: “Quận Chúa, xin lỗi.”

Nhưng ánh mắt nàng tràn ngập kiên quyết, không có hối lỗi thật sự, nàng không cảm thấy bản thân đã làm chuyện gì sai.

Tây Lương Mạt bất đắc dĩ, chỉ có thể lo lắng nhìn ngọn lửa hừng hực bên ngoài phòng.

Không lâu sau, hai người Bạch Trân và Bạch Ngọc chật vật lui về, trên đầu, trên người bọn họ đầy lửa, đang giúp đối phương dập tắt lửa trên người.

“Xuống nước!” Tây Lương Mạt hét lớn một tiếng.

Bạch Trân và Bạch Ngọc lập tức nhảy xuống ao nước coi như rộng rãi, cũng may dầu hỏa trên người bọn họ không quá nhiều, xuống nước một lát thì tắt.

“Tình hình bên ngoài thế nào, tệ lắm sao?” Tây Lương Mạt thấy bọn họ không sao mới hỏi.

Hai tỳ nữ có chút bàng hoàng nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, rất tệ.”

“Có người dùng không ít thứ chặn lối ra, mấy thứ kia tưới đầy dầu hỏa, chúng em hoàn toàn không thể vượt qua, hơn nữa cửa thông gió còn không ngừng đổ dầu hỏa xuống.” Bạch Trân cực kỳ phẫn nộ.

“Xem ra có kẻ sắp xếp một cái bẫy lớn đặc biệt nhằm vào chúng ta, nói không chừng còn có chuẩn bị phía sau…” Trong lòng Tây Lương Mạt có một tia sầu lo, nhưng nàng vừa dứt lời trong mắt bỗng bắn ra sát khí, tay đột nhiên rút dao đâm vào trong nước.

Đồng thời hành động với nàng còn có Mị Tinh, nàng cũng phát hiện có chuyện, tay trái rút trường tiên bên hông liền hung hăng quất vào trong nước.

Cho dù có nước cản nhưng sức lực của nàng rất lớn, lại vận đủ nội lực, một roi đi xuống có thể cảm nhận được đã quất vào người, nhưng rất nhanh roi của nàng đã bị người ta quấn lấy.

Một cái đầu người thoáng chốc trồi lên, ánh mắt Tây Lương Mạt lạnh như băng, năm ngón tay chộp lên đầu đối phương.

Nhưng một tiếng kêu ngắn nủi của người kia làm cho bàn tay nàng dừng khựng giữa không trung.

“Quận Chúa, ta là Bạch Khởi!”

Tây Lương Mạt tập trung nhìn lại, quả nhiên gương mặt ướt đẫm kia là Bạch Khởi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Là tiểu tử ngươi à, sao ngươi lại tìm tới đây?”

Vừa rồi nàng phát hiện trong nước dưới chân có người, bởi nàng biết hồ nước này thông ra ngoài, đang lo lắng có người ra tay trong nước, không ngờ lại là người một nhà.

Trong hồ nước lại xuất hiện vài người, tất cả là nhóm thống lĩnh trẻ tuổi quen thuộc của quỷ quân.

Bạch Khởi vuốt mặt một cái, cười hì hì nói: “Mật đạo này vốn do phụ thân của chúng ta xây, bên dưới Kính Hồ có không biết bao nhiêu đường cùng loại, trước đây chúng ta coi đó là nơi chơi đùa, đương nhiên biết phải vào thế nào. Hơn nữa vừa rồi nghe tiếng còi xương của tiểu tiểu thư, biết tiểu tiểu thư còn sống, nếu không mấy người chúng ta sẽ bị các phụ thân giết chết!”

Một thống lĩnh quỷ quân trẻ tuổi tên Tương Nghị lên cùng với hắn nhìn Tây Lương Mạt nói: “Tiểu tiểu thư, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta ra ngoài trước đi.”

Nói xong, hắn đưa cho nàng một thứ hình thù kỳ lạ.

“Đeo cái này lên mặt có thể hít thở trong nước một lát, nếu có người không bơi thành thạo chúng ta vẫn có thể xuôi theo dòng nước ra ngoài.” Tương Nghị nói.

Tây Lương Mạt nhìn thứ đó, phát hiện rất giống mặt nạ lặn mà mình từng nhìn thấy, trên miệng còn gắn một túi khí mỏng manh bằng da trâu, nhìn có vẻ đơn sơ nhưng sử dụng trong thời gian ngắn hẳn không thành vấn đề.

Tây Lương Mạt chia đồ cho Bạch Ngọc, Bạch Trân, Mị Tinh, Mị Tinh lắc đầu chỉ nói hai chữ ngắn gọn: “Em biết.”

Tây Lương Mạt gật đầu, không ép buộc, chắc là lúc trước Bách Lý Thanh đã sai người của Mị Bộ dạy một ít kỹ năng cần thiết cho Mị Tinh.

Sau khi mọi người chuẩn bị xong, mỗi người hít sâu một hơi, đi xuống từ đường nước ngầm.

Không biết bơi trong bao lâu, Tây Lương Mạt cảm thấy hít thở có chút khó khăn mới được Bạch Khởi túm lên từ một lối ra.

Nghỉ ngơi một lát nàng mới phát hiện chỗ này vẫn ở trong mật đạo, trong không khí còn hơi nóng hừng hực nhưng rõ ràng đã trong lành hơn nhiều, hơn nữa nơi này rất sạch sẽ, chỉ hơi đơn sơ một chút.

Bạch Khởi thấy Tây Lương Mạt xem xét bốn phía, vừa thu dọn mấy cái mặt nạ vừa cười nói: “Quỷ quân chúng ta xây mật đạo đều để lại đường lui cho người nhà, chưa bao giờ là tử địa, đương nhiên nếu thứ ngu xuẩn nào tự mình xông vào động chạm bẫy rập thì lại là chuyện khác.”

Tây Lương Mạt nghe vậy suy tư nhìn quanh, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi, mấy người chúng ta đều ít nhiều bị bỏng, đi trị thương trước.”

Bỏng phá hủy kết cấu da, dễ bị nhiễm trùng nhất.

Bạch Khởi và Tương Nghị đồng loạt gật đầu, lập tức phân công cõng người bị thương nặng nhất là Mị Tinh, dẫn đám Tây Lương Mạt rời đi.

Đi gần một canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng dần ngửi được không khí tươi mát, khi ra khỏi mật đạo Tây Lương Mạt mới phát hiện, bọn họ đã ở trong một trang viên yên tĩnh tại ngoại ô, đường ra ở ngay phía sau giá sách trong thư phòng.

Xuyên qua nửa kinh thành chỉ trong thời gian ngắn!

Tương Nghị thấy ánh mắt Tây Lương Mạt nhìn quanh, tưởng nàng đang lo lắng liền cung kính nói: “Tiểu tiểu thư yên tâm, đường ra này do quỷ quân chúng ta bí mật thi công, nơi này là cứ điểm liên lạc của chúng ta, ngay cả Tĩnh Quốc Công cũng không biết.”

Tây Lương Mạt ngồi dưới đất, thản nhiên gật đầu: “Tốt, đầu tiên mỗi người đi chải đầu rửa mặt một phen, các ngươi tìm người trị thương cho Mị Tinh, nàng là con gái, trên người đừng để lại vết sẹo không nên có.”

Mị Tinh nhìn Tây Lương Mạt, nhẹ giọng nói: “Không sao.”

Nàng không tính lập gia đình, cho nên trên người có thương tích thì sao?

“Tiểu tiểu thư yên tâm, vết thương trên người các ngươi sẽ không để lại sẹo.” Một giọng nam thanh nhã vang lên.

Tây Lương Mạt nhìn về phía cửa, không khỏi nở nụ cười: “Vân Sinh, Samuel, các ngươi cũng đến?”

Người đứng ngoài cửa chính là Chu Vân Sinh và Samuel, khởi hành chậm hơn nàng, Bách Lý Thanh và Francis một tuần, Chu Vân Sinh dẫn bộ Tự phụ trách vài chuyện hậu kỳ cần hoàn thành tại Kính Hồ khi quỷ quân rời khỏi, còn Samuel thì vì lần trước khiêu khích Bách Lý Thanh, không chỉ chính hắn bị thương mà mấy thống lĩnh quỷ quân trẻ tuổi bộ Binh cũng bị thương, lòng tự tôn của bọn họ làm bọn họ ngại không muốn đi cùng Bách Lý Thanh, mới ở lại Kính Hồ dưỡng thương xong rồi tới cùng Chu Vân Sinh.

Nhưng tốc độ của bọn họ cực nhanh, không có nhiều chuyện trì hoãn như đám Tây Lương Mạt, cho nên chỉ tới kinh thành chậm hơn đám Tây Lương Mạt, Bách Lý Thanh, Francis hai ngày mà thôi.

Không ngờ vừa tới đã gặp đám Tây Lương Mạt bị tập kích.

Chu Vân Sinh đi vào, xem vết thương trên người đám Tây Lương Mạt rồi gọi mấy người bộ Tự tới cùng đưa Mị Tinh bị thương nặng nhất đi: “Lau sạch vết bẩn trên người vị tiểu ca này trước, miễn cho vết thương bị nhiễm trùng.”

Đám Bạch Ngọc, Bạch Trân sửng sốt, sau đó nhìn về phía Mị Tinh, tóc nàng nay chỉ còn tới bả vai, hơn nữa bị đốt không ít, trên mặt, trên người đầy vết cháy đen và vết bỏng, toàn thân nhem nhuốc, tuy trên lưng khoác một cái áo của Bạch Trên, trên người cũng khoác áo của Bạch Ngọc nhưng vẫn lộ ra hai cái chân thon dài, nhìn qua có vẻ không giống nữ hài tử chút nào.

Trong mắt Bạch Trân hiện lên một tia đau lòng, nàng luôn coi Mị Tinh là tiểu muội muội của mình, nàng ho khẽ một tiếng nói: “Mị Tinh là con gái, nàng vì bảo vệ Quận Chúa mới… mới thành thế này.”

Chu Vân Sinh ngẩn người, nhìn về phía Mị Tinh cảm thấy có chút xấu hổ, hắn ho khan: “Thì ra là vậy, vậy ta sai người đi tìm một y nữ…”

“Không cần, cứ vậy xem đi.” Mị Tinh thản nhiên nói, dứt lời xoay người đi ra khỏi thư phòng.

“Vân Sinh, ngươi đi xem Mị Tinh trước đi, lương y như từ mẫu, không cần quá kiêng kỵ.” Tây Lương Mạt vừa nhìn y giả bộ Tự trị liệu vết bỏng trên cánh tay phải mình vừa nói với Chu Vân Sinh.

Mị Tinh bị thương không nhẹ, nàng hy vọng Chu Vân Sinh đi xem sẽ ổn thỏa hơn.

Chu Vân Sinh gật đầu: “Vâng.” Rồi xoay người đi theo Mị Tinh.

Tây Lương Mạt băng bó xong, lại dẫn hai nha hoàn đã băng bó đi vào trong phòng lau người, chỉnh trang đi ra, đám Samuel, Bạch Khởi đã ngồi trong thư phòng chờ nàng tới.

“Tiểu tiểu thư, ngươi có tính toán gì không?” Bạch Khởi thấy Tây Lương Mạt đi ra liền rót cho nàng một cốc dược trà mà Chu Vân Sinh sai người đưa tới.

Tây Lương Mạt nhận lấy, nhấp một ngụm dược chà chát chát, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo: “Chúng ta trở về thành, lẻn vào phủ Quốc Công.”

Nàng còn chưa ra tay với bọn họ, bọn họ đã vội vàng muốn trừ bỏ nàng sao?

Dù sao phải có người trả giá bằng máu cho loại hành vi ngu xuẩn ngông cuồng này.

“Nếu là ta, trực tiếp tiêu diệt cả nhà Tĩnh Quốc Công là xong.” Samuel hừ lạnh một tiếng, dám ra tay với con gái ruột của mình, quả là không bằng cầm thú!

Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái, thản nhiên lắc đầu: “Không, chuyện này không phải ông ta làm.”

Cho dù Tĩnh Quốc Công tức giận vì nàng bất hiếu và phản bội cũng sẽ không ra tay với nàng trong lúc này, chỉ bằng vào gương mặt tương tự Lam Đại phu nhân này ông ta sẽ không dễ dàng ra tay với nàng.

Nàng có thể nhìn ra ông ta thật sự có tình cảm với Lam Linh.

Đám Samuel sửng sốt, không phải Tĩnh Quốc Công?

“Vậy…”

Tây Lương Mạt hạ tầm mắt, lạnh lùng nhếch khóe môi: “Chúng ta sẽ biết nhanh thôi.”

— Ông đây là đường ranh giới —

Trăng treo đỉnh đầu phủ Tĩnh Quốc Công mới yên tĩnh lại, vừa rồi không biết làm sao thư phòng của Quốc Công gia bốc cháy, tuy mùa hè mưa nhiều nhưng vẫn đốt không ít phòng, Quốc Công gia điều động cả phủ binh mới dập tắt được lửa.

Nhưng Quốc Công gia lại phái người bao quanh đám cháy, ngay cả Thuận Thiên Phủ Doãn phái người tới điều tra cũng không cho vào, hơn nữa, không biết có phải cháy mất cái gì quan trọng hay không, sắc mặt Quốc Công gia tái mét, nghe nói còn từng ngất đi.

“Nghe nói Cửu Thiên Tuế đã tới chỗ Quốc Công gia, không biết tình hình bây giờ thế nào.” Bên cửa sổ một tòa lầu hoa lệ, tiếng nữ tử bất an lại đắc ý khẽ vang lên.

Dưới ánh nến mờ nhạt, gương mặt xinh đẹp của Tứ tiểu thư Tây Lương Đan hiện lên một tia dữ tợn và thích ý: “Vậy thì sao, đứa con hoang Tây Lương Mạt kia dù sao vẫn mang danh là nữ nhi của phụ thân, nay ả chết cháy trong phủ chúng ta, lẽ nào Cửu Thiên Tuế còn có thể trị tội cả nhà chúng ta hay sao?”